"Tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm, dù sao chính là một đống chữ lộn xộn lung tung như vậy, nếu như tôi biết tên họ, còn có thể tìm kiếm ra cô gái nào đó, ông nói tên như vậy, tôi đi đâu tìm đây?"
Tống Mạnh Hoa nghe thấy mẹ Tô oán trách, nhịn không được cười ha ha lên theo
Tống Thanh Xuân im lặng không nói để trái cây và dao xuống, đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh
Vào lúc cô chuẩn bị đóng cửa, lại nghe thấy mẹ Tô nói: "Hơn nữa số điện thoại kia vừa gọi tới, còn hát cái gì mà giấu người ở trong trí nhớ của tôi, nguyện hiện tại em trôi qua được hạnh phúc an ổn Ông nói, tôi làm mẹ gọi điện thoại cho nó, sao nó không thiết lập cho tôi một ca khúc chứ?"
Bóng lưng Tống Thanh Xuân đột nhiên cứng đờ một chút, thẳng đến khi mẹ Tô và Tống Mạnh Hoa đổi đề tài, cô mới chậm rãi đóng cửa lại
Cô vốn là tới rửa tay, nhưng đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm gương, liền trở nên hoảng hốt
Lời đó của mẹ Tô, tuy rằng là đang nói giỡn với cha, nhưng, người nói vô tâm, người nghe có ý
Giấu người ở trong trí nhớ của tôi, nguyện hiện tại em trôi qua được hạnh phúc an ổn Là thật có bài hát này, là 《 người trong trí nhớ》của Lý Hành Lượng hát
Sở dĩ cô biết bài hát này, là đầu năm, sau hôm giao thừa, cô sợ một mình ra ngoài sẽ có nguy hiểm, liền bảo anh tới nhà họ Tống đón cô
Anh đến tương đối nhanh, lúc cô đi ra, vừa nhìn liền thấy xe anh
Ngày đó, không biết anh đang suy nghĩ gì, cô gõ cửa sổ xe một lúc lâu, anh đều không có phản ứng, cuối cùng cô liền gọi một cú điện thoại cho anh
Sau đó cô liền đứng ở ngoài xe, nghe thấy bài hát này
Lúc đó cô không cảm thấy anh thiết lập tiếng chuông này có hàm ý khác, nhưng vừa rồi mẹ Tô nói, người giấu ở trong gì đó trong điện thoại di động của Tô Chi Niệm, vừa gọi điện thoại tới, tiếng chuông chính là bài hát này
Lời Trình Thanh Thông nói với cô vào hai ngày trước, liền yếu ớt lượn quanh liền hiện ra ở trong đầu óc cô lần nữa
Cô ấy nói như vậy, mẹ Tô cũng nói như vậy
Bọn họ đều nói, "Người giấu ở trong hồi ức" đó, là cô gái anh thích
Không phải đáy lòng Tống Thanh Xuân không có xúc động, chỉ là cô nỗ lực che giấu xúc động nơi đáy lòng của mình, để cho chính mình thoạt nhìn giống như là việc không liên quan đến mình
Cô thật không muốn để cho chính mình sẽ luôn nghĩ đến những chuyện này, nhưng trời cao vẫn luôn giống như là đối nghịch với cô, ba ngày bốn bữa liền động một chút khiến cho sóng lòng cô nhấp nhô một lần
Cô là thật rất sợ hãi loại cảm giác sóng lòng nhấp nhô này, khiến cho cô cực kỳ không có cảm giác an toàn, loại chết tâm kia cháy lên lại, cháy tâm chết lên lại, liên tục nhiều lần khiến cô thật rất sợ sệt, cô thật sự là không có can đảm lại đi chịu đựng một lần nữa
Tống Thanh Xuân biết, chính mình không phải không yêu, mà là không dám đi yêu Nhưng mà, cô không dám yêu, không có nghĩa là cô liền có thể làm cho chính mình hoàn toàn không yêu, cô căn bản không khống chế nổi tâm của mình, cô sẽ luôn bởi vì những lời nói của Trình Thanh Thông, khiến cho tâm trạng bỗng nhiên liền đại loạn, sau đó sẽ khiến cho đáy lòng cô vốn rất kiên định với suy nghĩ muốn trôi qua cả một đời với Tần Dĩ Nam bắt đầu trở nên không kiên định như vậy nữa
Cũng giống như là lúc này, lời nói rất lơ đãng của mẹ Tô, khấy trộn cả người cô thành một mảnh mờ mịt, hỗn loạn
Mặc kệ Tống Thanh Xuân giãy giụa ở trong phòng rửa tay bao lâu, lúc cô đi ra, vẫn là Tống Thanh Xuân giống như không có việc gì đó
Cô an an tĩnh tĩnh gọt xong trái cây, ôn ôn nhu nhu đáp lại một ít lời hỏi thăm của mẹ Tô về vấn đề lễ cưới, thậm chí cuối cùng còn mặt mỉm cười tiễn mẹ Tô ra khỏi bệnh viện