Thím Trân hơi nheo mắt nhìn cô, nhìn vậy mà tâm tư Vũ Tình lại khó nắm bắt hơn bà tưởng tượng, còn chưa tiến tới làm sao đã từ bỏ rồi? "Cố Kình Quân đối với cháu chẳng qua chỉ là lòng thương cảm thôi."
Hai tay Vũ Tình siết vào nhau càng lúc càng chặt hơn.
Nói không có chút nào cảm xúc với Cố Kình Quân thì chính là cô đang trắng trợn nói dối, nhưng Vũ Tình biết thân phận của Cố Kình Quân không đơn giản, thậm chí có vẻ còn quyền lực hơn cả Tấn Phong, cho nên cô sẽ không mơ mộng tới việc sẽ có ngày mình được làm người bạn đời quang minh chính đại sánh bước đi bên cạnh anh đâu.
Trân Hân nhìn cô, bà yên lặng không nói gì.
Thời gian còn dài, bà tin tưởng sau này trái tim cô sẽ thay đổi.
Cố Kình Quân chân thành như vậy, liệu Vũ Tình thật sự sẽ không bao giờ rung động với anh sao? "Cháu có muốn đi học không?"
Thím Trần chống cằm lên tay nhìn cô, nếu như việc nhà đối với Vũ Tình nhàm chán quá thì có lẽ việc ngoài xã hội sẽ gây được nhiêu hướng thú với cô hơn.
"Đi học sao ạ?"
Vê điểm này Vũ Tình chưa bao giờ nghĩ tới.
"Chắc cũng không có khả năng đâu ạ."
Cô bây giờ đã mười tám tuổi rồi, nhưng thành thật mà nói chưa từng được đào tạo qua trường lớp chính quy nào cả, nên một cái bằng chứng nhận học vị cũng không có.
Nếu đến trường thì chẳng khác nào việc cô phải bắt đầu học từ đầu, còn có học phí ở các trường công hay tư bây giờ đều không hề rẻ.
Mà khả năng tài chính của cô thì mọi người đều biết đấy, làm sao có thể nghĩ tới việc đến trường được đây? Thím Trần nhìn sâu vào mắt cô, giống như đã đoán ra được tâm tư của cô. . Bạn đang đọc truyện tại * T R U M t г u y e n . мE *
Bà vỗ vỗ tay mình lên cái chân nhỏ của Vũ Tình, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Cháu đang lo lắng chuyện tiền bạc sao? Yên tâm đi, về chuyện này chỉ cần cháu bày tỏ với Thiếu Gia, cậu ấy nhất định sẽ không bao giờ từ chối cháu.
Nếu Vũ Tình cảm thấy ngại, vậy thím sẽ nói giúp cho."
Trân Hân tươi cười nhìn cô, những ngày tháng trước đây Vũ Tình có lẽ đã chịu nhiều khổ cực rồi.
Nhưng cô ta lại có cách hành xử giống như đứa trẻ lên ba rõ ràng đã nghe mà cố tình không hiểu vậy.
Nguầy nguậy lắc đầu rồi xù lông lên với mọi người: "Không, tôi không về đâu.
Các người mau tránh ra, để cho tôi vào."
"Cố tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi nữa.
Nếu để thiếu gia biết được, cậu ấy khẳng định sẽ không vui."
Chị giúp việc cố gắng nhẹ nhàng hết mức để khuyên giải Có Hỉ Tâm, nhưng công sức vẫn chỉ giống như nước đổ lá khoai vậy.
"Đừng có ồn ào nữa."
Thím Trương lúc này từ trong bếp đi ra, bà chỉ đang nấu một nồi canh gà thôi mà cũng không yên ổn nữa.
"Thím Trương!"
Cố Hỉ Tâm trông thấy Trương Kì liền giống như kẻ sắp chết đuối lại vớt được phao cứu sinh.
Cô ta đẩy chị Liêu ra rồi chạy tới ôm lấy Trương Kì mà bắt đầu kể lể: "Thím xem, bọn họ thế mà lại ngăn cản tôi vào nhà.
Thím mau làm gì với bọn người này đi chứ."
"Vị tiểu thư này, cô không thể nào vô lí như vậy được."