• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy Chồng Nhỏ Tuổi​





Ngoại truyện 1


— Anh nhớ em…


Tôi cũng không kìm được cửa miệng, không kìm được những đau đớn từ trái tim liền bật khóc tu tu trong lòng Phong, tất cả kìm nén bấy lâu bây giờ như giọt nước tràn ly, giống như bờ đê bị vỡ tuôn ra tan tành, khóc ướt cả mảng áo trắng cậu ấy đang mặc.


Thế nhưng tôi chợt nghĩ lại, bây giờ chúng tôi là chị em thì ôm ấp nhau như thế này không hay một chút nào nên đẩy Phong ra, lau nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt mà khẽ nói:


— Phong đừng nói như vậy, chúng ta là chị em.
— Ai bảo chị em?
— Mọi chuyện đã rõ ràng thế còn gì?


Phong cốc đầu tôi:


— Hâm quá, chị em méo gì, bị lừa rồi.
— Hả, ai lừa?


Lúc này Hướng Dương giật mình khóc ré lên, tôi liền quay qua bế con lên, Phong cũng nhìn thấy con bé, môi cậu ấy cong hình vòng cung rất đẹp:


— Bơ thối chào ba thế đấy à?


Tôi vừa bế con vừa hỏi:


— Cậu tin con cậu sao?
— Hỏi thừa.


Tôi quay vào trong vén áo cho con ti, Hướng Dương đón nhận từng ngụm sữa ngọt ngào rồi nhanh chóng ngủ tiếp, lúc này ba mẹ cũng đi vào, thấy Phong ba tôi mừng ra mặt, còn nói:


— Ba biết con nhất định sẽ sang.
— Dĩ nhiên con phải sang để xem mẹ vợ của con tinh vi như thế nào?


Vừa nói mắt Phong vừa nhìn về mẹ tôi và nở nụ cười thật khó hiểu.


— Ý con là sao hả Phong?


Phong đứng dậy đưa cho ba một tờ giấy:


— Ba xem đi.


Không biết tờ giấy đó là gì, viết những gì trong đấy nhưng ba đọc đến đâu đôi hàng mày của ông nhăn lại đến đó, cuối cùng nhíu chặt, đôi đồng tử dịu dàng ấm áp tức thì chuyển sang đỏ rực, ngước lên nhìn mẹ không chớp mắt, ngó thấy mùi nguy hiểm tôi vội hỏi:


— Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?


Ba không trả lời tôi mà gào lên:


— Bà Lan, sao bà lại lừa tôi?


Mẹ lắp bắp :


— Ông nói cái..cái gì..vậy..tôi có lừa ông cái gì đâu.


Phong nói:


— Hạ màn đi, bà tưởng mấy chiêu trò của bà và cô ta là qua mặt được tôi à, còn non và xanh lắm. Lệ, bà ta không phải mẹ em đâu.
— Nhưng rõ ràng xét nghiệm đã kết luận quan hệ mẹ con mà.
— Tiền mua được tất cả, kể cả giấy xét nghiệm em và Đăng cũng được làm giả. Anh điều tra cả rồi.
— Là Kiều An đã làm đúng không, là cô ấy muốn hại em có đúng không?
–Ừ, là cô ta, nhưng tâm cơ cô ta anh nhìn thấu từ lâu rồi.


Phong lấy trong túi ra chiếc di động mở lên cho chúng tôi xem, trong đoạn clip không phải là mẹ và Kiều An hay sao, hai người đang ở đâu sao có vẻ như thân quen nhau như vậy, mở đầu là Kiều An nói:


— Mọi chuyện tôi đã sắp xếp xong hết, bây giờ dì chỉ việc đến nhận nó là con sau đó tìm cách đưa nó đi thật xa, giết được cái thai càng tốt.


Tôi ôm miệng kinh hãi trước sự tàn nhẫn của Kiều An, cô ta không tốt tôi biết nhưng ác độc đến mức này tôi quả là có chút không tin nổi, cô ta vì yêu Phong mà nhẫn tâm muốn giết đi một cái thai đã tượng hình, quả thực khiến ta lạnh sống lưng.


Quay lại đoạn clip, “mẹ” tôi trả lời:


— NÓi bằng miệng chắc gì nó đã tin, phải có bằng chứng cụ thể mới thuyết phục được.
— Yên tâm, các phòng khám lân cận đó tôi đã sắp xếp xong cả rồi, dì chỉ cần đưa nó đi xét nghiệm huyết thống thì nó tin ngay, sau đó nhanh chóng giải quyết mẹ con nó, đồ thứ nhà quê thấp kém mà muốn trèo cao, lần này tôi cho nó té chết luôn chứ không phải té đau nửa, khốn kiếp.
— Được..


Ngay sau đó thì một người nữa xuất hiện, không ai khác chính là mẹ của Đăng, bà ấy mắt sáng rỡ khi thấy Kiều An ném lên bàn mấy cọc tiền năm trăm mới cứng, hồ hởi hỏi:


— Cô muốn tôi làm gì cứ nói đi, núi cao biển lửa gì tôi cũng làm hết.


Kiều An cười khinh bỉ ra mặt, thái độ coi thường mẹ Đăng rõ mồn một:


— không cần núi đao biển lửa gì cả, bà chỉ cần đến địa chỉ này tìm con Lệ vòi tiền nó, tôi không biết bà làm cách nào nhưng nhất định phải lừa nó đem tiền ra, lúc mẹ chồng nó xuất hiện thì bà khóc lóc nói nó dùng tiền mua chuộc bà, rồi nói cái thai là của con trai bà, rồi kể nó lang chạ với nhiều người bị con bà phát hiện, nói chung bà cứ nói làm sao để nó thật xấu xa đê hèn trước mặt nhà chồng nó là được.


Mẹ Đăng vẫn không ngừng nhìn về cọc tiền kia:


— Chỉ vậy thôi sao?
— Trước tiên là như vậy, làm cho tốt vào thì sẽ có thêm nhiều hơn thế nữa.
— Nhất định nhất định..
— Bây giờ bà kể lại cho chúng tôi nghe ngày con Lệ bị mẹ nó bỏ rơi như thế nào, dáng dấp của nó lúc nhỏ.


Mẹ Đăng bắt đầu kể cho “mẹ” và Kiều An nghe sự việc năm đó diễn ra như thế nào, còn nói một câu:


— Mẹ của nó chỉ là gái điếm rẻ tiền thôi, tôi có gặp lại một lần nhưng cũng chả quan tâm gì đến nó đâu.
— Bà ấy ở đâu?
— Tôi không biết nhưng lúc tôi gặp thì bà ta nói nó không phải con gái ruột, là do bà ta nhặt về, nó sống hay chết bà ta cũng không cần biết rồi đi luôn, nhưng nó giống bà ta lắm, nhìn vào là biết mẹ con ngay.


Bọn họ còn nói với nhau rất nhiều, bàn tính cách hãm hại mẹ con tôi sao cho hoàn hảo nhất, nhất là Kiều An cô ta buông những lời vô cùng cay độc khác hẳn với một cô gái dịu dàng thường thấy ở công ty. Toàn tính xong bọn họ chia tay nhau để hành động, Kiều An còn dặn dò “mẹ tôi” :


— Chỉ cần dì giải quyết được nó tôi sẽ xử lý được mụ Nhàn, con mụ tiểu tam ấy tôi chẳng ưa gì đâu, chúng ta hợp tác, cả hai đều có lợi.


Họ gật đầu, cùng nhau nở nụ cười nham hiểm, tôi ngước lên nhìn thì mặt mày mẹ đã trắng bệch không còn giọt máu, lẩy bẩy nói:


— Không..không phải như vậy đâu..ông Hoàng..ông hãy nghe tôi nói…


Ba quát vào mặt bà ấy:


— Bà muốn nói cái gì, sự thật đã rành rành thế kia, con gái tôi đâu, nó đâu rồi?


Ba vừa hỏi vừa lay mạnh bả vai của bà ấy, đôi mắt đỏ lên:


— Tôi hỏi con gái tôi đâu, bà giấu nó ở đâu rồi? hả,.,?


Đột nhiên bà ấy bật cười, khuôn mặt cũng thay đổi, không còn là người mẹ phúc hậu , nụ cười ấy trông đáng sợ lắm, như thể mọi hận thù đều gói gọn trong đấy:


— Nó chết rồi, nó chết rồi ông biết không haha..
— Cái gì, bà vừa nói cái gì..bà nói lại xem?
— Tôi nói nó chết rồi, nó chết vì sự ghẻ lạnh của gia đình ông đấy, chính gia đình ông đã giết chết nó, giết đi con ruột của mình, ông hài lòng chưa, hài lòng ba mẹ ông chưa?
— Bà điên rồi, điên rồi?
— Phải tôi điên đấy, điên vì các người đấy.
— Bà nói dối có đúng không, con tôi vẫn còn sống có đúng không?
— Nó chết rồi..nó chết rồi haha…


Bà ấy cứ cười rồi nói những lời như vậy như một kẻ điên loạn, ba cũng buông bà ấy ra, mặc kệ bà ấy rời đi, nhưng bà ấy vừa đi thì ba cũng chạy theo, để lại tôi và Phong trong phòng này, anh ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay chạm vào Hướng Dương đang say sưa giấc ngủ, khác với những lập luận lúc nãy, anh rất nhẹ, vô cùng nhẹ nhàng chạm vào bầu má của con, đáy mắt dịu dàng ấm áp như nắng sớm mai, sau đó cầm tay con lên mà hôn lên đấy rồi cười:


— Đáng yêu thật đấy nhưng mẹ nó đáng yêu hơn.


Anh nghiêng đầu sang kéo tôi vào lòng, do lực hơi mạnh nên tôi đau, nhăn mặt kêu lên;


— Á..đau..
— Anh xin lỗi..xin lỗi..


Nhìn Phong khẩn trương như vậy vừa buồn cười vừa đáng yêu, tôi bảo anh:


— Không sao.
— Em nằm xuống đi.


Anh đỡ tôi nằm xuống giường, khoảnh khắc anh khom người xuống khuôn mặt hai chúng tôi rất gần nhau, gần đến mức tôi nghe rõ tiếng thở của anh, nghe rõ từng nhịp tim anh đập, mới xa nhau mấy tháng nhưng có đêm nào là tôi không nhớ anh da diết, biết rõ đoạn tình cảm đó là sai trái nhưng lý trí vững vàng mấy cũng không ngăn được con tim cháy bỏng, yêu và nhớ mong, cuối cùng cũng trùng phùng.


Tôi rướn người chạm vào môi anh, chạm vào cánh môi mềm ngọt như que kẹo, chúng tôi từ từ ngậm lấy sự ngọt ngào nhung nhớ đó bằng tất cả khao khát yêu thương và xa cách.


Mưa ngừng bão tạnh, chúng tôi đã thực sự về bên nhau…..


Có Phong nên bác sĩ nhanh chóng đưa anh vào xét nghiệm để xem có phù hợp để ghép cho Hướng Dương hay không, rất may mắn là bác sĩ nói rất phù hợp, mọi việc cũng bắt đầu thực hiện.


Đầu tiên bác sĩ truyền hóa chất để phá hỏng những tế bào gốc hư hỏng trong người Hướng Dương sau đó mới phẫu thuật đưa tế bào gốc của Phong vào tĩnh mạch con bé, mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ và thuận lợi, chỉ thương con mới vừa chào đời đã phải chịu đau đớn, nhưng cũng may mắn là phát hiện kịp thời và chữa trị ngay lập tức, Phong chọn những phương pháp tiên tiến nhất, thuốc loại tốt nhất cho con điều trị, có Phong bên cạnh tôi không cần phải làm gì, anh vừa lo cho con vừa chăm tôi, còn chịu khó lên mạng xem phải chăm sóc người mới sinh như nào, nhìn anh vất mà tôi thương lắm, chỉ biết ôm anh và nói :


–Anh vất vả rồi.


Anh cười, nụ cười mà với tôi nó là nụ cười ấm áp nhất :


–Hâm.. Lại nghĩ linh tinh gì đúng không?
–Không, em không nghĩ gì cả, chỉ thương anh vất vả thôi.


Môi anh cong lên, mắt híp lại :


–Vì em là vợ của anh…


Anh nói như thế đáng ra tôi phải vui mừng, nhưng tôi lại vui đến bật khóc, khóc trong sung sướng hạnh phúc, khóc như một đứa trẻ trong ngực của anh, anh vuốt lưng tôi, khẽ nói :


–Anh thương.. Anh thương..


Vì tính chất công việc không thể đi lâu được nên ba chồng tôi về nước trước, Phong ở lại giải quyết công việc bằng laptop,những hôm đầu Hướng Dương điều trị tôi và Phong túc trực bên ngoài không ai dám rời khỏi phòng nửa bước, chốc chốc lại ghé mắt vào tấm kính nhỏ xíu bên trên, nhìn thân người nhỏ nhắn bị bao phủ bởi những sợi dây chằng chặt mà tôi đau như ai cắt từng lát thịt mình đi. Phong ôm tôi vỗ về:


— Em đừng khóc, con sẽ không sao, em khóc lại động đến vết mổ đấy.


Anh lấy khăn lau cho tôi, thuần thục pha cho tôi ly sữa ấm nhưng do Hướng Dương vào đó điều trị, sữa cũng dành riêng cho người bệnh ung thư nên sữa của tôi phải vắt ra trữ đông, ngày nào cũng vắt mấy cữ như vậy rồi bảo quản, có khi thì cho các bé khác đang bị thiếu sữa mẹ.


Sau hơn nửa tháng điều trị đợt đầu bác sĩ cho chúng tôi về nhà để chuẩn bị cho đợt hai, bác sĩ còn nói cơ thể con bé rất hợp tác với thuốc và tế bào gốc của Phong nên thành công hơn dự định, nhưng vẫn phải thêm lần hai nữa mới hoàn toàn khỏi hẳn vì con bé chỉ bị giai đoạn đầu nên việc chữa trị cũng dễ dàng không phức tạp như người lớn.


Về lại nhà mà tôi đã ở mấy tháng qua, gia đình Bình có sang chúc mừng, tôi muốn mời mọi người đi ăn vì những hôm ở bệnh viện chị Trâm đã giúp tôi rất nhiều, còn bác gái thì nấu cơm đem vào cho tôi với Phong ăn, tôi rất cảm kích nhưng do tôi mới sinh nên chị Trâm và Bình nhận nhiệm vụ vào bếp nấu nướng, gì chứ khoản nấu ăn của Bình thì khỏi phải bàn, ngon đúng điệu khẩu vị người Việt, đặc biệt là người miền tây như tôi, cái gì cũng ngọt ngọt mới vừa miệng.


Tôi khen:


— Anh Bình đẹp trai giỏi giang lại nấu ăn thế này khối cô mê nhé.


Bình cười cười đôi mắt buồn buồn:


— Vạn người thích không bằng thích một người.


Tôi không hiểu gì chỉ thấy Bình hôm nay thật lạ, không vui vẻ hoạt bát như mọi khi mà cúi mặt ai nói gì cũng chỉ cười nhẹ, mà tôi cũng không tiện hỏi những chuyện riêng tư như vậy nên cho qua luôn.


Ăn uống xong mọi người còn phụ tôi dọn dẹp sạch sẽ mới về, mẹ Bình còn dặn dò:


— Lệ mới sinh nên kiêng cữ thật kỹ nha cháu, không sao này về già yếu lắm. Càng kỹ càng tốt, tránh tắm nước lạnh, ăn chín uống sôi, tránh gió nữa.
— Vâng ạ, cháu cảm ơn bác nha.
— ừ thôi hai vợ chồng nghỉ ngơi đi mai bác đi chợ nấu cơm cho.


Tôi cảm ơn bác gái rồi nhìn bác ấy ra về, trên đời này có nhiều kẻ xấu cũng có rất nhiều người tốt, thế mới là xã hội.


Đêm đó là đêm đầu tiên chúng tôi ngủ cùng nhau trong một ngôi nhà sau những hôm thức trông con. Hướng Dương của chúng tôi đã ngủ rồi, chỉ còn tôi và anh thức nói chuyện với nhau, anh kể tôi nghe những chuyện đã qua rồi siết chặt tôi vào lòng:


— Anh nhớ em nhiều lắm em có biết không?
— Em cũng rất nhớ anh nhưng lúc đó ngoài việc ra đi em thật lòng không dám đối diện với anh. Phong, em sợ lắm, em sợ Bơ của chúng ta không lành lặn, sợ những ngày tháng vừa qua, rất cô đơn.


Anh nghe thế dùng hai cánh tôi siết mạnh tôi thêm nữa, dùng tất cả sự ấm áp yêu thương của mình phủ lên thân tôi, cả giọng nói của anh cũng tạo cho tôi bình yên sau giông bão:


— Anh sẽ không để em một mình nữa, anh sẽ dùng những ngày tháng còn lại để bên em.


Anh lồng những ngón tay của chúng tôi vào nhau, nhìn vào mắt anh tôi thấy sự tin yêu trong đấy, tôi cười nhẹ, khẽ gật đầu trong hạnh phúc:


— Em tin anh…


Nép vào vòm ngực anh tôi nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, đó là giấc ngủ ngon nhất từ lúc tôi sang đây, và cũng là đêm đầu tiên tôi mơ thấy những giấc mơ đẹp như truyện cổ tích, mơ thấy rừng hoa hướng dương đua nở, có anh và tôi nắm tay không rời, trên trời ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, ngàn chim hót líu lo gọi mùa xuân đến, hỏi rằng có giấc mơ nào đẹp hơn nữa chứ.


*******


Ngày mai chúng tôi lại tiếp tục đưa Hướng Dương vào bệnh viện, hôm nay tôi chuẩn bị những vật dụng cần thiết, Phong thì ra ngoài từ nãy đến giờ có việc gì đó, một lúc sau có tiếng bước chân đi vào, chỉ cần ngửi tôi cũng là anh về nên nói:


— Anh về rồi à, tắm đi em đi nấu cơm.
–Lệ…


Giọng nói đó không phải của Phong, tay tôi ngừng lại, từ từ ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt, là mẹ Phong, đúng, là bà nội của Hướng Dương, khuôn mặt có chút rụt rè, giọng nói cũng hơi do dự:


— Mẹ sang thăm các con, con không vui sao?
— Dạ không, mẹ ngồi đi ạ..


Tôi đứng dậy định rót nước thì bà ngăn lại:


— Con ngồi xuống đi, vừa mới sinh đẻ xong phải nghỉ ngơi nhiều vào.


Bà ngồi xuống bên cạnh, cầm tay tôi:


— mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con, mẹ hồ đồ đi tin nó làm khổ con rồi, Lệ, con tha thứ cho mẹ được không con?


Thật ra chuyện mẹ và Kiều An Phong đã nói hết cho tôi nghe rồi, vì vậy tôi không giận hờn gì mẹ chồng cả, mẹ cũng có cái lý của mẹ, đến tôi còn bị cô ta chơi một vố lớn như vậy nữa là mẹ đã từng rất yêu thương tin tưởng cô ta, bị lừa cũng là điều không tránh khỏi.


— Mẹ, con đâu có giận gì mẹ, tại bọn con lo chuyện của HƯớng Dương bận bịu quá nên không có thời gian gọi cho mẹ, mẹ đừng buồn con nha.


Mắt mẹ chồng tôi rưng rưng:


— Con không trách mẹ là mẹ mừng lắm rồi, tại mẹ hồ đồ nghe nó xúi giục, đầu hai thứ tóc còn bị nó gạt, để nó chửi sau lưng còn không biết, nhưng ông trời có mắt nó bị lãnh quả báo rồi con.
— Cô ta bây giờ thế nào rồi mẹ?
— Thì vẫn vậy thôi, nhốt mình trong phòng không tiếp xúc với ai, nghe nói có khi còn lảm nhảm một mình như kẻ điên.


Tôi thở dài, nghe Phong kể lại cô ta tự tử không thành nhưng sau khi tỉnh lại thì ngơ ngơ như kẻ mất hồn, không chịu gặp ai hết, người lúc nào cũng ngây dại, âu cũng là cái giá cô ta phải gánh, phàm là con người có ai tránh được hai chữ Quả Báo đâu chứ.


Quay lại hiện thực, tôi và mẹ ngồi nói chuyện với nhau, bà hỏi thăm tôi rất nhiều, một lúc sau Hướng Dương thức dậy bà đòi bế cháu nội, vừa thấy con bé đã cười rõ to:


— Ui trời sao mà giống thằng Phong hồi nhỏ dữ vậy nè, ôi chao cháu nội bà xinh quá, cái môi mỏng này lẻo mép giống thằng bố nhé, nhé…


Căn nhà nhỏ tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, Hướng Dương rất thích bà nội, mới gặp bà lần đầu nhưng cười với bà suốt làm bà vui lắm, còn đòi ở lại trông cháu đến khi về Việt Nam thì thôi.


*****


Lần hai chúng tôi lại bồng bế nhau vào bệnh viện, nhưng sau khi thăm khám lại bác sĩ kết luận Hướng Dương không cần truyền hóa chất nữa vì các tế bào xấu đã hoàn toàn biến mất, có thể là con bé thích ứng tốt với tế bào gốc của Phong nên mới có điều kỳ tích như vậy xảy ra, tôi vui mừng khôn xiết, cảm ơn bác sĩ lia lịa rồi quay về nhà.


Thấy con đã khỏi bệnh nên chúng tôi sẽ về Việt Nam. dù sao Phong cũng đã ở bên đây quá lâu rồi, mọi công việc đều xử lý online cũng không bằng có mặt trực tiếp, thế nên tôi mời cả gia đình đi ăn bữa cơm tạm biệt, nhưng hôm đấy Bình không đến, nghe chị Trâm nói anh ấy bận dạy cho học sinh nên không đến được, nhưng lúc tôi đi vệ sinh thấy một bóng người rất giống Bình nép ở đằng xa, nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả.


Đến hôm ra sân bay, ngồi đợi đến giờ thì tôi có nhận được tin nhắn của Bình gửi đến:


–Có lần em hỏi anh thích hoa gì nhất, lúc đấy anh không có câu trả lời vì anh không thích hoa cho lắm, nhưng bây giờ anh đã có câu trả lời rồi, anh thích hoa anh thảo, hoa của cô đơn. Lệ, chúc em luôn hạnh phúc..!!!


Tôi lờ mờ đoán ra ẩn ý của Bình, nhưng có người dù có tốt đến đâu cũng không thể vượt qua ranh giới bạn bè. Tôi lặng lẽ xóa tin nhắn, loa phát thanh thông báo đã đến giờ bay, tôi cùng Phong và mẹ chồng đi vào bên trong. Chuyến bay này khác hẳn lần trước, nếu lúc tôi sang với tâm trạng ủ rũ thì bây giờ hoàn toàn ngược lại, có anh, có con, có tình yêu của chúng tôi đang cháy bỏng…Anh kéo tôi dựa vào vai anh ngắm những áng mây đang phiêu lãng và nói:


— Em là gió anh sẽ là mây, em thổi đến đâu anh sẽ bay đến đó.


Tôi nghe câu nói sến sẩm đó mà bật cười:


— Thật không, sao hôm nay bày đặt ngôn tình thế?
— Chứ bình thường anh không soái ca à?
— ANh á hả, anh chỉ là ông bố bỉm sữa thôi. Khắp người toàn mùi của Bơ, chả hấp dẫn nữa, có khi em phải tia thêm anh nào mới được.


Ai đó véo vào eo tôi, còn ác độc nâng cằm tôi lên đe dọa:


— Á à, em dám nói thế à, để xem về đến nhà anh có cho em nằm trên giường một tuần không thì biết. To gan lắm rồi Lệ ạ.
— Em sợ anh à?
— ừ, mạnh miệng lắm, lúc đấy đừng có van xin nhá.


Tôi vênh mặt:


— Mơ đi cưng.


Nhanh như gió ai đó ngay lập tức cúi xuống cắn vào môi tôi làm tôi bất ngờ kinh ngạc đến bất động, nhưng cũng nhanh chóng đẩy anh ra, ngại ngùng:


— Anh này, người ta nhìn kìa.!!
— Mặc kệ, anh còn muốn..


Tôi sợ anh nói bậy vội vàng che miệng anh lại, đáy mắt của cả hai là cả bầu trời hạnh phúc, ngoài kia mây trôi lững lờ, gió vút theo đường bay, tôi và anh nắm chặt tay ..Hạnh phúc chỉ đơn giản là thế…..


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK