• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy Chồng Nhỏ Tuổi​





Ngoại truyện 4


— Đồ thần kinh, cút..!!!
— Anh chửi em cũng được, miễn anh không rời bỏ em, anh phải có trách nhiệm với em..phải cưới em…


Đến bây giờ, chút thể diện cuối cùng tôi dành cho Kiều An cũng vụt tắt, nói thẳng ra:


— Cô tưởng chút mưu mẹo của cô tôi không nhìn ra hả, cút ngay cho tôi…
–Anh nói vậy là sao, hôm ở Hà Nội chúng ta đã ngủ với nhau, anh cũng thấy vệt máu trên ga giường mà..


Tôi bật cười thành tiếng;


— Ngủ với nhau? Cô định qua mặt ai, tôi bị cô chuốc thuốc mê vào trong ly nước, uống xong thì mê man như chết thì ngủ với cô kiểu gì?
–Thì.. Thì..
— Cô có biết vì sao chúng ta quen nhau lâu như vậy mà tôi không thích cô không?
–Là do nó ngăn cản tình cảm của chúng ta. Không có nó chúng ta đã sớm thành vợ chồng.


Kiều An càng nói càng khiến tôi buồn nôn:


— Vì cô là loại phụ nữ tôi ghét nhất, lúc nào cũng tỏ ra thánh thiện nhưng tâm cơ thượng thừa. Đặc biệt tôi không uống TRÀ XANH. Trong phòng tôi hôm đó có camera, cô có muốn tôi cho xem đoạn clip đó không?
— Camera… Phong..anh..


Tôi quát;


— Đừng gọi tên tôi, tôi nói cho cô biết Trần Kiều An nếu không có Lệ thì đời này kiếp này tôi cũng không yêu cô đâu, đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác cướp lấy hạnh phúc của mình mà hãy nhìn lại mình đi..Bản thân lúc nào cũng toan tính hãm hại người khác thì đừng mơ được hạnh phúc, những chuyện mà cô đã làm tôi không nói không phải tôi biết đâu.
— Em đã làm gì chứ, Phong, anh hiểu lầm em rồi.
— Hiểu lầm? Cô đi nói với Lệ cô là vợ chưa cưới của tôi là có ý gì, tôi đã cảnh cáo cô nhưng cô cứ thích đóng vai thánh thiện vô tội, cả nhóm người công kích fanpage công ty và tài khoản của Lệ cô nói không phải cô thuê họ làm đi. Tôi biết hết đấy, nên cô đừng làm bộ dạng yếu đuối đáng thương trước mặt tôi, tởm lắm…


Cả người cô ta liêu xiêu sắp ngã nhưng tôi chẳng buồn đỡ, mặc kệ cô ta khụy xuống sàn nhà khóc:


–Em không có, từ trước đến giờ anh có thấy em làm gì xấu hay hại ai chưa, tại sao anh tin nó mà không tin em.
— Bởi vì cô ấy không mưu mô xảo trá như cô.
–Nhưng nó là con đàn bà dơ bẩn, thân thể của nó đã bị vấy bẩn bao nhiêu năm nay, không biết đã nạo phá thai bao nhiêu lần, nó lấy tư cách gì mà lấy anh chứ, em không cam lòng, không cam lòng thua nó huhu..


Tôi xoay mặt lại cô ta, sự chán ghét càng thêm bội phần:


— Im mồm cô lại, cô không có tư cách nói cô ấy, biến ngay cho tôi.


Kiều An ngoài nước mắt chảy dọc xuống gò má, đứt quãng từng chữ:


–Em làm như vậy tại vì em quá yêu anh, em không cam tâm nhìn anh lấy nó được, nó không xứng với anh mà chỉ có em, em biết anh cần gì, và giúp anh phát triển sự nghiệp..giúp anh đứng vững ở Phạm Gia.
— Tôi không cần cô.


Giây phút đó cả khuôn mặt cô ta hiện rõ sự sụp đổ, đôi mắt trào ra bao nhiêu là nước:


— Anh tuyệt tình thế hả Phong,anh không thể dối lòng một lần cho nhau một cơ hội được sao anh, nhất thiết phải nói ra những lời đau lòng thế sao? Anh thật tàn nhẫn…
–Là cô tự lấy dao đâm mình nên đừng trách người khác.


Nói xong tôi đi thẳng ra ngoài mặc cho cô ta gào khóc bên trong, tôi không thích dây dưa nên càng rõ ràng càng tốt.


Không biết cô ta đã rời đi khi nào mà lúc tôi quay lại căn phòng im ắng đến đáng sợ, tôi lại nhớ về những ngày có em bên cạnh, tiếng em cười khúc khích, và những hôm em đứng trước gương nói rằng hôm nay mọc lên mấy nốt mụn, rồi nằm kể tôi nghe con đạp ra sao, mọi thứ rõ ràng đang diễn ra trước mắt, thế nhưng sau một cái chớp mắt đã hóa hư không, chỉ còn lại mình tôi và nỗi cô đơn bao trùm.


Em đi thật rồi.
Em đã xa tôi thật rồi.


Mùa xuân năm nay những bông hoa mai vàng nở rộ trước hiên nhà, tôi nhớ có lần em nói mai là may mắn, em thích mai vàng hơn mai trắng, màu vàng của nhớ nhung, của yêu thương, bây giờ hoa đã nở, nhưng chỉ mỗi tôi ngắm nhìn.


Nụ hoa có đẹp cách mấy cũng chẳng làm lòng tôi lay động, trái tim dường như héo rũ như lá thu, thật trống trải!


Cảm giác này vô cùng khó chịu.


Tôi biết em đang ở Singapore, biết ba chăm sóc em rất tốt, tôi bảo đi công tác nhưng thực chất bay sang đó nhìn em, những tháng cuối thai kỳ em béo lên nhiều, hai má phính lên nhưng hai lúm đồng tiền vẫn không lẫn vào đâu được, mỗi khi em cười nó hiện lên, rất là đẹp.


Thế mà..


Nụ cười đó em đang dành cho một người khác, một người cũng rất quan tâm đến em, tận tình giúp đỡ em rất nhiều, tôi biết người đó cũng thích em.


Hôm đó hai chúng tôi ngồi uống với nhau rất nhiều, cả hai đều không nói gì, kỳ thực bảo tôi nhờ người khác chăm sóc em tôi không tày nào nói ra được.


Tôi không cam tâm đem tình yêu của mình dâng cho người khác, nhưng giữ lại đoạn tình cảm không có tương lai này cũng không được, vì đời này của chúng tôi và em không thể gọi nhau một tiếng vợ chồng.


Thật đau lòng….!!!!!


Khi những chai bia nghiêng ngả, cậu ấy nói :


–Hiện tại Lệ rất tốt, tinh thần cũng ổn định, thai nhi cũng không có vấn đề gì.


Tôi cười, nhưng chua chát quá :


— Tốt rồi.


Chai bia này đắng quá!


–Cậu cứ yên tâm,tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy thật là tốt, chỉ cần Lệ đồng ý tôi sẽ xem đứa bé như con mình.


Uống một ngụm bia cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, nói tiếp :


–Cô ấy đang rất ổn, cậu đừng xuất hiện trước mặt cô ấy có được không? Hãy để cô ấy nguôi ngoai mọi chuyện. Tôi cam kết tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ con cô ấy hết khả năng của mình.
–Tôi biết rồi. Tất cả.. Nhờ cậu vậy…!!


Nói câu đó sao trái tim tôi đau như thế này, tựa như ai đó cầm ngàn mũi kim nhọn đâm vào, đau đến tận cùng, tê liệt tâm can.


Bia không những đắng mà còn mặn nữa!!!


Rất mặn!!


Gió lùa vào lạnh từng thớ thịt..!!!


Về Việt Nam, tôi muốn tập trung vào công việc để quên đi những hồi ức tang thương, nhưng đâu đâu cũng là bóng hình em, chiếc ghế trợ lý đã được chú Lâm dẹp đi chỉ còn lại khoảng trống nơi đấy, tựa như khoảng trống trong lòng tôi, lúc này tôi vô tình nhìn lại giấy xét nghiệm của em và Đăng, cảm thấy thật mơ hồ, tôi biết thừa đứa bé trong bụng là con của tôi vì có thể nói sau khi quan hệ tôi theo em 24 trên 24, không có chuyện đứa bé là con Đăng được, cho nên tờ giấy này dấy lên trong tôi một hy vọng, giống như ai vừa đập vào đầu, khai sáng mọi thứ.


Tôi gọi điện thuê thám tử điều tra về bác sĩ đã kết luận tờ xét nghiệm đó, điều tra cả mẹ con nhà Đăng và cả Kiều An, phía bên bác sĩ kia được thám tử cung cấp theo trích xuất từ camera thì có gặp riêng Kiều An trước hôm xét nghiệm, vậy khả năng cô ta mua chuộc bác sĩ là rất có thể.


Khốn kiếp, để tôi biết lại là cô ta giở trò thì cô ta xác định,tôi sẽ không để yên cho cô ta nữa.


Về phần phía mẹ con nhà kia thì thám tử cũng cung cấp dạo gần đây bà ấy có rất nhiều tiền, nhiều người nhìn thấy bà ta có rất nhiều cọc năm trăm mới cứng, tôi nhanh chóng xin mã seri tờ tiền và liên hệ với ngân hàng, không khó để biết đầu mã đó là do Kiều An rút.


Tất nhiên chả có sự trùng hợp nào cả..!!!


Lần lượt các manh mối dần được hé lộ hết, kết quả cuối cùng khiến tôi phóng như bay đến tát cho Kiều An một cái thật mạnh, cô ta ngã nhào xuống sàn nhà, miệng chảy máu tươi, ngơ ngác :


–Sao anh đánh em?


Tôi điên tiết rít lên từng chữ :


–Không những đánh mà tôi còn muốn giết cô, cái đồ khốn nạn, sao cô dám làm giả giấy tờ, dám liên kết với bà Lan để chia rẽ chúng tôi hả?


Đó là lần đầu tiên tôi đánh phụ nữ, nhưng tôi cảm thấy cô ta bị đánh rất đáng, hai bạt tai dùng hết sức khiến máu mồm cô ta chảy ra, nhưng so với vết thương và chia rẽ kia chưa là gì cả.


Cô ta đáng bị như vậy.


–Anh.. Anh nói giấy tờ gì.. Em không hiểu gì cả, anh say rồi phải không, để em cho người đưa anh về..


Cô ta lồm cồm bò dậy cố ý cọ bầu ngực vào chân tôi, bàn tay thì bấu lên đùi trên gần bộ hạ, khoảng cách gần đến mức tôi chán ghét đá mạnh cô ta ra, chỉ vào khuôn mặt kinh tởm đó :


— Tránh xa tôi ra. Cô chưa xong với tôi đâu, cô muốn hại người đúng không được, tôi cho cô trải qua cảm giác đó một lần.


Khuôn mặt cô ta tái mét :


–Anh.. Anh định làm gì?


Tôi nhếch mép :


–!Làm gì à, chẳng phải cô thích nhất là đăng ảnh người khác lên mạng sao, vậy để hôm nay tôi giúp cô tòa sáng trên mạng xã hội, để cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng cô thuần thục bỏ thuốc mê rồi cởi quần áo điệu nghệ như thế nào.
–Không.. Phong.. Em xin anh, xin anh đừng làm thế… em không biết bà Lan nào cả, chẳng biết giấy tờ gì hết.. anh nghe em nói này..


Cô ta bò đến níu lấy chân tôi cầu xin, nhưng đối với sự khốn nạn của cô ta tôi thật sự không chút nhượng bộ tặng thêm một cú đá nữa:


— Tránh ra..!!


Cô ta nước mắt ngắn dài van xin :


–Phong xin anh, em biết em sai rồi, em biết lỗi rồi, xin anh đừng làm thế, ba em bệnh tim, ông ấy biết được những chuyện này sẽ không chịu nổi đâu, xin anh mà… Phong.. đừng đăng lên mạng..


Tôi cười, ngồi xổm gần có ta, ghé tai nói nhỏ :


— chuẩn bị được tỏa sáng nhé.


Bây giờ sự cao ngạo của cô ta chẳng còn nữa, trên khuôn mặt là nỗi sợ hãi, ánh mắt khẩn thiết, chắp tay van xin:


–Anh Phong, nể tình nghĩa bao năm của chúng ta mà tha cho em một lần được không, ba em sẽ chết mất…


Cái nhếch mép rồi quay lưng đi của tôi cũng là câu trả lời dành cho cô ta, đằng sau thanh âm của cô ta vọng theo:


— Nếu anh đăng đoạn clip đó lên mạng em sẽ tự tử cho anh vừa lòng.


Tôi bước đi ra khỏi nhà một lúc thì hay tin cô ta uống thuốc ngủ tự tử, tôi cũng chẳng buồn đến thăm vì lúc này tôi đang chuẩn bị bay sang với em và con, đi tìm hạnh phúc của mình….


Khoảnh khắc thấy em ngồi trên giường, vài tóc phất phơ trước mặt, không hiểu sao tôi vừa giận vừa thương, mũi cay nồng đến khó chịu hỏi em:


— Trốn tôi như vậy em có vui không?


Em ngẩng mặt lên nhìn, mắt em sưng húp, khuôn mặt phờ phạc, tôi không kìm nén mặc cho nước mắt chảy ra, nước mắt nóng hay lòng tôi nóng, mặc cho mọi thứ, dùng tất cả nhớ nhung gói gọn trong cái ôm thật chặt.


Tôi nhớ em sắp điên lên rồi..!!!


Nhớ mùi hương dịu nhẹ, nhớ nụ cười duyên dáng, nhớ hai má lúm đồng tiền mỗi khi em cười, nhớ mọi thứ về em, cô gái mang tên Dương Nhật Lệ.


Khi biết được sự thật từ trong đáy mắt em rưng rưng những giọt lệ của hạnh phúc, tôi chỉ muốn ôm em mãi như thế này, mong ngày mai đừng đến…


********


Sau khi chữa bệnh cho Hướng Dương thì chúng tôi về nước, cuộc sống vui vẻ trôi qua từng ngày, con bé quấn tôi lắm, đi đâu hay ở nhà đều muốn chơi với ba, lắm hôm vợ tôi trêu nó, kiểu gì nó cũng phụng phịu rồi sà vào lòng tôi kể lể nó yêu tôi nhiều như thế nào, những lúc như vậy tôi cũng nhìn ra nụ cười mãn nguyện của em, bản thân cũng tự nhủ đời này luôn để môi em cười tươi như vậy.


Ngày tháng trôi đi, từ lúc bị tôi vạch trần sự thật của bà Lan thì ba cũng hiểu ra tấm lòng của mẹ, hai người rất hay đi du lịch, tình cảm tốt lên rất nhiều, mẹ cũng không còn hiềm khích nào với vợ tôi cả, đi du lịch ở đâu có quần áo đẹp hay mẫu túi hiệu nào mới ra cũng mua cho vợ, bà nói với tôi:


— Phụ nữ lúc nào cũng thiệt thòi hơn đàn ông nên con phải tốt với vợ đó có biết không? Lệ nó khổ từ bé, nhường nhịn con bé một chút, đừng để nó buồn, phụ nữ mà hay nghĩ lung tung lắm.
— Con hiểu rồi mẹ.
— À hôm nay mẹ đi khám sức khỏe gặp lại Kiều An, bây giờ người cứ ngơ ngơ, không nói không cười, đúng là nhân quả không bỏ sót một ai, may mà lúc đó bà Lan không nghe lời nó hạ độc đứa nhỏ, haizzz, nghĩ lại ngày đó mẹ hồ đồ quá.
— Vợ con không trách mẹ đâu, mẹ cũng đừng dằn vặt mình nữa.
— Ừ.


Bốn năm sau vợ tôi có thai, lần này là thai đôi một trai một gái kháu khỉnh, chúng nó dần dần lớn lên, ngôi nhà tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ, mỗi buổi tối quây quần bên mâm cơm nóng hổi nghe các con chí chóe, bao mệt mỏi ngoài kia cũng tan biến hết.


Hướng Dương càng lớn càng bộc lộ rõ tính cách mạnh mẽ và độc lập, còn Anh Quân thì hòa đồng vui vẻ, chỉ có An Nhiên khá nhút nhát, rất ít nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với người khác, vợ chồng tôi đưa con bé đi khám, bác sĩ nói con bé không sao, chẳng qua do tính cách con bé như vậy cho nên chúng tôi cho con bé tham gia những buổi dã ngoại ngoài trời, khoảng thời gian đầu cũng khá khó khăn do con bé không hợp tác, cứ níu tay vợ tôi không nói chuyện với ai cả, thấy không khả quan vợ tôi quyết định nghỉ việc, cô ấy ở nhà hằng ngày nói chuyện, đưa con bé ra ngoài,tham gia hoạt động xã hội,cuối cùng những vất vả của cô ấy cũng được đền đáp khi hai năm sau An Nhiên đã hoạt bát lên rất nhiều, lúc này chúng tôi còn phát hiện thêm khả năng ghi nhớ của con bé rất giỏi, cả ngoại ngữ nữa, con bé có thể nói làu làu mấy thứ tiếng , giao tiếp với người nước ngoài rất lưu loát.


*********


Nhiều năm sau đó…


Thấm thoát đã bao mùa cây thay lá, xuân đến rồi lại đi, bây giờ con cái chúng tôi cũng đã trưởng thành và lập gia đình hết, Hướng Dương trở thành một nữ luật sư có tiếng, Anh Quân thì thay tôi tiếp quản công ty,còn con bé An Nhiên nhút nhát ngày nào bây giờ đã thành một diễn viên nổi tiếng,ba đứa với ba hướng đi riêng nhưng đứa nào cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mỗi dịp lễ tết gì cũng đều sắp xếp về nhà ăn cơm với ba mẹ, những hôm như vậy đám nhóc con quây quần bảo tôi kể lại chuyện ngày xưa của tôi cho chúng nó nghe, vợ tôi ngồi bên cạnh khe khẽ cười, năm tháng qua đi, tóc đã phủ sương trắng, khuôn mặt cũng bị thời gian làm cho thay đổi, nhưng có một thứ mà đời này vĩnh viễn không thay đổi đó chính là tình yêu, tôi yêu em hơn cả thuở ban đầu, tình yêu duy nhất .


Nếu được chọn lựa cho kiếp sau tôi vẫn chọn em là vợ, không chỉ kiếp này, kiếp sau mà ngàn kiếp luân hồi chỉ nguyện sướng khổ cùng một người, đó là em, Dương Nhật Lệ….


Mãi yêu em…!!!!


Hoàn truyện 22h28′ ngày 10/2/2021
Tác giả Hoàng Anh


Lại một chuyện tình đẹp được khép lại, chúng ta lại chia tay một cặp nam nữ chính đáng yêu, trong lúc viết truyện không tránh khỏi sai sót, mong mọi người hoan hỷ bỏ qua ạ.


Đừng quên like và chấm bài cho em nha.



Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang