Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 5
— ..ý của cô là tôi không có đức à ?
Giọng nói tựa như tảng băng từ đâu truyền đến làm tôi và mọi người hoảng hốt quay lại, cậu ta.. cậu ta đã ở đó từ bao giờ…??
— Giám đốc, giám đốc kìa…Chết cô rồi Lệ ơi.
Cậu ta ra lệnh:
— Lên phòng gặp tôi.
Dứt lời cậu ta bỏ đi trước, tôi tất nhiên cũng rời khỏi vị trí của mình để đi theo cậu ta, chị Hương nói với theo:
— Lệ, xin lỗi cho yên chuyện.
Xuân Lan lên tiếng;
— Xin lỗi gì nữa, không bị đuổi mới là chuyện lạ đó, dám nói giám đốc chúng ta không có đức, không biết đầu óc cô có vấn đề gì. Đồ thần kinh.
Tôi vốn dĩ định đi nhưng bị Xuân Lan chửi cúng không thể không trả lời:
— Cô nói chuyện cho đàng hoàng nhé, tôi có bị đuổi cũng không liên quan đến cô, đừng để nhan sắc đi ngược lại với văn hóa.
Bị tôi chửi xéo Xuân Lan tức đến đỏ mặt nhưng không nói nói được gì chỉ biết giậm chân bình bịch phía sau. Còn tôi sau khi đi đến phòng cậu ta thấy phòng không đóng cửa nên cũng đi thẳng vào :
— Giám đốc gọi tôi.
Cậu ta dừng thao tác trên máy tính, ngẩng mặt nhìn tôi, hỏi lại:
— Cô vừa nói gì nói lại tôi nghe xem.
— Giám đốc gọi tôi!
Tôi nói xong hai hàng lông mày của cậu ta chau lại, khuôn mặt xám xịt, bộ dạng rõ ràng là đang khó chịu tôi lắm.
— Cô đùa với tôi à?
— Ơ tôi nào dám đùa với giám đốc, giám đốc vừa kêu tôi nói lại thì tôi nói y chang không sót một từ rồi còn gì?
— Cô…!! Tôi làm gì mà cô nói tôi không có đức?
— Tôi có nói giám đốc thất đức bao giờ đâu ạ, là tự giám đốc suy nghĩ vậy thôi.
— Cô đừng có già mồm, rõ ràng tôi nghe chính miệng cô nói, với cả phòng đều nghe.
— Ơ kìa giám đốc còn trẻ mà đã lãng tai rồi ạ, tôi bảo tôi thích những người biết đối nhân xử thế chứ có tài không có đức tôi không thích, có câu nào tôi nói giám đốc đâu ạ, hay là giám đốc làm gì trái với lương tâm nên mới giật mình.
Cậu ta tức tối quát lên:
— Dương Nhật Lệ cô đừng có giỡn mặt với tôi.
— Tôi đâu có cái gan đó chứ. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi mà
Nhìn gương mặt đỏ lên của cậu ta mà tôi phải kìm nén nụ cười lại không dám phát thành tiếng, vừa lòng tôi lắm mà.
Nhưng ngay sau đó cậu ta nhếch môi cười nhẹ một cái rất là khó hiểu, đẩy ghế ra một chút, hai chân bắt chéo ra bộ dạng cao cao tại thượng, nói:
— Được rồi, cô về làm việc đi.
Lúc này đến phiên tôi bất ngờ, sao tự dưng cậu ta lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, hay là cậu ta có ý đồ gì xấu xa với tôi, hay là bảo tôi về rồi kêu phòng nhân sự đuổi việc tôi.
— sao vậy, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng như vậy, tôi nói rồi tôi không thích đồ cổ, tôi chưa có bằng lái. Ok chứ chị Lệ..?
Bộ dạng mỉa mai của cậu ta thật là đáng ghét, tưởng mình có nhan sắc thì ai cũng thích à, còn lâu nhé.
— Giám đốc lại hiểu lầm rồi, mỗi lần nhìn giám đốc tôi lại nghĩ đến đứa em họ ở quê, nó cũng trạc tuổi giám đốc nhưng trẻ trâu lắm, còn chưa có người yêu,chẳng giỏi giang như giám đốc đâu. Thôi tôi xin phép nhé.
Nói xong tôi đi ra ngoài ngay, cũng không biết là cậu ta có hiểu ý tôi không, thôi mặc kệ cứ chuồn trước đã.
Thấy tôi về chị Hương hỏi ngay:
— sao rồi Lệ?
— Em cũng không biết nữa, không thấy nói gì.
— Giám đốc có mắng không?
— Không chị.
— Ơ thế là thế nào, làm chị cứ lo cho mày, không sao là mừng rồi, về sau không được nói lung tung nữa, chị đã dặn rồi ai mặc ai,việc mình mình cứ làm.
–Dạ.
Chốc chốc tôi lại nhìn ra ngoài cửa nhưng cả ngày hôm đó tôi bình yên vô sự không xảy ra chuyện gì hết, cũng không hiểu nổi tên giám đốc kia hắn muốn làm cái gì, nhưng theo linh cảm của tôi thì chắc chắn không có gì tốt đẹp cả.
Đúng như tôi nghĩ hôm sau quản lý bảo tôi chuyển lên làm trợ lý cho thư ký giám đốc, không riêng gì tôi mà ai nấy trong phòng kế toán đều ngạc nhiên, nhất là Xuân Lan cô ấy có vẻ bức xúc lắm:
— Sao tự dưng cô ta lại được làm trợ lý, cô ta vừa vào đã có kinh nghiệm gì đâu chứ.
Có người đồng tình với Xuân Lan:
— Đúng rồi đó, cô ta làm chưa được một tháng, chưa nắm hết công việc thì lấy tư cách gì làm trợ lý kia chứ, hay là cô đi cửa sau có đúng không?
Đi cửa sau? bọn người này nghĩ cái gì vậy trời?
— Đúng rồi đó, chắc chắn cô ta quyến rũ giám đốc nên mới leo được lên cái ghế trợ lý, đúng là ghê tởm mà, không nhìn lại xem bản thân mình là ai.
Bọn họ quá đáng nói những lời khó nghe như vậy, còn nhìn tôi khinh khỉnh, thái độ khinh thường ra mặt, tôi cũng chẳng có lý do gì phải im lặng khi người ta đang ra sức miệt thị mình:
— Mọi người nói chuyện cho đàng hoàng nhé, tôi không làm gì cả, đừng có nghĩ ai cũng như mình.
Xuân Lan lên giọng;
— Cô đừng có chối, tôi thấy cô rõ ràng là muộn tạo sự chú ý của giám đốc, hôm trước thì giả vờ làm đổ nước vào áo của giám đốc, hôm qua lại cố tình nói như vậy để giám đốc gọi cô lên, trong lúc đó ai biết cô đã làm những chuyện gì mờ ám chứ,nhìn mặt cô cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì đâu.
— đúng đúng, hôm qua cô ta đi rất lâu mới quay lại làm việc..khả nghi lắm.
Mọi người xầm xì to nhỏ, mà tôi thấy họ vì quá thần tượng cái tên giám đốc kia nên mới có thái độ như vậy, tôi chỉ nói:
— Tôi nói rồi tôi không làm gì cả, với lại giám đốc còn nhỏ hơn tôi tận hai tuổi, cậu ta càng không phải mẫu người tôi thích, cho nên mọi người đừng nghĩ tôi phải làm gì đó mới được làm trợ lý, tôi không rảnh, càng không có chút hứng thú nào với cậu ấy.
Tôi nói xong mọi người đều im thin thít cúi mặt xuống, Xuân Lan cũng ngồi xuống không còn thái độ hùng hổ lúc nãy nữa, tôi tưởng là do họ đã hiểu ý của tôi nhưng không ngờ sau lưng tôi có một con sư tử đã đứng đó từ bao giờ.
— Mọi người vào đây làm việc hay vào đây cãi nhau, thích cãi nhau lắm đúng không?
Không một ai dám trả lời, cậu ta nói tiếp:
— tôi không muốn trường hợp này xảy ra lần nào nữa, còn cô Lệ nhanh lên nhận việc đi.
NÓi rồi cậu ta bỏ đi còn lườm tôi một cái, những người nãy giờ nói tôi này nọ bây giờ cũng chỉ dám lầm bầm trong miệng, chị Hương nói với tôi rằng:
— thôi lo dọn đồ nhanh đi, có gì nói sau.
— Nhưng mà sao em lại làm trợ lý cho cậu ấy
— Cứ làm rồi biết, đi đi.
Tôi thu dọn đồ đạc của mình trong trạng thái thắc mắc, xong xuôi bê thùng đồ đi lên phòng của cậu ta, chưa biết làm gì thì người bên cạnh cậu ta chỉ vào chiếc bàn làm việc hình như vừa được kê vào:
— Chỗ cô ở đó, cô sắp xếp đồ đạc ra đi rồi tôi hướng dẫn cô làm việc.
Tôi gật đầu nhưng ánh mắt cũng dõi về phía người ngồi trên kia, khuôn mặt chăm chú nhìn vào máy tính, chẳng quan tâm gì mấy đến sự xuất hiện của tôi ở đây, cả một câu nói cũng không hề mở miệng.
Sau khi yên vị chỗ làm việc, thư ký Lâm hướng dẫn tôi làm vài việc, chủ yếu xem lại những số liệu xuất ra quý này, rồi so sánh chênh lệch giữa các quý với nhau, cả buổi sáng cứ như vậy trôi qua đến giờ cơm tôi đứng dậy định đi xuống căn tin thì thư ký Lâm lại nói:
— Cô Lệ , cô xuống nhà bếp lấy cơm lên cho giám đốc, lấy cả phần cô luôn nhé!
— Con hả chú ?
Thư ký Lâm gật đầu một cái:
— Đúng rồi, thường ngày tôi vẫn làm nhưng bây giờ tôi giao lại cho cô nhé, tôi ra ngoài có chút việc.
Nói xong thư ký Lâm chẳng để cho tôi chút phản ứng nào đã đi ra khỏi phòng, còn tôi đứng ngây ngốc ở đấy, tôi phải lấy cơm và ăn với cậu ta sao, cái gì đang xảy ra vậy trời? Tôi tưởng cậu ta cũng ăn như những nhân viên khác ở căn tin hoặc nhà ăn, không nghĩ là phải lấy cơm cho cậu ta như thế này.
–Tôi đói rồi!
Người nào đó lên tiếng, tay vẫn cầm giấy tờ chăm chú nhìn vào, tôi không còn cách nào đành đi xuống nhà ăn hỏi phần cơm của giám đốc ở đâu, một người làm trong bộ phận bếp đưa cho tôi mâm cơm, trong đó có hai cái chén, hai đôi đũa, một tô cơm và ba món ăn, còn dặn dò:
— Cô đi đường sau này cho nhanh.
Tôi cảm ơn rồi theo hướng chỉ dẫn mà đi, sau mấy phút cũng đem cơm vào bàn cho ai đó ăn, xới ra một bát cơm rồi gọi:
— Mời giám đốc dùng cơm.
Cậu ta dừng tay lại, đóng máy tính rồi tiến lại bàn ăn, tôi nói:
— Giám đốc ăn ngon miệng, tôi xuống dưới ăn với mọi người.
— Cô ở lại.
— Tôi..
Không để tôi nói hết thì cậu ta lại nói:
— Tôi không ăn được hành, cô nhặt ra cho tôi đi.
Cái gì? Không ăn được hành, tôi gắp ra cho cậu ta? ôi mẹ ơi..cậu ta là con nít lên ba à, hai cậu ta không có tay?
Cậu ta ngã lưng ra ghế bấm điện thoại thái độ chờ đợi tôi làm, tôi thở ra rồi cũng phải ngồi xuống gắp hành trong tất cả món ăn ra, vừa gắp vừa len lén nhìn cái người đang nhàn nhã trước mặt mà chướng mắt kinh khủng, hai sáu tuổi đầu mà còn phải nhờ người ta gắp hành cho, đáng ghét thật. À, thì ra cậu ta bảo tôi lên làm trợ lý cho cậu ta là để cậu ta hành tôi chứ gì? Đúng là nhỏ mọn mà.
Sau một hồi cặm cụi tìm kiếm cuối cùng các món ăn đều không còn hành nữa, tôi nói:
— Xong rồi, cậu ăn đi.
–Tôi quen ăn hai người, một mình tôi ăn không được.
Trời ạ sao cậu ta rắc rối vậy chứ.
Tôi miễn cưỡng xới cơm vào chén rồi cầm đũa lên ăn với cậu ta, mà tôi đã không có thiện cảm với cậu ta từ việc phát hiện cậu ta là kẻ thứ ba nên thật lòng bữa cơm này tôi nuốt không nổi, còn cậu ta vẫn ăn uống bình thường, tuy nhiên nết ăn rất từ tốn, tuy không nhìn tôi nhưng lại hỏi:
— Không hợp khẩu vị hay sao?
Tôi trả lời:
— không phải, tôi không đói lắm.
— Chiều nay cô theo tôi xuống xưởng khảo sát thực tế.
Nói vậy nhưng tôi thực lòng vẫn không muốn ăn, cố gắng nuốt hết chén cơm thì cậu ta cũng ăn xong nên đứng dậy bưng mâm cơm xuống nhà bếp, nhìn đồng hồ vẫn còn thời gian cho nên không vội quay lại văn phòng mà ngồi ở căn tin cho đầu óc thoải mái một chút thì thấy thư ký Lâm đang đi về phía của mình, chú ấy hỏi:
— Giám đốc đã ăn cơm rồi hả?
— Dạ, vừa ăn rồi ạ, mà chú ăn chưa?
— Chút nữa tôi mới ăn, bây giờ tôi phải đi công việc, đầu giờ cô đi với giám đốc xuống xưởng may, nhớ đem theo lịch làm việc và nhắc nhở giám đốc những việc cần làm.
— Chú đi bao giờ mới về ạ, con sợ vẫn chưa quen việc.
— Không sao , những việc quan trọng tôi đã gửi sang email của cô rồi, chủ yếu là cô đi theo giám đốc xem giám đốc sai gì thì làm đó. Vậy nhé tôi đi đây.
Chú Lâm thư ký vội vã đi, còn tôi cũng đứng dậy đi về làm việc của mình, một giờ ba mươi thì theo cậu ta đi xuống xưởng may, công ty này là công ty thời trang có tiếng nên từng công đoạn đều có người kiểm tra kỹ lưỡng và gắt gao.
Vừa xuống đến quản lý đã chạy ra chào hỏi và dẫn chúng tôi đi xung quanh, lúc này tôi mới phát hiện ra cái tên giám đốc này trong công việc lại vô cùng nghiêm túc và kỹ tính, một sợi chỉ thừa trên sản phẩm cung bị cậu ta nhíu mày bắt bẻ:
— Sản phẩm của công ty chúng ta đều là những sản phẩm xuất khẩu có giá trị cao, tôi không muốn có một lỗi nào dù là nhỏ nhất, anh xem khuy và nút này chênh lệch bao nhiêu, cả cái này nữa hai sọc ca rô không hề đối xứng, cổ áo không thẳng, còn cái này lai áo thì không đều mí, mau kiểm tra lô này lại cho tôi.
Quản lý bị quát sợ xanh mặt vội vã cho người kiểm tra lô áo đó, mà nghe nói lô này chuẩn bị giao cho khách nên cậu ta càng tức giận mắng tiếp:
— Các anh làm việc kiểu gì vậy, sản phẩm lỗi như vậy mà bộ phận kiểm hàng lại không phát hiện ra,nếu hôm nay tôi không xuống kiểm tra có phải đã cho đi hết rồi không?
— Giám đốc bớt giận tôi sẽ cho người kiểm tra lại ngay ạ.
Quản lý ba chân bốn cẳng chạy đi cho người kiểm tra lại lô hàng đó nhưng ngày mai phải xuất đi nên để kịp tiến độ giao hàng buộc lòng đêm nay mọi người phải ở lại tăng ca cùng nhau kiểm tra, tôi cũng tranh thủ gọi cho mẹ hay hôm nay về trễ để mẹ khỏi chờ cơm rồi chạy vào đi sau lưng giám đốc chờ sai việc. Lúc này cậu ấy cũng hòa vào mọi người giúp mọi người một tay, tôi cũng phụ giúp nhưng do buổi trưa ăn ít bây giờ cái bụng đã sôi sùng sục, mà mọi người đang làm tối mặt mũi nên cũng chẳng dám bỏ đi ăn, cố chịu vậy.
Cơ mà cái bụng lại không nghe theo ý tôi, càng lúc càng biểu tình dữ dội, tôi đứng bên cạnh cậu ta mà âm thanh réo rọi của bao tử cứ “ọt ọt’’.
CẬU ta nói:
— Pha cho tôi cốc cà phê.
Tôi nghe vậy liền chạy xuống căn tin mua cho cậu ta một ly cà phê, sẵn tiện mua cái bánh ngọt ăn lót dạ, ăn xong uống một chai nước suối mới giải quyết được cơn đói của mình rồi đem cà phê cho ai đó uống.
— Giám đốc cà phê của cậu đây.
cậu ta không nói gì, nhận lấy uống một ngụm sau đó tiếp tục làm việc, lâu lâu lại đi một vòng xem mọi người làm, lô hàng này khá là nhiều, số lượng tính bằng ngàn cái mà bây giờ mới kiểm tra tầm một nửa mà đã hơn mười giờ rồi, thấy ai ai cũng mệt và đói nên tôi chạy sang nhét cho chị Hương cái bánh ngọt nãy tôi mua đem lên:
— Chị ăn tạm đi, còn nhiều thế này không biết bao giờ mới xong.
–Không xong cũng phải xong, lô này xuất đi Nhật, nếu để họ phát hiện ra lỗi chúng ta sẽ phải đền hợp đồng đấy.
Nói mấy câu tôi phải đi về phụ mọi người, mãi đến khi đồng hồ điểm sang số 11 thì giám đốc của chúng ta nói:
— Khuya rồi mọi người về đi, ngày mai làm tiếp.
Quản lý rụt rè hỏi:
— Nhưng lô này chiều mai phải thành phẩm.
— Ngày mai mọi người đến sớm một chút, tranh thủ làm nhanh để kịp tiến độ, mọi người về đi khuya lắm rồi.
Ai cũng đói nên khi có câu nói đó của anh ta cả thảy đều đứng lên ra về, tôi với quản lý và tổ trưởng dọn dẹp sơ qua rồi mới quay lại văn phòng lấy túi xách, đúng ra tôi định lấy túi xong sẽ đi về nhưng nhìn thấy giám đốc vẫn còn trên ghế, cậu ta ngã người ra bóp trán, bộ dạng mệt mỏi, chắc là cậu ta đang lo cho chuyện lô hàng có thể bị chậm trễ, tôi buột miệng hỏi:
–Giám đốc chưa về sao, đã khuya rồi, bảo vệ cũng sắp tắt điện.
— Cô về trước đi, tôi ở lại một lúc.
Tôi cũng không nói thêm cầm túi xách ra về, nhưng đến nhà giữ xe thì tìm mãi không thấy chìa khóa mình đâu, dù có đổ tất cả trong túi xách cũng không nhìn thấy nó ở đâu, gần 12 giờ đêm rồi, đèn công ty cũng đã tắt hết, tự dưng tôi thấy hơi sợ, bỗng có người lên tiếng:
— sao còn chưa về?
Tôi quay lại thì thấy giám đốc, cậu ta cao hơn tôi một cái đầu nên tôi ngước mặt lên trả lời:
— Tôi bị mất chìa khóa xe.
— Tìm kỹ chưa?
— Rồi nhưng mãi không gặp, chắc phải đi xe ôm về mai tính tiếp.
Cậu ta đưa tay có đeo chiếc đồng hồ lên xem qua rồi nói:
— Tôi đưa cô về.
— không cần đâu, tôi đi xe cũng được
.– Dạo này nhiều vụ bắt cóc hiếp dâm, nếu muốn là nạn nhân tiếp theo thì tôi không cản.
nói xong thân người cao to đi ngang qua người tôi, tôi đứng đó cũng bắt đầu run run, quả thật giờ này đi một mình cũng nguy hiểm, nếu đi với cậu ta có khi an toàn hơn, dù sao cậu ta cũng là giám đốc một công ty, ở đây lại có camera, thôi chọn phương án an toàn vẫn là thượng sách.
Thấy cậu ta lái xe ra tôi nhanh chân chạy đến cản đường, cậu ta vừa dừng lại tôi vội vã mở cửa xe chui tọt vào ghế phụ ngồi, ai đó hỏi:
— Không đi xe ôm nữa à?
— Hihi nhà tôi ở đường xx quận tám.
Cậu ta không nói thêm câu nào cho đến khi đưa tôi về đến nhà, trước khi xuống xe tôi cảm ơn cậu ta một câu rồi đi vào nhà, giờ này mẹ vẫn còn thức đợi tôi, tôi nói:
— sao mẹ không ngủ đi mà còn đợi con, khuya lắm rồi.
— Vì khuya lắm rồi nên mẹ mới phải thức, gọi cho con không được mẹ lo lắm.
Tôi mở điện thoại ra mới biết đã hết pin rồi, mẹ bảo tôi đi tắm mẹ thì hâm thức ăn lại, còn ở bên ngoài dặn dò:
— Tắm sơ qua thôi con, đừng gội đầu nhé nguy hiểm lắm đó.
— dạ con biết rồi. mà mẹ để đó cho con đi, mẹ vào ngủ đi mẹ.
— mẹ làm xong rồi, nhanh ra ăn cho nóng rồi đi ngủ.
— dạ.
Từ ngày dọn về ở với mẹ nuôi thì cuộc sống tôi có nhiều tiếng cười hơn, mỗi ngày đi làm về mẹ đều nấu cơm sẵn đợi tôi về ăn, tôi bảo để tôi về tôi nấu mà mẹ không chịu, có hai mẹ con mà hôm nào cũng nấu toàn món ngon, hôm nay cũng vậy, mẹ hầm canh gà hạt sen ngon ơi là ngon.
Mẹ ngồi trước mặt tôi nói:
— ăn nhiều vào đi con, đừng ép cân quá không tốt đâu.
— Con đâu có kiêng mà tại tạng người con trước giờ không béo được mẹ ạ.
— Tại lúc trước con cứ hy sinh cho nó mà không lo cho mình, bây giờ phải biết trân trọng bản thân mình nghe không?
— dạ con biết rồi mẹ.
— cuối tuần này đi chơi với mẹ nhé.
— Đi đâu vậy mẹ?
— Đi sinh nhật bạn của mẹ, mẹ muốn giới thiệu con với mọi người luôn.
— Dạ.. mà mẹ nấu ngon quá ạ. nhất là món này, hôm nào mẹ chỉ con nấu nha.
–Ừ, ăn nhiều vào đi ngủ.
— dạ, có mẹ thật là sung sướng quá đi.
Mẹ cười hiền hậu gắp cho tôi miếng cá đầy thịt, mẹ còn nói:
— Trời không bạc đãi ai cả, cánh cửa này đóng thì sẽ cánh cửa khác mở ra, vui vẻ lên nhé, những thứ không đáng không cần phải bận lòng.
Tôi biết mẹ đang nói đến chuyện của tôi và Đăng, tám năm nay chúng tôi ở duy nhất chỗ này cho nên ít nhiều mẹ cũng biết chuyện bọn tôi. Cứ ngỡ trăm năm, ai ngờ ong bay tìm hoa đẹp.
— mẹ yên tâm con đã thông suốt rồi ạ, cái gì không thuộc về mình thì nên buông bỏ.
Nói vậy nhưng cũng có những lần tôi lại nghĩ về ngày xưa, cái ngày khổ cực mà hai đứa mới đặt chân lên thành phố hoa lệ này, chớp mắt một cái mọi thứ đã thay đổi, lòng người cũng chẳng như ngày xưa nữa.
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm để vào phụ mọi người làm lô hàng kia cho xong, sáu giờ đã đến công ty vậy mà có người còn đến trước hơn cả tôi nữa, không biết mấy giờ vào mà đã ngồi chễm chệ trên ghế rồi. Tôi thấy các trợ lý thư ký trên ti vi hay pha cà phê cho giám đốc nên hỏi:
— Tôi pha cho giám đốc ly cà phê nhé.
Cậu ấy không nhìn, đôi mắt vẫn chầm chầm vào máy vi tính, miệng trả lời;
— ừ.
uống xong cà phê tôi với cậu ta lại đi xuống xưởng, dưới này cũng đã có hơn một nửa công nhân đang làm việc, ai ai cũng tích cực để kịp tiến độ hàng đi, phải huy động thêm nhân viên các bộ phận khác từ văn phòng đến nhân viên kho đều tập trung kiểm tra , may mắn đến phút cuối cũng kịp giờ bay, ai nấy đều mừng rỡ thở phào trong sung sướng vì nghe chú Lâm nói đơn hàng này khá lớn, lại là đơn hàng đầu tiên hợp tác với công ty bên kia nên nếu xảy ra sơ sót gì hậu quả vô cùng nặng, nó ảnh hưởng đến uy tín công ty chúng ta nữa.
Đúng là may mắn thật.
Rồi ngày cuối tuần cũng đến, tôi với mẹ sửa soạn đi sinh nhật, năm giờ chiều hai mẹ con xuất phát đến nhà bạn của mẹ ở quận 2, khu này toàn là những ngôi nhà cao tầng đồ sộ, mà khu này trước giờ cũng nổi tiếng là trung tâm của sài gòn với điều kiện sống cao hơn những nơi khác. Chạy một lúc mẹ bảo tôi dừng lại trước một căn nhà khá đẹp, thiết kế hiện đại nhưng trang nhã, khi tôi dừng xe lại thì bên trong có người đi ra dắt xe vào chỗ cho chúng tôi, sau đó mời vào trong nhà, có một người phụ nữ cũng trạc tuổi của mẹ nhanh chân chạy ra chào hỏi:
— Bà đến rồi à, tôi đang định gọi cho bà đây, đây là..
Mẹ liền giới thiệu tôi:
— Đây là con gái tôi tên Nhật Lệ, còn đây là dì Nhàn, bạn thân của mẹ.
— dạ con chào dì ạ.
— Ừ chào con, nhưng chuyện này là thế nào, sao tự dưng bà lại có đứa con gái xinh như vậy mà tôi không biết.
Mẹ nhìn tôi cười, dì Nhàn liền kéo hai mẹ con tôi vào trong hỏi han,
mẹ cầm tay tôi nói:
–Con bé nó thuê nhà của tôi tám chín năm nay, hiền lành tốt tính lắm nên tôi thương, thấy con bé ở một mình mà tôi cũng đơn chiếc nên ngỏ ý muốn nhận làm con gái nuôi, may mắn là con bé đồng ý, hai mẹ con sớm tối bên nhau vui biết bao nhiêu.
Dì Nhàn nghe mẹ kể cũng gật đầu nói tiếp:
–Nhìn mặt con bé phúc hậu đức hạnh lắm, bà có con gái rồi nên dạo này ít sang chơi với tôi có đúng không?
— Đâu có, tôi biết con trai bà về nước bà cũng bận bịu lắm nên để hôm nay mới sang luôn. Mà con trai bà đâu rồi, hôm ăn mừng nó về cũng không hỏi thăm được gì nhiều.
— À nó đang trên phòng, chắc cũng xuống ngay, kìa, nó xuống rồi kìa, Phong ơi lại đây mẹ bảo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!