Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Ngoại truyện 3: Nội tâm nhân vật Phạm Duy Phong
Nội tâm nhân vật Phạm Duy Phong
Tôi gặp em vào một buổi trưa hè gắt nắng, giữa tiết trời oi bức mà em đang hì hục dưới ao sen, những vết bùn lầy vấy đầy lên mặt nhưng vẫn không làm lu mờ nét đẹp của em, tựa như như đóa hoa sen đang e ấp trong hồ, thanh thoát và thuần khiết.
Do mải ngắm nhìn em mà tôi trượt chân ngã xuống nước, lớ ngớ thế nào lại rơi vào vũng bùn, em từ đằng kia vội vàng chạy đến kéo tôi lên, khoảnh khắc gần nhau trong găng tấc tôi nghe từ người em mùi thơm thoảng nhẹ, là của em hay của hoa?
Thấy tôi lem luốc em cười lộ ra hai cái đồng tiền sâu hoắm rồi dẫn tôi sang một ao nước sạch để dội rửa lớp bùn lầy, em còn hỏi tôi rằng :
–Nhóc từ thành phố xuống à, sao lại bất cẩn thế?
Tôi đơ người ra rồi hỏi lại :
— Sao gọi tôi là nhóc, bạn bao nhiêu tuổi?
–Nhìn mặt nhóc non choẹt thế kia thì gọi nhóc đúng rồi, tôi mười bảy tuổi. Nhóc bao nhiêu, mười lăm chưa?
Tôi nói dối:
–Tôi bằng tuổi bạn. 17 tuổi.
Em trề môi, ánh mắt rõ ràng là không tin :
–Xạo quá, cái mặt búng ra sữa mà 17.
Nói đến đấy thì đằng kia có người con trai chạy đến, cậu ấy có nước da rám nắng gọi em :
–Lệ ơi.. Làm gì vậy?
Em cười tươi đáp lại :
–Nhóc này từ trên thành phố xuống bị ngã xuống ao sen dơ hết quần áo nên em chỉ sang ao này tắm lại.
–Vậy à, nhìn xem anh có cái này cho em nè, thích không?
Cậu ấy lấy trong người ra chiếc kẹp tóc có hình chiếc nơ, nếu so ra thì chỉ là một chiếc kẹp tóc bình thường, có phần quê mùa nhưng tôi thấy mắt em sáng lên sung sướng gật đầu lia lịa :
–Đẹp quá… em thích lắm.
— Để anh kẹp cho em.
Em lắc đầu :
–Thôi. Em muốn để dành, kẹp nó cũ mất.
–Cũ anh mua cho cái khác, lo gì.
Em ôm chiếc kẹp vào tay một cách trân trọng, chứng tỏ rằng người tặng rất quan trọng với em:
— Không, em chỉ thích cái này, anh để tiền mà tiêu, không được phung phí đâu đấy.
Em và cậu ấy tay trong tay bước qua tôi, tôi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em, chỉ thương em hạnh phúc chẳng tày gang thì nước mắt đã nhòe trên khuôn mặt diễm lệ….
Về nhà nụ cười em vẫn in hằn trong trái tim tôi, đôi mắt ấy, hai cái đồng tiền ấy tôi mãi không quên được, còn hào hứng vẽ một bức chân dung về em rồi cất trong chiếc hộp màu xanh, hy vọng một điều gì đó…
Thời gian dần trôi, tôi phải sang nước ngoài du học, trong vali có một bức ảnh nhuốm màu thời gian, nét mực tuổi mười lăm còn vẹn nguyên ở đó, hình ảnh về em vẫn ấn tượng không phai, nhưng mỗi người một nơi với bao điều lo toan trong cuộc sống, tôi cũng dần cất em vào một góc trong trái tim.
Rồi tôi về nước, là vô tình hay là do nhân duyên ông trời sắp đặt mà tôi lại gặp em trong một chiều mưa của Sài Gòn. Là mưa hay nước mắt trong đôi mi kia,em đứng co ro một góc mà khóc, mắt em sưng, vai em run rẩy, tôi muốn bước đến bên em nhưng vừa tiến mấy bước thì có người nào đó đã nhanh chân hơn ôm em vào lòng, do cách một khoảng cùng tiếng mưa nên tôi không nghe em nói, chỉ thấy nước mắt em tuôn ra mỗi lúc một nhiều, hình như em và người đó cãi nhau.
Nước mắt em hòa vào hạt mưa, nhưng tim tôi có gì đó nhói nhói.
Tôi nhìn theo bóng em cùng người đó quay lưng đi rồi chìm trong làn mưa trắng, chiếc ô trên tay cũng buông thõng xuống đường.
Đoạn tình cảm đơn phương này tôi không thể nào lý giải được, chỉ một lần gặp gỡ, một lần chạm vào ánh mắt kia mà lòng tôi lại dao động như vậy, tiếc rằng tôi là một kẻ đến sau, chỉ có thể thầm lặng ngắm dung nhan em qua tờ giấy úa vàng..
Lần thứ ba tôi lại gặp em trong tình trạng say khướt, em khóc rất nhiều vì bị người yêu phản bội, hoá ra cái tên kia đã ruồng bỏ em rồi, lệ em tuôn ướt cả khuôn mặt, tôi thầm nghĩ ông trời cho tôi gặp em tận ba lần, chắc chắn không phải vô tình, tôi nên trân trọng cơ hội này.
Trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ táo bạo, có thể khi em biết em sẽ cho rằng tôi là một kẻ lợi dụng hoặc một kẻ xấu xa đê hèn, nhưng tôi thật sự không kìm được trái tim khi em sà vào lòng tôi rấm rứt khóc, hương tóc em xộc vào mũi làm tôi lâng lâng, bầu ngực mềm mại áp sát vào người, cuối cùng tôi đã quan hệ với em trong căn phòng của khách sạn, ba lần đó đều không có biện pháp gì, tôi thật sự mong em có thai…
Sáng sớm em không nhớ gì cả, em còn tưởng tôi là tên biến thái nên gào lên, tôi cũng vờ như không biết gì, may mà em không phát hiện ra, nhìn em ngượng ngùng chạy đi mà tôi mới dám bật cười, bước đầu coi như thành công hơn mong đợi.
Tôi điều tra biết em đang làm trong công ty xây dựng, biết em đang đưa đơn xin nghỉ việc thì cố tình tuyển nhân sự, cố tình để em nhìn thấy tin tức đó, và cũng cố tình nhận em vào làm. Hằng ngày đều quan sát em, đều theo chân em về phòng trọ nhỏ, nhìn dáng người cao gầy cùng bóng lưng mệt mỏi, tôi biết cuộc sống em không vui vẻ gì.
Những lần gặp nhau, hay là cốc cà phê em làm đổ vào người đều do tôi cố tình, đúng, tất cả đều là do tôi sắp xếp, tôi muốn từng bước từng bước đến gần em, vì tôi biết em vừa trải qua vết thương lòng rất lớn, vồ vập quá sẽ khiến em hoảng sợ mà chạy mất.
Tôi chẳng muốn quát nạt em đâu, chỉ đơn giản muốn cùng em ăn cơm, nhưng lại không tìm được lý do gì chính đáng, cuối cùng lại bịa ra mình không ăn được hành, thực ra tôi ăn hành rất giỏi, hehe, đến bây giờ em vẫn chưa biết bí mật đó.
Tôi rất giỏi đúng không?
Lúc em nói mình có thai, tôi sung sướng đến mức muốn nhảy lên, muốn hét lên cho cả thế giới biết, nhưng vẫn may là kìm chế được, liền đưa em đến quán ăn bồi bổ sức khỏe. Tôi muốn nhiều lắm, muốn chạm tay vào bụng em, muốn áp mặt vào cảm nhận một mầm non đang hình thành trong đấy, nhưng tôi biết chưa phải lúc.
Đợi chờ là hạnh phúc.
Có một hôm tôi đưa em về nhà, em gặp lại người yêu cũ, khuôn mặt em biến sắc, em ngây người ra rất lâu mặc cho tôi gọi mãi vẫn không trả lời, có phải trong tim em người ấy vẫn rất quan trọng?
Từ xa nhìn xuống, thấy bóng lưng em cô độc trước người đã từng yêu tôi đã thương càng thêm thương, mở cửa bước xuống bên em , lúc ấy một con xe lao đến , may mà tôi ôm em tránh được tai nạn đó nhưng tôi vẫn rất sợ nên khi vào viện lập tức dẫn em đi khám, khi bác sĩ khẳng định không sao tôi mới trút được nỗi lo lắng trong lòng, thở mạnh một cái.
May quá…!!!!
Tôi tìm mọi cách để bên cạnh em, dù là những giây phút ngắn ngủi thôi cũng được, vì mỗi lần như thế tôi lại có động lực để bước tiếp con đường chinh phục trái tim em, chinh phục hạnh phúc của mình.
Và rồi vì cái thai mà chúng tôi kết hôn, dù mẹ tôi một mực ngăn cản, tôi hiểu nỗi lo lắng của mẹ vì không ít lần bà thấy ba ôm bức ảnh của người vợ trước mà trầm tư rất lâu , tôi hiểu mẹ sợ vị trí của tôi trong gia đình sẽ bị lung lay, nhưng tôi yêu em, trải qua nhiều năm như vậy vẫn không may một,thì có lẽ nào vì một chút mà khó khăn mà chùn bước, tôi nói với mẹ:
— Mẹ lo xa quá rồi, hiện tại mẹ đã là vợ hợp pháp của ba thì còn lo cái gì nữa chứ.
— Con đừng chủ quan như vậy, không nói đến việc mẹ con bà ta trở về thì thằng Minh Tài nó đang cưa cẩm Kiều An, nếu nó cưới được con bé thì chuyện gia đình nó lật đổ chúng ta không phải là không thể.
— Con biết cái gì phù hợp với mình, chuyện này mẹ để con tự quyết định đi.
— Phong..Phong..
Tiếng mẹ gọi đằng sau nhưng tôi vẫn cương quyết cùng em đi chụp ảnh cưới, cùng em xây dựng tổ ấm mà bản thân luôn ấp ủ, em khổ đủ rồi, nửa đời còn lại tôi sẽ dành những gì tốt nhất cho em.
Nhưng đường đời mà, nó đâu bằng phẳng mãi, hạnh phúc vừa chớm nở lại bị lung lay khi tôi giật mình bởi tiếng nói của Kiều An bên tai, và màn hình điện thoại là ánh mắt buồn bã của em, tôi cố gắng sắp xếp công việc để bay về giải thích với em, nhưng em khác với những người con gái khác, nếu là họ họ sẽ làm ầm lên nhưng không, em im lặng, im lặng đến đáng sợ, tôi sợ lắm, mỗi giây trôi qua đều là nỗi sợ hãi bủa vây, thà em đánh mắng tôi, chửi tôi cũng được, đằng này em lại im lặng, sự im lặng nó giống như vết thương âm ỉ trong lòng.
Rồi ngày đó, ngày mà cả đời này tôi cũng quên được, tôi đang họp với các cổ đông thì điện thoại thông báo có tin nhắn, bình thường tôi sẽ không xem nhưng từ khi có em thì rất nhiều nguyên tắc đều bị phá bỏ, tôi mở máy ra nhìn, từng câu từng chữ trong dòng tin nhắn kia khiến tôi sững sờ mất mấy phút mới vội vàng chạy như bay đến nhà dì Hân, thế nhưng em đã đi rồi, trong tủ quần áo trống hoác, chiếc giường lạnh ngắt chẳng còn hơi ấm của em, em đi đâu rồi?
Tôi hỏi dì Hân, dì ấy cũng gật đầu nói mối quan hệ của chúng tôi, nói rằng người con gái tôi đã yêu bao năm nay lại là chị gái cùng cha khác mẹ với mình, nói rằng người cùng tôi đầu ấp tay gối cùng tôi chảy chung dòng máu, cùng mang họ Phạm.
Tôi ngước mặt lên trời cười ra nước mắt, bất công trớ trêu như thế này em phải làm sao, chắc hẳn em đã khóc nhiều lắm, lòng em đau lắm mới chọn cách rời đi trong lặng lẽ, đến chính bản thân tôi cũng không tày nào chấp nhận nổi sự thật này, nhưng đến cả mẹ tôi cũng xác nhận, bà buồn bã đứng bên cửa sổ, đôi mắt nhìn về khoảng không vô định:
— Là sự thật đó Phong, con Lệ là con bà Lan, là đứa con gái mà ba con luôn mong nhớ, con và nó tuyệt đối không thể đi ngược lại thuần phong mỹ tục, đi ngược lại đạo đức của con người, con hãy quên nó đi, hãy coi như là một giấc mộng không đẹp.
— Con sẽ đi tìm Lệ.
— Nó đã chọn cách ra đi thì con nên tôn trọng quyết định của nó, hãy cho nó và cả con bình tâm lại, yên tâm nó không làm gì dại dột đâu, chỉ là nhất thời nó cũng như con sốc quá, không tày nào đối diện với sự thật tàn nhẫn này…nếu là mẹ mẹ cũng sẽ làm như nó, đó cũng là giải pháp tốt nhất trong hoàn cảnh này. Nghe mẹ, đừng xát muối vào lòng nó nữa, ba con nhất định chăm sóc tốt cho nó.
Đau lòng tôi uống rất nhiều rượu, nhưng càng cố ép mình say thì lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết, bóng dáng, nụ cười của em cứ hiện trước mặt tôi, thế mà khi tôi đưa tay chạm vào em lại biến mất, tôi cố thế nào cũng không bắt được…
Tôi rất nhớ em…!!!!
Nhớ nhiều lắm, đến khi có gì đó đăng đắng chạy vào khóe miệng, hoá ra là mùi vị của nước mắt.
Lúc này bên tai tôi vang lên giọng nói :
—Anh, anh say rồi để em đưa anh về.
Tôi nhìn sang là Kiều An, cô ấy choàng người kéo tay tôi lên cổ, ánh mắt rưng rưng sắp khóc :
–Anh đừng như vậy nữa em đau lòng lắm. Bình tĩnh lại đi anh… em đưa anh về nhà.
Tôi hất tay ra :
–Tránh ra. Đừng làm phiền đến tôi.
— Anh Phong…
Hình như Kiều An khóc:
–sao lúc nào anh cũng đối xử lạnh nhạt với em vậy hả Phong, chẳng lẽ anh không nhận ra tình cảm em dành cho anh.
–Tôi không yêu cô, cô. thừa biết điều đó.
–Không. Anh có yêu em mà, lúc trời mưa anh đưa ô cho em, lúc em ốm anh mua thuốc cho em uống , tất cả những điều đó rõ ràng là trong lòng anh có em.. Tại cô ta xuất hiện đã cướp mất anh, em ghét cô ta…
Kiều An gào lên, tôi nụ cười đáp lại :
–Chuyện năm đó tôi nói bao nhiêu lần rồi là tôi tiện tay nên cho cô một cái ô thừa, còn thuốc cảm không phải tôi mua, là Minh Tài nhờ tôi đưa cô không hiểu à?
–Không phải, là anh ngại anh mới mới nói như vậy, anh có yêu em, có yêu em mà.
–Cô điên rồi.
Tôi bước đi, Kiều An liền lao đến ôm chầm lấy tôi từ đằng sau mà nức nở :
–Em xin anh đừng đi mà, em yêu anh, rất yêu anh, em sẽ làm tất cả vì anh, cái gì em cũng có thể làm, xin anh đừng lạnh lùng với em nữa, em đau lắm Phong..!!
Trái tim tôi đã từng yêu một người đến kịch liệt, cho dù bây giờ người ấy là chị của tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn không quên được, trong lòng không thể chấp nhận thêm một ai khác :
–Bỏ ra.
—Em không bỏ. Em yêu anh, em rất yêu anh…
–Tôi không yêu cô. Bỏ tôi ra.
Kiều An cố chấp :
–Em không cần anh yêu em, chỉ cần anh đồng ý ở bên cạnh em là được rồi, Phong, đời này em không thể sống thiếu anh được, em chết mất…
Tôi thở ra một hơi, mùi rượu còn đó nhưng đầu óc tôi rất tỉnh táo, tôi biết trái tim mình cần gì nên gỡ tay Kiều An ra, dứt khoát nói rõ ràng :
–Tôi không yêu cô, trước cũng vậy, sau này cũng vậy, đừng bao giờ nói với tôi những lời dư thừa này nữa.
Tôi sải chân ra ngoài lái xe về nhà, từ nhà vệ sinh bước ra lại thấy Kiều An đang ở trong phòng,tôi hỏi :
–Cô vào đây làm gì, tôi phải ngủ. Cô về đi, cũng đừng tự tiện vào phòng người khác như vậy.
Kiều An dường như không quan tâm đến những gì tôi đang nói mà từng bước bước đến gần tôi,,đưa tay kéo dây váy đang mặc, trong phút chốc chiếc váy hai dây nằm một góc dưới sàn nhà, thân người còn mỗi lớp vải lót che đi vài chỗ vẫn không ngừng di chuyển, cho đến khi áp sát vào tôi, vừa khóc vừa nói :
–Em yêu anh và dành tất cả cho anh.. Kể cả lần đầu tiên, cũng muốn trao cho anh mà thôi.
Bàn tay Kiều An lần mò lên ngực tôi, chưa kịp di chuyển tôi đã hất ra quay mặt đi :
— mặc vào và đi khỏi đây ngay, đừng làm tôi chán ghét cô thêm nữa.
– – Tại sao. Tại sao anh luôn cự tuyệt em, em thì có gì không bằng nó , em đẹp hơn, em trẻ hơn, học thức hay gia cảnh đều hơn nó, tại sao anh thà yêu một đứa dơ bẩn như nó mà vẫn không chấp nhận em, anh nói đi… AnH nói đi….
Tôi nghiến răng :
–Tôi cấm cô xúc phạm đến Lệ. Cút ngay ra khỏi đây trước khi tôi điên lên..
–Em không đi, em không đi đâu cả, mẹ anh hứa sẽ cưới em cho anh, chúng ta sẽ là vợ chồng.
Tôi cười khẩy :
–Cưới cô?
–Đúng vậy, anh phải cưới em…
–Đồ thần kinh, cút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!