Cái gì? Chẳng lẽ nói. . .
Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn lại.
Trên bầu trời u ám, bóng đen ẩn hiện trong nhà dần dần nhô đầu ra dò xét, giống như bóng ma trong hư vô.
Bóng đen không đuổi theo, nhưng lại lộ ra một nụ cười khủng bố, phảng phất chế giễu hai người không biết tự lượng sức mình.
Tiền Thương Nhất sau khi thấy được, cảm giác toàn thân rét run, không chịu được thở dốc.
"Chúng ta đi đến phía sau núi." Ưng Nhãn nói xong buông tay ra.
"Ta vừa đi vừa nhìn." Tiền Thương Nhất gật đầu, thanh âm có chút run rẩy.
Nhà Lý Thần Hi cách phía sau núi tương đối gần, hai người có thể trông thấy con đường sau núi, nhưng mà cần tốn một khoảng thời gian để đi bộ.
"Bóng đen không có công kích chúng ta luôn, chỉ sợ là đang muốn đợi mặt trời lặn." Tiền Thương Nhất lo lắng.
Thời gia mặt trời lặn vào tháng sáu là khoảng sáu rưỡi nhưng hiện tại thôn Vũ Khê đã bị mây đen bao phủ và ánh sáng đã khá mờ.
Ngay cả khi mặt trời chưa lặn, mới đến khoảng sáu giờ, trời như đã tối.
Không chỉ ảnh hưởng đến việc tìm ra dấu vết của bóng đen trong bóng tối, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc đi lại.
Thời gian an toàn cho hai người an toàn còn một giờ, một giờ rưỡi là thời gian giới hạn để cả hai sống sót.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian.” Ưng Nhãn quay đầu nhìn về phía chân trời, thần thái nghiêm túc.
Tiền Thương Nhất lập tức đem cuốn sổ mở ra.
Tên của trang tiêu đề là Lý Thần Hi.
[Lưu lại cho những người cũng muốn có cuộc sống trường sinh.]
[Lúc đầu, tôi nghĩ rằng hiến tế chỉ có tác động đến tôi, nhưng tôi không ngờ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Thôn Vũ Khê.]
[Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không tệ lắm, cứ như vậy, về sau ta cũng sẽ không tiếp tục cô độc.]
[Mục đích sống là gì?]
[Mấy năm qua này, tôi luôn suy nghĩ đáp án của vấn đề này.]
[Nói đến trường sinh bất lão, nhiều người sẽ nghĩ đến các hoàng đế thời xưa tìm đủ thuốc trường sinh bất lão, lưu truyền nhiều tin đồn thất thiệt.]
[Nhưng mà, tôi rất hiếu kì, chẳng lẽ người bình thường đối với trường sinh bất tử không có hứng thú sao?]
[Hiển nhiên không phải, cho dù người già bình thường cũng đang nghĩ về việc làm thế nào để sống lâu hơn.]
[Từ đó có thể thấy rằng mục đích ban đầu của mỗi người là muốn bản thân sống lâu hơn, bởi vì chỉ có sống mới có ý nghĩa.]
[Còn sống, mới còn hy vọng.]
[Tôi muốn sống nhưng bệnh của tôi không có biện pháp giải quyết, bác sĩ nói có thể là do gen di truyền, cần phải ra nước ngoài mới có thể kiểm tra.]
[Haha.]
[Chỉ là đi bệnh viện xem bệnh liền tiêu hết tiền tích cóp của tôi, nước ngoài? Kiếp sau có khả năng.]
[Chuyện gì tôi đều không làm được, chỉ có thể ở trong thôn Vũ Khê chờ đợi cái chết.]
[Người khác ở nơi này lâu, đi bắc về nam khắp nơi, mà ta lại không giống họ, ta đã đang chờ chết.]
[Tôi không muốn chết, tôi muốn sống.]
[Mỗi lần trước khi ngủ, tôi đều sẽ đọc thầm câu nói này.]
[Trước kia, tôi luôn cười nhạo những người thờ Phật, hiện tại, tôi ngược lại cảm thấy mình có chút đáng thương.]
[Nếu như tôi giống những người kia thờ cúng, chí ít bây giờ còn cái phó thác tinh thần, dù cho bị lừa cũng tốt, tôi cam tâm mình bị lừa gạt.]
[Tôi rốt cuộc không nhẫn nhịn được cảm giác sợ hãi của tử vong mang tới, nó giống như như giòi trong xương, một ngày hai tư giờ gặm nhấm đầu óc của tôi, khiến đầu tôi đau muốn nứt ra.]
[Cho đến hai ngày trước, cũng chính là ngày mùng chín tháng sáu, ta trùng hợp ở phía sau núi phát hiện một bia đá màu đen.]
[Bia đá không lớn, có hình chữ nhật, đại khái giống mặt cái ghế, độ dày không chênh lệch nhiều so với bề ngang ngón tay cái, phía trên có khắc ký hiệu rất kỳ quái, khoảng cách giữa các ký hiệu bằng nhau. Ký hiệu mờ mịt khó hiểu, tôi chưa bao giờ thấy qua, giống như những sợi len quấn vào nhau.]
[Tôi đem bia đá mang về nhà, chuẩn bị nghiên cứu một phen, dù sao tôi cũng không có chuyện gì có thể làm.]
[Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ.]
[Trong mơ, tôi thuận gió mà đi, ngao du tứ hải, cuối cùng ngã vào một thôn làng, người trong thôn lạc nhìn thấy ta, ân cần hiếu khách.]
[Trên bàn ăn, ta để ý tới thôn dân không động đũa, chỉ là vây xem.]
[Về sau tôi hỏi qua mới biết được, bọn hắn đã đạt tới trường sinh, không cần ăn uống, cũng không cần đi ngủ, mỗi ngày đều tâm tình vui vẻ, không buồn không lo.]
[Tôi lập tức tò mò, hỏi thăm thôn dân thế nào mới có thể giống như bọn họ đạt được trường sinh, thôn dân liền dẫn ta đi tới từ đường trong thôn.]
[Gian thờ tổ được treo một tấm bảng ghi dòng chữ “Hiến tế”, gian tổ không thờ các bậc hiền nhân mà là một tấm bia đá đen.”]
[Dân làng kể rằng tấm bia đá đen có tên là “Bia hiến tế”, không có bia hiến tế thì không thể tổ chức hiến tế, và bí mật trường sinh bất tử được cất giấu trong bia đá.]
[Hiến tế, ý nghĩa tưởng niệm cái chết, sau khi cử hành hiến tế sẽ không lo bị cái chết quấy nhiễu, có thể vĩnh viễn sống trên đời.]
[Sau khi nghe dân làng kể lại, lòng tôi kích động, vội vàng hỏi xem cử hành hiến tế như thế nào.]
[Dân làng nghe thỉnh cầu của ta xong rất cao hứng, vì vậy bàn tán ba ngày ba đêm phương thức cử hành hiến tế, dù muốn quên cũng không quên được.]
[Trước khi rời đi, dân làng đã cảnh báo tôi rằng trong khi cử hành hiến tế, bia hiến tế rất mong manh, cần phải được bảo vệ thật tốt.]
[Tôi nói cám ơn, về sau thuận gió rời đi.]
[Khi tôi mở mắt ra, bầu trời hừng sáng, tôi ngồi dậy, tất cả những gì hiện lên trong đầu tôi là ký ức về việc cử hành hiến tế như thế nào.]
[Chẳng lẽ là bia hiến tế báo mộng?]
[Ta không biết có phải hay không, nhưng ta quyết định cử hành hiến tế.]
[Nến, tiền giấy, những điệu nhảy kỳ lạ, và những câu thơ ngâm tụng, thật may mắn là tôi nhớ tất cả chúng.]
[Thời gian chuẩn bị mọi thứ là một buổi sáng, không tính quá lâu, buổi chiều ta liền đem bia hiến tế chuyển tới chỗ đất trống phía sau núi, cử hành hiến tế cần nơi rộng rãi, với lại ttooi cũng không muốn bị thôn dân thôn Vũ Khê trông thấy.]
[Đất trống phía sau núi là một nơi rất sạch sẽ, hầu như mọi thời điểm đều không có người.]
[Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, ta bắt đầu cử hành hiến tế, đầu tiên đem ngọn nến đốt, xoay quanh bia hiến tế, hết thảy 16 cây, tiếp theo lại đem tiền giấy đốt, vẩy lên không trung.]
[Tiếp theo, tôi nhảy điệu múa kỳ lạ quanh bia hiến tế, một bên ngâm tụng chú ngữ.]
[Lúc vừa mới bắt đầu động tác của tôi còn không quen, dù sao phương diện khiêu vũ này tôi không có thiên phú, nhưng hai phút sau, động tác của tôi ngày càng thuần thục, phảng phất như đã nhảy rất nhiều lần, lập tức tôi hiểu được, không phải tôi đang nhảy, mà là hiến tế bia thao túng tôi nhảy.]
[Hiến tế. . . Bắt đầu!]
[Văn tự kỳ quái màu đen trên tấm bia đá vậy mà bắt đầu run run, phảng phất muốn nhảy ra bia đá, một giây sau, những văn tự này vậy mà thật nhảy ra khỏi bia đá, hiện lên ở không trung, cùng tôi nhảy, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy.]
[Một cỗ lực lượng kỳ lạ tồn tại trong cơ thể tôi, chống đỡ lấy tôi tiếp tục nhảy đi xuống, trong nháy mắt đó, tôi cảm giác chính mình vĩnh viễn sẽ không dừng lại.]