Tiền Thương Nhất nói nghiệm chứng thân phận, chủ yếu là nhân vật từng người sắm vai.
"Ta nói trước, ta sắm vai nhân vật Mạc An, quan hệ cùng Yến Nhược Huyên tựa hồ không tốt lắm, các quan hệ khác tạm thời chưa rõ ràng." Tiền Thương Nhất mở đầu nói ra nhân vật của mình.
"Vai diễn của ta là Yến Nhược Huyên, nhân vật làm cho người ta ghét, ta cũng không thích nàng, hi vọng các ngươi không đem ta áp đặt vào nàng, ta với nàng căn bản khác nhau." Nhu Quang đặt ngón trỏ tay phải trước miệng, nháy mắt một cái, hình tượng lúc đầu khó gần bây giờ lại có chút dễ thương.
"Hà Hồng Tín, ưa thích mọi thứ hòa hảo, trước mắt nhìn không ra đầu mối gì." Tiêu Thiên hai tay ôm ngực, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đoạn Linh, một cô gái an tĩnh, rất giống tính cách của ta." Ninh Tĩnh thè lưỡi.
"Đến ta? Trương Tư Ba, địa vị thấp nhất trong năm người, có lẽ bên trong cất giấu bí mật gì đó." Trí Đa Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Mạc An —— Tiền Thương Nhất;
Yến Nhược Huyên —— Nhu Quang;
Hà Hồng Tín —— Tiêu Thiên;
Đoạn Linh —— Ninh Tĩnh;
Trương Tư Ba —— Trí Đa Tinh.
Vậy có năm người sắm vai nhân vật, ba nam hai nữ.
"Tiện nói, nếu như sau này xuất hiện quan điểm khác nhau thì làm sao bây giờ? Bỏ phiếu sao?" Tiêu Thiên nhắc nhở.
"Chúng ta có 5 người, bỏ phiếu khẳng định sẽ có một nhóm thắng được, cũng không tệ." Nhu Quang gật đầu.
Ninh Tĩnh không nói gì, mà là nhìn về phía Tiền Thương Nhất cùng Trí Đa Tinh.
"Nói thật, ta thấy không tốt lắm." Tiền Thương Nhất nói ra ý nghĩ của mình:
“Bỏ phiếu thì chỉ hợp với hoàn cảnh có tình huống thay thế, kiểu như liên hoan nên đi vào lúc nào?”
"Lúc này nếu như phe thiểu số không nguyện ý thỏa hiệp, có thể lựa chọn tự mình đi ăn, nhưng với hoàn cảnh chúng ta , có lẽ chỉ có thể chọn một cái, lợi ích phe thiểu số sẽ bị coi nhẹ, rồi sẽ có tai hoạ ngầm."
Cụ thể tai hoạ ngầm là cái gì, Tiền Thương Nhất cũng không nói hẳn ra, hắn tin tưởng diễn viên ở đây đều có thể lý giải.
Làm phe thiểu số sẽ có thời điểm lợi ích bị hao tổn, họ sẽ chống lại nó, bởi vì trong điện ảnh Địa Ngục, lợi ích này có khả năng đại diện cho sự sống.
Ai muốn mạng của ta, ta lấy mạng hắn trước.
Đến lúc đó có thể còn chưa bị quỷ giết chết, trước hết bị cùng là diễn viên đồng đội cho giết chết.
"Vậy ngươi có biện pháp gì khác không?" Trí Đa Tinh cũng không phát biểu ý kiến của hắn, hỏi lại Tiền Thương Nhất.
Tiền Thương Nhất nhíu mày một cái, lắc đầu nói:
"Ta không nghĩ ra phương án chung, hầu hết các tình huống đều có thể được thảo luận, và ta không nghĩ cần phải quyết định ngay bây giờ."
"Mục đích của mọi người đều là sống sót. Có mục tiêu chung nên giải quyết vấn đề sẽ dễ dàng hơn".
Lúc này, Tiền Thương Nhất cố ý không nói đến vấn đề cạnh tranh lẫn nhau để có cơ hội sống, vì nó quá mức mẫn cảm.
Bây giờ đề cập đến loại chuyện này giống như đang gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng mọi người.
"Thương Nhất nói không sai, ta cũng có suy nghĩ giống như hắn, mà cũng có thể coi hắn chưa nói gì." Trí Đa Tinh cười một tiếng khi nói tiếp câu sau.
Tiền Thương Nhất mở hai tay ra, biểu lộ sự bất lực.
Nhu Quang bật cười.
Ninh Tĩnh nở nụ cười, trầm tư.
Tiêu Thiên vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, đối với việc Trí Đa Tinh chê cười cũng phản ứng.
"Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!" Trí Đa Tinh quay đầu nhìn về phía hòn đảo.
Tiền Thương Nhất trở lại lều vải, cầm lấy ba lô, tối hôm qua đã đã sắp xếp xong những nhu yếu phẩm cần thiết, bây giờ không bị lãng phí thời gian.
Mấy phút sau, năm người tụ họp, đứng trước lối vào khu rừng.
Có một con đường nhỏ đủ đi ba người. Khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn là ở ven đường, cỏ dại hai bên phảng phất có một năng lượng kỳ lạ nào đó, như đang bảo vệ con đường.
“Tốt hơn hết nên kiểm tra xem có bao nhiêu đường vào đảo trước.” Tiểu Thiên quay đầu nhìn về bãi biển phía xa.
Không ai phản đối.
"Thương Nhất với ta một đội, ba người Tiêu Thiên các ngươi một đội, thân thể ngươi cường tráng, có thể bảo hai cô gái thật tốt." Trí Đa Tinh đem đội ngũ chia hai đội.
"Ừm." Tiêu Thiên gật đầu, cùng Nhu Quang, Ninh Tĩnh đi đến hướng bên trái.
Tiền Thương Nhất cùng Trí Đa Tinh đi phía bên phải.
Hai người đi cạnh nhau, bên trái là rừng rậm, bên phải là bờ biển, phía trước là đại dương mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Hai người đi tầm mười mấy phút, trên bờ cát phía trước xuất hiện dấu hiệu của con người.
Tiền Thương Nhất đi nhanh, khi hắn đến gần, mới phát hóa ra là lều vải của bọn hắn.
“Ôi, thế mà về lại chỗ cũ.” Trí Đa Tinh nhìn về phía bến tàu.
Gió biển thổi qua, không những không mang theo hơi ấm mà còn khiến Tiền Thương Nhất cảm thấy lạnh lẽo.
"Nếu như chúng ta đi một vòng, hẳn sẽ gặp được bọn Tiêu Thiên.” Tiền Thương Nhất nhìn ra xa.
Phía trước xuất hiện bóng người, khi đến gần, hắn cũng nhận ra người tới là ai, chính là ba người Tiêu Thiên, Nhu Quang cùng Ninh Tĩnh.
Ba người chạy về phía hai người.
"Tại sao có thể như vậy?" Nhu Quang nhìn lều vải, vẻ mặt kinh ngạc.
"Chúng ta trở lại chỗ cũ rồi sao? Lúc nãy trên đường còn không gặp nhau?" Ninh Tĩnh nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.
"Xem ra chúng ta chỉ có thể đi vào đảo theo con đường này." Tiêu Thiên thở dài.
Nhất thời, năm người đều im lặng.
Tiền Thương Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua, trùng hợp nhìn thấy cái bóng của mình, hắn phát hiện đầu cùng chỗ cổ tựa hồ so với lúc nãy rách to hơn, hắn vội nói với bốn người:
"Các ngươi nhìn vết rách đi, so với trước đó to hơn phải không?"
Nghe hắn nói xong, bốn người cúi đầu nhìn về phía cái bóng của mình.
"Ừm, có chút lớn hơn." Nhu Quang khẽ gật đầu, có chút do dự.
"Xem ra nguyền rủa này có thời hạn, có thể hạn chót là đêm nay." Ninh Tĩnh lo lắng.
"Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể đi đường này vào đảo." Tiêu Thiên nhìn về phía lối vào rừng rậm, giọng nói không tình nguyện.
"Đi thôi." Trí Đa Tinh dẫn đầu.
Tiền Thương Nhất đi sau lưng Trí Đa Tinh, đối với việc này, hắn cùng mấy người còn lại có suy nghĩ không khác nhau lắm.
Dù phía trước có nguy hiểm, cũng chỉ có thể đối mặt, không có cách nào trốn tránh.
Bọn hắn là diễn viên đóng phim, khẳng định sẽ có người xem, chắc chắn khán giả thích xem nhất chính là phản ứng lúc diễn viên đối mặt nguy hiểm.
Đây chính là lý do bọn họ không có cách nào né tránh tìm hiểu nguyên nhân.
Tiền Thương Nhất đi vào rừng rậm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Phía trước, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá soi xuống, chiếu qua màn sương mù dày đặc.
Giữa những tia sáng, ba chữ " Đảo Phương Hướng” bằng máu hiện lên rõ ràng, rồi bắt đầu văn vẹo, biến mất.
"Đảo Phương Hướng.” Tiền Thương Nhất không khỏi nghĩ tới tên của bộ phim này.
"Có lẽ đây là một gợi ý từ điện ảnh Địa Ngục. Đó là tên của bộ phim. Có lẽ hòn đảo này tên là Phương Hướng." Trí Đa Tinh khẽ gật đầu, tiếp tục đi tới.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong khu rừng, như thể đang báo cho khu rừng này biết rằng một vị khách đã đến.
Mấy phút sau, Trí Đa Tinh đi đằng trước bỗng nhiên dừng bước lại, chỉ tay phải về phía cây nhãn.
Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn lại một bộ xương trắng đang ngồi ở dưới cây, tư thế hai tay ôm đầu gối.
Lúc này hơi thở trong lành của thiên nhiên đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự quỷ dị và thâm trầm.