• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Từ lúc vũ đạo kết thúc, tôi ngồi dưới đất qua gần hai giờ, mồ hôi đầm đìa.]

[Hiến tế đang cử hành.]

[Tuy hết thảy đều giống như ngày thường, nhưng tôi biết hiến tế đã được cử hành, chẳng qua cần một chút thời gian mà thôi.]

[Tôi kéo lê thân thể mỏi mệt về đến nhà, ngủ một giấc đến bình minh ngày hôm sau mới tỉnh.]

[Nói đúng ra là Vi Quang Viễn đánh thức tôi, hắn truy hỏi sự tình bia hiến tế, tôi nghĩ đến bình thường Vi Quang Viễn đối xử với tôi không tệ, cho nên liền đem sự tình hiến tế cùng bia hiến tế nói cho hắn, nhưng cũng không nói tôi từ đâu biết được những điều này.]

[Vi Quang Viễn hỏi tôi có nhìn thấy bóng đen gì không, tôi làm sao biết, tôi ngủ hơn nửa ngày, cái gì cũng không biết, dù nói tôi đã hôn mê cũng không sai.]

[Tuy tôi không nhìn thấy, nhưng là tôi khẳng định việc này cùng bia hiến tế có quan hệ.]

[Đã cùng bia hiến tế có quan hệ, có nghĩa cùng trường sinh bất tử cũng có quan hệ, vô luận là bóng đen, bóng trắng, tôi đều không để ý.]

[Vi Quang Viễn rời đi, đi đến hướng sau núi.]

[Trong lòng tôi có cảm giác không tốt, Vi Quang Viễn đến sau núi chỉ sợ là dự định đập nát bia hiến tế, tôi hồi tưởng lại căn dặn của người trong mơ, nhưng lúc này tôi đột nhiên phát bệnh.]

[Hai mắt mù khiến tôi nhìn không thấy đường, nói chi là đi theo Vi Quang Viễn đến sau núi, ta chỉ có thể ở trong nhà chờ đợi.]

[Đại khái một cái giờ, cụ thể là bao lâu tôi cũng không rõ ràng, con mắt của tôi lại có thể trông thấy mọi thứ, giữa lúc tôi chuẩn bị ra cửa, Vi Quang Viễn vừa hay đến tìm tôi, lần này còn mang theo mấy người.]

[Hắn hỏi tôi bia hiến tế rốt cục ở đâu?]

[Tôi thấy rất kỳ lạ, tôi từ đầu đến cuối cũng không có động qua bia hiến tế, bia hiến tế chắc chắn vẫn ở đất trống phía sau núi.]

[Nhưng mà, Vi Quang Viễn nói hắn không tin, hắn không có tìm được.]

[Vi Quang Viễn rất tức giận, uy hiếp tôi nói nếu như không nói ra vị trí bia hiến tế cũng đừng trách hắn không khách khí.]

[Tôi còn có thể nói thế nào? Tôi căn bản không biết bia hiến tế ở đâu, tôi chỉ biết nó ở đất trống.]

[Vi Quang Viễn cùng thôn dân đem đồ dùng trong nhà của tôi ném ra ngoài sân, tôi nghĩ, sau khi nhém xong hết, bọn hắn sợ rằng sẽ đấm tôi một trận.]

[Đồng thời tôi cũng phi thường tò mò vị trí bia hiến tế, thế là quyết định cùng bọn họ cùng đi đất trống phía sau núi.]

[Bia hiến tế biến mất!]

[Trên đất trống không có thân ảnh bia hiến tế, vô luận tôi tìm như nào cũng không thấy.]

[Có lẽ ở dưới đất? Các thôn dân đào hố tại đất trống, cũng không thu hoạch được gì.]

[Vi Quang Viễn lần nữa dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, vô luận tôi nói thế nào, bọn hắn đều không tin, về sau thậm chí còn đánh tôi.]

[Có lẽ tôi cũng không biết bia hiến tế ở đâu.]

[Trực giác của tôi cảm thấy bia hiến tế vẫn ở đất trống phía sau núi, nó không hề rời đi, chỉ là dùng một loại phương pháp nào đó bảo vệ mình không bị nện nát mà thôi.]

[Đêm xuống, tôi về tới trong nhà, cố gắng đem giường đến phòng ngủ.]

[Ban đêm, tôi đúng là nhìn thấy bóng đen, bọn chúng dán tại trên tường, lộ ra nụ cười quỷ dị âm trầm, nhưng mà tôi cũng không sợ hãi.]

[Hiến tế đã được cử hành, mà ta cuối cùng cũng trường sinh bất tử.]

[ viết xuống này một ít, là vì nhường người đến sau biết Vũ Khê thôn chuyện gì xảy ra, cũng coi là tôi lưu lại kỷ niệm.]

[Viết những điều này là để cho người đến sau biết những gì đã xảy ra ở thôn Vũ Khê, coi như một chút lưu niệm của tôi.]

[Chiều muộn, ngày 11 tháng 6, Lý Thần Hi.]

Tiền Thương Nhất sau khi xem xong trên mặt bừng tỉnh.

Sau khi xem hết cuốn sổ lưu lại bút ký của Lý Thần Hi, phần lớn câu đố tại thôn Vũ Khê đều đã được giải.

Nhưng mà, còn hai cái vấn đề trọng yếu không có đáp án.

Thứ nhất, bia hiến tế hiện tại rốt cục ở đâu?

Thứ hai, bóng đen đến cùng là cái gì?

Từ góc độ sinh tồn, câu trả lời cho vấn đề đầu tiên rõ ràng quan trọng hơn.

Thôn dân thôn Vũ Khê không biết bia hiến tế hiện nay ở đâu.

Hai người Tiền Thương Nhất cùng Ưng Nhãn nếu như bây giờ muốn tìm kiếm ở thônVũ Khê thì một giờ căn bản không đủ.

Mặt khác, thôn dân thôn Vũ Khê nhất định đã tìm kiếm trong thôn Vũ Khê mấy lần, nhưng vẫn không tìm thấy.

Nói một cách khác, bia hiến tế đã thật sự biến mất.

"Ngươi cho rằng bia hiến tế ở đâu?" Tiền Thương Nhất muốn biết cách nhìn của Ưng Nhãn .

"Cụ thể ở nơi nào không rõ ràng, nhưng mà bia hiến tế nhất định vẫn ở thôn Vũ Khê, nếu không chúng ta không có khả năng sống sót." Ưng Nhãn tay phải đút trong túi quần.

Tiền Thương Nhất cúi đầu suy nghĩ hai giây, hỏi:

"Vì chúng ta đã nói về điều này, nên ta có một câu hỏi, liệu Điện ảnh Địa Ngục có chắc chắn cung cấp khả năng sống không?"

"Ý của ta là có thể hay không xuất hiện tình huống chắc chắn phải chết?"

"Tỷ như, vận mệnh, số mệnh các loại ,từ lúc mới bắt đầu, chúng ta liền xác định sẽ chết."

Tiền Thương Nhất rất lo lắng.

Rất nhiều tiểu thuyết, manga, trong phim ảnh đều có xuất hiện qua tình cảnh tương tự.

Một khi vận mệnh từ lúc bắt đầu đã chú định, quá trình dù như nào, vẫn không có cách nào cải biến kết cục tử vong như cũ.

"Có ý nghĩa sao?" Ưng Nhãn hỏi lại.

"Hửm?" Tiền Thương Nhất không quá lý giải.

"Đối với ngươi mà nói có khác nhau sao? Ngươi có thể phản kháng sao?" Ưng Nhãn tiếp tục hỏi.

Tiền Thương Nhất trong đầu lần nữa hiện ra tình hình thân thể bị khống chế, điện ảnh Địa Ngục cùng hắn thực lực cách biệt lớn đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, thậm chí lấy mặt trời so với người chênh lệch còn lớn hơn.

Bất kể kết quả có được chú định trước hay không, vẫn không có cách nào chống lại.

Đây là điều mà các diễn viên điện ảnh Địa Ngục tuyệt vọng nhất.

Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại.

"Nói như vậy, nếu chúng ta muốn sống sót, nhất định phải đặt giả thiết bia hiến tế nằm trong thôn Vũ Khê." Tiền Thương Nhất nói xong câu này, đồng thời ánh mắt nhìn về phía sau núi.

"Đúng." Ưng Nhãn gật đầu.

"Lý Thần Hi cho rằng bia hiến tế ở đất trống phía sau núi, chúng ta phải đi nhìn xem, nói không chừng sẽ có phát hiện mới." Tiền Thương Nhất tay phải chỉ con đường uốn lượn vào trong núi.

Trong lúc cử hành hiến tế , bia hiến tế sẽ phi thường yếu ớt.

Trong cuốn sổ bút ký của Lý Thần Hi có câu nói này.

Đây là báo mộng thôn dân nói cho Lý Thần Hi, cho dù đó có phải là dân làng bất tử hay là vật hiến tế cho bia đá, nhưng lời nhắc nhở trong giấc mơ sẽ không giả.

Nếu như lúc này hiến tế còn vẫn đang cử hành, như vậy, bia hiến tế nhất định rất mong manh.

Thôn dân thôn Vũ Khê bị vây ở trong thôn, nhất định cùng hiến tế có quan hệ, đập nát bia hiến tế có thể kết thúc hiến tế, cũng có thể giải thoát cho hai người.

Đường núi uốn lượn quanh co.

Sau đó không lâu, một đất trống hình tròn xuất hiện ở phía trước.

Tiền giấy, nến và các vật dụng khác nằm rải rác trên mặt đất, còn có những cái hố nhỏ, xẻng và búa.

Cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn đúng với miêu tả trong cuốn sổ bút ký của Vi Quang Viễn cùng Lý Thần Hi.

Tiền Thương Nhất đi vòng quanh mặt đất, cũng không thấy bia đá nào, huống chi là bia hiến tế.

Nếu như không phải có ngọn nến, tiền giấy, còn có hố vừa đào không lâu chứng minh nơi này thật là đất trống, Tiền Thương Nhất thậm chí còn hoài nghi mình đến nhầm địa phương.

"Thật không có." Tiền Thương Nhất trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối.

Tuy là khả năng rất nhỏ, nhưng thật sự hắn hi vọng chính mình vận khí tốt, đi đến đất trống phía sau núi liền phát hiện bia hiến tế, rồi đập nát liền xong việc.

"Phía trước còn có đường." Tiền Thương Nhất chỉ tay vào còn đường nhỏ sau đất trống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK