Mô tả trong kịch bản xuất hiện trong tâm trí của Tiền Thương Nhất.
Mặc dù bị bóng đen chạm vào không nguy hiểm trí mạng nhưng nó có ảnh hưởng rất lớn đến hành động.
Không thể bị bóng đen đụng phải!
Tiền Thương Nhất xoay chuyển thân thể, hai tay chống ở mặt bàn, hai chân giẫm lên mặt đất, đem tay thu hồi.
Bóng đen lướt qua bàn tay Tiền Thương Nhất.
Dù cho bàn tay không có đụng phải bóng đen, Tiền Thương Nhất vẫn cảm nhận được khí tức lạnh buốt, hắn lùi lại mấy bước, giữ vững thân thể, cảm giác hoảng sợ.
Bóng đen đánh lén không có đắc thủ, giống như trong kịch bản miêu tả, trượt hướng cửa sổ, theo khe hở cửa sổ rời đi.
Tiền Thương Nhất thấy Ưng Nhãn chạy lưới qua, tiếng bước chân nặng nề vang lên trong phòng khách, rồi bên ngoài ngôi nhà.
Thật nhanh!
Tiền Thương Nhất nhìn về phía hướng phòng khách, rồi đi theo ra ngoài.
Trước cửa phòng khách, Ưng Nhãn đứng tại chỗ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
"Thế nào?" Tiền Thương Nhất hỏi.
"Căn bản tìm không thấy." Ưng Nhãn chau mày.
Mặt trời lặn dần, chiếu vào hai người, khiến bóng bị kéo dài.
"Vừa rồi, tôi không kịp nhắc nhở" Tiền Thương Nhất nhớ lại tình huống Ưng Nhãn vừa tránh bóng.
"Xem ánh mắt ngươi hiện ra ta nhìn thấy được, tốc độ phản ứng đối diễn viên tương đối quan trọng." Ưng Nhãn nói xong vỗ vỗ quần, quay người đi hướng phòng ngủ.
Vài giây sau, Ưng Nhãn cầm quyển nhật ký của Lý Lĩnh đi tới, sau khi xem xong, hắn khép lại quyển nhật ký:
"Hiến tế. . ."
" Thôn trưởng thôn Vũ Khê nhất định biết hiến tế rốt cục là cái gì."
"Vừa rồi ngươi cũng trông thấy bóng đen, ta hoài nghi không chỉ một."
"Thời gian không đợi người, chúng ta phải tăng thêm tốc độ."
Nói đến đây, Ưng Nhãn ngửa đầu nhìn về phía sâu nhất của thôn Vũ Khê, tiếp tục xuất phát.
Tiền Thương Nhất đi mấy bước liền không nhịn được quay đầu nhìn một lại, cảm giác bị theo dõi không xua đi được, tựa hồ bóng đen xuất hiện tại nhà Lý Lĩnh vẫn luôn ở sau lưng.
"Ưng Nhãn, ngươi cho rằng bóng đen vừa rồi là cái gì? Thôn dân Vũ Khê rốt cục là mất tích, hay là chết?" Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, nắm hai tay lại rồi buông ra.
Ưng Nhãn quay đầu nhìn Tiền Thương Nhất, nói:
"Ta cũng không biết, những bộ phim thường không liên quan đến nhau, là một thế giới độc lập."
"Những quỷ quái khác căn bản là không có cách nào vào bộ phim “ Hiến Tế “, bất quá có thể xác định, nếu như ngươi sợ hãi bóng đen, vậy bóng đen đúng là rất nguy hiểm.”
"Đối với các diễn viên mà nói, tích lũy kinh nghiệm bình thường ngược lại không bằng người trực giác chuẩn xác trời sinh."
Bầu trời bắt đầu âm trầm, những đám mây đen dần dần tích tụ, toàn bộ thôn Vũ Khê bị bao phủ trong bóng tối.
Sau khi nghe Ưng Nhãn nói vậy, Tiền Thương Nhất cũng nhận ra những gì mình đã bỏ qua.
Đối với diễn viên, mỗi bộ phim là một khởi đầu mới, điều đó cũng đồng nghĩa với việc diễn viên luôn phải thích nghi với những bộ phim mới.
Mặc dù điều này cũng đúng đối với các diễn viên trong thế giới thực, nhưng vấn đề là các diễn viên trong thế giới thực không nguy hiểm đến tính mạng và có thể từ chối diễn xuất.
Bởi vì sự khác biệt nhỏ giữa cả hai nên có thời điểm sẽ khác biệt rất lớn.
"Tích lũy kinh nghiệm không bằng trực giác?" Tiền Thương Nhất cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trực giác thường được đề cập đến như một quan điểm chưa được phân tích và lập luận.
Để mô tả đơn giản hơn bằng một từ khác là đoán.
Tuy nhiên, trực giác có cách giải thích khác.
Cái gọi là trực giác là một cách suy nghĩ đặc biệt dựa trên nghề nghiệp, kinh nghiệm, kiến thức và bản năng.
Nói đến thì rất khó hiểu.
Tiền Thương Nhất cho rằng Ưng Nhãn nói tới trực giác trời sinh, càng có khuynh hướng khắc vào trong bản năng.
Một ví dụ điển hình là: Rất nhiều người cho tới bây giờ chưa thấy qua rắn, nhưng lần thứ nhất gặp rắn liền cảm thấy rất sợ hãi, dù chưa hề bị rắn cắn qua, cảm giác trời sinh đã như thế.
Đối với những loài nguy hiểm hơn, chẳng hạn như sư tử và hổ, nhiều người nhìn thấy thậm chí không sợ như rắn, ngược lại còn thấy đáng yêu.
Tất nhiên, ngay cả khi điều này là sự thật, cũng không thể giải thích hết những gì Ưng Nhãn đã nói.
Bởi vì trong thế giới hiện thực, Tiền Thương Nhất sống hơn hai mươi năm, chưa từng gặp qua quỷ, hoặc quái vật kinh dị.
Ưng Nhãn gật đầu, không bước, quay lại nhìn Tiền Thương Nhất rồi nói:
“Trải nghiệm chỉ có ý nghĩa khi môi trường tương đối ổn định”.
"Ta trước mắt chưa đụng phải hai bộ phim hoàn toàn giống nhau, trừ khi là tham gia đóng phim phần tiếp theo."
"Chính là nói, mỗi bộ phim đều cần thích ứng một lần nữa."
"Điện ảnh Địa Ngục cũng sẽ không nói cho ngươi biết thế giới phim nào tương tự như nhau, và cách thức quỷ hồn giết người như thế nào."
“Tất nhiên, một số tích lũy“ kinh nghiệm ”đặc biệt vẫn có ý nghĩa, chẳng hạn như việc nâng cao chất lượng và chuyển đổi phương thức tư duy, v.v.”
"Ngươi có thể cho là mình càng ngày càng thích nghi với cách sống này, nếu ngươi coi đó là cuộc sống."
"Nên nếu như ngươi gặp được nguy hiểm và không biết nên ứng phó như thế nào, không bằng tin tưởng trực giác bản thân, chí ít linh hồn của ngươi nhất định muốn sống sót."
Nói đến đây, trong mây đen phía trên thôn Vũ Khê, một tia chớp màu đỏ xẹt qua bầu trời.
Hai giây sau, tiếng sấm ầm ầm truyền đến.
"Linh hồn? Thật sự tồn tại?" Tiền Thương Nhất trừng lớn hai mắt.
Nếu như trước kia hắn chưa tiến vào Điện ảnh Địa Ngục, đối với loại thuyết pháp này, hắn tuy không tuyệt đối phản đối, nhưng là cũng thiên hướng không tin.
Nổi danh về linh hồn nhất là thuyết pháp linh hồn nặng 21 gram.
Dù có sợ hãi hay không thì cuối cùng cái chết cũng sẽ đến, tại thời điểm đó, thân thể giảm đi 21 gram.
Vào đầu thế kỷ 20, một vị bác sĩ nổi tiếng đã đặt bệnh nhân hấp hối lên một chiếc cân đặc biệt, đo trọng lượng của bệnh nhân, quan sát sự thay đổi của cân nặng lúc sống và sau khi chết thấy rằng cân nặng đã giảm đi 21 gram.
Bác sĩ cho rằng số cân nặng giảm đi 21 gram chính là cân nặng của linh hồn.
Tất nhiên, cuộc thí nghiệm và quy trình thí nghiệm đều không khắt khe và thiếu uy tín.
Lúc này Ưng Nhãn đưa ra ý niệm về linh hồn khiến Tiền Thương Nhất kinh ngạc.
“Thật sự tồn tại.” Ưng Nhãn liên tục lặp lại từ này.
“Đúng vậy, nếu linh hồn tồn tại, điều đó có nghĩa là luân hồi cũng tồn tại? Nói cách khác, chết không thành vấn đề?” Tiền Thương Nhất nhìn về phía trước, hy vọng nhận được câu trả lời từ Ưng Nhãn.
"Không biết, có lẽ vậy." Ưng Nhãn giọng nói bình tĩnh, không chút bận tâm.
"A?" Tiền Thương Nhất có chút ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, vấn đề linh hồn tồn tại rất thú vị, thế nhưng Ưng Nhãn lại không có chút quan tâm nào.
Dù cho đã sớm biết tin tức này, nhưng hẳn vẫn phải có động thái, vì suy cho cùng, sự tồn tại của linh hồn có thể gây ra ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới.
Ưng Nhãn mở miệng giải thích:
"Ta không biết ngươi đối linh hồn nhìn nhận như nào, nhưng là tại thế giới trong phim, thân thể của ngươi tử vong, có nghĩa ngươi đã tử vong, chỉ có tình huống đặc thù, linh hồn của ngươi mới có thể rời khỏi thân thể mà tồn tại."
"Về phần ngươi nói vấn đề chuyển thế đầu thai, ta không rõ ràng, ta còn chưa có chết qua, cho nên ta chịu."
Nói đến đây, Ưng Nhãn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt bên trong tràn ngập lo lắng, tiếp tục đi tới:
"Chúng ta nhất định phải nhanh lên nữa, nếu như ngươi không muốn chuyển thế đầu thai. . ."
Tiền Thương Nhất bước chân đuổi theo Ưng Nhãn.