• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, mặt trời xuyên qua bóng tối, trải dài trên bãi cát vàng.

Tiếng sóng biển nhịp nhàng đánh vào bờ, như bản nhạc ban mai, khiến tinh thần thoải mái.

Tiền Thương Nhất mở hai mắt ra, thấy mắt có chút nặng trĩu, hắn ngồi dậy ngáp dài, mắt nhắm nghiền.

Nghỉ ngơi vài giây, hắn đi ra lều vải, ngắm nhìn xung quanh, phát hiện Trí Đa Tinh đã tỉnh, đang đứng trên bãi cát lặng lẽ nhìn biển.

Cùng lúc đó, Trí Đa Tinh cũng cảm nhận được có người phía sau, thế là hắn xoay đầu lại, thấy Tiền Thương Nhất đứng sau, hắn cười cười, nói:

"Thương Nhất, ngươi đã tỉnh? Ta tưởng là Tiêu Thiên."

Tiền Thương Nhất cảm giác lời nói của Trí Đa Tinh ẩn giấu gì đó, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:

"Thức dậy trước có gì khác biệt à?"

Trí Đa Tinh lắc đầu, "Không có, ta tùy tiện nói thôi."

Tiền Thương Nhất đi đến bên cạnh, đứng song song với Trí Đa Tinh, ngay lúc hắn chuẩn bị nói chuyện, các diễn viên còn lại cũng dần dần đi ra khỏi lều.

"Đêm qua, cái bóng của ta ——" Nhu Quang đang nói, bị Tiêu Thiên ngắt lời.

"—— cái bóng của ngươi cũng xảy ra vấn đề?" Tiêu Thiên quay người nhìn Nhu Quang.

"Ta cũng thế." Ninh Tĩnh xen vào một câu.

"Xem ra tất cả mọi người đều trải qua." Trí Đa Tinh mở hai tay ra: "Cái bóng đem đầu của mình cắt đứt trước tiên, sau đó lại nhặt lên, rồi bóng người màu đen hiện ra mặt của chúng ta, sau đó cưỡng chế chúng ta ngủ say."

Tiền Thương Nhất không nói gì, yên lặng nhìn mọi người.

"Điều này có nghĩa gì?" Ánh mắt Nhu Quang lướt qua từng người.

"Khả năng, chúng ta đều bị nguyền rủa!" Ninh Tĩnh giọng điệu trầm ổn thận trọng, tựa hồ lo lắng bị nghe thấy.

Tiền Thương Nhất nhìn Ninh Tĩnh, ba người còn lại cũng giống hắn, hi vọng Ninh Tĩnh có thể giải thích lời nói của bản thân.

Ninh Tĩnh bước sang bên phải, chậm rãi đi về phía bãi biển, mặt trời đang tỏa nắng, như được dát vàng rực rỡ, rồi nàng nói:

"Ta tin rằng mọi người đã từng tham gia vào những bộ phim tương tự. Khi diễn viên bước vào một nơi bí ẩn, họ sẽ bị những bóng ma hoặc những tồn tại không xác định thực hiện một hoặc nhiều loại dấu hiệu đặc biệt, những dấu hiệu này, chính là nguyền rủa."

"Nếu muốn thoát khỏi nguyền rủa, trước tiên phải hiểu rõ là loại nguyền rủa gì."

"Một số nguyền rủa liên quan đến thời gian. Một khi đến hạn chót mà không giải được nguyền rủa, sẽ chết hoặc bị mắc kẹt ở đâu đó mãi mãi; một số nguyền rủa cần phải được kích hoạt bởi điều kiện gì đó, rất nhiều loại, ta cũng không nói rõ được, nhưng một khi kích hoạt thành công điều kiện, nguyền rủa sẽ có hiệu lực, và kết quả giống như ta vừa nói, hoặc diễn viên có thể còn rơi vào tình trạng tồi tệ hơn nhiều."

"Ta nói xong rồi."

Nói xong, Ninh Tĩnh nhìn Trí Đa Tinh, tựa hồ hi vọng có người khác nói ra cách nhìn nhận.

Trí Đa Tinh cúi đầu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Tiền Thương Nhất, "Thương Nhất, ngươi cảm thấy thế nào? Chúng ta là bị nguyền rủa sao?"

"Ta không xác định." Tiền Thương Nhất sắp xếp ngôn ngữ, "Không có manh mối, nhưng mà có thể xác định một chút."

Nói đến đây, Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn về phía hòn đảo bên trong, rừng cây rậm rạp, huyền bí: "Chúng ta hôm nay nên đi vào đảo!"

"Ây. . ." Trí Đa Tinh nhìn thoáng qua trong đảo, không nói gì.

"Các ngươi xem!" Ninh Tĩnh bỗng nhiên hét lớn.

Tiền Thương Nhất quay đầu lại, thấy được ngón trỏ tay phải của Ninh Tĩnh chỉ cái bóng của mình, hắn theo phương hướng ngón tay Ninh Tĩnh nhìn, nhìn thấy cái bóng của Ninh Tĩnh.

Cái gì? Không có thay đổi gì mà! Chờ chút!

Tiền Thương Nhất dần dần nheo lại mắt, bởi vì hắn thấy được cái bóng Ninh Tĩnh phát sinh một chút biến hóa rất nhỏ, đầu cùng chỗ cổ xuất hiện một vết rách nhỏ xíu.

"Vết rách này. . ." Trí Đa Tinh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chăm chú, "Ta cũng có."

"Ta cũng có." Tiêu Thiên nói nhanh.

"Làm sao có thể? Nãy ta xem còn không có." Nhu Quang âm thanh có chút run rẩy.

Tiền Thương Nhất cúi đầu nhìn xem cái bóng của mình, vết rách đã xuất hiện, tựa hồ có khuynh hướng càng ngày càng lớn.

Trí Đa Tinh đứng lên, nhìn về phía trong đảo lần nữa, ánh mắt biến đổi: "Xem ra quả thật là nguyền rủa."

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Nhu Quang, "Nói đến đây, biết chỗ này chỉ có Yến Nhược Huyên mà Nhu Quang sắm vai, trong đầu ngươi có ký ức Yến Nhược Huyên không?"

Nhu Quang hai tay ôm ngực, lắc đầu, nói: "Không có."

"Những vật tư kia." Trí Đa Tinh nhìn qua hòm gỗ bị mở ra, "Yến Nhược Huyên có khả năng đã từng tới hòn đảo này, nhưng cái bóng của Nhu Quang cùng chúng ta cũng không có khác biệt, chính tỏ nàng lần trước nàng đến không có bị nguyền rủa."

"Ta cẩn thận nghĩ lại, khả năng lớn nhất có thể là nàng không qua đêm tại hòn đảo này, có thể nguyên nhân chúng ta bị nguyền rủa là do chúng ta ở qua đêm."

"Nói thật ta vẫn là không rõ vì sao Yến Nhược Huyên lựa chọn ban đêm mới lên đảo, chắc có ẩn tình gì đó."

Nói đến đây, Trí Đa Tinh cúi đầu nhìn bãi cát, rơi vào trầm tư.

"Hay chúng ta vẫn nên trước tiên giải trừ nguyền rủa đi? Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?" Tiêu Thiên có chút khẩn trương.

Trí Đa Tinh lắc đầu, mở miệng nói ra:

"Có một chuyện ta vẫn chưa nói với các ngươi."

"Còn nhớ những gì đã xảy ra vào đêm qua không? Điện ảnh Địa Ngục nói cho chúng ta biết: Trong lúc trăng máu tồn tại, diễn viên không thể thoát khỏi nhân vật trong phim để tiến hành thảo luận với nhau.”

"Ta lúc ấy hỏi một vấn đề, nội dung là: “Những thứ bên kia là vật tư ngươi chuẩn bị à.”

"Các ngươi hẳn là có ấn tượng."

Hắn nhìn Tiền Thương Nhất.

Tiền Thương Nhất nghĩ nghĩ, xác định Trí Đa Tinh nói không sai, nhưng hắn vẫn không hiểu Trí Đa Tinh muốn biểu đạt cái gì.

Trí Đa Tinh phảng phất biết Tiền Thương Nhất lúc này đang nghĩ gì, nói ra:

"Ý của ta là lúc ấy ta không phải câu nói này, lúc ấy ta nói chính là: Hay là bây giờ chúng ta trở về thuyền đi, ta đổi ý rồi"

“Đây mới là lời nói lúc ấy của ta."

"Sau khi điện ảnh Địa Ngục đặt ra quy tắc, ta lập tức làm ngược lại, mà hậu quả chính là thân thể ta lần nữa bị khống chế, nói cách khác, lúc ấy người nói chuyện cũng không phải là ta, mà là nhân vật ta sắm vai—— Trương Tư Ba."

Tiền Thương Nhất hơi sốc, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Tại sao hắn dám vi phạm quy tắc? Mà lại ngay lúc điện ảnh Địa Ngục vừa công bố quy tắc nữa chứ? Chẳng lẽ hắn không sợ chết?

Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Tiền Thương Nhất.

"Ngươi. . . Ngươi không sợ sao?" Ninh Tĩnh thanh âm có chút run rẩy.

"Đúng vậy, Trí Đa Tinh, chẳng lẽ ngươi không sợ điện ảnh Địa Ngục trực tiếp xoá bỏ ngươi?" Nhu Quang nhìn Trí Đa Tinh từ trên xuống dưới, muốn nhìn thấu tâm tư của người này.

"Là thật sao? Trí Đa Tinh?" Tiêu Thiên không quá tin tưởng.

Trí Đa Tinh sắc mặt bình tĩnh, đáp:

"Ta dĩ nhiên sợ chết, chỉ là ta cho rằng điện ảnh Địa Ngục điều kiện rất rộng rãi, với lại không nói rõ hậu quả, ta nghĩ rằng trừng phạt chắc không nghiêm trọng lắm."

"Trong rủi có cái may, kết quả đúng như suy đoán của ta, trừng phạt là khiến ta trở thành người đứng xem, mà thân thể của ta lần nữa bị Trương Tư Ba khống chế."

"Các ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta cũng không phải bị điên."

Nói đến đây, Trí Đa Tinh xua tay tỏ vẻ xấu hổ.

"Đúng rồi, không bằng chúng ta xác nhận lại thân phận của từng người đi? Để tránh xuất hiện tình huống đó." Tiền Thương Nhất bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK