• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

''Vòng Hoa Cúc...''

Đứng trong phòng bếp, Hồng Tuyến ngây người nghĩ về lời cuối của Lục Minh, Vòng Hoa Cúc rốt cuộc là thứ quỷ gì, tại sao Lục Minh lại nói Thẩm Nhược là một người nguy hiểm, Thẩm Nhược... Rốt cuộc có bí mật gì giấu diếm cô? Chẳng lẽ Mục Hồng Tuyến cô tham gia vào hoạt động khủng bố rồi ư? Nếu vậy, tức là cô sẽ gặp nguy hiểm?

''Chị, chị đang làm gì thế?''

Ngồi ở sofa xem tivi, Tô Dã đột nhiên nghe thấy một mùi hương ''thần kỳ'', không kịp nghĩ ngợi liền vọt tới phòng bếp, chặn nồi cháo đáng thương của Hồng Tuyến lại trước khi cả căn bếp bị cháy.

Cô hồi tỉnh, nhìn một mảnh hỗn độn trên sàn nhà, chán nản thở dài, xem ra kế hoạch cho Tô Dã nếm thử tài nấu ăn siêu cấp của cô đành phải làm lại. Không hiểu vì sao từ sau khi cậu nếm thử Gà Cung Bảo của cô, khẩu vị tiểu tử này liền trở nên phá lệ bắt bẻ, mỗi lần về nhà đều nói chính mình không đói chút nào, nhưng đến tối lại ngồi trong phòng ''răng rắc'' khoai tây chiên. Rốt cuộc là có chuyện gì?

Tô Dã nhìn nồi thức ăn đã chẳng thể phân biệt nổi nguyên liệu trong tay, bất đắc dĩ thở dài, đem đổ thùng rác...

Vụ án của Lục Minh cứ vậy mà kết thúc, cứ như vậy theo dự liệu của Hồng Tuyến mà hạ màn.

Lưu Hà Sinh khai ra kế hoạch sát hại của mình và Trình Lan, động cơ là hai người người tư thông bị Lục Minh phát hiện, huống chi trên người Lục Minh còn có 200 vạn tiền bảo hiểm, số tiền đó đủ để Lưu Hà Sinh về già hô mưa gọi gió. Cảnh sát tìm được hung khí trong một cái ao nhỏ cách chỗ đó mấy mét, tuy rằng vết máu đã bị nước rửa gần sạch hết, cảnh sát vẫn có thể xét ra được DNA của Lưu Hà Sinh cùng Lục Minh.

Càng làm cho cảnh sát giật mình chính là, Lưu Hà Sinh nói mình bị AIDS, sống không còn luyến tiếc gì nữa, cho nên lựa chọn đầu thú. Nhưng xong việc, cảnh sát xét nghiệm ra rằng hắn ta hoàn toàn khỏe mạnh.

Nghe nói Lưu Hà Sinh sau khi biết tin liền muốn đâm tường, bị Tô Dã ngăn lại.

''Chị, chị nói xem người phụ nữ nói Lưu Hà Sinh mắc phải AIDS kia, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy?'' Vụ án đã giải quyết xong, mặt Tô Dã đầy nhẹ nhõm, ngồi trên sofa xem tin tức. Đây là lần đầu tiên cậu phá được một vụ án trong suốt 2 tháng thực tập qua, nội tâm khó bình phục kích động.

Ban nãy màn hình chiếu tới cảnh Tô Dã vô tình lọt vào ống kính, tiểu gia hỏa này cao hứng muốn bay lên nóc trời, không chỉ trước mặt Hồng Tuyến nói đi nói lại ba lần, còn nhắn tin khoe khoang với Thẩm Nhược.

Hồng Tuyến nhàm chán nhìn khuôn mặt Lưu Hà Sinh bị làm mờ trên tivi đang ''sám hối'', trong lòng giật giật.

''Làm sao chị biết được, không phải cậu học tâm lý tội phạm sao? Còn hỏi chị làm gì?''

Kỳ thực Hồng Tuyến để lại cho mình một đường lui cuối cùng, đề phòng Lưu Hà Sinh chạy tới bệnh viện tự mình kiểm tra, phát hiện ra sự thật rằng mình không bị AIDS, cô dặn Thẩm Nhược mang theo Tô Dã tới làm bộ ''ngẫu nhiên gặp được'' Lưu Hà Sinh, khiến hắn ta nghĩ rằng cảnh sát đã bắt đầu triển khai kế hoạch bắt giữ mình.

Lưu Hà Sinh là một người nguy hiểm, Tô Dã nói với cô, thời điểm hắn ta đi đầu thú, ở trên người còn mang theo một con dao gọt hoa quả, cắm ở đằng sau thắt lưng. Nhớ tới việc này trong lòng cô không khỏi dâng lên khí lạnh, may mắn là mình gặp hắn ở quán bar đông người, nếu giống như phim truyền hình mà hẹn nhau ở hẻm nhỏ hay sân thượng thì phỏng chừng mình cũng chết dưới tay hắn ta.

Điều khiến Hồng Tuyến kinh hỷ chính là Lưu Hà Sinh không kể với cảnh sát vụ nhật ký trò chuyện điện thoại, như vậy đỡ được bao nhiêu phiền toái cho cô.

''Chị, chị không cần đi làm hả?'' Cô tắt tivi, tiểu bao tử đang vui sướng cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Hai ngày nay Hồng Tuyến vẫn luôn ngây ngốc trong nhà, chỗ nào cũng không đi, cậu cũng không thực sự quan tâm cô có đi làm hay không, mấu chốt là cô ở nhà liền trổ tài nấu nướng ''siêu phàm'' của mình ra, bắt cậu nếm thử món mới, vị giác đáng thương sẽ bị cô mưu sát mất.

''Nghỉ làm rồi.'' Hồng Tuyến liếc mắt nhìn cậu, bộ dáng ai oán.

Tô Dã mở to hai mắt, chưa kịp buông đồ vật trong tay đã nhích nhích thân mình lại gần: ''Hả, tại sao vậy?''

Cô cười ''ha hả'' hai tiếng: ''Cậu đi hỏi Thẩm Nhược thử xem?''

Tô Dã nhăn nhăn mặt, theo bản năng nói: ''Em biết rồi! Nhất định là anh rể muốn chị đảm nhiệm nội trợ, làm bà chủ gia đình. Nhưng anh ấy tính toán có hơi sai rồi, chị mà nấu ăn... thế gian cũng không thể tìm được người thứ hai!''

Hồng Tuyến vừa định nổi bão, Tô Dã đã thức thời nhảy ra xa, đảm bảo khoảng cách 5m.

''Chị đây còn độc thân?'' Cô trừng mắt, trong lòng khó chịu.

Tô Dã gãi mái đầu quăn tít, ra vẻ nghiêm túc: ''Độc thân vạn tuế! Độc thân vạn tuế!''

Cô lười để ý đến cậu ta, đứng dậy đi đến tủ lạnh, tính lấy một lon bia để áp chế lửa giận của mình.

Nhưng mà khi cô mở tủ lạnh ra, khóe miệng cô không khỏi run rẩy.

''Mẹ kiếp! Bia của chị đâu?!'' Hồng Tuyến đen mặt chửi một câu, quay đầu lại.

Thói quen uống bia của cô xuất phát từ bộ phim . Thời điểm mọi người đang phát cuồng với phim này, cô cùng các đồng nghiệp nữ cũng không ngoại lệ, ngày ngày mua gà rán uống bia vui vẻ. Nhưng về sau, gà rán đều không có nữa, chỉ còn mỗi việc uống bia. Vài tháng sau bộ phim, cô liền biến thành người phụ nữ không rượu không vui, dứt khoát mua hai thùng bia Cáp Nhĩ Tân nhét vô tủ lạnh.

Chỉ là hiện tại, tủ lạnh nhà mình bỗng bị người khác thay thế toàn bộ thành sữa uống lên men!

Cô thấy phẫn nộ rồi.

''Chị, phụ nữ uống bia rượu sẽ không tốt.'' Tô Dã mang biểu tình ''chính là em làm, không cần cảm tạ'' đi tới: ''Em cố ý đổi thành sữa chua uống, thực quý, 8 đồng một chai, chị đoán xem em...''

Hồng Tuyến không nói hai lời duỗi móng vuốt lên mặt cậu ta.

''Bia của chị đâu?'' Cô tăng thêm lực trên tay, lặp lại: ''Bia của bà đây đâu rồi?''

''Buông tay... chị... Buông tay...chị...chị..'' Tô Dã kêu thảm, không ngừng xin tha: ''Em.. em.. đưa cho... anh rể rồi.''

Hồng Tuyến buông tay gầm nhẹ một tiếng, đi đến trước tủ lạnh, nhìn sữa chua uống chất đầy tủ, bất đắc dĩ vỗ trán.

Tô Dã vô cùng ủy khuất, ở đằng sau xoa xoa mặt, nói thầm: ''Bia rượu không tốt đối với cơ thể phụ nữ. Lần trước đội chúng em còn xử lý vụ án nữ sinh viên bị ngộ độc cồn chết...''

Cô ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn Tô Dã, cậu phồng miệng, trong mắt tràn đầy bi thương.

Cô bất đắc dĩ than thầm, trong lòng lại khẽ run lên. Cô là con gái một trong nhà, không có anh chị em gì cả, hiện tại có một cậu nhóc gọi cô là chị, còn quan tâm cô như vậy, trong lòng thoáng xúc động.

Duỗi tay lấy hai chai, quăng cho Tô Dã đang thương tâm một chai, cô cười khẽ: ''Chị cũng không muốn nghiện rượu, xem như từ bỏ vậy.''

''Bỏ thật chứ?'' Cậu giơ khóe miệng lên, rất có cảm giác như đang cười nín khóc.

Hồng Tuyến ''ừng ực'' uống hai ngụm sữa lên men, gật gật đầu: ''Nói được làm được.''

Tô Dã nhìn chai sữa hơi lành lạnh trong tay, nói: ''Chị, nếu em không thuê được phòng ở thì sao?''

Cô bĩu môi: ''Trả tiền nhà cho chị là được.''

Cậu khịt mũi, cười xán lạn.

''A, thật là ôn nhu.'' Cùng với thanh âm vặn chìa khóa, giọng nói của Thẩm Nhược vang lên, nhìn thấy Hồng Tuyến cùng Tô Dã, anh nâng ngữ điệu: ''Có muốn tôi tránh mặt không?''

Anh dứt lời, lại vặn chìa khóa trong tay.

''Anh làm sao có được chìa khóa nhà tôi!!'' Hồng Tuyến đen mặt, vọt tới bên cạnh Thẩm Nhược, muốn lấy lại chìa khóa.

''Đừng nóng vội, tìm cô có việc.'' Anh nhanh tay đem chìa khóa cất vào túi, hướng Tô Dã đang ngây người nhướng nhướng chân mày. Người đằng sau lập tức làm bộ nghe điện thoại, đối anh bày ra biểu tình ''em hiểu'', cầm áo khoác đi ra ngoài.

''Có chuyện gì?'' Hồng Tuyến nhìn anh, tức giận hỏi.

Thẩm Nhược lấy ra một bao thư hơi phình phình, đưa cho cô.

Cô hồ nghi nhận lấy, mở to hai mắt ra nhìn.

''Năm nghìn nhân dân tệ, thù lao của cô.'' Anh chọn một chỗ sạch sẽ trên sofa rồi ngồi xuống, tựa hồ không hề giật mình với phản ứng của cô.

Cô xác thực giật mình, cô không nghĩ tới mình thế nhưng nhận được tiền thù lao, rốt cuộc một người đã chết làm sao trả tiền cho cô được? Cô vốn định đi tìm công việc mới, không nghĩ tới Thẩm Nhược lại đưa tiền cho cô, hơn nữa còn không ít.

''Ai đưa cho tôi số tiền này?'' Hồng Tuyến cầm bao thư ngồi đối diện Thẩm Nhược.

''Đương nhiên là người ủy thác cô, cô cũng có thể hiểu là cố chủ của cô.''

Cô khẽ nhíu mày, người ủy thác cô, vậy là Lục Minh ư?

''Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cô bỏ sức lao động, đây là cô xứng đáng nhận được.'' Anh thoáng giơ tay lên.

Cô nhìn Thẩm Nhược, bỗng nhớ tới lời Lục Minh, người đàn ông này cất giấu bí mật trên người. Mà trên thực tế, cô phát hiện ra, ngoài tên của anh, cô cái gì cũng đều không biết...

''Thẩm Nhược... Vòng Hoa Cúc là gì?''

Biểu tình của Thẩm Nhược trở nên vi diệu, tên Lục Minh này...

''Anh cũng có thể nhìn thấy ma quỷ, vì sao lại không giúp anh ta?''

Anh cười cười: ''Tôi là người trung gian, mỗi người một chức vụ, tận lực làm tốt công việc của mình thôi.''

''Vậy tôi cũng muốn làm người trung gian.'' Ánh mắt cô nhìn anh khẩn cầu, nếu chỉ đem quỷ tới giới thiệu cho người khác, không phải nhẹ nhàng hơn nhiều sao.

Trong một khắc biểu tình của Thẩm Nhược có hơi ngưng trệ, anh nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, cặp mắt đào hoa nheo lại, như là đang hồi ức: ''Người trung gian ấy à? Cũng không phải chuyện tốt đẹp gì...''

Hồng Tuyến hoang mang, vừa định hỏi lại, đã bị anh cắt lời: ''Cô không cảm thấy nơi này nhiều thêm cái gì sao?''

Cô sửng sốt, đột nhiên cảm thấy phần chấn thương trên đầu truyền đến một trận đau nhức.

Cô nhắm mắt, lần nữa mở to ra, trực giác mách bảo phía sau cô có người, cô không tự chủ được chậm rãi xoay lại...

Chỗ ngoặt cách cô 10m, có một nam nhân gầy yếu đứng đó không tiếng động. Đầu đinh ngắn ngủn, mặt trắng bệch, mặc đồ thể thao màu đen, hai tay co quắp bên mạn sườn, ánh mắt mơ hồ, khẩn trương nhìn cô.

Hồng Tuyến nhìn Thẩm Nhược đứng dậy rời đi, vẫy vẫy tay với cô, thế nhưng quên mất muốn hỏi anh vụ chìa khóa.

Cô nhìn người đàn ông ánh mắt lập lòe đứng trong góc, khóe miệng hơi nhấc lên: ''Ai giết cậu?''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK