• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Tuyến ngồi trên ghế, một tay bỏ kẹo bơ cứng vào miệng, một tay cầm bút ghi ghi chép chép.

Dương Nhất Bác quy củ ngồi đối diện cô, có chút khẩn trương, thậm chí là phát điên, bởi vì trạng thái này của cô đã bảo trì sắp được 1 tiếng đồng hồ. Tuy hiện tại cậu không cảm thấy mệt mỏi nhưng nhàm chán thì vẫn cảm nhận được.

Cậu chỉ vừa mở miệng biểu thị muốn đi ra ngoài, Hồng Tuyến liền phi kẹo bơ cứng xuyên qua người cậu, làm cậu lập tức ngậm miệng lại.

Người phụ nữ này quá nguy hiểm! Nhìn Hồng Tuyến khi thì cắn kẹo, khi thì cắn bút, khi thì nắm tóc, khi thì bất ngờ buông một câu ''Đm!'', Dương Nhất Bác tỏ vẻ tâm mình muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cậu thật không nghĩ tới, chính mình làm ma còn mệt như vậy, bị một nữ nhân sống sờ sờ tra tấn hành hạ, hơn nữa loại tra tấn này chính là chà đạp trên tinh thần của cậu!

Nhìn cô đem viên kẹo bơ cứng cuối cùng bỏ vào miệng, đánh giá rằng cô không còn gì có thể ném vào mình được nữa, Dương Nhất Bác mới ngồi ngay ngắn lại, nơm nớp lo sợ mà mở miệng: ''Hồng Tuyến, chị rốt cuộc làm sao vậy?''

Cô nâng mí mắt, nhìn cậu không kiên nhẫn, tiếp theo lại cúi đầu không biết viết cái gì.

''Hồng Tuyến, bộ dạng này của chị khiến tôi thấy sợ...''

''Sợ hả?'' Cô mở to mắt, dùng mũi khịt hai tiếng khinh thường, sau đó lấy sổ ghi chú, cầm dép lên tiến tới gần cậu ta: ''Biết sợ là tốt? Như thế nào, cậu không muốn nói gì với chị sao?''

Dương Nhất Bác tránh ánh mắt của Hồng Tuyến, ấp úng mở miệng: ''Muốn nói... cái gì...''

Tay cô lập tức đập lên mặt bàn, lực đánh mạnh đến nỗi cơ thể cậu không khỏi run lên.

''Hồng Tuyến, cô nhẹ nhàng một chút được không? Quấy rầy tôi xem tivi.'' Thẩm Nhược dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt cáu kỉnh.

''Không thích đừng nhìn! Bà đây chính là tính tình như vậy đó.'' Hồng Tuyến rống một tiếng, sau đó đem ánh mắt đặt lên người Dương Nhất Bác, ngữ điệu chậm rãi: ''Dương Nhất Bác, cậu không định giải thích với tôi vì cái gì mà cậu lại đáp ứng theo Tưởng Khâm lên tầng thượng sao?''

Ánh mắt cậu ta có điểm hoảng loạn, nhưng vẫn cực lực giải thích: ''Không phải đã nói sao... Hắn ta tìm tôi có việc...''

''Phải không? Ngay lúc trời tối? Còn đang mưa? Lên tầng thượng?'' Hồng Tuyến mặt tỏ vẻ ''chị đây ít đọc sách, đừng có lừa chị'', nói: ''Dương Nhất Bác, phần lớn sinh viên trường đã nghỉ, chị cá là trong WC cũng không có người, hắn ta mời cậu lên tầng thượng, vậy mà cậu cũng đồng ý? Là cậu ngu hay cảm thấy chị ngu đây?''

Cậu ta cúi đầu, trầm mặc không nói.

''Hơn nữa, cậu đừng nói với chị hai người lên tầng thượng, chỉ nói chuyện vặt vãnh lại hút hết 2 điếu thuốc, vẫn là các cậu có đam mê gì đặc biệt, mà một hai buổi tối phải chạy lên mái nhà không có ai, làm chuyện gì bí mật?''

Hồng Tuyến liên tiếp đặt ra một đống nghi vấn, làm Dương Nhất Bác không biết nên trả lời như thế nào. Cậu hiện tại đã biết người phụ nữ Mục Hồng Tuyến này không chỉ nguy hiểm mà còn thông minh đến đáng sợ.

Bên này cô vẫn còn đang hùng hổ dọa người: ''Cậu ở lại trường do có việc, chỉ là tôi điều tra được, Tưởng Khâm thì không, ngoại trừ ở lại ký túc xá chơi game, mục đích duy nhất của hắn ta là tìm cậu, xem đi, vé xe cậu ta mua là xuất hành ngày mai.''

Cô khép sổ ghi chú lại, ánh mắt nhìn cậu gắt gao: ''Chị nguyện ý giúp cậu, nhưng nếu cậu không thể thành thực, vậy chúng ta không cần hợp tác nữa.''

Bên kia Thẩm Nhược đã tắt tivi, trầm mặt nhìn Dương Nhất Bác: ''Dương Nhất Bác, cậu làm vậy là trái với ước định của chúng ta, tôi hoàn toàn có khả năng khiến cậu tan biến, vĩnh viễn không thể siêu sinh.''

''Không cần, tôi nói tôi nói!'' Dương Nhất Bác có chút luống cuống, cậu ngại ngùng nhìn cô, khó xử mở miệng: ''Thật ra tôi đã chủ động tìm Tưởng Khâm.''

Đây không phải là đang tìm chết sao? Hồng Tuyến im lặng nhìn cậu, có chút nhịn không được muốn thốt ra.

''Sau đó thì sao?''

Tay Dương Nhất Bác đặt ở đầu gối không ngừng cựa quậy, do dự mãi mới lên tiếng: ''Tưởng Khâm ngày thường thành tích học tập không tốt, nhưng lần thi này hắn ta lại đạt hạng nhất, còn nhận được học bổng...''

Thẩm Nhược kéo ghế ra, nói: ''Cậu cảm thấy hắn ta gian lận?''

''Không đơn giản chỉ là gian lận như vậy!'' Cậu có chút kích động: ''Cậu ta dùng cách nào đó để có được đề thi.. Cho nên... Cho nên..''

Hồng Tuyến đi ra sau Dương Nhất Bác, nhặt viên kẹo bơ cứng lên, làm lơ ánh mắt khát khao của Thẩm Nhược, xé ra bỏ vào miệng, nói không rõ lời: ''Cho nên cậu tống tiền hắn ta?''

Dương Nhất Bác đỏ mặt, cực lực giải thích: ''Cũng không phải tống tiền... Dù sao nhà hắn ta gia cảnh không tồi, tôi chỉ nghĩ hỏi mượn một chút...''

''Vậy còn không phải tống tiền?'' Hồng Tuyến trừng mắt nhìn cậu: ''Tuy rằng gia cảnh của hắn ta tốt, nhưng khẳng định cũng không muốn bị người ta tống tiền, mấy loại thiếu gia này chịu không nổi nhất là uy hiếp, cậu xem, hiện tại đã thành dạng gì rồi?''

Vẻ mặt Dương Nhất Bác đau khổ, chán nản phát khóc: ''Sớm biết như vậy...''

''Được rồi được rồi!'' Cô vẫy tay, có chút không kiên nhẫn: ''Mặc dù trước kia cậu tống tiền Tưởng Khâm, nhưng giết người thì chính là tội phạm.''

Dương Nhất Bác đứng lên, hướng Hồng Tuyến cúi người: ''Hồng Tuyến, tôi muốn về nhà một chuyến. Ba mẹ nhất định đã biết chuyện của tôi, tôi muốn về xem họ.''

Hồng tuyến mở tivi, nhìn thoáng qua Thẩm Nhược, nói: ''Cái này chị không quản.''

Thẩm Nhược đứng dậy, đi đến bên người cậu ta, nhàn nhạt mở miệng: ''Ba ngày sau bắt buộc phải trở về.''

Dương Nhất Bác có chút kích động, trong mắt có nước, nói lời ''cảm ơn'' rồi vội vàng xuyên qua cửa nhà Hồng Tuyến rời đi.

Hồng Tuyến quay đầu nhìn thoáng qua, bĩu môi: ''Nhìn xem, chắc là tôi phải treo bảng tên trước cửa rồi, để tránh mấy kẻ không mời mà tới, tự tiện xông vào nhà dân, bất lịch sự vô cùng.''

Thẩm Nhược đi tới, vóc dáng anh cao lớn, nhìn xuống cô, rất có tư vị từ trên cao nhìn xuống.

''Anh định làm gì?'' Bị bóng anh che phủ, cô hơi hoảng hốt, nuốt nước bọt, hỏi.

Anh dựa vào sofa, từ ví tiền lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu, phun khói lượn lờ: ''Tôi chỉ đang nghĩ, ba ngày này.. Chúng ta nên làm gì đây?''

''Không có chúng ta!'' Cô trèo lên: ''Anh là anh, tôi là tôi, mỗi người mỗi việc, không can thiệp lẫn nhau, OK? Tuy đã biết Tưởng Khâm giết chết Dương Nhất Bác, nhưng mà hiện tại không có một chút chứng cứ nào. Cho dù muốn giả tạo chứng cứ, tôi cũng cần thời gian để suy nghĩ.''

Anh không kiêng dè nhả khói, cô cũng không chán ghét mùi vị này, có lẽ bởi vì cô cũng hút thuốc, đã sớm quen với nó.

''Giả tạo chứng cứ?'' Anh nhíu mày, đây cũng không phải loại phương pháp tốt đẹp gì, huống hồ còn làm dưới mí mắt Tô Dã, mỗi một bước, anh cùng cô đều không thể không cẩn thận.

Hồng Tuyến nhìn lên đồng hồ trong phòng khách, kim điểm 2h chiều.

''Tôi nghĩ mình cần phải gặp Tưởng Khâm một lần.'' Cô xoa xoa huyệt thái dương, trầm tư một lúc rồi nói.

Thẩm Nhược nhìn cô, đem tàn thuốc dập vào gạt tàn, nhàn nhạt mở miệng: ''Chỉ là cô phải biết rằng, dưới loại tình huống này cô sẽ không thu hoạch được gì.''

Cô lại rơi vào trầm tư, xem ra cô cần phải làm một chuyến nữa tới đại học của Dương Nhất Bác, cô cần biết địa chỉ nhà của Tưởng Khâm. Cô đứng dậy, mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe, hướng Thẩm Nhược cười cười, ánh mắt một mảnh âm trầm :''Không, tôi có thể thu hoạch đủ để Tưởng Khâm sợ hãi. Như vậy là được rồi.''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK