Biết cậu đã vội cả một ngày, cô lấy chăn lông từ tủ ra đắp cho cậu, bất tri bất giác, cô đúng là đã coi cậu như em trai mình.
Cô lấy số ghi chú dưới tay cậu, chuyện cô điều tra vụ án của Dương Nhất Bác vẫn tránh để Tô Dã biết. Liếc mắt thấy cậu đang ngủ, cô nhẹ nhàng lật sổ.
Điều tra số 23: Không có nhân chứng, bật lửa không rõ. Hung thủ lựa chọn gây án trên sân thượng, tính cách ương ngạnh...
Chữ viết tay lộn xộn làm Hồng Tuyến hơi khó phân biệt, nhưng nhìn qua có vẻ cậu vẫn chưa thu hoạch được gì. Bất quá Tưởng Khâm kia... khuôn mặt không ai bì nổi lóe lên trong đầu cô, thật đúng là rất ương ngạnh.
Khép sổ ghi chú lại, cô đứng dậy, tắt đèn phòng khách, đi về phòng ngủ của mình.
Ngày hôm sau lúc cô thức giấc, Tô Dã đã rời đi. Chỉ còn Dương Nhất Bác ngồi trên sofa nhìn một mảnh hỗn độn sót lại.
Hồng Tuyến nhướng nhướng chân mày, coi như chào đón Dương Nhất Bác, ý bảo cậu ta chờ mình một lát.
Rửa mặt xong xuôi, cô mở miệng: ''Chị hỏi cậu một chút, loại bật lửa cậu cho Tưởng Khâm mượn, cậu còn cái giống vậy không?''
''Hả?'' Cậu sửng sốt, sau đó liền nói: ''Còn, loại bật lửa này được phát trong KTV lúc tôi làm part-time, tôi giữ lại một ít. Hẳn là ở trong ký túc xá.''
Cô nhíu mày: ''Chị không thể lại tới trường học của cậu được, hiện tại cảnh sát đã biết cậu không phải tự tử, trường học nhất định được canh giữ nghiêm ngặt, ký túc xá hẳn cũng bị phong tỏa. KTV kia ở đâu?''
Dương Nhất Bác nói ra một địa chỉ, Hồng Tuyến đi thu thập đồ vật, mang mắt kính cùng tóc giả, cùng cậu đến KTV.
Theo lời cậu, KTV Tình Quang phát bật lửa cho khách, loại thông thường, vỏ nhựa màu xanh, bên trên đề hai chữ ''Tinh Quang''.
Hồng Tuyến đặt một hộp, lấy một cái bật lửa, dùng khăn tay cá nhân cẩn thận lau dấu vết vân tay, sau đó đeo bao tay vào, bỏ bật lửa vào trong một hộp nhỏ. Trong hộp KTV không gắn camera giám sát, cô có thể yên tâm làm chuyện này. Cuối cùng đem hộp dán kín lại, nhét vào trong túi, cô hài lòng gật đầu, như vậy chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là xong.
''Hồng Tuyến, chị muốn làm gì?''
''Chị muốn đánh cược một phen.'' Cô dựa vào ghế sofa, hướng Dương Nhất Bác chớp chớp mắt.
''Đánh cược?'' Cậu không hiểu lắm.
Hồng Tuyến hơi híp mắt, cô chưa thể rời KTV bây giờ, một vị khách chỉ đặt hộp có 10 phút nhất định sẽ lưu lại ấn tượng cho người khác. Mà cô, cần đem loại chú ý này giảm đến mức thấp nhất.
''Chị đánh cược Tưởng Khâm sẽ vì bật lửa này mà trở lại trường học.'' Cô nhìn thoáng qua túi trên tay, trong đó cô nắm giữ một thẻ bài quan trọng.
''Cậu biết không? Có người vì làm chuyện trái lương tâm, cho nên sẽ đem bằng chứng phạm tội tiêu hủy hết. Một cái bật lửa nho nhỏ, chỉ cần giẫm dưới chân cũng nát, tra không ra được.'' Cô nhìn Dương Nhất Bác, chậm rãi nói: ''Nhưng cho dù nó đã biến mất trên thế gian này, ở trong lòng kẻ kia, nó vẫn là vết nhơ vĩnh viễn, một ác mộng vĩnh hằng hắn không thể quên được.''
Có lẽ chủ đề cô nói bỗng nghiêm trọng lên, sắc mặt cậu không mấy tốt đẹp. Dù sao cậu cũng đã là người chết, nhìn hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, khó tránh khỏi cảm giác bi ai.
Hồng Tuyến dùng remote chọn bài hát, mặt hướng về phía cậu: ''Muốn hát không?''
''Tôi muốn hát (*).'' Dương Nhất Bác cười khổ.
Cô lập tức chạy đến khu vực chọn bài, một bên tay hoạt động, một bên mở miệng: ''Được, rau xanh a trong đất vàng a, chị cùng cậu hát!''
Nơi ấy gió Bắc thổi (2009): phim truyền hình Trung Quốc dài 36 tập. Tóm tắt: Mùa đông 1975, một thanh niên trí thức xuống nông thôn ăn cắp quyển , bị công xã bắt giữ, do đội trưởng Ngưu Tiên Hoa phụ trách. Một lần, vì cứu giúp tài sản tập thể nên anh bị thương, được Ngưu Tiên Hoa đem về nhà chiếu cố cho tới khi bình phục, rồi hai người kết hôn. Anh mang một nhà 4 người về nhà ba mẹ ruột, sau đó từ chức ở Quảng Châu rồi đi biệt tăm biệt tích. Ngưu Tiên Hoa vì nuôi con cùng ba mẹ chồng, làm lụng vất vả, mở được một công ty. Để trả thù người chồng bất lương, cô bí mật cạnh tranh với anh, cuối cùng giành được thắng lợi. Tại phiên tòa, cô biết anh chủ động từ bỏ, hướng cô chuộc lỗi... Anh đã mắc bệnh nan y khiến đôi mắt mù lòa, quãng đời còn lại sống tạm bên nhà gỗ nhỏ gần biển. Tiên Hoa giả làm bảo mẫu bị câm đến chiếu cố, bán đi gia sản để chữa trị cho anh. Đến một ngày anh nhận ra bảo mẫu chính là người vợ mình đã vứt bỏ, không còn mặt mũi để đối diện với cô, anh lặng lẽ rời đi. Thời điểm anh ngồi xe lăn đi vào núi, bỗng nghe thấy giai điệu quen thuộc, đây là mật mã năm xưa anh cùng cô yêu đương nồng nhiệt chốn thôn quê! Đồng thời nghe được hai tiếng ''Về nhà!'' khiến anh không cầm được nước mắt. Bạn nào chưa nghe thì lên đầu trang để nghe bài hát nha.
Giữa trưa hôm đó,Hồng Tuyến đi đến một cửa hàng chuyển phát nhanh ở con phố tiếp theo. Cô lấy trong túi ra một mảnh giấy, đây là ngày đó Thẩm Nhược đưa cho cô, trên giấy có ghi địa chỉ nhà Tưởng Khâm.
Cô nghĩ nghĩ, viết xuống một cái tên, điền bừa số điện thoại vào, hài lòng nhìn ông chủ tiệm chuyển phát rồi ném bưu kiện vào trong xe giao hàng.
''Hồng Tuyến, tôi vẫn chưa rõ lắm, chị gửi bật lửa này để làm gì?'' Dương Nhất Bác nhíu mày: ''Chẳng lẽ chị muốn hắn có bật lửa trong tay, sau đó thông báo cho Tô Dã đến bắt hắn?''
Cô chỉnh lại tóc giả, làm bộ mặt ''đồ đần'': ''Làm vậy thì có nghĩa lý gì. Bởi vì bật lửa chị gửi đi không có dấu vân tay của cậu. Tưởng Khâm hoàn toàn có thể nói rằng lấy nó ở KTV.''
''Có lẽ hắn đã lau dấu vân tay của tôi chăng?''
Cô một mặt chú ý người xung quanh, một mặt lắc đầu: ''Nếu đã lau dấu vân tay khẳng định sẽ lau luôn cả của cậu và hắn ta. Như thế nào chỉ lưu lại dấu vân tay của hắn, ngược lại sẽ khiến cho cảnh sát hoài nghi, cậu phải biết rằng, chị gửi chuyển phát nhanh, tuy là không tra ra được tin tức, nhưng đó vẫn là dấu vết chị không cách nào xóa bỏ được. Cảnh sát sẽ cảm thấy có người cố ý hãm hại Tưởng Khâm.''
Dương Nhất Bác trầm mặc.
Cô nói tiếp: ''Điều duy nhất chị biết là, hiện trường vụ án chỉ có hai người các cậu, mà cậu đã chết, cho nên chuyện cái bật lửa kia chính là bí mật chỉ một mình Tưởng Khâm biết. Hiện tại gửi cho hắn một cái tương tự, đương nhiên hắn sẽ hoảng! Bất luận là đêm đó có nhân chứng hay cái gì khác, để xác nhận nguồn gốc bật lửa này, hắn nhất định sẽ đi tìm bật lửa mà hắn đã xử lý.''
Dương Nhất Bác cái hiểu cái không gật gật đầu, lại giống như có điểm nghi hoặc mới: ''Vì sao chị lại khẳng định bật lửa kia còn ở đại học? Nói không chừng hắn đã đem về thành phố J xử lý rồi.''
Hồng Tuyến nhìn chằm chằm, khẽ nhíu mày: ''Chị là đang đánh cược. Chị có hỏi qua nhân viên KTV Tinh Quang, đây là KTV tư nhân, nói cách khác, chỉ thành phố này mới có. Khả năng Tưởng Khâm mang bật lửa về nhà là vô cùng thấp, bởi vì một khi bị phát hiện ở J thành, ngoại trừ giải thích rằng hắn mang từ KTV về, hắn căn bản không thể giải thích cách nào khác. Mà chuyện này, đối với nhu cầu tìm nghi phạm cấp bách của cảnh sát, độ tin tưởng khá nhỏ. Huống hồ vào thời điểm phát sinh vụ án, hắn ta là bạn học duy nhất lưu lại trường của cậu.''
''Vậy kế tiếp chị muốn làm gì?''
Hồng Tuyến thần bí cười cười, nhìn thoáng qua di động của mình, ba phút trước, cô vừa mới nhận một tin ngắn ngủi cho Thẩm Nhược: ''Giúp tôi quan sát Tưởng Khâm, có động tĩnh liền báo tôi biết.''
Thanh niên trẻ tuổi nhìn đồ vật trong túi, cả người run nhè nhẹ.
Đó là một cái bật lửa màu xanh, trên thân đề hai chữ ''Tinh Quang''.
Sao có thể? Bật lửa này rõ ràng đã bị hắn...
Không có khả năng, lúc ấy xung quanh làm gì có người...
Là ai! Rốt cuộc là ai đã gửi cái này tới!
Rõ ràng chuyện này chỉ có mình cùng Dương Nhất Bác đã chết biết!
Dương Nhất Bác?
Hắn lật kiện hàng lại, nhìn tờ đơn chuyển phát nhanh, nhìn tới tên ghi trên đó, không khỏi thét lên một tiếng chói tai, lui ra sau vài bước, hai chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống mặt sàn.
''Thiếu gia, ngài có sao không?'' Bảo mẫu đi ngang qua vừa vặn nghe thấy tiếng la thất thanh, gõ gõ cửa.
Hắn hoang mang rối loạn từ dưới sàn bò lên: ''Không... Không có gì...'' Hắn vọt tới cửa trước, khóa trái cửa, gục đầu vào khung cửa, kịch liệt thở hổn hển...
Dưới ánh mặt trời, tờ đơn chuyển phát nhanh lóe lên ba chữ Dương Nhất Bác, phá lệ chói mắt...
Không biết qua bao lâu, hắn hoảng loạn nhét tất cả bưu kiện xuống dưới gầm giường, vội vã rời đi...
Nửa tiếng sau, điện thoại Hỏng Tuyến nhận được một tin nhắn, là Thẩm Nhược gửi đến: Tưởng Khâm đã về thành phố A. Nhìn tin nhắn, tảng đá trong lòng cô rốt cuộc cũng rơi xuống, trận cược kia, cuối cùng người giành chiến thắng là cô.
Kế tiếp, chỉ cần tìm cách đưa Tô Dã đến hiện trường.... Nghĩ vậy, cô cong khóe miệng, nở một nụ cười đắc ý.
''Hồng Tuyến...'' Dương Nhất Bác vẫn luôn im lặng sau lưng cô đột nhiên lên tiếng, thực sự dọa cô hoảng sợ, người chết đừng nói là âm thanh, ngay cả bóng hình cũng không có. Cô nhìn bóng mình phản chiếu đơn độc trên mặt sàn, trong lòng ai thán một tiếng.
''Hồng Tuyến, tôi có một ý tưởng...'' Cậu do dự, ánh mắt mơ hồ nhìn cô, cuối cùng mở miệng nói: ''Tôi không muốn điều tra chuyện này nữa. Hay là thôi bỏ đi.''
Hồng Tuyến mở to mắt, biểu tình ''cậu đang trêu chọc bà đây?''. Cô cực khổ chạy tới thành phố J, còn cãi nhau với chị họ một trận, lại đi trường học lại đi KTV, bây giờ cậu nói không điều tra nữa?!
Cậu đỏ mặt giải thích: ''Hồng Tuyến, trước kia đúng là tôi uy hiếp Tưởng Khâm thật, hơn nữa hắn ta dù có bị bắt, cũng sẽ không bị tử hình. Lại nói... tôi... tôi...''
''Nói trắng ra do cậu nhát gan mà thôi.'' Cô lạnh lùng cười, đi ngang qua người cậu ta: ''Nói nhiều như vậy làm gì? Không phải chỉ bởi vì cậu không muốn người khác biết cậu tống tiền Tưởng Khâm thôi hay sao?''
Dương Nhất Bác ngại ngùng rũ đầu, hiển nhiên là đã cam chịu.
Hồng Tuyến tức giận đóng cửa tủ lạnh mạnh bạo, cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nhíu mày. Tưởng Khâm đến trường học tìm cái bật lửa kia nhiều nhất cũng không quá 1 tiếng rưỡi, cô chỉ còn 1 tiếng, để thuyết phục Dương Nhất Bác thay đổi suy nghĩ của mình.