• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Hồng Tuyến lên máy bay, Thẩm Nhược đã rời đi.

Đặc biệt là Ariel, sau khi nghe những chuyện còn sốc hơn so với phim khoa học viễn tưởng liền không đứng thẳng nổi, chỉ muốn ngồi ì dưới sàn.

Hồng Tuyến mơ mơ màng màng.

Cô gặp lại giấc mộng kia. Trong mộng, cô chạy hớt hải, dường như có gì đó kinh khủng đang đuổi theo, cô vướng chân, vấp ngã...

Cô nhíu nhíu mày, đổi tư thế.

Cảnh trong mơ vẫn chưa dừng lại. Lần này là một tòa tháp thật cao, cô đứng trên đó, không có cầu thang, cũng không có lối xuống, cô cứ vậy mà lẳng lặng nhìn xa xăm...

''Á!'' Cô bừng tỉnh, vuốt cái trán nhễ nhại mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.

'Tiểu thư, cô gặp ác mộng?'' Người phụ nữ ngồi kế bên Hồng Tuyến nở nụ cười.

''Ừm.... Thật ngại quá!'' Hồng Tuyến hơi xấu hổ cười cười.

Người phụ nữ kia đang xoay khối rubik trên tay, những khối vuông đầy màu sắc hỗn loạn dần trở nên có quy luật dưới ngón tay mảnh khảnh của cô ấy.

''Freud từng nói, giấc mơ là được tạo nên từ những ham muốn bị đè nén cùng với sự thỏa mãn ngụy tạo. Đồng thời, nó cũng là một loại gợi ý.'' Người phụ nữ nọ không ngẩng đầu lên, nói.

''Gợi ý?'' Hồng Tuyến hơi sửng sốt: ''Trong mơ tôi thấy mình chạy, rất mệt rất mệt, sau đó ngã xuống... Rồi nhìn thấy một tòa tháp rất cao rất cao... tôi không xuống được...''

''Cầm tù.'' Người phụ nữ dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ ý vị thâm trường, phun ra hai chữ.

''Cầm tù...'' Hồng Tuyến lẩm bẩm lặp lại, nghiền ngẫm hàm ý của hai chữ này.

Người phụ nữ kia trở về với việc xoay rubik, ngón tay linh động, chớp mắt một cái, sáu mặt rubik đã đồng màu hoàn hảo.

**

Thời điểm Hồng Tuyến về tới nhà, Triển Vũ Hàng đã sớm dọn đi. Biết rằng tiểu thanh mai sẽ phát điên nếu thấy nhà bẩn, có khả năng sẽ vọt tới bệnh viện lôi anh về quét nhà, Triển Vũ Hàng cùng bạn gái đã tự giác quét tước sạch sẽ, thậm chí còn chà bồn cầu sạch tới mức có thể liếm.

Cho nên Hồng Tuyến vô cùng hài lòng mà ngủ bù.

Sau khi tỉnh lại, Hồng Tuyến nhận được một tin nhắn, là từ Thẩm Nhược. Anh nói mình muốn đi tìm Y tiên sinh nói chuyện, về Vòng Hoa Cúc, cùng có tính toán sau này.

Mà không hề nhắc một lời nào về mẹ mình.

Hồng Tuyến đột nhiên cảm thấy buồn cười, không trả lời tin nhắn của anh.

Chờ đến khi cô định liên lạc với Thẩm Nhược, mới phát hiện ra điện thoại anh gọi không được.

10h tối, Tiêu Nhã đến gõ cửa nhà, ngỏ ý muốn cùng Hồng Tuyến nói chuyện.

Lên xe Tiêu Nhã, lái thẳng một mạch ra ngoại ô mới dừng lại.

''Thực xin lỗi, Hồng Tuyến, tôi không thể để cô nhìn thấy Thẩm Nhược được.'' Tiêu Nhã gắt gao nắm tay lái, cắn môi kiên định nói.

Hồng Tuyến nhướng mày: ''Tiêu Nhã, cô không thể trói buộc anh ấy, anh ấy không phải con rối của cô.''

Trong mắt Tiêu Nhã có nước: ''Tôi chỉ muốn anh ấy sống thật tốt...''

''Sống thật tốt?'' Hồng Tuyến cười khinh miệt: ''Như cô mong muốn, anh ấy hiện tại quả thật sống rất tốt. Chỉ là đặc biệt hận cô mà thôi, nếu 5 năm trước, cô không mật báo, Cổ Linh sẽ không chết. Tiêu Nhã, anh ấy sẽ không tha thứ cho cô, vĩnh viễn không!''

Tiểu Nhã đột nhiên giậm chân ga, xe phát ra âm thanh ''lạch cạch'', mang theo bụi đất phóng tới chân núi.

''Cô làm gì vậy hả?!'' Hồng Tuyến cơ hồ mất khống chế, rống giận.

''Nếu mọi người đều không muốn sống nữa, vậy thì cùng chết đi!'' Tiêu Nhã hoàn toàn điên loạn, tay lái mất phương hướng. Xe rung lắc dữ dội khiến Hồng Tuyến không nhịn được chửi thầm.

Cô đi tìm chết có thể đừng kéo theo bà đây có được không!!!!

Hồng Tuyến hết cách, thấy xe sắp đụng tảng đá trước mặt, cô trực tiếp mở cửa ra, nhảy xuống...

Đầu đụng phải gì đó, cảm giác đau đớn kéo tới, Hồng Tuyến không nhịn được rên một tiếng. Nghe thấy tiếng ''ầm'' vang, bất chấp vết trầy trên người, cô bò dậy.

Xe Tiêu Nhã mất khống chế đụng vào tảng đá lớn, mui xe biến dạng, phình to, bốc khói đen cuồn cuộn.

Hồng Tuyến chạy vọt tới, dùng sức đập cửa kính xe.

''Tiêu Nhã! Tiêu Nhã!''

Tiêu Nhã ngồi trong buồng lái, gian nan quay đầu lại, máu từ thái dương chảy tràn xuống, ướt hết một mảng áo trắng trước ngực.

''Tiêu Nhã!'' Hồng Tuyến nhìn khói đen càng lúc càng bốc lên nhiều, cô khom người nhặt một viên đá ném vào cửa xe.

''Đừng cố nữa, nếu không đi, xe sắp nổ rồi.'' Tiêu Nhã vô lực cười cười, vẻ mặt bình lặng.

Hồng Tuyến không để ý cô ta, dùng sức kéo cửa xe, mỗi lần kéo đều xẹt ra một tia lửa dài.

Khói đen càng lúc càng dày đặc, bầu không khí đặc quánh mùi cháy khét.

Hồng Tuyến đột nhiên ngừng lại.

Cô lui về phía sau, lắc đầu: ''Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...''

Tiểu Nhã vẫy vẫy tay với cô, Hồng Tuyến nén khóc, xoay người chạy đi.

Vừa mới trốn ra sau cây đại thụ, liền nghe thấy tiếng nổ ''đùng'' thật lớn truyền đến, vụn đá bắn tung tóe dưới chân Hồng Tuyến, toàn bộ không gian bị vụ nổ chiếu sáng một mảnh chói lọi.

Hồng Tuyến ôm đầu gối, toàn thân run rẩy. Ác mộng... Cô cảm thấy rõ ràng là một giấc mộng... Thế nhưng, vì cái gì... Vì cái gì.. Vì cái gì vẫn chưa tỉnh lại...

''Hồng Tuyến tiểu thư.''

Có người gọi cô, cô cọ nước mắt lên đầu gối, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Tiêu Nhã, một thân váy trắng, đứng trước mặt, mỉm cười nhìn cô.

''Tiêu Nhã?'' Hồng Tuyến vui vẻ, vội vàng đứng lên, muốn đi qua, nhưng rồi đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, bước chân khựng lại.

''Cô... Cô đã...''

Tiêu Nhã cười, trên mặt không có vẻ gì là bị thương: ''Tôi rốt cuộc cũng đã chết... Haha, Thẩm Nhược cũng sẽ chết... Anh ấy sẽ đến đây cùng tôi... Haha..''

''Anh ấy đang ở đâu?'' Hồng Tuyến cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng xấu, cô có dự cảm mãnh liệt, Thẩm Nhược đang gặp nguy hiểm!

Tiêu Nhã thần bí lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu tình tiếc nuối: ''Tôi không nói cho cô biết đâu. Nhưng mà bởi vì vừa rồi cô muốn cứu tôi, tôi sẽ bật mí cho cô biết anh ấy đang ở Lịch Sơn! Cô phải nhanh chân lên một chút, nếu không anh ấy sẽ không chịu nổi nữa....''

''Đồ điên!'' Hồng Tuyến hung hăng mắng một tiếng, chạy xuyên qua thân thể của cô ta, hướng tới Lịch Sơn...

Lịch Sơn đã bị lửa thiêu rụi.

Nhà thờ hoa lệ trước kia bây giờ chỉ còn một mảnh phế tích, trước mắt tiêu điều đổ nát, Hồng Tuyến khản cổ gọi lớn, đáp lại cô chỉ có tiếng gió vi vu thổi.

Lịch Sơn lớn như vậy, rốt cuộc Thẩm Nhược bị giấu ở đâu?

Tim Hồng Tuyến không ngừng đập thình thịch, càng lúc càng nôn nóng, cô hung hăng đá mấy hòn đá dưới chân.

Tiêu Nhã nói hiện tại Thẩm Nhược đang rất nguy hiểm, không chịu được bao lâu nữa, vì sao cô ta lại nói như vậy, nơi này thì có gì nguy hiểm được?

Hồng Tuyến va phải một bia mộ vỡ nát trên mặt đất, trong lòng cô đột nhiên ''lộp bộp'' hai tiếng.

Chúa ơi! Ả điên kia không phải đã chôn Thẩm Nhược ở nghĩa trang chứ!!

Hồng Tuyến vỗ vỗ đầu, chạy về phía nghĩa trang.

Thẩm Nhược... Anh nhất định phải chịu đựng! Em tới cứu anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK