Cái thành ngữ kia nói thế nào ấy nhỉ, âm... Âm hồn bất tán! Đúng, chính là âm hồn bất tán!
Chặn xe taxi lại, Hồng Tuyến mở cửa xe ra.
''Người đẹp, muốn đi đâu?'' Tài xế đại thúc mập mạp vừa thấy người bước vào là mỹ nữ mắt liền sáng lên, nói chuyện cũng ân cần hơn.
''Đi đâu?'' Hồng Tuyến quay đầu nhìn Lục Minh.
''Vườn hoa Tân Hải đường Cẩm Giang.'' Lục Minh vừa nói vừa đẩy gọng kính, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Hồng Tuyến nhìn theo tầm mắt của anh, đối diện với ánh mắt hoài nghi của tài xế đại thúc, trong lòng cô run lên, chột dạ cười cười: ''Vườn Tân Hải... đường Cẩm Giang.''
Ước chừng hơn nửa giờ sau, xe dừng lại ven đường. Hồng Tuyến trả tiền, đi theo Lục Minh tới phía trước.
''Con đường kia ở trước mặt, bởi vì có án mạng, tạm thời nó bị phong tỏa.'' Bước chân Lục Minh vội vàng, rất nhanh đã dừng lại.
Hồng Tuyến đi đến bên anh, nhìn bốn phía xung quanh.
Nơi này quả thực đang tu sửa, mặt đất lầy lội không chịu nổi, đầy vết bụi bẩn sình lầy. Cách 10m có treo dây ngăn cách, nhưng không có cảnh sát đứng canh.
Lục Minh tỉ mỉ nhìn bốn phía, xuyên qua dây ngăn màu vàng, nhìn chằm chằm xuống đất, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó. Một lát sau, anh quay đầu, ngón tay chỉ xuống: ''Chỗ này.''
Hồng Tuyến đeo khẩu trang lên che mặt, cầm máy ảnh DSLR, xốc dây ngăn lên bước qua, đi tới bên cạnh Lục Minh, nhìn theo hướng tay anh-- bùn đất chỗ đó có hơi ẩm ướt, có dấu chân người giẫm qua, phân bố lung tung lộn xộn.
Từ từ, khối đất này là...
Ánh mắt Hồng Tuyến bị thu hút bởi một khối đất màu nâu đỏ, cô không khỏi ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận.
Lục Minh ở bên cạnh cũng cong lưng tỉ mỉ nhìn, rồi mở miệng: ''Hẳn là máu.''
''Máu?'' Hồng Tuyến hơi hơi ngẩng đầu, nhìn anh khó hiểu: ''Không phải anh bị siết cổ chết sao? Còn có thể đổ máu?''
Lục Minh đứng thẳng dậy, sờ sờ cổ của mình, mở miệng không xác định: ''Có khả năng không phải là dây thừng, tôi cảm thấy là một thứ gì đó rất nhỏ. Lúc ấy, cổ giống như bị siết ra máu...''
Hồng Tuyến hít một hơi lạnh, tuy rằng hiện tại trên cổ Lục Minh không có dấu vết gì, nhưng nghe anh miêu tả, cô đã có thể tưởng tượng ra một tình huống vô cùng bi thảm.
Cô chụp bức ảnh khối bùn đất, sau đó đứng lên: ''Hung thủ có đeo bao tay?''
Lục minh gật đầu: ''Đeo. Hắn ta từ đằng sau che miệng tôi, cảm giác giống như loại bao tay plastic thông thường.''
Hồng Tuyến tỏ ý đã rõ, hung thủ đeo bao tay, như vậy sẽ không lưu lại dấu vân tay trên hung khí, chẳng trách cảnh sát tìm không được phạm nhân.
''Có biết danh tính của hung thủ không?'' Hồng Tuyến đi về phía khu dân cư phía trước.
Lục Minh thấy thế, lập tức chạy lên, tự động dẫn đường cho cô, vừa đi vừa quay đầu lại trả lời: ''Chỉ là mấy năm trước tham gia họp lớp của vợ tôi có gặp qua một lần.''
Hồng Tuyến dừng bước, trên mặt đầy hoài nghi: ''Gặp một lần duy nhất mấy năm trước, anh khẳng định kẻ giết anh đêm hôm đó là anh ta?''
Mặt Lục Minh đỏ lên, tựa hồ tức giận với sự nghi ngờ của cô: ''Tuy rằng đêm đó thực hoảng loạn, nhưng tôi chắc chắn là hắn ta. Lần họp lớp năm kia, hắn ta uống nhiều quá, say xỉn đánh nhau với người khác, tôi ấn tượng rất sâu, tuyệt đối là tên đó.''
Hồng Tuyến đi theo Lục Minh, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ.
Lục Minh chỉ vào một chậu hoa đặt sát cửa: ''Tôi ngày thường sống bừa bộn, hay làm mất chìa khóa, cho nên đặt sẵn một cái dự phòng dưới chậu hoa này.''
Hồng Tuyến bước tới, nhẹ nhàng nhấc chậu hoa lên, lộ ra một cái chìa khóa bằng đồng tinh xảo.
Cầm chìa khóa, mở cửa nhà, cô đi theo sau Lục Minh tiến vào.
''Tôi bị giết ở bên ngoài, cho nên cảnh sát không tiến hành lục soát nhà cửa tôi cẩn thận. Hơn nữa, tên hung thủ kia... Chắc là... Không tới nhà tôi đâu.'' Anh ngập ngừng nói, vẻ mặt không chắc chắn.
Hồng Tuyến nhìn bốn phía xung quanh một chút, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Lục Minh: ''Thứ cho tôi nói thẳng, giữa vợ anh và kẻ giết anh... có phải có gì đó không?''
Ánh mắt Lục Minh nhanh chóng hiện lên tia bất mãn, anh nhìn Hồng Tuyến, muốn nói lại thôi.
''Coi như tôi chưa hỏi vậy.''
Hồng Tuyến hơi sợ hãi dời mắt, kịp thời biểu lộ rằng mình sẽ không hỏi thêm câu nào nữa. Má ơi, dù sao đi nữa, anh ta cũng là ma, tuy là thoạt nhìn thì không có gì nguy hiểm, nhưng rốt cuộc người cùng ma quỷ khác biệt, ai đảm bảo được giây tiếp theo anh ta không trở mặt biến thành hồn ma Sadako chứ.
Lục Minh đỏ mặt, chỉ vào cầu thang: ''Đi lên xem một chút đi. Ảnh tốt nghiệp của vợ tôi ở trên thư phòng.''
Hồng Tuyến gật gật đầu, đi thư phòng. Làm theo lời Lục Minh, cô nhanh chóng tìm được ảnh tốt nghiệp của Trình Lan.
''Người nào?'' Cô duỗi tay đưa ảnh đến trước mặt anh ta.
Lục Minh nâng gọng kính trên sống mũi, ánh mắt lần lượt đảo qua hàng người. Sau đó, tầm mắt của anh dừng lại trên một người đàn ông, anh kích động hô to: ''Chính là anh ta! Chính là anh ta!'' Anh tựa hồ phá lệ mà tức giận, muốn dùng ngón tay chỉ cho Hồng Tuyến xem, chỉ là ngón tay anh cứ vậy mà xuyên qua tấm ảnh.
Xúc cảm của anh trong nháy mắt liền tan vỡ, tháo kính ra, Lục Minh ngồi xổm xuống ôm đầu khóc...
Hồng Tuyến nhìn bộ dạng khi khóc của Lục Minh chẳng khác gì đứa trẻ, muốn ôm anh một cái an ủi, nhưng cô cũng biết là không làm được. Cô đem tầm mắt dời về người trên tấm ảnh.
Theo lời Lục Minh, hung thủ đứng đầu tiên ở hàng thứ tư, đầu tóc ngắn ngủn, không nói không cười, hoàn toàn nghiêm túc, đứng giữa những bạn học tươi cười vui vẻ bất giác lại trở nên nổi trội.
''Lưu Hà Sinh.'' Ở góc bức ảnh, Hồng Tuyến tìm được tên người này, cô lẩm bẩm trong miệng, đầu hiện lên vô số ý niệm.
''Đừng khóc nữa. Khóc thì có ích gì?'' Đem đồ vật trong tay trả về chỗ cũ, Lục Minh còn chưa nén được bi thương.
Con người Hồng Tuyến rất sợ phiền toái ầm ĩ. Hiện tại một con ma lớn như vậy khóc lóc bên cạnh cô, ồn ào muốn chết. Nếu không phải không chạm vào được anh ta, Hồng Tuyền thật muốn dùng một cước đạp thẳng, chặn cái miệng phiền phức kia lại.
Không biết sao cô lại rước phải cái phiền toái này vô người, ngẫm lại chỉ muốn nhảy lầu. Tiễn hồn ma đại ca này xong xuôi, cô nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa, nhìn xem rốt cuộc trong đầu mình xảy ra cái gì, mới có thể thấy mấy thứ này.
Khoan đã. Ngay thời điểm cô đang chửi thầm không ngừng, cô bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, cô nhìn Lục Minh đang ngồi xổm khóc sướt mướt, nhíu nhíu mày.
Tại sao Lục Minh lại tìm được cô? Hoặc là nói, tại sao Lục Minh biết được cô có thể nhìn thấy anh ta...
''Lục Minh, tôi hỏi anh một câu. Làm sao anh biết là tôi có thể nhìn thấy anh? Trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp qua mà.''
Lục Minh đem mặt cọ cọ ngay đầu gối, hơi ngẩng đầu lên, đeo mắt kính vào: ''Tôi cũng là được người khác giới thiệu lại đây.''
Mẹ nó!
Cô không có nghe lầm đi?! Được người khác... giới thiệu?! Còn có người khác... à không... ma quỷ khác biết chuyện này nữa hả?
''Lục Minh, giường nhà anh ở đâu vậy?'' Hồng Tuyến chống tay lên bàn, trong đầu ong ong.
''Giường? Ở trong phòng ngủ đó. Làm sao vậy?'' Lục Minh đứng lên, nhìn cô khó hiểu.
''Tôi muốn đi chết một lát!!'' Hồng Tuyến kêu thảm.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Nếu Lục Minh là được giới thiệu tới đây, vậy chẳng phải cái thứ gì kia sẽ còn giới thiệu hồn ma khác tới tìm cô? Trời ơi, chuyên môn của cô cũng không phải là làm việc với ma đâu!!
''Lục Minh, ai là người giới thiệu anh?'' Hiện tại Hồng Tuyến cũng mặc kệ chuyện tìm hung thủ cho anh ta.
Biểu tình Lục Minh có chút chần chừ, anh nhìn cô, chậm rãi nói: ''Hồng Tuyến, cô giúp tôi bắt hung thủ, bắt được tôi sẽ nói cho cô biết.''
Khóe miệng Hồng Tuyến run rẩy.... Đây là đang nói điều kiện với cô sao? Một con người sống sờ sờ như cô vậy mà bị một hồn ma uy hiếp?!
Cô thật muốn đập đầu tự sát, rồi xông lên đánh một trận sống còn với cái tên gia hỏa trước mặt này.
''Không được nhúc nhích, giơ tay lên!''
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một người, tay cầm khẩu súng, nhìn Hồng Tuyền gắt gao.
''Chú.. chú cảnh sát, đừng nổ súng mà, chúng tôi đều là người tốt.'' Nhìn họng súng đen ngòm, mồ hôi lạnh của cô đều toát ra, hai tay giơ lên theo tiềm thức.
Người nọ nhìn thoáng qua Hồng Tuyến, rồi lại nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên tia khác thường: ''Chúng tôi?''
Khóe miệng Hồng Tuyến giật giật, nhìn Lục Minh ở bên cạnh cũng đang hoảng sợ giơ hai tay lên.
Mẹ nó anh hoảng sợ cái rắm!