Trình Danh Chấn đưa cánh tay ra, vỗ nhẹ lên lưng Đỗ Quyên. Tấm lưng người con gái rõ ràng đơ ra trong chốc lát, sau đó lại thả lỏng ra, mềm mại như liễu mùa xuân. Hai người lại nhìn nhau cười, ngẩng đầu lên nhìn, một làn khói bụi và ánh lửa trong vùng đầm trước mặt.
Giữa một vùng hỗn loạn, Cẩm Tự doanh lại hiện ra vô cùng khác biệt. Tuy cũng có một nhóm người không rõ thân phận mưu đồ xông vào bên trong gây loạn, đường chủ thủ doanh lại tuân theo mệnh lệnh của Đỗ Quyên, đóng chặt cửa doanh không ra. Cái sách lược cố thủ dựa vào địa thế hiểm yếu này cũng may chó ngáp phải ruồi, tuy không thể trợ giúp gì được cho doanh trại chủ bên Trương Kim Xưng, nhưng cũng không cho kẻ địch cơ hội nào.
- Giết hết bọn chúng!
Thấy có kẻ dám giở trò trước cửa doanh của mình, lửa giận ngùn ngụt trong lòng Đỗ Quyên lập tức tìm được chỗ giải phóng. Mặc kệ Trình Danh Chấn can ngăn, vung hoành đao lên, lao vào quân công kích như điên.
Một gã Lữ Soái ngẩn ra, bỗng nhiên do dự không biết có nên hạ lệnh chém chết Đỗ Quyên hay không. Chính cái giây lát do dự đó đã lấy mạng hắn, Ngọc Diện La Sát tay giơ đao hạ, chém cái cổ hắn thành hai phần. Máu “phù” phun lên không trung, nhuộm đỏ cả mắt Đỗ Quyên. Trừng hai con mắt đỏ ngầu, Đỗ Quyên lao vào một tên lâu la khác. Đao nhanh như chớp, chém trúng vai đối phương trước, sau đó dọc theo bả vai xuống, tách đôi xương quai xanh, lồng ngực, xương sườn, “tách” một tiếng đứt thành hai đoạn.
- Bắt lấy cô ta!
Trong đám loạn quân, cuối cùng cũng có người kêu lên, giơ binh khí ầm ầm lao tới, nhưng rõ ràng là có chút kiêng kị, không dám đánh vào chỗ hiểm của Đỗ Quyên. Chốc lát lại bị Đỗ Quyên đánh cho tơi bời, hỗn loạn vô cùng. Khi bọn họ cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, Trình Danh Chấn đã dẫn các huynh đệ lao đến bên cạnh Đỗ Quyên. Hai bên thi triển thân thủ liều mình chém giết, nhanh chóng phân chia cao thấp thắng bại.
Những người được Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên cứu ra đều là đầu mục của các doanh trại, võ nghệ và thể chất vốn mạnh hơn đám lâu la bình thường. Đám lâu la này tuy không nhiều như đám loạn quân, nhưng mặt chỉ huy và phối hợp lại hơn đứt đối phương. Đủ loại nhân tố hợp lại, tình thế bắt đầu nghiêng hẳn về một bên. Rất nhanh chóng, các huynh đệ trong nội bộ Cẩm Tự doanh phát hiện người lãnh đạo trực tiếp của mình đang bị người khác vây đánh, liền mở cổng doanh, hét xông ra giết. Hai đội trong ngoài kết hợp, thời gian chưa đến nửa que hương, đã giết sạch bọn địch đến xâm phạm.
- Chu Phàm, tình hình bên trong thế nào?
Đỗ Quyên khắp người toàn máu đưa tay lôi một tên Đường chủ dưới trướng lại lớn tiếng hỏi.
Tên Đường chủ kia cũng rất có năng lực, lập tức chắp tay, lớn tiếng trả lời:
- Bẩm Thất đương gia, ban nãy có mấy tên khốn lợi dụng cơ hội kích động gây rối trong doanh, đều bị thuộc hạ dẫn người tóm gọn rồi. Cẩm Tự doanh của chúng ta rất yên tĩnh, mọi người đều đang đợi Người trở về làm chủ đại cục!
- Truyền lệnh, huynh đệ Tam Đường Cẩm Lâm, Cẩm Vân, Cẩm Sơn ra ngoài doanh xếp hàng.
Trước mặt huynh đệ của mình, Đỗ Quyên trong lòng có khổ đến thế nào, cũng buộc phải làm ra vẻ cứng rắn.
- Truyền lệnh, huynh đệ Cẩm Phong Đường, cả nữ binh Cẩm Hà đường, ở lại bảo vệ chủ trại. Mở mọi bẫy, không cho bất kì kẻ ngoài nào vào.
- Vâng!
Đường chủ được gọi là Chu Phàm đáp một tiếng, lập tức phái binh chạy vào trong doanh truyền lệnh. Một lát sau, hai người Đường chủ Cẩm Vân Đường Vương Phi và Đường chủ Cẩm Sơn đường Trương Cẩn dẫn theo thuộc hạ chạy ra. Thấy Đỗ Quyên bình an vô sự, đám lâu la sĩ khí đại chấn, lũ lượt múa kiếm ầm ầm, xin Đỗ Quyên chỉ rõ cho họ phương hướng công kích.
- Tên tặc từ Diêm Sơn tới Dương Công Khanh và tên sói mắt trắng Vương Đương Nhân từ Nội Hoàng tới, muốn mưu hại Đại đương gia của chúng ta!
Đỗ Quyên cũng nghiêm túc, sửa sang lại quần áo một chút, đứng trước mặt mọi người lớn tiếng tuyên bố.
- Giết bọn chúng đi, giết bọn chúng đi!
Đám lâu la vừa nghe nói người ngoài làm loạn, tinh thần càng thêm hưng phấn, tiếng hò hét vang vọng mặt hồ.
- Có tên tặc lòng dạ hiểm độc câu kết với bên ngoài, mưu đồ giao cả Cự Dã Trạch giao cho họ Dương và họ Vương!
Đỗ Quyên cố ý không đề cập tới tên củaLục đương gia Hàn Kiến Hoành và Bát đương gia Lưu Triệu An, tiếp tục kích động đám lâu la dưới trướng.
Hiệu quả kích động gần như tức thì, đầm Cự Lộc tuy chỉ là cái ổ phỉ, nhưng thổ phỉ khi không ra ngoài cướp bóc, cũng đã từng khai khẩn không ít đất hoang, dựng lên không ít mái nhà tranh. Có thể nói, bọn họ đã coi nơi đây là nhà mới của mình. Nếu kẻ tạo phản chỉ mưu đồ cướp đoạt vị trí của Đại đương gia Trương Kim Xưng, cả bọn chưa chắc có kẻ thù chung. Nhưng nếu kẻ tạo phản đã câu kết với hai tên sói mắt trắng Dương Công Liễu và Vương Đương Nhân ăn không nửa năm lương thực của anh em, thì đừng trách mọi người không khách khí với hắn.
Đỗ Quyên cẩn thận nhìn qua bên Trình Danh Chấn, không thấy chút không vui nào trên gương mặt đối phương. Điều này càng củng cố thêm cho niềm tin của cô, dùng mũi đao chỉ chỉ về hướng địa doanh gần Cẩm Tự doanh nhất,:
- Đó là địa doanh của Ngũ đương gia, phản tặc đang câu kết với người ngoài, chắn đứng cửa không cho huynh đệ dưới trướng Ngũ đương gia ra cứu nạn. Theo ta đi giết sạch lũ phản tặc, không để chúng tiếp tục chà đạp nơi này của chúng ta.
- Tuân lệnh!
Đám lâu la đáp một tiếng, tập hợp thành hàng ngũ chạy về hướng Lâm Tự doanh. Đỗ Quyên chỉ tay gọi mấy tên kị binh tâm phúc lại, lệnh cho bọn họ lấy cho mình và Trình Danh Chấn một con ngựa, sau đó lại lệnh người leo lên cửa trại, gỡ tấm đại kì có chữ Cẩm xuống, tự tay giơ cao lên.
Ba nghìn huynh đệtạm thời nhặt được quân số tuy không coi là nhiều, nhưng cũng đã là đội ngũ hoàn chỉnh nhất lúc này. Vừa chạy, Đỗ Quyên vừa truyền lệnh chỉnh đốn đội ngũ theo đề nghị của Trình Danh Chấn và sắp hàng theo binh chủng, đến khi chạy đến gần Lâm Tự doanh, thứ tự công kích đã sẵn sàng.
Đám lâu la vây Lâm Tự doanh vốn quân số đã không nhiều, hoàn toàn dựa vào việc thiếu tổ chức của đám người bên trong mới chiếm được thế thượng phong. Bị Đỗ Quyên thúc quân đánh từ hai cánh, trong nháy mắt đã tan vỡ. Sau khi xử lí xong đám phản tặc vây ngoài Lâm Tự doanh, vừa vẫy ngọn cờ trong tay, Đỗ Quyên vừa xông vào đám lâu la đang hoảng loạn bên trong hô:
- Hách đương gia là sư phụ ta, người bị Dương Công Liễu và Vương Đương Nhân nhốt trong trại của Trương đại đương gia, kẻ làm đệ tử ta không tài cán gì, lại không thể trơ mắt nhìn sư phụ của mình bị người truy sát. Trong các ngươi ai là đàn ông, thì hãy nhặt binh khí theo ta. Ai không phải là đàn ông thì hãy trốn vào trong ổ, đừng thò đầu ra mà xấu hổ, cũng đừng nghĩ làm vướng tay vướng chân ta! Nếu không, ta nhận ra được ngươi, thanh đao trong tay ta không nhận ra ngươi!
- Nguyện đi theo Thất đương gia! Huynh đệ Lâm Tự doanh đang không tìm được người dẫn đầu, nghe Đỗ Quyên nói vậy, có ai không chịu lùi bước. Hơn nữa, chuyện Ngũ đương gia nhận Thất đương gia Đỗ Quyên làm đệ tử, mọi người đền tận mắt chứng kiến. Sư đồ như phụ tử, Thất đương gia có tàn ác thế nào, cũng tin tưởng rằng cô cũng không thể nào hạ độc thủ với sư phụ mình được.
Như thế, thứ nhất thuộc hạ dưới trướng Đỗ Quyên lại đông thêm hơn nghìn người, hơn nữa trong đó còn có hơn ba trăm kị binh. Theo đề nghị của Trình Danh Chấn, cô biên nguyên kị binh thành một lữ, do mãnh tướng Trương Trư Bì của Lâm Tự doanh dẫn đầu, để bên cạnh làm đội quân dự bị. Hơn ba ngàn lâu la còn lại phân thành cánh tả, cánh giữa và cánh hữu, xếp thành đội hình, gióng trống giương cờ di chuyển đến doanh trại tiếp theo.
Đội quân hơn ba nghìn năm trăm người, quy mô đã hết sức kinh người. Kề sát Lâm Tự doanh là Phương Tự doanh của Lục đương gia Hàn Kiến Hoành, cửa doanh đóng chặt. Hầu hết các huynh đệ bên trong đều bị Lục đương gia Hàn Kiến Hoành lôi ra ngoài công kích trại chính của Trương Kim Xưng, đám ở lại canh phòng chỉ có vài tên già yếu. Đỗ Quyên khẽ chau mày, định lách trại đi qua. Trình Danh Chấn lại thấp giọng đề nghị:
- Đánh vào đi, đốt hết tất cả những gì bên trong có thể đó, làm loạn lòng quân Hàn lão lục!
Đỗ Quyên khâm phục mưu kế chuẩn xác của hắn, không chút do dự, lập tức cho truyền lệnh xuống. Đến lúc này, các huynh đệ Cẩm Tự doanh và Lâm Tự doanh mặc dù hối hận, cũng đã không còn đường lui nữa rồi. Đành phải chai mặt xông lên, nhấc đầu gỗ tạm thời lấy được đâm vào cửa trại.
Đám lâu la bên trong sĩ khí vốn không cao, vừa bị Đỗ Quyên cho quân bức tới, đã luống cuống chân tay. Thời gian chưa hết nửa que hương, cửa trại đã bị phá tan. Hàn Thế Vượng quen đường thuộc lối đích thân dẫn một đội dũng sĩ vọt vào, giơ đuốc đốt sạch nhà cửa và lau sậy trong Phương Tự doanh, trấn áp toàn bộ khói bụi vùng phụ cận.
Lần này, không đợi Đỗ Quyên chỉ huy quân chuyển tới doanh trại tiếp theo, một nhóm lâu la mang theo cờ thêu chữ “Báo” liền chủ động lao đến. Hai bên giao thủ, Đỗ Quyên lệnh trung quân lui trước, hai cánh án binh bất động, sau đó lại đột ngột thổi kèn lên, đưa ba trăm kị binh “vận sức chờ phát” ra. Đám lâu la Báo Tự doanh gấp gáp tiến đến vội vàng không kịp chuẩn bị, bị các huynh đệ của Trương Trư Bì giết từng đội một. Đám lâu la hai doanh Phong, Lâm hai bên cánh nhân cơ hội giết tới, thuần thục, chém sạch lũ đồng hành Báo Tự doanh dám đối đầu.
Không cần Trình Danh Chấn chỉ điểm nữa, Đỗ Quyên dẫn các huynh đệ đuổi theo dấu vết của tàn binh vọt vào Báo Tự doanh, châm lên bên trong doanh vô số ngọn lửa. Cô hận Bát đương gia Lưu Triệu An, không chỉ vì người này cứ bám cô không thôi. Cô còn hận người này tham lam, vô sỉ. Chính kẻ này đã đẩy đầm Cự Lộc bình yên rơi vào vực thẳm. Chính người này, đã khiến cô mấy tháng trời khổ sợ tạo dựng hình tượng trước mặt Trình Danh Chấn đã hoàn toàn bị phá nát.
Ánh lửa phản chiếu ao hồ trong vùng doanh trại hồng rực, ánh mắt cô cũng bị khói hun thành màu máu. Vừa rơi lệ, cô vừa lớn tiếng ra lệnh:
-Thay đổi đội ngũ, tới Tứ đương gia Kim Tự trại dẹp loạn! Kẻ nào dám không phụng mệnh, giết!
“Giết”, đám lâu la liên tiếp giành thắng lợi sĩ khí dâng trào, giơ đao máu chảy đầm đìa đáp lại.