“Tiểu nương tử nhà ai ở ven đường, giữa lông mày điểm một chút vàng nhạt, bông hoa nhỏ trong ruộng nhà ngực đã nhô cao…”
- Thật là một đám ruồi bọ đầu lớn, cũng học đòi ong mật hút hoa, cẩn thận rơi vào mạng nhện, bị cắn nát đấy.
Nha hoàn đi theo Tiểu Hạnh Hoa thấy chủ nhân lúng túng, không chút khách khí đáp lễ lại.
Hai đời hoàng tộc Chu, Tùy cũng có người pha trộn huyết thống Tiên Ti, cho nên tính cách dân gian phương bắc khá nổi bật, đối với những lời trêu ghẹo giữa nam và nữ không coi là đồi phong bại tục. Nhưng chúng hương dũng cũng chỉ là mở trêu đùa vài câu cho vui không ảnh hưởng toàn cục, cũng không dám mượn cơ hội khiêu chiến quyền uy của Trình Tiểu Cửu. Dù sao đối phương tuổi tuy nhỏ, cũng là người trong công môn có chức quan trong người, nhỡ đâu vạ miệng lại bị cuốn gói về nhà. Duy chỉ có bản thân Vương Nhị Mao bất kể bản thân càn quấy thế nào cũng sẽ không bị vứt bỏ bát cơm, cho nên chỉ cần thấy bóng dáng Hạnh Hoa vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để làm quen, mở miệng là chị dâu, ngậm miệng là chị dâu, cứ liên mồm chị dâu không ngớt như là sợ đối phương không nhận ra mình.
Từ sau khi quen biết Tiểu Hạnh Hoa, Vương Nhị Mao bắt đầu quanh co tìm hiểu tin tức về Đại tiểu thư của hiệu thuốc bắc Chu ký. Chỉ có điều chút tâm tư không đứng đắn này vừa mới bộc lộ ra đã bị chủ tớ Tiểu Hạnh Hoa phản bác một trận.
- Có gan thì ngươi tự mình đi đến hiệu thuốc bắc đó mà tìm hiểu, cứ thấy chiếc xe ngựa màu đỏ nào đi ra thì cứ xông tới. Khi bị xe đụng ngã lăn rồi, nói không chừng Tú Anh tỷ tỷ có lòng vén rèm lên, xem rốt cuộc ngươi có bị nghiền chết không đấy.
Tiểu Hạnh Hoa miệng lưỡi sắc bén, không chút nào nể mặt Vương Nhị Mao.
- Ngươi đừng có sớm làm người ta chết tâm. Tiểu thư tỷ Chu gia là con gái chính thê Chu gia đấy, là hòn ngọc quý của trên dưới Chu gia phủ đó.
Có chủ ắt có tớ, đã quen thuộc với Vương Nhị Mao, tỳ nữ Xảo Nhi cũng không chịu thua kém mà phản bác.
- Tương lai cô ấy gả đi thì cũng phải là quan to hiển quý, cũng là hậu nhân của danh môn hiểu lễ. Loại người một chữ cũng không biết kia, dù có mang núi vàng núi bạc tới cửa thì cũng bị loạn côn đánh đuổi đi. Tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà với mẹ già đi.
Vương Nhị Mao lúc bị hai thiếu nữ quở trách không thể làm gì được, lần nào cũng phải kéo Trình Tiểu Cửu tới để giảng hòa. Mấy lần trước, Tiểu Cửu đều từ chối cho ý kiến, lúc này bị bức đến sốt ruột, đành phải giữ vai bạn tốt, cười nhắc nhở:
- Nhà người ta, chú ý nhất là môn đăng hộ đối đấy. Hai người chúng ta đều hiểu, không thể trèo cao được đâu, cần gì cứ phải đòi xem được mặt người ta cơ chứ? Buổi tối ngươi đến nhà ta, ta mời ngươi uống rượu. Gạo cũ Tiểu Hoàng ủ lâu rồi, hôm qua ta vừa mới mua, chỉ cần ngươi uống vào ba bát thôi, đảm bảo dù là Hằng Nga trên trời có giáng xuống thì ngươi cũng không để vào mắt.
- Ai mà thèm Tiểu Hoàng lâu năm của huynh!
Vương Nhị Mao giãy mạnh ra khỏi tay của Trình Tiểu Cửu, hầm hừ nói.
Thời gian gần đây làm cấp dưới của Trình Tiểu Cửu, đi theo huấn luyện, ngày nào y cũng được cấp thức ăn theo tiêu chuẩn quan quân cấp thấp, hưởng thụ ngày ngày nên bụng lúc nào cũng no căng, sức khỏe được nhiên là tăng lên nhiều. Y chỉ tùy tiện giãy ra hai cái, không ngờ thoát được cánh tay của Trình Tiểu Cửu, hai hàng lông mày chau lại, khóe miệng cong xuống, vẻ mặt mất hứng.
- Nhị Mao! Ngươi nghe ta nói hết đã.
Trình Tiểu Cửu khẩn trương vươn tay ra, lại lần nữa giữ chặt tay Vương Nhị Mao. Lúc này, hắn gia tăng thêm sức, để tránh bị đối phương giãy thoát được. Vương Nhị Mao dùng sức vung tay lên vài lần nhưng không thoát ra được, liền hừ mũi một tiếng, hậm hực đáp lại:
- Nói cái gì, dù sao hai người các ngươi cũng không chịu giúp đệ, đệ cần gì phải cầu huynh! Hơn nữa đệ chỉ nói là lén lút muốn nhìn mặt nữ nhân đẹp như tiên trên trời theo lời đồn, chứ có nói là cả đời này nhất định phải cưới cô ấy làm vợ đâu!
- Ngươi muốn có cơ hội cưới cô ấy, ta đương nhiên bằng lòng giúp.
Tiểu Cửu nhìn khắp nơi, giảm âm thanh xuống thấp:
- Tiểu Hạnh Hoa cùng cô ấy chỉ là quen biết sơ thôi, nên ngoại trừ việc tạo cơ hội cho ngươi ngẫu nhiên gặp ra, thì nào có thể giúp được gì khác nữa đâu? Nếu chỉ là tìm một cơ hội cho các ngươi làm bộ như ngẫu nhiên đụng phải, ngươi lấy cớ thế nào để nói chuyện với cô ấy đây? Không thể bắt chuyện, lần sau gặp lại, người ta làm sao nhớ ra ngươi được. Nếu như ngay cả ấn tượng tốt đẹp ban đầu mà cũng không để lại được, ngươi cần gì phải khổ cực trông mong nghĩ biện pháp tiếp cận gặp mặt cô ấy chứ?
Vương Nhị Mao nói không lại Trình Tiểu Cửu, nhưng một trái tim của thiếu niên đang cháy nóng bỏng, làm sao chỉ vài câu nói mà có thể làm nguội lạnh cho được, y cau mày chốc lát, chế giễu cười nói:
- Đệ thật sự chỉ muốn nhìn gương mặt như hoa của cô ấy, không muốn xa xôi như huynh nói. Ngày đó đi theo huynh mua thuốc, nghe giọng nói của cô ấy …tựa như…giống như….rốt cuộc là rất khó diễn tả thành lời. Dù sao sau khi nghe được thanh âm ấy thì đệ liền không thể nào quên được, nếu cả đời này không được nhìn một lần, thì dù đệ có chết cũng không cam lòng!
- Phì phì phì!
Trình Tiểu Cửu liên tiếp nhổ nước miếng xuống đất.
- Đang yên lành, tự nhiên nói gì mà sống mà chết, xem ngươi chẳng có tiền đồ chút nào!
Thiếu niên miệng quở trách Vương Nhị Mao, nhưng trong lòng hắn cũng vẫn quanh quẩn một câu nói kia, tựa như cơn gió, làm khóe miệng thiếu niên nhếch lên một nụ cười chua xót: "Ta với Hạnh Hoa Chu gia tình tỷ muội thân sinh, nhiều lần nghe cô ấy nhắc đến ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta, tương lai đối xử tốt với cô ấy là được."
“Tính tình của Hạnh Hoa, ước chừng kế thừa sự đanh đá của mẹ cô ấy rồi, cưới cô ấy về nhà, chỉ sợ không phải mình cưới cô ấy về đối xử tốt với cô ấy, mà còn phải cầu nguyện cô ấy đối xử tốt với mình ấy chứ!”
Vừa cười khổ nghĩ, Trình Tiểu Cửu chậm rãi lắc đầu, cảm giác đau đớn ở trên mu bàn chân dường như vẫn chưa hết, hương thơm tinh khiết như say như mê chậm rãi tuôn ra toàn thân.
Vương Nhị Mao hiểu lầm nụ cười của hắn, mặt đỏ lên, lại ra sức giãy tay ra, lớn tiếng nói:
- Không thèm nghe huynh nói nữa, dù sao nói huynh cũng không hiểu. Tiểu Hạnh Hoa nói rất hay, ít nhất ta có thể đến hiệu thuốc bắc đụng vào xe ngựa của cô ấy, còn được cô ấy liếc mắt nhìn ta một cái!
- Vậy ngươi trước hết nên chuẩn bị đủ tiền thuốc đã. Chúng ta đã từng đến hiệu thuốc bắc Chu gia rồi, giá ở đó cao lắm đấy.
Trình Tiểu Cửu tin tưởng Vương Nhị Mao không có can đảm thực hiện, nhếch miệng cười đùa.
- Huynh đừng có khinh người, tuy đệ không có số may mắn như huynh có được một chức quan, nhưng cũng không phải là không có tiền đâu.
Vương Nhị Mao quay mặt lại, dương dương đắc ý khoe ra. Để chứng minh lời nói của mình không phải là giả, y cho tay vào người tìm tìm, sau đó lấy ra một miếng bạc trắng lóa ném lên không trung.
- Cái gì vậy!
Trình Tiểu Cửu bị vật sáng bóng kia làm sửng sốt, đưa tay nhanh ra bắt lại. Vương Vương Nhị Mao lại sớm có phòng bị, đoạt trước một bước đem chộp bảo bối của mình vào lòng bàn tay, cầm thật chặt, không chịu xòe ra cho hắn xem.
- Của đệ!
Y lớn tiếng nói, sợ Trình Tiểu Cửu ỷ thế hiếp người, chiếm mất bảo bối của mình.
Trình Tiểu Cửu tức giận đẩy mạnh y một cái:
- Ta biết đó là của ngươi.
Hắn giảm thanh âm xuống thấp, nhấn mạnh:
- Vấn đề là ngươi làm sao có được thỏi bạc lớn như vậy. Nhị Mao, chúng ta đã nói trước rồi, phải làm người tốt, không được học theo những người không ra gì.
Từ sau khi vào Huyện nha, hai thiếu niên mới biết tiền của người khác kiếm dễ dàng đến thế nào. Lấy lý do đề phòng Trương Kim Xưng đánh tới, huyện nha Quán Đào đã trưng thu lên hơn năm trăm xâu tiền. Đây là còn chưa tính "thuế trị an" gia tăng tạm thời cùng với tiền "quyên góp chống kẻ tặc" do một số phú hộ trong huyện "chủ động" đưa đến nha môn.
Tiền tài vơ vét được, có rất ít hương dũng được phân chia, còn lại thì hầu hết dựa vào lệ cũ trong nha môn rơi vào túi tiền riêng của một vài người, hai người Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao tuy là người mới, không có tư cách ăn "thịt khô", nhưng chỉ "uống canh" không cũng đã “no bụng” rồi. Chiếu theo tốc độ "uống" này, không tới nửa năm, hai người Trình, Vương có thể chuyển từ ngõ Lư Thỉ ra ngoài ở rồi. Nhưng xuất phát từ thói quen, bọn họ vẫn cẩn thận duy trì cuộc sống như cũ, không bộc lộ ra trước mặt hàng xóm.
Chia của thì chia của, Trình Tiểu Cửu lại cùng Vương Nhị Mao lén hạch toán, quyết không cùng những người khác trong nha môn đi ra ngoài vơ vét tiền tài như vậy. Làm như vậy thứ nhất là vì Trình Tiểu Cửu biết rằng căn cơ chưa đủ, không dám thò tay vào “nồi cơm” của người khác. Thứ hai hắn cảm giác, việc vơ vét tiền tài của dân này là không chính đạo, mình không có bản lĩnh đối nghịch với truyền thống quan trường Đại Tùy nhưng cố gắng làm không làm hại người tốt, ít nhất không thẹn lương tâm với trời đất.
- Đệ không xảo trá vơ vét tài sản!
Vương Nhị Mao rất tức giận vì Trình Tiểu Cửu hoài nghi nhân phẩm của mình, xòe tay ra, làm thỏi bạc to bằng bánh bột lộ ra dưới ánh trời chiều:
- Huynh nhìn kỹ một chút, trên thị trường Quán Đào chúng ta làm sao có thể tìm ra bạc tinh khiết như vậy. Mặt trên còn có dấu quan phủ Đại Tùy, tự huynh xem đi, mở to hai mắt nhìn cho kỹ! Để lát huynh đừng nói là đệ cố ý gạt huynh.