- Đậu Hồng Tuyến đó thực đúng là một đoá hoa!
- Trình tướng quân đại nhân đại nghĩa, đương nhiên nên được hưởng thụ tề nhân chi phúc!
- Ngươi thì biết cái quái gì, ả họ Đậu gả qua đây thì để thất đương gia vào đâu!
- Không phải còn có kiểu bình đẳng không phân thê thiếp sao?
- Nói bừa, một chén nước đã khó giữ thăng bằng, hai người sao có chuyện vai vế ngang nhau. Đằng sau ả họ Đậu kia còn có ca ca ả chống lưng, thất đương gia của chúng ta có thể không chịu uất ức sao?
- Không nhìn ra cô nàng đó lại có bụng dạ như vậy! May mà thất đương gia của chúng ta còn chưa nhận cô ta làm muội muội!
- May mà con trai của Đậu vương gia đã lớn rồi, bằng không nói không chừng hắn phải ngã biết bao nhiêu lần rồi, Giáo đầu của chúng ta chuyến này... haiz!
- Trịnh quận thú và Vương tướng quân là huynh đệ kết nghĩa, họ Đậu kia rốt cuộc là sao chứ?
Mọi ngươi hay tin bàn luận sôi nổi, hoặc ngưỡng mộ, hoặc khinh bỉ, hoặc hoang mang, nhưng không ai chịu suy nghĩ kỹ càng, nguồn tin mơ hồ này rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật.
Cũng khó trách mọi người đổ thêm dầu vào lửa. Trong mắt phần lớn Tương Quốc quận, Trình Danh Chấn được xưng tụng là anh hùng thiếu niên. Tự cổ chí kim, anh hùng mỹ nhân vẫn luôn là đề tài phổ biến trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người. Phàm nơi nào anh hùng xuất hiện, nhất định phải có mỹ nhân sánh đôi, hơn nữa càng nhiều càng tốt, về phần anh hùng chịu hay không chịu, đó là chuyện của hắn, chẳng liên quan gì đến người bàn tán cả. Còn Trình Danh Chấn từ khi xuất đạo đến nay, trong nhà chỉ có một mình Đỗ Quyên, không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút không hoàn mỹ.
Cũng có số ít kẻ bụng dạ khó lường, lúc này chỉ mong sao được chứng kiến trò hề của đám người Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức. Theo như họ thấy, đằng sau tất cả mọi chuyện trên đời đều có móc nối lợi ích. Hôn sự này của Trình Danh Chấn cũng không ngoại lệ. Đậu Kiến Đức sở dĩ mong mỏi gả muội tử đến huyện Bình Ân, là vì công lao to lớn, danh vọng ngất ngưỡng của Trình Danh Chấn. Đậu Kiến Đức nhất định phải lấy thứ có giá trị ra mới giữ được lòng hắn. Vào cái thời loạn lạc mà bất kì ai cũng có thể xưng vua xưng chúa này, tước vị, quan chức đều chẳng có giá trị gì, vì vậy dùng hôn nhân để ràng buộc duy trì mối quan hệ cũng là sự lựa chọn thường tình. Nếu Trình Danh Chấn tiếp nhận hôn sự này, bộ mặt giả tạo nói nghĩa khí, trọng tình cảm trước kia của hắn sẽ hoàn toàn bị vạch trần. Nhưng nếu Trình Danh Chấn cự tuyệt hôn sự này, giữa hắn và Đậu Kiến Đức tất sẽ nảy sinh khoảng cách, vừa vặn để kẻ có lòng nhân cơ hội.
Tóm lại, dù là thật tâm chúc phúc cho Trình Danh Chấn cũng được, âm thầm ghi hận trong lòng cũng xong, mọi người đều vui mừng mong tin đồn thành sự thật, hơn nữa còn vô cùng mong ngóng những chuyện phát sinh trong nhà sau khi Trình Danh Chấn lấy Đậu Hồng Tuyến. Nhưng gã Đậu Kiến Đức này lại vô cùng xấu tính, không đợi nhiệt tình của mọi người kịp nguội lạnh, hắn đã đi trước một bước, dẫn muội muội trở về Liêu Thành. Báo hại vô số ánh mắt mong mỏi trong chốc lát tràn đầy thất vọng, mấy ngày liên tục chưa khôi phục lại được tinh thần.
Đậu Kiến Đức đi rồi, dư âm của chuyến tuần tra lần này mang lại vẫn còn chưa dứt hẳn.
- Hoá ra Đậu vương gia là người tốt như vậy!
Trong dân gian, đặc biệt là trong những đồn điền mới được khai thác, người ta say sưa kể về tất cả những dấu vết mà Đậu Kiến Đức lưu lại. Đậu vương gia đã từng dùng cuốc, Đậu vương gia đã từng cày ruộng, Đậu vương gia đã từng dắt trâu cày, Đậu vương gia đã từng tu sửa kênh rạch. Đậu vương gia, người đã từng bị quan phủ hình dung là mặt xanh nanh vàng, tóc đỏ răng nhọn, từ trước đến nay chưa bao giờ khiến mọi người cảm thấy thân thiết như vậy, tốt đẹp như vậy. Hắn giống như một lão nông nhà bên, thiện lương, thành khẩn, tiếp đãi thân mật. Có một vương gia cũng từng cày đất, hiểu được nổi khổ của dân gian đang ngồi trên, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ ngày càng triển vọng.
Đương nhiên, cũng không thể quên mất công lao của Trình Danh Chấn. Sau này nếu bọn họ một làm hoàng đế, một làm tể tướng, thì thật quá hoàn mỹ. Hai người đều là thanh thiên đại lão gia, có hai người họ, những tháng ngày bị quan lại ỷ thế hiếp người ngang ngược hoành hành nhất định sẽ một đi không trở lại.
Hoàn toàn trái ngược với xu thế sùng bái Đậu Kiến Đức ngày một tăng trong dân gian, tại Minh Châu quân, đặc biệt là những người thân tín bên cạnh Trình Danh Chấn, hình ảnh Đậu Kiến Đức lại dần dần bị sụt giảm. Có câu, giao tình tốt nhất là thuở ban sơ. Khi vầng hào quang khoan dung độ lượng, bấm đốt tay tiên đoán, liệu việc như thần bị cởi bỏ, mọi người ngày càng hoài nghi sự lựa chọn của bọn họ năm ngoái có chính xác không? Tuy Đậu Kiến Đức chuyến này biểu hiện có vẻ nhìn xa trông rộng, khoan dung độ lượng, bình dị dễ gần, nhưng đầu óc của ông ta lại khiến người ta càng ngày càng khó mà an tâm. Dưới ánh mắt tựa ngọn đuốc của người này, ngươi hầu như khó có thể che giấu bất kì điều gì. Tựa như không mặc quần áo, trần như nhộng khoả thân trước mặt ông ta. Sở dĩ người ta không chế nhạo vết sẹo trên người ngươi, là vì họ cố ý vờ như không thấy. Lúc nào muốn nắm thóp, lại tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Có lẽ, điều Đậu Kiến Đức biểu lộ ra ngoài là khí chất vương giả mà bất kì người có ý mưu đồ bá nghiệp nào cũng phải có. Khiến đối phương nể sợ mà nhớ ơn, sâu trong thâm tâm không dám nảy sinh hai lòng. Về phần những hiền tài danh sĩ bị Đậu gia quân cưỡng ép chiêu mộ mà nói, hiệu quả của đường lối một tay đánh xe quả thực vô cùng hiệu quả. Nhưng đối với những người vốn đã có lòng phòng bị với Đậu gia quân như Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích, hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược.
- Đậu vương gia không yên tâm về Giáo đầu!
Sau khi những người thân cận bên cạnh Đậu Kiến Đức đã tản đi hết, Hùng Khoát Hải vô cùng lo âu nói với các bằng hữu.
- Đương nhiên, nếu không hắn đã chẳng mò đến đây đoạt lấy công lao, lo sợ lưu dân không chịu thừa nhận hắn!
Cảm giác của Ngũ Thiên Tích cũng không khác Hùng Khoát Hải là bao, cười lạnh bổ sung. Nhớ lại dáng vẻ làm bộ làm tịch của Đậu Kiến Đức hắn liền tức giận. Lương thực, vật tư ở các đồn điền, có phần nào là do Đậu vương gia hắn làm ra đâu? Có thời gian cầm cuốc cuốc đất, chi bằng chuyển thêm tiền lương cho Tương Quốc quận! Thế mà được sao, Đậu Kiến Đức hắn lấy quân nhu mà các huynh đệ Minh Châu quân thắt lưng buộc bụng cắt giảm để mua chuộc lòng người! Cho dù không mua, lẽ nào bá tánh không biết Trình Giáo đầu là thuộc hạ của Đậu Kiến Đức hắn? Tất cả thủ đoạn để tranh đoạt lòng dân với Giáo đầu đều đã dùng cả, rõ ràng là trong lòng vẫn còn đề phòng bọn họ!
- Hừ, ta đã nói từ sớm rồi mà, họ Đậu kia chả phải thứ tốt lành gì!
Vương Phi vẫn luôn vì chuyện Minh Châu quân bị thôn tính mà canh cánh trong lòng, lúc này mới đột nhiên phát hiện ra mình đã có dự cảm từ trước.
Lời của gã kéo theo những tiếng nhao nhao phụ họa.
- Đúng vậy, đúng vậy, còn vương gia thì sao, chẳng bằng cả Trương đại đương gia!
Bọn họ kẻ nghị luận, người phụ họa, trong lòng càng thêm khó chịu. Trong quá khứ Minh Châu quân tuy có tôn ti trật tự, nhưng về cơ bản, vẫn mang đậm chất giang hồ. Nếu không cắt cử giao trọng trách, thì sẽ buông tay bỏ mặc. Kiểu dùng người mà còn đề phòng trăm bề như Đậu Kiến Đức, trong thời gian ngắn thật khiến người ta khó lòng tiếp nhận.
- Trương Cẩn đâu? Không phải hắn đã nói nếu có chuyện sẽ mật báo cho chúng ta trước sao? Đại quân của Đậu Kiến Đức đã đánh qua sông rồi, sao còn chưa thấy hắn đưa tin về?
- Con bà nó, nói thì hay lắm. Không biết chừng đã bán đứng chúng ta bao nhiêu lần rồi?
Mắng Đậu Kiến Đức xong, cả bọn liền bắt đầu trách mắng Trương Cẩn, người đã rơi bỏ Minh Châu quân để đến nơi khác thăng quan tiến chức. Luôn cảm thấy hắn không chân chính, chuyện đã đồng ý hoàn toàn chẳng làm được. Sau lưng, nói không chừng còn đi cấu kết với Đậu Kiến Đức. Nếu không, Đậu Kiến Đức sao chẳng đi nơi khác, lại muốn đến Đầm Cự Lộc thăm dò thực hư?