Lại một lần nữa sống sót trong tay Dương Bạch Nhãn đám người ai cũng cảm thấy có chút may mắn, bọn họ cúi đầu đi trong đêm tối yên lặng, mặc cho ánh lửa vẫn còn bập bùng phía sau lưng, mặc cho những tiếng rên rỉ giãy chết phát ra từ đống đổ nát theo tiếng gió bay tới giày vò lương tâm của chính mình từng hồi.
Mãi cho đến khi bị một dòng sông rộng lớn chặn đường đi, Dương Thiện Hội mới quay đầu lại, phá vỡ bầu không khí trầm lặng:
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Trận chiến thành ra như thế này, ta còn có mặt mũi nào mà đi gặp phụ lão ở Giang Đông?
- Cái này, hay là để Huyền Thành quyết định đi!
Quận thừa quận Võ Dương Ngụy Đức Thâm trong lòng đã sớm nguội lạnh như tro tàn, vả vào mồm, cười khổ đề nghị.
Dương Thiện Hội thở dài, chuyển ánh mắt nhìn về phía Ngụy Trưng. Tuy rằng chỉ là quan văn, kinh nghiệm và lý lịch cũng không thể bằng lão và Ngụy Đức Thâm. Nhưng vừa rồi ở thời điểm mấu chốt lại đưa ra quyết đoán làm kẻ khác không thể không nhìn với một cặp mắt khác. Công bằng mà nói, lúc ấy nếu không phải Ngụy Trưng phán đoán chuẩn xác, làm việc quả quyết, chỉ sợ tàn binh còn lại bên bờ sông lúc này, đã có hơn một nửa đi theo Minh Châu Quân rồi.
Khó có thể khước từ đoàn người trong mắt chờ mong, Ngụy Trưng trầm ngâm một chút, cau mày phân tích.
- Chỉ còn lại một chút nhân mã, cho dù ta có đuổi đường vòng tới Thanh Chương đi nữa, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì! Ngược lại sẽ làm giảm sĩ khí của quan quân. Không bằng trước tiên chúng ta qua sông nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ, rồi sau đó căn cứ vào sự biến hóa của thế cục mà tính toán tiếp!
- Cũng tốt. Ta tuy rằng bại trận, nhưng cũng khiến đội quân sở thuộc của kẻ tặc mệt mỏi không chịu nổi. Tang tướng quân ở Thanh Chương đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, tất nhiên có thể bắt giữ được kẻ tặc, thay các huynh đệ báo thù rửa hận!
Dương Thiện Hội gật gật đầu, tự mình tìm cho mình cái cớ để chạy trốn.
- Rồi nói sau, tạo hóa trêu người. Ông trời rốt cuộc muốn làm cái gì, ta là phàm phu tục tử sao có thể đoán trước được?!
Ngụy Trưng lắc lắc đầu, trong lời nói đối với quan quân không có nửa điểm tự tin.
- Hay là Huyền Thành tưởng là Trình kẻ tặc đã kiệt sức, còn có thể cùng Tang tướng quân thu được lợi lộc gì sao?
Dương Thiện Hội bị dội cho một gáo nước lạnh, cảm thấy rất không cam lòng, cắn môi truy hỏi.
- Thắn bại chia đều 5-5!
Ngụy Trưng tiếp tục lắc đầu thở dài.
- Chúng ta có dốc hết toàn lực cũng không thể giết được hắn, đã đem tiên cơ đánh mất hầu như không còn gì. Lúc này sĩ khí của quân phản loạn đang rất mạnh, Ba huyện Bình Ân lại là căn cứ kinh doanh của hắn nhiều năm. Ôi…
Than xong rồi. Gã lại tiếp tục bổ sung.
- Kế tốt nhất bây giờ, chỉ sợ là chúng ta không nên tấn công, mà nên nghĩ biện pháp giải quyết hậu quả càng sớm càng tốt. Bất kể Tang tướng quân thắng lợi, hay Trình kẻ tặc lại may mắn một lần nữa tránh được một kiếp nạn, các quận đều có rất nhiều việc công cần phải làm!
Nói một cách thẳng thắn, nói những lời này chủ yếu là để mọi người từ bỏ ảo tưởng trả thù, từng người về nhà. Dương Thiện Hội nghe vào tai những lý lẽ đó cảm thấy không thoải mái, nhưng y lại không thể phủ nhận việc Ngụy Trưng đề nghị như vậy là rất chính xác. Hiện giờ tàn binh của hai quận dồn vào chung một chỗ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hơn ba trăm người. Nếu bị bắt buộc chết trên chiến trường, chỉ sợ đi không được nửa đường đã bị rơi hết vào tay Minh Châu Quân. Mặc dù may mắn không gặp Minh Châu Quân, cường hào ở bờ tây sông Chương Thủy cũng không phải là đèn cạn dầu. Nếu họ quyết định bắt tàn quân dâng cho Trình Danh Chấn làm quà gặp mặt, liên tiếp thất bại, sĩ khí quận binh giảm sút tinh thần bị tê liệt chưa chắc còn có đủ sức để phản kháng.
Cảm nhận trong lòng Ngụy Đức Thâm với Dương Thiện Hội không khác nhau là mấy. Tuy rằng không cam lòng chịu thất bại, nhưng lại không thể không đối mặt với sự thật. So với Dương Thiện Hội tuy rằng xấu hổ hơn chính là, nếu quận Võ Dương lại không biết tự lượng sức mình, “Bảo an phí” hàng năm liền tăng gấp bội. Mà một khi Trình Danh Chấn thật sự đánh bại Tang Hiển Hòa, quay đầu đánh vào quận Võ Dương yêu cầu thực hiện “lời hứa trước kia”. Từ Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng, trở thành người buôn bán nhỏ ở đầu đường, to như quận Võ Dương chỉ sợ người không thể không nghĩ cách lột da lóc xương để tránh tai họa về sau không được.
Một người làm một người chịu, Ngụy Đức Thâm tuy rằng không phải là hảo hán, nhưng điểm giác ngộ ấy vẫn phải có. Nghĩ thông suốt tình cảnh của mình, y không ngờ khi không sợ đến hồn bay phách lạc như lúc trước, mà ngược lại cười cười, rất thoải mái nói:
- Thì cứ xử lý theo như Huyền Thành nói đi. Chúng ta chuẩn bị sớm một chút, đừng để nước đến chân mới nhảy lúc đó chân tay luống cuống lại không kịp. Dương công, gia nghiệp hùng hậu của ngươi ở huyện Thanh Hà, tương lai nếu nghe nói quận Võ Dương ta gặp khó khăn gì, kính xin nhớ lại tối nay ta cùng ngươi đồng sinh cộng tử, mà không tiếc gia tay tương trợ!
- Đó là điều hiển nhiên!
Dương Thiện Hội gật đầu hứa hẹn, nói được làm được, không cần lo lắng.
- Nếu không phải vì cứu ta, Đức Thâm cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này. Đợi sau khi trở lại Thanh Hà ta lập tức chỉnh đốn lại sĩ tốt, dựa vào cái mặt mo của Dương mỗ này, chỉ cần nỗ lực nửa năm, là có thể đưa mấy ngàn huynh đệ đến!
- Dương công hạt địa tới gần Tín Đô, sao không mời sáu quận Bác Lăng ra tay tương trợ?
Nghe Dương Thiện Hội nói những lời không may như vậy, Ngụy Trưng không kìm nổi liền nhắc nhở.
- Ta nghe nói Bác Lăng Quân Đại tổng quản Lý Trọng Kiên là người có chí khí, cũng là hạng người không tính toán chi li! Đến lúc đó Dương công có Bác Lăng là chỗ dựa, cúi xem Chương Thủy, chỉ cần nói một câu tiến vào cũng được, rút lui cũng được.
“Hài!” Dương Thiện Hội lại thở dài, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Ngụy Trưng.
- Để nói sau, hiện giờ năng lực của quận Thanh Hà còn có thể tự bảo vệ mình được, không cần phải ăn nhờ ở đậu. Hơn nữa lúc này thời cuộc rối ren, Tang tướng quân dựa vào hai vạn quân tinh nhuệ, chưa chắc không bắt được một đám hại dân hại nước đó!
Bởi vì cái gọi là nghe lời nghe âm, dựa vào lời nói của Dương Thiện Hội, Ngụy Trưng có thể đoán được giữa người này và Lý Trọng Kiên có khúc mắc gì đó. Cho nên cũng không khuyên nữa, quay đầu đi sắp xếp người chặt cây cối, kết bè gỗ để qua sông. Bận rộn mãi cho đến khi trời sáng hẳn, cuối cùng cũng làm xong bè gỗ. Hai quận chúa đều tự dẫn dắt binh lính dưới trướng lục tục qua sông, dặn dò nhau bảo trọng, sau đó phân công nhau tản đi.
Kể từ đó, tất cả tiền cược đều và tin tức đều được đặt trên một người duy nhất là Tang Hiển Hòa. Bất kẻ là trong bụng lo lắng là triều đình cũng thế, không thể cho người khác biết tâm tư cũng vậy, hai bên bờ sông Chương Thủy, vô số đạo vô cùng lo lắng ánh mắt đều hướng về huyện Thanh Chương chật hẹp nhỏ bé, ngóng nhìn nơi đó càng sớm có kết quả càng tốt, để tránh mọi người đặt cược phải do dự.
Tang Hiển Hòa lại không biết mình đã trở thành con xúc xắc trong ván bài. Thành Thanh Chương không công được, không làm cho y cảm thấy ảo não, ngược lại khiến tướng sĩ trong thành có vài phần khâm phục, lén lút thu phục chủ ý của người này.
Loạn thế xảy ra, võ tướng sống yên phận chính là trước vốn dĩ là trong tay có nhiều nhân mã. Triều đình đã sớm không còn tin cậy được rồi, địa phương cũng đã sớm hỗn loạn. La Nghệ, Lý Uyên, Lý Húc, Tiết Cử, Vương Nhân Cung, đều là những đại viên môn ở nơi này, người nào không phải ỷ trong tay có thực lực, tài năng muốn gọi gió được gió, muốn hô mưa được mưa. Tang Hiển Hòa lúc đầu không hiểu được đạo lý này, cho nên cứ đánh là bại, thiếu chút nữa bị triều đình chém đầu. Hiện giờ y đã cân nhắc có hứng thú với nơi này, cho nên lại giao thủ cùng giặc cỏ, không tưởng tượng được lại kéo dài như vậy.
Tướng giữ thành bên trong là Vương Nhị Mao, dựa vào tên có thể đoán được, người này xuất thân cực kỳ hàn vi. Không kiên định sẽ không bền lòng, không bền lòng sẽ không có chí lớn. Tuy rằng gã cùng Trình kẻ tặc là bằng hữu từ thời tóc còn để chỏm, nhưng đầu năm nay mạng sống mới hòa làm một đấy, cái gì thân tình bằng hữu đều phải mở ra xem. Vương Đức Nhân còn cùng Trình Danh Chấn uống máu ăn thề rồi, nhưng trước mặt quan binh hùng mạnh, còn không phỉa là vẫn bắn một mũi tên thông theo đại lộ Thanh Chương sao?
Ngoài kia, cách thành Thanh Chương chừng năm dặm có một tòa thổ sơn, còn có hơn năm trăm kẻ cắp dưới sự dẫn dẵn của tên đầu mục là Hàn Cát Sinh, và đám người Vương Nhị Mao hô ứng. Người này cũng rất am hiểu việc dùng binh, mấy ngày liên tiếp chỉ cần quan công thành công được ngay, gã liền lập tức xuống núi uy hiếp doanh trại quan quân. Mà vài lần quân quân lập bẫy có ý định bắt sống, đều bị gã nhìn thấu, ăn trộm gà bất thành quay lại chặn lương thực.
Nếu như có thể thu phục người này về dưới trướng, có tổn thất nhiều hơn nữa Tang Hiển Hòa cũng nguyện ý. Đầu năm nay khó có tướng tài, binh lính đồng ý đi ra trận rồi luôn co cụm lại thành từng bó to. Còn bên trong thành Thiên Tích, Tang Hiển Hòa không nghĩ tới người này sau lại có thành kẻ tặc. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cần có một người ở bên cạnh Vương Nhị Mao để truyền tin, dựa vào tình cảm trước kia, Tang Hiển Hòa tin tưởng người mình phái đi đưa tin, Ngũ Thiên Tích sẽ không trảm người đưa tin!
Căn cứ vào những tính toán kể trên, y đã nắm trong tay thành Thanh Chương. Về phương diện khác, đám viện binh vây thành, đợi quân địch mỏi mệt rồi mới tấn công là chiến thuật tốt nhất, giữ lại chút sức chạy về báo Trình Danh Chấn, tính mạng các huynh đệ đều ở trong tòa thành này.
Người đưa tin rất nhanh đã được phái đi, ban đầu là đồng bọn cùng Ngũ Thiên Tích, có chút giao tình với nhau. Ngũ Thiên Tích không nể chút tình cảm xưa bắt lại trên thành Minh Chí, chỉ có điều chưa hỏi được câu nào. Vì để cho Ngũ Thiên Tích sớm đưa ra quyết định, Tang Hiển Hòa thúc giục binh mã công thành liên hồi, phá cửa nam thành. Cố để đối phương bị rơi vào tình huống cấp bách liều mạng, mới không dẫn dắt trực tiếp thuộc hạ vào trong thành.
Cái này, người sáng suốt có thể nhìn ra cao thấp. Mặc dù có Hàn Cát Sinh ở bên cạnh hô ứng, thành Thanh Chương cũng khó chống nổi đợt công kích tiếp theo của quan quân. Mà tin tức của Trình Danh Chấn lại không có hồi âm, căn bản không có khả năng từ trên trời rơi xuống.
- Hắc Đại hán thủ cửa nam là ai?
Chiếm hết ưu thế, Tang Hiển Hòa vừa khỏi bệnh tin tưởng mười phần, ngữ điệu và giọng nói đã trở nên bình tĩnh.
- Cờ hiệu của Hùng Khoát Hải!
Thuộc cấp ở bên cạnh ngẫm nghĩ một chút, cười trả lời. Ở tình thế xấu như vậy, nhưng đối phương vẫn nhiều lần xuất quân tập kích, thể lực và võ nghệ của bọn họ rất tốt, trong chướng các chư tướng để lại ấn tượng rất sâu sắc.
- Chính là vị tráng sĩ từng trượng ngĩa vì Trương Quận Thủ?
Tang Hiển Hòa ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục truy hỏi.
- Có phải là gã không? Đó là một dòng họ rất thông minh!
Một gã phụ tá văn chức ở bên cạnh cười ha hả đáp lại. Giai thoại làm cho Thái Thú Cấp quận Trương Văn Kỳ rơi vào tay kẻ tặc, lại trượng nghĩa cứu giúp sớm đã truyền khắp trong dân chúng, đoàn người đều rất ngưỡng mộ Trương Văn Kỳ có vận khí tốt. Những người dưới trướng của y, trong lòng cũng có vài phần khâm phục.
- Sau khi phá thành, phải bắt sống y!
Tang Hiển Hòa cười cười gật đầu, thấp giọng chỉ bảo. Lại là một hổ tướng, lần này đến Hà Bắc đúng là không uổng phí! Việc làm người khác thấy lạ là, người có bản lĩnh như vậy, tại sao triều đình không sử dụng, ngược lại tập hợp hết dưới tay kẻ tặc Trình Danh Chấn? Chẳng lẽ thực sự là được ông trời chiếu cố sao? Đang cân nhắc, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cấp báo:
- Bẩm Tang tướng quân, Ngũ Thiên Tích phái người truyền tin đã trở lại! Gã nguyện ý một lần nữa về dưới trướng của tướng quân!