Đợi uống xong hai chén sâm, hắn bước đầu đã rõ tình hình. Nơi đây gọi là Hồng Hoa Oa Tử, nằm ở sâu trong đầm Cự Lộc. Từ những năm nghiệp lớn đầu tiên, liên tục có người không chịu nổi sưu cao thuế nặng mà chốn ở đây. Trương Kim Xưng và các Đại Đương Gia sau khi tạo phản nhìn thấy nơi này địa hình thuận lợi bèn để cho người già, phụ nữ và trẻ em an trí ở đây. Quy mô của Trương Gia Quân tăng lớn, dân số trong trạch cũng ngày một nhiều, dần dần tạo thành một thị trấn lớn, loại tự thu, không quyên không thuế, tự nhiên có hương vị của một đào nguyên.
Từ góc độ của Liên tỷ, Trương Kim Xưng rất chiếu cố đến gia quyến của cấp dưới mình. Mọi người dù là đánh cá hay làm ruộng đều không cần phải tiến cống cho Trương đại đương gia. Mỗi lần ra ngoài “chiêu mộ” vật tư trở về, Trương Gia Quân có thể còn cấp phát cho dân chúng, thỏa mãn “lòng tham” của một nhóm người.
Đương nhiên người với người ở chung sẽ có phát sinh chút tranh chấp lông gà vỏ tỏi. Vài vị đầu lĩnh trong Trương Gia Quân đảm đương là nhân vật quan lão gia, bởi vì là thủ lĩnh phải xử mọi việc cho công bằng. Mặc dù có phát sinh chút lệch lạc thì thông qua người quen cũng là cách để thay đổi sửa chữa.
- Mấy vị Đại đương gia thay phiên nhau xử án?
Hắn nghe thấy vậy liền tò mò trừng mắt truy vấn.
- Sao có thể chứ, nhà có ngàn cái miệng còn chủ nhà chỉ có một người!
Vừa cất bát trên bàn, Liên tỷ vừa cười đáp lại:
- Dù là chuyện gì, cuối cùng Đại đương gia cũng nghe thấy. Nhưng thường chuyện nhỏ thì không phiền đến ông ta, Lục đương gia hoặc Bát đương gia sẽ ra mặt, giải quyết tất cả mọi chuyện.
Tứ đương gia họ Vương và Trương Kim Xưng giống như kết phường mua bán. Trong giọng kể đứt quãng của Liên tỷ, hắn biết được nhiều tin tức hữu dụng. Lục đương gia xuất thân công môn, hình như là quan phủ sai dịch, rất quen thuộc pháp luật. Trừ hai thuộc hạ đắc lực thì dưới trướng của Trương Kim Xưng còn Nhị đương gia Tiết Tụng, tam đương gia Đỗ Ba Lạt, ngũ đương gia Hách Lão Đao, và thất đương gia Đỗ Quyên. Những người này chủ yếu cầm quân đánh giặc, rất ít khi quản những việc vặt vãnh trong đầm Cự Lộc.
Chẳng qua nếu như trong doanh trại có đám đàn bà đụng chân đụng tay thì sẽ giao cho Đỗ Quyên trừng trị. Mà Thất đương gia Đỗ Quyên cũng rất quan tâm đến các tỷ muội, quơ được người gây họa, nhẹ thì sẽ quất roi da trước mặt mọi người, nặng thì chặt tay cắt tai. Bởi vậy lâu dần cô ta được tặng cho cái biệt hiệu là Ngọc Diện La Sát. Cô nghe thấy cũng không tức giận.
Vừa nói đến Đỗ Quyên, Liên tỷđã không thể khống chế nổi. Cất kĩ bát đũa, chị ta đã đem chuyện Thất đương gia trượng nghĩa trừng trị bọn vô lại ác hán, cứu khốn phòng nguy, tương trợ kẻ yếu, giúp nữ nhân trong trạch cắt vải, khâu vá... kể lại với hắn. Giống như nàng chính là ngọc nữ trước mặt Bồ Tát, đại thiện nhân đệ nhất thiên hạ.
Tuổi của Trình Danh Chấn cũng không còn nhỏ, sao lại không nghe ra ý tứ xa xôi của Liên tỷ. Hắn liền cười chuyển hướng đề tài:
- Tỷ vừa mới nói còn một vị Bát đương gia, trước khi gia nhập ông ta làm cái gì? Sao lần này ở ngoài thành Quán Đào ta không thấy ông ta?
Vừa dứt lời, Liên tỷ lập tức tắt hẳn nụ cười, thò đầu nhìn ra ngoài rồi mới thấp giọng đáp:
- Bát đương gia vừa mới gia nhập từ mùa xuân. Chúng ta cũng không biết lai lịch rõ ràng của ông ta. Một tháng cũng có khi cả nửa tháng ông ta không ở trong trạch. Cậu không cần phải nhìn ông ta, có Thất đương gia ở đây, ông ta sẽ không dám đến đâu.
- Vì sao thế?
Thấy ánh mắt Liên tỷ có điều che dấu, Trình Danh Chấn càng thấy tò mò.
- Người kia cùng với nhóm họ căn bản không cùng đường!
Một lần nữa Liên tỷ lại cầm lấy bát đũa bước nhanh ra ngoài:
- Dù sao ông ta cũng không dễ dàng đến đây đâu, cậu không cần lo lắng. Nếu dám đến đây sẽ có người đi báo với Thất đương gia!
Dứt lời, chị ta vén mành cửa dời đi. Trong phòng lại chỉ còn một mình hắn, ngẩn người nhìn ra bóng cây cửa sổ. Ổ thổ phỉ trong miệngLiên tỷ khác biết quá lớn với những điều dự đoán của hắn, lớn đến mức khó có thể nhận ra được. Trong dự đoán trước kia của hắn, sào huyệt của bọn giặc cỏ căn bản không phải thế này. Nếu chúng có thể đi cướp thì cũng không cần phải làm ruộng, đánh cá, se tơ dệt vải. Chúng lười biếng, lỗ mãng thậm chí vô liêm sỉ. Dù nam hay nữ cũng coi trời bằng vung, một lời không hợp lập tức rút đao khiêu chiến. Tin tức vừa mới nghe được hoàn toàn tương phản, bọn thổ phỉ cũng có cuộc sống trật tự, cũng có hỉ, lộ, ái, ố giống như người bên ngoài. Nếu không cẩn thận phân chia, thì ngươi thậm chí còn không nhận thấy sự khác biết giữa Liên tỷ với Thất đại côn, Bát đại dì trong ngõ Lư Thỉ, cùng giống như những người khác, đều nhiều chuyện, thích nói xấu sau lưng người khác...
- Đã đến rồi thì cứ tạm thời ở đây.
Lá cây ngoài cửa sổ bay xào xạc, hắn cười an ủi mình. Dù thổ phỉ là bọn cầm thú ăn tươi nuốt sống hay là kẻ di dân thế ngoại đào nguyên, trước khithương thế tốt lên thì hắn cũng phải ở chỗ này. Hai lần chạy trốn võ tướng đều thấy mặt hắn, nếu trong thành bị người ta nhìn thấy được chỉ e trên đời này không ai còn giúp được hắn.
Ngày thứ hai vẫn là Liên tỷ mang cơm đến và còn có một người gù tóc hoa râm. Thấy hắn đã có thể vịn vào tường đi được, mắt người gù liền sáng lên:
- Không ngờ ngươi không chết?
Y kinh ngạc hỏi, dường như nhìn thấy ma vậy:
- Mau ngồi xuống để ta sờ xem, xem ngưoi làm cái gì vậy!
- Vâng, Tôn đại phu?
Hắn ngửi thấy từ đối phương đầy mùi thảo dược cũng đoán được thân phận của người này, bèn chào ông ta:
- Mấy ngày này đã làm phiền ngài rồi, Trình mỗ cảm kích vô cùng!
- Dông dài!
Người gì trợn mắt:
- Ngồi xuống, đừng nhúc nhích! Ta không làm ăn thịt ngươi đâu!
Một bàn tay to chạm tới, nắn bóp toàn thân hắn như sờ vào gia súc, vài lần nắn xoa còn chưa đã nghiền, còn đem sốc quần áo của hắn lên cẩn thận kiểm tra.
Lớn như này rồi, ngoài mẹ hắn ra thì hắn chưa bao giờ để lộ thân thể mình trước mặt nữ nhân khác cả, hắn ngượng ngập toát cả mồ hôi. Liên tỷ đừng bên nhìn thấy cũng không tránh đi, chỉ mím môi cười. Rốt cuộc họ vẫn là thổ phỉ, trong lòng hắn liền nảy sinh ấn tượng không tốt. Chỉ mong mình mau khỏe, nhanh chóng dời khỏi chỗ này.
- Khá lắm, Thập bát hán, bò Tây Tạng ba tuổi, ngươi rấtchắc chắn đấy!
Lúc hắn sắp sụp đổ thì rốt cuộc ông gù cũng hoàn thành công việc kiểm tra. Ông ta đánh mạnh vào lưng hắn rồi khen:
- Nam nhân rắn chắc như vậy, lần đầu tiên ta gặp. Cứu được tính mạng trở lại, thì có thể chạy tám mươi mẫu đất đấy.
- Vãn bối luyện võ từ nhỏ, mười mấy năm qua không hề gián đoạn!
Thật sự không muốn tiếp tục bị người gù này coi mình là gia súc khen nữa, Trình Danh Chấn lớn tiếng giải thích. Mặc dù ông ta đã từng dùng thuốc cứu cái mạng nhỏ của mình nhưng cũng không có nghĩa là có thể làm nhục nhân cách của hắn.
- Vậy được rồi, mặc dù không chết nhưng cũng phải tê liệt cả tháng!
Cảm thấy giọng của hắn có chút không vui, ông ta còn nói:
- Quyên Tử cũng tinh mắt đấy, nhìn người cũng rất chuẩn! Nó dùng sâm bổ mệnh cho ngươi, ta thấy đáng tiếc. Bây giờ xem ra mấy cây sâm kia cũng dùng được.
Vừa tức, vừa xấu hổ, ngay cả cổ Trình Danh Chấn cũng đỏ lên. Dù gì thổ phỉ cũng không biết phân biệt phải trái, đành ngồi vào bàn bên cạnh, lấy bát xơi cơm. Đồ ăn đã đặt trên bàn, cũng không giữ khách ở lại dùng cơm dù thế nào cũng không phải hành vi lễ phép. Người gù họ Tôn cũng không để ý, cười xem xét tư thế ăn cơm của hắn, lại lầu bàu nói:
- Ngươi nên kiếm một nô tì? Tướng ăn cơm cũng tốt lắm, dễ dàng điều dưỡng. Không cần ăn quá no, bên ngoài còn một lọ thuốc, sau khi ăn xong từ từ mà uống. Buổi tối nhớ là uống nhiều nước, xoay người ít thôi...
- Lão ngài cũng ngồi xuống ăn chút gì đó đi!
Thấy ông ta không nóng không lạnh, Trình Danh Chấn ngược lạilại có chút băn khoăn, chỉ vào cơm trong nồi gỗ, cất giọng mời.
- Đó là cơm cho người bệnh, ngươi cứ hưởng thụ đi, lão gù không có cái phúc đó.
Lang trung họ Tôn cười lắc đầu, lại từ từ lấy mấy hộp gỗ ngân ủ ra:
- Trong này là dầu cao ta vừa chế, trước khi đi ngủ cởi áo ra xoa lênchỗ vết thương. Nửa tháng sau sẽ không để lại sẹo, có cũng không to.
- Khiến ngài phí tâm rồi!
Hẳn vội buông bát đũa, hai tay nhận lấy lấy hộp thuốc. Dù ông ta có thô bỉ đến mức nào thì dù sao cũng thật tâm chữa bệnh cho mình. Ân tình tốt xấu đó đến thằng ngốc cũng phân biệt được.
- Ừm.
Thấy hắn lễ phép cảm ơn, lão gù cười gật đầu. Dù là từ góc độ nào thì lứa tuổi của hắn trong doanh địa cũng ít. Cách nói năng của hắn hào phóng, cử chỉ nho nhã lễ độ, vóc người cũng anh tuấn xứng với Đỗ Quyên. Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của Tôn Đà Tử đang bình thản lại lóe lên sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
- Thuốc này có vấn đề gì sao?
Hắn hiểu sai ý, tay giơ lên cười chê truy hỏi. Nếu người gù đòi tiền xem bệnh với mình, mình nhất định không đưa. Lần trước ở hiệu thuốc Bắc Chu ký, một gói thuốc mà đã mấy trăm tiền, lúc này ăn của người ta các loại đồ bổ như sâm lộc nhung, không biết bao nhiêu tiền mới trả cho đủ.
- Thuốc không thành vấn đề!
Lão gù tiếp tục lắc đầu, sau đó thở phào một hơi dài:
- Tối cứ ngủ trước, để Liên tỷ giúp ngươi bôi thuốc. Vết thương trên lưng ngươi không với đến đâu.
- Vãn bối, vãn bối tự nghĩ cách!
Trình Danh Chấn không dự đoán được ông ta do dự lúc lâu chính là vì chủ ý cùi bắp như vậy, lại xấu hổ vô cùng.
- Sợ cái gì, mấy hôm nay ngươi hôn mê, sao mà cô ấy không nhìn thấy chứ?
Tôn Đà Tử đột nhiên run rẩy, phất tay áo dựng lên:
- Liên tử đâu, ngươi hãy chăm sóc tốt cho hắn, đừng để hắn một mình đối phó.
- Vâng, ai da!
Xưa nay Liên tỷ phóng khoáng vô cùng, giờ vẻ mặt lại trở lên vô cùng cổ quái. Không dám nhìn vào ánh mắt người gù, chỉ lặng yên nhìn xuống giày của mình.
- Đa... đa tạ Liên tỷ đã trượng nghĩa cứu giúp!
Mặt hắn đỏ như con tôm, lạy dài chấm đất. Phần ân tình lớn này, mặc dù tuổi Liên tỷ đã lớn nhưng dù sao cũng là phụ nữ. E sau này chỉ có thể gọi gọi tỷ là tỷ tỷ mới có thể báo đáp ân cứu mạng này.
- Đừng, đừng như vậy!
Trình gia, Trình gia! Ngài đã cứu nhiều huynh đệ như vậy, hầu ngài, hầu ngài là điều nên làm mà...
Liên tỷ không dám ngẩng đầu lên, chỉ đong đưa cái chén trên bàn.
Nàng không dám đối mặt với sự cảm kích của Trình Danh Chấn, càng không dám không nghe theo sự chỉ bảo của Tôn Đà Tử. Mấy ngày qua, đích xác có người đã bôi thuốc cho thiếu niên đang hôn mê, nhưng người đó không phải là nàng, còn vì sao Đà Tử thúc đổ hết lên đầu nàng, nguyên nhân trong đó, nữ nhân lương thiện không giải thích được, càng không đoán được!