Mục lục
Hoạn Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

trong chốc lát Bách Lý Thanh quay sang nàng gần như có thể nhìn thấy sự vắng lặng vĩnh hằng trong đáy mắt hắn, nơi đó không buồn không vui, không hờn không giận, tựa như trong mắt hắn vạn vật trên thế gian đều là huyễn ảnh hư vô, trải hết ba nghìn trượng hồng trần cũng không thấy buồn vui của thiên địa.Tây Lương Mạt ngượng, sau đó yếu ớt thở ra một hơi: “Sư phụ, sao ngươi cứ thích vạch trần ý đồ nho nhỏ của người khác thế nhỉ? Người như thế khiến người ta rất chán ghét đấy.”

Bách Lý Thanh nằm nghiêng chống má, lười biếng xoa vành tai nàng: “Ừ, như nhau, như nhau cả thôi, vi sư cũng rất ghét loại người nhìn có vẻ ngoan ngoãn thật ra rất kiêu căng vô lễ như ngươi.”

“Ừ, nói thế chúng ta là nhìn nhau thấy ghét rồi.” Tây Lương Mạt cười cười rất tán thành, thuận lợi kéo cái tay đang nhéo tai mình xuống, nhưng Bách Lý Thanh tuy để kệ nàng kéo xuống lại bắt đầu chuyển sang nhéo tóc nàng chơi.

Nàng phát hiện người này đối với nàng đặc biệt nhiều hành động mờ ám, như đang đùa thú cưng vậy.

Bách Lý Thanh hạ tầm mắt hút hồn, sâu kín nhìn nàng chằm chằm: “Ừ, thế nên chúng ta cũng rất phù hợp với cái từ ngươi nói… cái từ mà…”

Hắn nghiêm mặt suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười: “À, vì yêu nhau mà giết nhau, từ này vừa chuẩn xác lại rất ý nghĩa đấy.”

Tây Lương Mạt hoàn toàn 囧, ai thèm yêu đồ thái giám như ngươi, tự mình đa tình.

Nàng mặc kệ đại yêu nghiệt không biết da mặt là gì này, chỉ học hắn mờ ám giật tóc hắn, híp mắt lại chờ mong: “Nào, nào nào, kể cho đồ nhi nghe câu chuyện sư phụ ngươi làm thế nào chảy một dòng nước mũi, một dòng nước mắt, từng bước đi tới vị trí trên vạn người dưới một người hôm nay, thành đại gian nịnh một đời có tên trong sách sử đi, hẳn sẽ là tấm gương sáng để đám vãn bối tích cực hướng về phía trước, hăng hái nỗ lực đây.”

Một dòng nước mũi, một dòng nước mắt?

Tấm gương hăng hái nỗ lực?

Bách Lý Thanh thấp giọng buồn cười, cười đến mức trong lòng có chút thắt đau, thấy Tây Lương Mạt vẫn nhìn mình chằm chằm mới miễn cưỡng ngừng cười: “Ừ, trò cưng à, ngươi thật là…”

Thật là thẳng thắn, có điều hắn lại thích nàng thỉnh thoảng “to gan thẳng thắn” như thế.

Chưa nói đến chuyện có kẻ nào từng dám nói thẳng vào mặt hắn như thế hay không, cho dù người bình thường mọc thêm một nghìn lá gan nói vậy, đại khái đã sớm bị hắn bóp chết như bóp một con kiến.

Cố tình nhãi con này nói lại chỉ khiến hắn dở khóc dở cười.

Tâm tình vốn có chút vắng lặng thoáng chốc bị một câu nói của nàng đập nát, hắn lười nhác xoa bóp mặt nàng: “Thế nào? Vừa rồi tỉnh lại ngươi còn ra vẻ hận không thể dùng đao chặt đầu vi sư, giờ đã trở mặt, tâm trạng của ngươi thay đổi cũng nhanh quá nhỉ.”

Điều này hoàn toàn khác với phần lớn nữ tử mà hắn biết.

Đám nữ tử kia nếu ngay từ đầu không nơm nớp lo sợ nịnh nọt hắn thì cũng ra vẻ thà chết không chịu khuất phục, khiến hắn chán ghét.

Tây Lương Mạt gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta quả là người vừa thẳng thắn vừa chính trực, có điều người bình thường không nhìn ra mà thôi.”

Về phần tâm trạng, nàng chỉ không thích làm điều vô dụng, nếu đã không giết được kẻ địch còn làm ra vẻ thà chết không chịu khuất phục, bực bội với kẻ địch, thế chẳng phải tự tìm khinh bỉ, tự tìm hành hạ hay sao?

Bách Lý Thanh bật cười lần thứ hai: “Trò cưng, ngươi quả thật ngày càng lãnh hội chân truyền của vi sư.”

Nàng luôn lén mắng hắn vô sỉ, xem ra da mặt nàng cũng rất dày.

Tây Lương Mạt lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Sư phụ, thầy trò chúng ta đừng khen nhau nữa, đồ nhi chờ nghe câu chuyện phấn đấu kích động lòng người của ngươi từ lâu lắm rồi.”

Tuy nàng không thích thám thính chuyện riêng của người khác, nhưng nếu chuyện riêng của người này hữu dụng với nàng, nàng vẫn cực kỳ hứng thú.

Bách Lý Thanh nhướng mày, nhìn tiểu hồ ly trong lòng xòe móng vuốt có vẻ dào dạt hăng hái, tâm trạng cũng tốt theo.

Hắn vừa như có như không vuốt ve lưng nàng vừa nói: “Ừm, chuyện cũ à…”

Bách Lý Thanh híp mắt như chìm vào hồi ức xa xưa, trầm mặc chốc lát mới chậm rãi nói: “Trước kia có một nhà giàu có, nhà đó có một cô con gái, bề ngoài khuynh quốc khuynh thành, người trong nhà vì đạt được nhiều lợi ích hơn nên gả nàng cho một nhà giàu sang khác làm quý thiếp. Sau khi người con gái nhà giàu có kia gả tới đây, phu quân nàng có điểm thương yêu nàng, lại bởi thế mà rước lấy sự ghen tị của những thê thiếp khác. Sau đó, cô gái kia sinh ra đứa con nhỏ tuổi nhất của phu quân nàng, phu quân nàng muốn để lại phần sản nghiệp lớn nhất cho cậu con út hắn yêu thương nhất này…”

Tây Lương Mạt nhướng mày, ừm, loại chuyện này chỉ cần nghe đoạn đầu đã đoán được đoạn kết.

“Thế nhưng, người đàn ông kia đã già, phần lớn con cái do thê thiếp ông sinh đã lớn, vì vậy sự thương yêu ông tặng cho cô gái kia cùng con trai của nàng biến thành bùa đòi mạng. Người đàn ông cố gắng để nữ tử âu yếm cùng con trai rời đi, thế nhưng mắt ông đã mờ, người bên cạnh bị kẻ khác mua chuộc, vừa rời khỏi cổng căn nhà lớn kia, hộ vệ nhìn có vẻ trung thành tận tâm đảo mắt đã giơ đao giơ kiếm với mẹ con họ, bọn họ không kịp chạy trốn, cô gái kia giấu bé trai ở một góc, chính mình lại bị bắt.

Bé trai trốn trong góc phòng nhìn mẫu thân mình bị đám thị vệ luân phiên làm nhục, lại nhìn thiếp thị sai đám hộ vệ khoét mắt, chặt tay, cắt lưỡi mẫu thân hắn, cuối cùng thiếp thị này lột làn da mỹ lệ của mẫu thân hắn ra làm mặt quạt, rút xương nàng làm nan quạt, làm thành một chiếc quạt da người, đó thật sự xứng với tên gọi… một chiếc quạt mỹ nhân.”

Giọng nói của Bách Lý Thanh vừa nhẹ vừa chậm, giống như đang kể chuyện của một ai khác.

Tây Lương Mạt nghe mà lòng sợ hãi, tuy nàng biết phụ nữ ghen tị sẽ biến dịu dàng mỹ lệ thành đáng sợ như quỷ, nhưng loại chuyện này… Một đứa bé nhỏ tuổi trơ mắt nhìn mẫu thân mình biến thành một cây quạt và một bãi máu thịt.

Nàng hé môi, muốn nói gì lại không thể nói ra lời.

Ánh mắt Bách Lý Thanh hướng ra ngoài cửa sổ, lại giống như biết nàng muốn hỏi cái gì, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn biết sau đó không?”

Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn chậm rãi lướt qua mái tóc dài của nàng, tiếp tục kể câu chuyện kia, âm thanh sâu thẳm mềm nhẹ, giống tuyết lạc giữa không trung.

“Sau đó, đứa bé kia được một gia đình khác cứu đi, nhận làm con nuôi. Hắn có một tỷ tỷ và cha nuôi yêu thương hắn, hắn vốn tưởng rằng cơn ác mộng sẽ kết thúc. Ai ngờ cuối cùng hắn vẫn bị nhà giàu kia tìm được, cha ruột hắn đã bệnh đến bất tỉnh nhân sự, huynh trưởng hắn chiếm được tất cả trong nhà, còn ngấp nghé tỷ tỷ thương yêu hắn. Rồi sau đó, cha nuôi hắn đã chết, tỷ tỷ hắn cũng…”

“Đã chết?” Tây Lương Mạt nhẹ giọng hỏi.

Bách Lý Thanh im lặng một lát rồi thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Cứ coi vậy đi.”

Tây Lương Mạt nhìn hắn: “Vậy đứa bé kia…”

“Đứa bé kia à, sau đó đã bị huynh trưởng hắn ném vào Tư Lễ Giám, một đao vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn. Ngươi xem, huynh trưởng hắn thông minh cỡ nào.”

Bách Lý Thanh chậm rãi cười, vươn tay nhẹ nhàng nắm tuyết đọng trên cửa sổ: “Lại sau đó, đứa bé kia chiếm được con đao tên là quyền thế, bắt hết những ả từng lộ da mẫu thân hắn biến thành quạt mỹ nhân, trống mỹ nhân, đàn mỹ nhân… Từ nay về sau, hắn cảm thấy để người ngoài không ngừng mang đến ác mộng cho hắn, một mình vô vị bước trong bóng đêm vĩnh viễn không biết bao giờ tỉnh lại quá cô đơn, không bằng trở thành ác mộng của mọi người, khiến người trong thiên hạ bước vào cơn ác mộng mãi mãi không kết thúc của hắn.”

Tiếng nói của hắn mờ mịt bay bổng, tựa như tuyết đêm đông nhẹ bay trong bóng đêm xa xôi.

Cơn gió lạnh cuộn lên tấm màn dài và nhẹ, pháo hoa tỏa ra tia sáng long lanh rực rỡ trong trời đêm, khi sáng khi tối chiếu rọi dung nhan tinh xảo tái nhợt của hắn, có vụn tuyết rất nhỏ đọng trên lông mi đen dài như lông công của hắn, dường như ở trên đó ngưng đọng thành một làn sương mệt mỏi ưu thương ngàn năm.

Hắn hơi nheo mắt lại nhìn về phía pháo hoa rực rỡ ngoài kia, trong sáng như thần băng giá ngưng tụ từ băng tuyết hàng nghìn hàng vạn năm trên đỉnh Thiên Sơn, trong một chốc ngọn gió lạnh lẽo thấu xương thoảng qua như muốn hóa thành trăm ngàn bông tuyết tiêu tán trong trời đất mênh mông đầy bụi trần.

Tây Lương Mạt kinh ngạc nhìn hắn, vô thức vươn tay bắt lấy những sợi tóc đang bay lượn của hắn như có thể giữ được hắn lại.

Mạnh tay đến mức gần như giật hắn quay sang, trong chốc lát Bách Lý Thanh quay sang nàng gần như có thể nhìn thấy sự vắng lặng vĩnh hằng trong đáy mắt hắn, nơi đó không buồn không vui, không hờn không giận, tựa như trong mắt hắn vạn vật trên thế gian đều là huyễn ảnh hư vô, trải hết ba nghìn trượng hồng trần cũng không thấy buồn vui của thiên địa.

Không có bất cứ thứ gì trong đó.

Không có gì hết…

Kể cả nàng.

Trong nháy mắt, Tây Lương Mạt cảm thấy một chỗ nào đó trong đáy lòng bị đâm mạnh, động tác trên tay cũng không khỏi mạnh mẽ hơn, cố gắng kéo hắn càng tới gần mình.

Bách Lý Thanh nhìn vẻ mặt của Tây Lương Mạt, bỗng nhướng mày nở nụ cười: “Sao thế? Ngươi tin thật à? Câu chuyện này cảm động lắm sao?”

Tây Lương Mạt giật mình nhìn hắn thoáng chốc biến từ chúa tuyết thánh khiết lạnh giá nhất trời đất thành yêu ma địa ngục mị hoặc tận xương, dung nhan như sớm mùa xuân.

Trong lòng… cảm xúc hỗn loạn.

Nàng biết mình không nên bị tâm trạng của người khác ảnh hưởng, thế nhưng nhìn người đàn ông như vừa bị mình kéo về nhân gian, bỗng dưng nàng cảm thấy an tâm, thật ra thế này cũng không tệ, yêu ma thì cứ là yêu ma đi.

Còn tốt hơn dáng vẻ vừa rồi… Khiến nàng gần như cho rằng hắn sẽ hóa thành hàng nghìn hàng vạn bông tuyết, bay ra khỏi vòng tay nàng tiêu tan.

“Nhìn xem, tiểu hồ ly độc ác hung hãn của vi sư sắp khóc đến nơi rồi. Chậc, nếu sớm biết ngươi thích thế này, chi bằng để vi sư kể một câu chuyện khác nữa được không?” Bách Lý Thanh híp mắt mỉm cười nhìn thiếu nữ trong lòng, cười như có như không lấy ra một cái quạt hoa lệ che đôi môi tinh xảo, nói như cực kỳ nghiêm trang: “Rất lâu trước đây, có một…”

Tây Lương Mạt bỗng quỳ dậy khỏi lòng hắn, vừa vươn tay đóng cửa sổ vừa thản nhiên ngắt lời hắn: “Không cần kể nữa, đồ nhi biết sư phụ trêu ghẹo đồ nhi quen rồi.”

Nàng hơi ngừng, hạ tầm mắt liếc hắn, nở nụ cười nhạt: “Có điều, câu chuyện này quả là không tệ, thật sự khá hơn chuyện tình tay ba kể trong quán trà lừa được không ít nước mắt của các cô nương. Nếu một ngày sư phụ ngươi từ quan về quê, chi bằng coi đây là kế mưu sinh, sau này ngươi soạn thêm vở kịch mới cộng thêm diễn kịch làm xiếc nữa thì kiếm ăn tốt lắm đấy…”

Nhìn đường cong cơ thể lả lướt đột nhiên lộ bên ngoài chăn, phía trên đầy dấu hôn nhỏ vụn, chỉ có tóc đen lất phất trên vai và trước ngực làm nổi bật làn da tuyết trắng của nàng, đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một ngọn lửa sáng rực.

Hắn chống một bên má, vươn tay gác lên bên hông nàng, ngón tay ngả ngớn mơn trớn trên người nàng, cười như có như không nói: “Trò ngoan, ngươi đang quyến rũ vi sư đấy à?”

Tây Lương Mạt ngược lại không chống cự, mặc hắn ôm nàng vào lòng, nàng chậm rãi học động tác hắn ôm nàng vuốt nàng, vừa thuận tay xoa mái tóc đen hoa mỹ như sa tanh của hắn vừa nói: “Sư phụ cảm thấy phải là phải, không phải là không phải, phải là không phải, không phải cũng là phải, tiếp theo đồ nhi sẽ kể một câu chuyện đại gian thần hãm hại trung lương tương đối thú vị, câu chuyện này…”

Nàng cúi đầu, vươn tay nhặt lên cặn tuyết lưu lại trên vai hắn, ấn hắn xuống, môi lơ đãng lướt qua đôi mắt sâu không đáy của hắn, lại thoáng qua cái mũi thẳng tắp của hắn, sau đó ngừng trên khóe môi mỏng hơi nhếch lên của hắn, nói nhỏ như dùng môi ngữ: “Người đã trải qua câu chuyện này lại không quá thú vị đâu.”

Đôi mắt Bách Lý Thanh mê ly khiến người ta không nhìn ra sâu cạn, hắn theo lực ấn của nàng nằm xuống, mặc nàng nằm trên người mình, sóng tóc xõa xuống khóa hắn và nàng trong một không gian chật hẹp.

Hơi thở nàng ấm và ẩm ướt, như một chiếc lông chim phất qua, hòa cùng với hơi thở lạnh giá của hắn.

Hắn rốt cục hé môi, mút lấy đôi môi nở nang mềm mại của nàng, cười khẽ: “Tốt, tiếp theo, đổi thành câu chuyện gian thần hãm hại trung lương, máu chảy thành sông…”

Tây Lương Mạt nhìn thấy bóng mình trong mắt hắn mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Câu chuyện vừa rồi quá lạnh lẽo, khiến người ta thậm chí không thể chảy nước mắt, trong đất nước xa xôi vắng vẻ của tuyết vĩnh viễn không tìm thấy lối ra, chỉ cảm thấy… bi thương.

Không hợp với hắn.

Vì vậy, nhất định là giả.

Dáng vẻ xuân sắc, xa hoa, âm hiểm, tàn nhẫn thế này mới hợp với hắn nhất.

Mới là hợp với hắn nhất…



Đêm sâu thẳm, có tiếng thì thầm khe khẽ nhẹ như tơ bay bổng trong bóng tối.

“Nếu có một ngày, trò cưng ngươi lấy được mạng vi sư, đã nghĩ sẽ giết vi sư thế nào chưa?”

“… Sư phụ muốn chết thế nào?”

“Ừm, tốt nhất là dùng vi sư làm một chiếc quạt mỹ nhân, được không? Một chiếc quạt mỹ nhân đẹp nhất phải dùng xương người sống làm gân, lột da người sống làm mặt, mới có thể đẹp nhất.”

“Đồ nhi nghĩ, thiên hạ này nhất định không ít kẻ muốn có được cái quạt mỹ nhân làm từ sư phụ này.”

“Nhưng vi sư chỉ muốn làm quạt mỹ nhân trong tay ngươi.”

Nụ cười ngả ngớn xinh đẹp của gã mang theo trêu chọc, nương tia sáng pháo hoa lung linh trên bầu trời, như bông tuyết lan tỏa khắp nơi.

Đêm đông tĩnh lặng, tuyết bay thảnh thơi.



— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đáng thương bị bỏ quên —

Đám giáo đồ Thiên Lý Giáo cuối cùng không thể tìm được người nghe trộm ngày đó, bọn chúng dùng gần như tất cả phương pháp để điều tra từng cô gái trên thuyền có bị thương hay không, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Cuối cùng, trong tiếng oán giận ngày một lớn, chiếc thuyền không thể không cập bờ.

Thế nhưng, người Đường Môn lại phát hiện dường như bọn họ bị theo dõi, giống như có đôi mắt dõi theo bọn họ ở bất cứ chỗ nào.

Vì vậy, mùng một đầu năm, trong không khí náo nhiệt ở Hương Vân Phường, người Đường Môn lại lấy cớ tụ tập trong một khoang thuyền khuất tầm mắt.

Đại hội đoạt khôi trâm hoa lần này, Đường Môn phái ra tất cả bốn người, hai nam hai nữ. Bọn họ vốn không đặc biệt từ Đường Gia Bảo ở Thục tới tham gia đại hội luận võ này, từ trước đến nay Đường Môn không thích xem vào việc bên ngoài, mục đích chủ yếu là chưởng môn phái một lớp người trẻ tuổi đồng lứa ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.

Bọn họ hăng hái bừng bừng mà đến, không ngờ việc hôm qua khiến người người lo lắng.

Một thiếu niên trẻ tuổi bất bình nói với thanh niên ngồi ghế trên: “Đại sư huynh, Thiên Lý Giáo này có ý gì, bọn chúng cũng dám ngang nhiên giám thị chúng ta!”

Thanh niên kia còn chưa kịp nói một câu, một nữ đệ tử Đường gia đã cười lạnh: “Giám thị chúng ta đã là gì, hôm qua bọn chúng bỗng phái người chuẩn bị nước nóng cho ta và Tiểu Vũ, còn phái mấy nha đầu trên thuyền tới nói muốn hầu hạ ta và Tiểu Vũ, không biết có ý đồ gì, rốt cuộc muốn làm gì mới được!”

“Tiểu Liên tỷ, tỷ nói cái gì?” Thiếu niên cau mày nhìn về phía hai thiếu nữ: “Nào có chủ nhà ép khách tắm, người Thiên Lý Giáo điên rồi chắc?”

“Không mới là lạ!” Thiếu nữ được gọi Tiểu Liên căm giận vòng tay trước ngực cười khẩy: “Nếu người hầu hạ chúng ta không phải nữ tử, chúng ta còn tưởng có vị quý nhân nào coi trọng tỷ muội chúng ta, lột sạch tắm rửa để dâng lên ấy chứ.”

“Thật ghê tởm!” Thiếu niên giận dữ.

Người thanh niên hơi nhíu mày, không bị tức giận nhục nhã làm choáng đầu, chỉ lẩm bẩm như tự nhủ: “Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”

Lúc này, thiếu nữ tên Tiểu Vũ bỗng cúi đầu ho khan vài tiếng, nói: “Đường Thiên Đại sư huynh, muội thấy bọn họ có vẻ như đang mượn cớ tìm ai đó mới đúng, hơn nữa người này có khả năng là nữ, đồng thời trên người bị thương nên mới dùng phương pháp này, có lẽ muốn nghiệm thương.”

Thanh niên nghe thiếu nữ nói vậy liền ra vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Nếu vậy thì không liên quan tới Đường Môn chúng ta, nếu không ảnh hưởng tới chúng ta thì coi như cho qua đi.”

Đường Thiên thân là đại đệ tử lớp này của Đường Môn, tuy không phải người có võ công cao nhất, dùng ám khí giỏi nhất, cũng không phải người dùng độc hiệu quả nhất, nhưng tính cách hắn trầm tĩnh, nên chưởng môn mới để hắn dẫn mấy tiểu sư đệ sư muội tâm cao khí ngạo ra ngoài du lịch giang hồ, hắn cũng phải đặt yên ổn lên hàng đầu.

Hắn vừa yên tâm lại lưu ý đến giọng nói khàn khàn của tiểu sư muội, lo lắng nói: “Tiểu Vũ, giọng của muội sao lại như thế, hay là hôm qua bị cảm lạnh?”

Đường Liên đỡ Đường Vũ ngày càng ho mạnh hơn, cười nhạt: “Đại sư huynh lòng dạ rộng lượng nhưng chưa chắc người ta đã thật sự cảm kích, hôm qua bọn muội tuy cảm thấy kỳ quặc nhưng chỉ nghĩ là nghi thức đón tân niên của chủ nhà, chưa từng nghĩ nhiều, đám nha đầu kia lại dùng dằng rất lâu không đưa khăn cho bọn muội lau người, hại Tiểu Vũ cảm lạnh!”

Đường Vũ ho khan vài tiếng, sắc mặt trắng bệch nói nhỏ: “Đại sư huynh, không sao, chỉ cảm lạnh thôi mà, điều Vũ Nhi lo lắng chính là…”

“Lo lắng cái gì?” Đương Thiên quan tâm nhìn Đường Vũ, Đường Vũ là người nhỏ nhất đồng lứa, sức khỏe không tốt lại rất hiểu chuyện, thông minh, tự nhiên được mọi người thương yêu.

Đường Vũ chỉ do dự chốc lát rồi cúi đầu nói: “Hôm nay, khi muội rời khoang thuyền vô tình nghe thấy… Bạo Vũ Lê Hoa Châm bị người ta đánh cắp.”

Đường Mật nhỏ tuổi đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tin đồn, không ngờ nghe được tin tức này, sau đó hắn sửng sốt buột miệng nói: “Gì chứ? Sáu năm trước Bạo Vũ Lê Hoa Châm bị người ta đánh cắp khỏi Bảo rồi mà, chuyện này còn gì mới mẻ nữa?”

Nhưng rất nhanh, Đường Thiên cẩn thận phát giác vấn đề này vô cùng kỳ lạ. Không sai, sáu năm trước Bạo Vũ Lê Hoa Chân đã bị người ta đánh cắp khỏi Đường Gia Bảo, đệ tử Đường Môn đều biết, nhưng mà… người ngoài không biết.

Người trong Đường Môn rất ít qua lại với người ngoài.

Như vậy, chuyện Bạo Vũ Lê Hoa Châm bị trộm đi xuất hiện lúc này, tại đây chỉ nói lên một vấn đề – Bạo Vũ Lê Hoa Châm lại bị mất trộm tại chỗ này.

Nói cách khác, người mất của hôm nay chính là kẻ trộm đánh cắp chí bảo của Đường Môn năm đó!

Đường Thiên giật mình vì suy đoán của mình, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Đường Vũ, quả nhiên cũng nhìn thấy nghi hoặc tương tự trong mắt nàng.

“Không sai, muội cũng nghĩ vậy, Thiên Lý Giáo đang tìm một cô gái bị thương, hơn nữa vô cùng khẩn cấp, cô gái này trộm đi một thứ rất quan trọng, nay chỉ có người Đường Môn chúng ta bị Thiên Lý Giáo giám sát nghiêm mật nhất, vậy có thể nói – bọn họ đang tìm Bạo Vũ Lê Hoa Châm!”

Đường Vũ nhẹ giọng nói.

“Muội nói Thiên Lý Giáo hoài nghi chúng ta tới đây lần này để tìm Bạo Vũ Lê Hoa Châm về?” Đường Liên cũng lập tức phản ứng lại, trợn trừng mắt.

“Không sai.” Đường Vũ gật đầu.

Đường Thiên còn chút nghi hoặc, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Đường Vũ: “Tiểu Vũ, muội xác định nghe được Bạo Vũ Lê Hoa Châm chứ?”

Đường Vũ nhìn Đường Thiên, dường như do dự một lúc mới nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh còn nhớ mấy thi thể người của Thiên Lý Giáo nâng từ tầng ba xuống dưới hầm thuyền chứ? Bọn họ hẳn còn chưa chuyển đi, nói không chừng đã chết dưới Bạo Vũ Lê Hoa Châm, có lẽ chúng ta nên đi xem thử xem sao.”

Đường Mật trẻ tuổi kích động nhất, không nhịn nổi nữa vỗ bàn nhảy dựng lên: “Còn tra xét cái gì, nhất định là đám trộm cướp Thiên Lý Giáo kia trộm đồ của Đường Môn ta, chúng ta đi tìm Đường Chủ Điện Đường của bọn chúng hỏi rõ ràng, không dạy dỗ một trận thì đám trộm cắp vô sỉ này không biết trời cao đất rộng!”

Đường Liên cũng gật đầu, cả giận nói: “Chưởng môn từng nói, trộm chí bảo Đường Môn ta, giết!”

Đường Thiên tuy cũng tức giận nhưng vẫn tương đối bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan rộng, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, tìm cơ hội kiểm tra những thi thể kia đã, nếu là thật lại thông báo cho chưởng môn rồi tính tiếp.”

“Đại sư huynh, huynh quá cẩn thận rồi, Đường Môn chúng ta nếu muốn ra tay, người trên thuyền này võ công cao tới đâu thì cũng là cái thá gì!” Đường Mật là một thiếu niên mười ba tuổi, không nhịn được giậm chân oán giận.

“Chúng ta cần gì phải sợ bọn chúng!” Đường Liên cũng lầu bầu.

Đường Thiên không dung túng như lúc trước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ta nói không được là không được, Đường Môn chúng ta chưa từng tùy tiện liên quan tới tranh chấp giang hồ!”

Thấy Đường Thiên lúc này không cho phép thương lượng, Đường Mật cùng Đường Liên đều nhìn về phía Đường Vũ.

Bọn họ biết Đường Vũ là thê tử chưởng môn chọn cho Đại sư huynh, nay chỉ chờ Tiểu Vũ cập kê là sẽ cử hành hôn lễ.

Đối với Đại sư huynh mà nói Tiểu Vũ rất khác biệt, bọn họ đều hy vọng nàng có thể tán thành ý kiến của mình.

Nhưng lúc này Đường Vũ chỉ vừa ho khan vừa nhẹ nhàng khuyên giải: “Đại sư huynh nói đúng, chúng ta an tâm chút chớ vội.”

Đường Mật cùng Đường Liên đành thất vọng lẩm bẩm vài câu rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Thương lượng xong, bọn họ lần lượt tìm cơ hội ra khỏi phòng, Đường Thiên bảo Đường Liên cùng Đường Mật ở chỗ khác chờ hắn rồi cùng đi thăm dò những thi thể kia, kiểm tra thực hư xem có chết dưới Bạo Vũ Lê Hoa Châm hay không.

Sức khỏe Đường Vũ không tốt, Đường Thiên không yên lòng liền tự mình dẫn nàng về khoang thuyền.

“Đại sư huynh, các huynh nhất định phải cẩn thận đấy.” Đường Vũ vừa ho khan vừa khe khẽ dặn: “Muội không sao đâu.”

Đường Thiên nhìn quanh không thấy ai, dịu dàng cầm tay nàng, thấp giọng nói nhỏ: “Tiểu Vũ, muội tự chăm sóc bản thân cho tốt, chớ khiến Đại sư huynh ta lo lắng.”

Đối với sư muội nhỏ nhất này, nếu nói Đường Thiên yêu bao nhiêu thì chưa hẳn, nhưng hắn luôn rất thương nàng, hôn nhân đại sự vốn do lời mai mối, lệnh cha mẹ, vì vậy hắn luôn rất dịu dàng quan tâm tiểu thê tử tương lai.

Đường Vũ dường như thoáng chốc không được tự nhiên, chậm rãi rút tay về, nhẹ giọng ho: “Đại sư huynh, huynh cứ yên tâm, mau đi đi, Đường Mật và Đường Liên đang đợi huynh đấy.”

Con gái võ lâm xưa nay không để ý lễ giáo như con gái khuê các bình thường, Đường Thiên thấy Đường Vũ như vậy chỉ tưởng nàng xấu hổ, không chịu buông đôi tay mềm của nàng, chỉ dịu dàng nói: “Tối nay ta quay lại tìm muội.”

Dứt lời, hắn nhìn vầng trán tuyết trắng của nàng, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn như bình thường hai người ở riêng, sau đó mỉm cười trước vẻ mặt giật mình của nàng: “Ta đi đây.”

Rồi hắn xoay người biến mất ở góc cầu thang.

Đường Vũ sờ sờ trán mình, lắc đầu thở dài một tiếng.

Sau đó, nàng quay người vào trong phòng.

Cửa vừa đóng đã bị người ta đặt lên vách thuyền, giam cầm giữa vòng tay rộng lớn tỏa ra hương thơm lành lạnh của hắn, giọng nói giá lạnh vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Ngươi cảm thấy vi sư nên khiến tiểu tử Đường Môn kia chết kiểu nào mới tốt?”

“Đường Vũ” dịu ngoan để hắn ôm vào lòng, khe khẽ nói: “Hắn chỉ coi ta là Đường Vũ thôi mà.”

Thế nhưng lời giải thích này đối với Bách Lý Thanh ăn trên ngồi trước, làm theo ý mình đã lâu hoàn toàn không có tác dụng gì, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đừng để vi sư nhìn thấy bất cứ nam nhân nào chạm vào ngươi nữa, nếu không…”

Lời còn chưa dứt, “Đường Vũ” trong lòng đã ngẩng đầu, chủ động chạm vào môi hắn, cười khẽ trêu chọc: “Sư phụ, ngươi thế này sẽ khiến đồ nhi nghĩ ngươi đang ghen đấy.”

Bách Lý Thanh thuận tay kéo búi tóc sau đầu nàng, ép nàng ngửa đầu ra sau, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn “Đường Vũ” trong lòng, nghiêm trang nói: “Ai nói vi sư không ghen? Ngươi thuộc về vi sư, hiểu chưa? Trừ khi vi sư quyết định thả ngươi hoặc ngươi thành công giết chết vi sư, nếu không ngươi sẽ chỉ thuộc về vi sư, không kẻ nào có thể chạm vào ngươi.”

Thiếu nữ trong lòng sờ sờ da mặt rồi xé rách, túm ra lớp mặt nạ bên ngoài, lộ ra một gương mặt cực kỳ thanh nhã, chính là Tây Lương Mạt.

Vẻ mặt nàng kỳ dị nói: “Khi đó ngươi đồng ý để ta gả cho Tư Lưu Phong ngươi cũng không nói không cho người khác chạm vào ta.”

Bách Lý Thanh xoa cằm như đang nhớ lại điều gì, sau đó vô tư như không sờ đầu nàng: “Vậy sao? Giờ vi sư đổi ý, cũng đổi khẩu vị, ngươi có thể để nữ nhân khác chạm vào ngươi, vi sư không ngại.”

Nhìn lão yêu nghìn năm trước mặt làm ra vẻ, ngươi xem, ngươi xem đi, vi sư rất rộng lượng, vi sư chưa bao giờ ghen bậy ghen bạ.

Tây Lương Mạt cảm thấy nếu so độ vô sỉ thì mình lại bại trận lần thứ hai. Quả nhiên đối với loại sinh vật lạ hoàn toàn hủy bỏ tam quan của loài người, không biết liêm sỉ là gì này, nàng hoàn toàn xem như tấm gương một cô gái tốt có tam quan bình thường, tích cực hướng về phía trước.

“Được rồi, sư phụ, ngươi định xử lý Đường Vũ thế nào?” Tây Lương Mạt chỉ chỉ Đường Vũ nằm trên mặt đất, im hơi lặng tiếng đã lâu.

Vốn nửa đêm hôm qua, bọn họ định tới chỗ của đệ tử Đường Môn tra xét một phen, nhìn xem phản ứng của bọn họ đối với dị động của Thiên Lý Giáo.

Không ngờ vừa vặn thấy Đường Vũ đi tiểu đêm, sắc mặt tái nhợt nằm hôn mê trên đất, toàn thân không ngừng co giật, Tây Lương Mạt lập tức lặng lẽ tiến lên xem mạch cho nàng ta, nhẹ giọng nói với Bách Lý Thanh: “E là bệnh tim tái phát, xem ra cô nương này sống không lâu được.”

Nhìn cô bé thân thể mảnh mai mới chỉ mười một, mười hai tuổi, nàng lại nhìn móng tay thâm đen của đối phương, môi cũng tím ngắt, sắc mặt trắng bệch, liền phán đoán có bệnh tim, đồng thời còn bệnh không nhẹ, tình hình thế này e rằng không phải phát tác lần đầu.

Có điều chai lọ để đầy bàn, không biết lọ nào là độc lọ nào là thuốc chữa bệnh.

Ánh mắt Tây Lương Mạt còn đang quanh quẩn trên đống chai lọ kia thì nghe thiếu nữ trên mặt đất kêu rên một tiếng, quay đầu đã thấy Bách Lý Thanh dùng một chưởng khiến thiếu nữ kia tâm mạch vỡ nát.

“Ngươi làm gì vậy? Cô ấy không oán không thù với chúng ta!” Tây Lương Mạt nhăn mày, trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Tâm tật vốn không thuốc nào chữa được, người bị bệnh này gần như sống không quá thành niên, nếu đã vậy, bản tọa chỉ đang giải thoát cho nàng ta mà thôi, huống hồ bản tọa giết người còn cần lý do hay sao?”

Tây Lương Mạt liền im lặng. Nàng không biết phải nói gì, người trước mặt thật sự thuộc về giai cấp phong kiến có quyền thống trị tối cao, sinh sát vốn là vật quy thuộc sau khi bọn họ đoạt được quyền lực, bất kể là người thống trị hay bình dân, ngay từ nhỏ đã được tiếp thu tư tưởng này, họ chỉ có giá trị và đạo đức quan mộc mạc nhất.

Lẽ nào nàng còn định nói chúng sinh bình đẳng, tất cả mọi người đều như nhau hay sao? Cho dù ngày mai người kia sẽ bệnh chết, hôm nay ngươi cũng không thể quyết định sống chết của họ mà không được đối phương đồng ý. Không ai có quyền quyết định sự sống cái chết của bất cứ ai.

Lời nói này buông ra ở thời kỳ này luôn dị thường buồn cười.

Bách Lý Thanh không nói gì với nàng nữa, chỉ tập trung lấy ra một vài thứ phủ lên mặt Đường Vũ, sau đó bắt đầu chế tác mặt nạ, rồi định ra kế sách hôm nay.

– Gây xích mích quan hệ giữa Đường Môn và Thiên Lý Giáo.

Chỉ là, Tây Lương Mạt không ngờ Đường Vũ đã hứa gả cho người ta, nàng ta là vị hôn thê của Đường Thiên.

Đường Thiên vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy cô bé này nữa.

Tây Lương Mạt thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Bách Lý Thanh liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Nếu không muốn để người khác nắm trong tay sự sống cái chết của mình thì ngươi phải ngày một mạnh mẽ.”

Hắn hơi dừng rồi lại nói: “Đường Thiên tính tình cẩn thận, nhưng nếu hắn thấy Đường Vũ “chết” trong tay Thiên Lý Giáo, bình tĩnh đến mấy cũng không chịu nổi.”

Tây Lương Mạt ngẩn ra, lập tức hiểu được, nàng thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Ngày hôm đó, chính là nửa đêm mùng một.

Trong Hương Vân Phường, nhóm thủ vệ Thiên Lý Giáo đang cầm đao tuần tra trên boong tàu, bỗng một tiểu đội thấy bóng người mảnh khảnh thoáng qua.

“Ai? Đứng lại!” Đội trưởng đội tuần tra hét lớn một tiếng, lập tức dẫn người tiến lên, cố gắng ngăn đối phương lại.

Thế nhưng nàng kia động tác rất nhanh, không hề có ý dừng lại.

Đội trưởng đội tuần tra bỗng nhớ tới chuyện phát sinh trên tàu nửa đêm hôm qua, trong lòng kinh hoảng, lẽ nào là nữ thám tử giáo chủ nghiêm lệnh điều tra? Hắn lập tức rút đao đuổi theo.

“Đứng lại!”

Thế nhưng khi hắn sắp bắt được đầu vai nàng kia, nàng bỗng nhiên quay lại. Dưới ánh trăng, sắc mặt nàng hoàn toàn tái nhợt, sau đó một chưởng mạnh đánh úp về phía đội trưởng, đội trưởng kinh hãi dùng toàn lực đánh trả.

Nàng kia tuy võ công không tệ nhưng trong một giây này không biết vì sao bỗng thu tay, chưởng lực của đội trưởng trực tiếp đánh lên ngực nàng, nàng kêu thảm một tiếng, thoáng chốc rơi xuống sông như diều đứt dây.

“Tùm” một tiếng rơi xuống nước, có vẻ cực kỳ chói tai trong bóng đêm vắng vẻ.

Đội trưởng kia vẫn sửng sốt, thật không ngờ mình vừa ra tay đã trúng.

Trong lúc vẫn ngẩn người, cả gian thuyền bỗng náo nhiệt, từng gian một sáng đèn.



Sự yên lặng của Hương Vân Phường thoáng chốc bị đánh vỡ.

“Đại sư huynh, huynh mau tỉnh lại, Vũ Nhi đã xảy ra chuyện!”

Đường Thiên đang lúc mơ ngủ bị đánh thức, hắn có chút mệt mỏi thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Tâm tật lại tái phát à?”

Cho dù biết Vũ Nhi có bệnh tim, đại phu nói nàng không thể sống qua mười bảy, cũng không thể có con, nhưng hắn vẫn bằng lòng lấy thiếu nữ dịu dàng đáng thương kia làm vợ, chăm sóc nàng như thê tử tương lai.

Nhưng khi thấy gương mặt giàn dụa nước mắt của Đường Mật, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.

“Đại sư huynh… Vũ Nhi… Vũ Nhi bị người của Thiên Lý Giáo một chưởng đánh rơi khỏi thuyền, nay rơi vào sông Lạc, không biết sống chết, mọi người đều nói… thời tiết thế này rơi vào nước sông lạnh giá, người thường rơi xuống còn khó sống, huống hồ Vũ Nhi, sợ là lành ít dữ nhiều.” Đường Mật tuy xúc động, tức giận lại đau lòng những vẫn miễn cưỡng nói đại khái sự tình.

Mà trong nháy mắt Đường Thiên nghe tin tức này, hắn cảm thấy trái tim mình cũng rơi vào nước sông lạnh giá theo.

Ngay khi Hương Vân Phường sắp rơi vào nguy cơ thật lớn, trên thuyền nơi nơi vang lên tiếng náo loạn, hai bóng người lặng lẽ từ sườn thuyền lướt về phía đất liền, sau đó biến mất trong đêm tối.

Không lâu sau, phòng của lãnh đạo tối cao trong nha môn hành chính Tư Lễ Giám tại Lạc Dương sáng đèn.

Tây Lương Mạt thổi tắt dụng cụ châm đèn, nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Ngày mai đại hội đoạt khôi trâm hoa chính thức bắt đầu, hôm nay Thiên Lý Giáo sắp nảy ra tranh cãi với Đường Môn, không biết sau này sẽ là cục diện thế nào.”

Có thể tạo ra nhiều phiền phức cho Thiên Lý Giáo nàng rất thích thú, thế nhưng người Thiên Lý Giáo chuẩn bị cho lần này đã lâu, thực lực khó lường, vốn có kế hoạch ra tay với môn phái võ lâm. Ân oán với Đường Môn cũng không đủ để ngăn cản kế hoạch đoạt khôi trâm hoa của Thiên Lý Giáo.

Chuyện Bạo Vũ Lê Hoa Châm nếu chỉ dẫn ra những ngờ vực của đệ tử Đường Môn, thì lần này đệ tự bỏ mình nhất định khiến Đường Môn tức giận.

“Cho dù Đường Thiên bình tĩnh thì lần này đã thật sự khiến hắn mất phán đoán, Thiên Lý Giáo sẽ có chút phiền phức, có phiền phức sẽ có hỗn loạn, mà một khi Thiên Lý Giáo xuất hiện hỗn loạn chính là lúc chúng ta thừa cơ.” Bách Lý Thanh không e dè đổi một bộ trường bào hoa lệ ngay trước mặt nàng, lười biếng nằm lệch trên tháp tử đàn khắc hoa trải đệm mềm vàng đỏ hoa lệ, tiện tay cầm lấy một quyển tấu chương trên cái bàn tử đàn bên cạnh lên xem.

“Ừm, vậy tiếp theo chúng ta…” Tây Lương Mạt ngồi xuống bên cạnh hắn, đang định tính kế một phen.

Bách Lý Thanh lại bỗng nhìn nàng nở nụ cười quỷ dị: “Tiếp theo chúng ta đi Luật Phương.”

“Luật Phương?” Tây Lương Mạt kinh ngạc mở to mắt.

Luật Phương là biên thành phía bắc, rời khỏi Lạc Dương phải thúc ngựa năm ngày mới tới, bọn họ đi Luật Phương làm chi?

Bách Lý Thanh đưa tấu chương trên tay cho Tây Lương Mạt, cười như có như không nhìn nàng: “Tín Phi nương nương phải xuất giá, ngươi thân là Đại tỷ của nàng ta, lại là người Hoàng Đế bệ hạ lệnh chuẩn bị đồ cưới, dù sao cũng phải đi thể hiện tâm ý chứ.”

Tây Lương Mạt nhíu mày, đúng rồi, mùng ba chính là ngày Tây Lương Tiên xuất giá, nàng đã xắp sếp người ở trong kinh, nếu nàng không kịp về kinh thành thì nói với Tĩnh Quốc Công, nói nàng ở Lạc Dương thu mua đồ cưới bị nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi giường, dâng danh mục quà tặng lên là được.

Dù sao ngay từ đầu khi chưa đi ra ngoài, Hà ma ma đã sớm chuẩn bị xong những thứ nên cho Tây Lương Tiên rồi.

Hoàng Đế đối với cô ta như vậy… hẳn là sẽ không để ý.

Có điều lại có một chuyện, gần đây bồ câu đưa tin tới nói Đại Trưởng Công Chúa luôn rất bình tĩnh, không có dị động, chỗ Tín Phi tuy có ồn ào một lần nhưng không được kết quả gì. Cuối cùng Tây Lương Tiên ngược lại yên tâm chuẩn bị gả, đạt được mỹ danh hiểu đạo lý lớn, vì nước gả đi xa.

Như thế hoàn toàn phù hợp với đánh giá của Tây Lương Mạt về Tây Lương Tiên, Nhị muội muội này của nàng luôn kiên nhẫn nhiều mưu kế, quả thực có khả năng làm được Hoàng Hậu, có đôi khi nàng rất thưởng thức cô ta, chỉ tiếc một núi không thể có hai hổ.

Nay nghe tin Đại Trưởng Công Chúa vẫn không động thủ, lẽ nào Đại Trưởng Công Chúa đổi ý?

Tuy nàng cảm thấy không quá có khả năng, nhưng then chốt thì nàng đoán không ra.

“Vị Công Chúa điện hạ kia vốn là người tính toán chi li, nay yên lặng đến vậy mới là bắt mắt. Theo Tư Lễ Giám báo lại, thuộc hạ của nàng ta gần đây hay ra vào biên giới giữa ta và Hách Hách, hẳn là lại có trò hay để xem.” Bách Lý Thanh lười biếng cười, vươn tay kéo tóc Tây Lương Mạt tới nghịch.

Tây Lương Mạt nhìn hắn híp mắt cười thâm sâu khó lường liền hiểu hắn đã nhìn rõ quan hệ giữa mình và Đại Trưởng Công Chúa, đối với những điều mờ ám mà nàng làm, cho dù người của Tư Lễ Giám không nghe được nàng và Đại Trưởng Công Chúa nói chuyện thì cũng suy đoán được bảy, tám phần.

“Ừ, người hiểu ta chỉ có sư phụ, nếu định đi Luật Phương, qua lại ít nhất mất mười ngày, đại hội đoạt khôi trâm hoa bên này phải làm sao?” Tây Lương Mạt mỉm cười ghé sát vào Bách Lý Thanh, ánh mắt lấp lánh, nàng không định giấu diếm tâm tư ác độc của mình trước Bách Lý Thanh.

Dù sao nàng cùng hắn vốn đã cấu kết với nhau làm chuyện xấu, có thể nói là một ổ rắn chuột.

Bách Lý Thanh nhìn tiểu hồ ly vì có gian kế mà đôi mắt sáng lấp lánh trước mặt, trong lòng ngứa ngáy nắm cái cằm nhỏ của nàng, cúi đầu khẽ cắn trên môi nàng: “Không sao, đại hội đoạt khôi trâm hoa, trận quyết chiến cuối cùng tại mười lăm tháng Giêng, chúng ta có đủ thời gian.”

Dứt lời, hắn vươn đầu lưỡi mê hoặc liến hàm răng nàng: “Trò ngoan tới đây, thương ngươi làm việc vất vả, để vi sư ngủ ngươi một lần đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK