Bất kể giữa nó và Bách Lý Liên Nhi có gì khúc mắc, nàng ta vẫn là… cốt nhục tình thân chung một mẹ với nó.
Huống hồ nó luôn cảm thấy bản thân nợ Liên Nhi quá nhiều.
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ kích động của Bách Lý Tố Nhi, nàng vung tay áo thản nhiên nói: “Đúng vậy, ả mới chỉ mười ba tuổi, ả biết không nhiều, chỉ biết dùng phương pháp nào tổn thương nữ tử mới khiến người đó sống không nổi, chỉ biết cái gì gọi là phá hoại và tàn sát, chỉ biết dùng khói độc trong trận hỏa hoạn để hun chết và thiêu chết những nữ tử tay không một tấc sắt cùng mười mấy đứa trẻ tầm tuổi ả, thậm chí nhỏ hơn cả ả.”
Nàng nhìn về phía Bách Lý Tố Nhi, nhếch khóe môi một cách mỉa mai: “Sự tàn nhẫn của trẻ con đôi khi còn kinh khủng hơn cả người lớn, đúng không? Bởi vì bọn chúng là trẻ con nên có thể tự do thích làm gì thì làm, không chút bận tâm, lý lẽ hùng hồn mà đem những tổn thương của mình chụp lên đầu người khác, nếu ta không đề phòng có lẽ lúc này người lưu lạc đến hoàn cảnh thế này phải là chính ta, không phải sao?”
Bách Lý Tố Nhi nhất thời không biết phản bác thế nào, nó thậm chí còn không biết mình có lập trường gì để phản bác, khi đó Liên Nhi làm những chuyện đó với nàng, ngay cả nó cũng tức giận đến mức lần đầu tiên trong đời nảy sát ý với Liên Nhi, hôm nay nó có tư cách gì để yêu cầu nàng tha thứ một sát thủ?
Bách Lý Tố Nhi chỉ gục đầu xuống, đỏ mắt cắn môi nói: “… Mở cửa.”
Tây Lương Mạt nhìn nó, khẽ thở dài một tiếng: “Tố Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, trên thế gian này không phải tất cả mọi người đều là mẫu thân ngươi, không phải tất cả mọi người có thể dung túng cho sự tùy hứng của ngươi, kẻ tùy hứng không biết điểm dừng lại không có thực lực sẽ không được thế tục này dung tha, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Sau đó, nàng phất tay ý bảo ngục tốt mở cửa phòng giam.
Bách Lý Tố Nhi vội vàng chạy vào, ôm Bách Lý Liên Nhi vào lòng mình, giọng nói run run khẽ gọi: “Liên Nhi… Liên Nhi… Ngươi… Ngươi tỉnh lại đi…”
Bách Lý Liên Nhi được ôm vào trong lòng lại giống như đã chết, không hề có phản ứng gì, Bách Lý Tố Nhi nóng lòng như lửa đốt, quay đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
Tây Lương Mạt khoát tay, ngục tốt lập tức đút một viên thuốc trong tay vào trong miệng Bách Lý Liên Nhi, dùng nước để nàng ta nuốt xuống.
Thuốc kia là đại hoàn đan tác dụng rất tốt, chính nhờ có vật này mà Bách Lý Liên Nhi mới còn một hơi, không chết dưới hình phạt gậy ông đập lưng ông này.
Mới uống thuốc chốc lát mà Bách Lý Liên Nhi đã run lên, đôi mắt không có tiêu cự chậm rãi tập trung.
Ả quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang ôm mình, dường như có chút ngẩn người, sau đó cổ họng phát ra âm thanh khanh khách như nụ cười cổ quái: “Bách Lý Tố Nhi… Tên ngu xuẩn nhà ngươi, nghĩ sao lại tới thăm ta, tới xem ta thê thảm thế nào, thấy ta như vây giờ ngươi nhất định vô cùng vui sướng, đúng không?”
Nói xong, ả liều mạng muốn đẩy Bách Lý Tố Nhi ra, lại quên rằng tứ chi mình đã đứt gãy từ lâu, sức lực tự cho là lớn lại chỉ là một chút run rẩy mà thôi.
Bách Lý Tố Nhi đau lòng vô cùng, ôm chặt lấy ả, run run nói: “Đừng động đây, Liên Nhi, ta xin ngươi đừng động đậy, ta sẽ cầu xin Tây Lương Mạt thả ngươi ra.”
Bách Lý Liên Nhi giống như bị kích thích, khàn giọng hét lên: “Ta không cần ngươi mèo khóc chuột, ngươi cho rằng ngươi là thánh nhân à, đừng tỏ vẻ dối trá buồn nôn trước mặt ta, ngươi cút đi. Những thứ ngươi cướp của ta còn chưa đủ hay sao, thân phận của ta, địa vị của ta, tất cả của ta, ngay cả ánh mắt thương hại giả tạo của mẫu thân dành cho ta cũng bị ngươi hoàn toàn phá hoại, rõ ràng ngươi đã bị ta đẩy xuống vách núi, mẫu thân cũng không tìm được ngươi. Không có ngươi, cố gắng của ta cuối cùng cũng được mẫu thân để mắt, ta thậm chí đã từ bỏ ý định trở thành nữ tử… Vậy mà…”
“Sắc mặt Bách Lý Liên Nhi vặn vẹo dữ tợn, ả nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà ngươi vừa trở về ta đã không là gì nữa, không có gì hết, ngươi có biết không? Vì sao? Chỉ vì ta là một người lưỡng tính, bởi vì ta là một quái vật hay sao?”
Nghe lời nói oán giận của Bách Lý Liên Nhi, đám Tây Lương Mạt không khỏi ngẩn ra, không ít người nhìn Bách Lý Liên Nhi một cách khó tin.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã vì tranh giành tình cảm mà đẩy huynh đệ mình xuống vách núi, trong lòng nó có bao nhiêu oán hận, bị đối xử bất bình đẳng thế nào mới khiên một đứa bé ba tuổi hận không thể đẩy huynh đệ ruột thịt vào chỗ chết?
Bách Lý Tố Nhi giật mình xong lại có vẻ như hoàn toàn không nghe thấy gì hết.
“Ngươi không phải quái vật… Ngươi không phải… Ngươi là Liên Nhi của ta, là đệ đệ của ta… Không, là muội muội mà ta thích nhất!” Bách Lý Tố Nhi thấy Bách Lý Liên Nhi nằm trong lòng mình kính động đến toàn thân run rẩy, giống một chiếc lá khô trong gió, nó ôm chặt lấy Bách Lý Liên Nhi, nước mắt rơi xuống người Bách Lý Liên Nhi: “Ta xin ngươi, đừng như vậy, ta xin người, Liên Nhi, xin lỗi… là ta có lỗi với ngươi.”
Từng giọt nước mắt thống khổ nóng bỏng nhỏ vào mặt Bách Lý Liên Nhi, đầu tiên khiến toàn thân Bách Lý Liên Nhi cứng đờ, rồi ả chậm rãi yên lặng, vẻ mặt vô cảm mặc Bách Lý Tố Nhi ôm mình khóc.
“Ta thật sự không biết ngươi khổ sở như thế. Mẫu hậu nói, ngươi tự nguyện trở thành thống lĩnh ảnh vệ, người nói ngươi chán ghét ngươi lừa ta gạt trong cung, tình nguyện trở thành cái bóng tự do trong bóng tối, ta không biết biết gì hết mới tin lời mẫu hậu, ta thật sự không biết… Nếu ta biết, ta sẽ đi theo thủy thủ đoàn, vĩnh viễn không hồi cung nữa.”
Bách Lý Tố Nhi khóc rất lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn về phía Bách Lý Liên Nhi yên tĩnh khác thường trong lòng mình: “Liên Nhi?”
Bách Lý Liên Nhi bỗng lạnh nhạt nói: “Ngươi có biết, từ lúc còn rất nhỏ, ánh mắt của mẫu thân chưa từng hướng về phía ta không? Mỗi lần bà đều nhìn ngươi cực kỳ dịu dàng, khi nhìn ta lại tràn đầy đề phòng và chán ghét. Ban đầu ta nghĩ, bởi vì mẫu thân không có nữ nhi nên mới không thích ta, hơn nữa tên của ta là Liên Nhi, ta cho rằng mẫu thân thương hại ta nên mới gọi ta là Liên Nhi, thế nên ta nói với mẫu thân, ta muốn làm con gái, ta thích trang phục xinh đẹp, hạt châu lấp lánh. Ngươi biết lúc đó mẫu thân trả lời ta thế nào không?”
Bách Lý Tố Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, lau mặt rồi cẩn thận thay đổi tư thế để Bách Lý Liên Nhi thoải mái nhất.
Bách Lý Liên Nhi vô cảm nói: “Mẫu thân cho ta một cái tát rồi sai ma ma nhốt ta vào trong tủ, bỏ đối ta tròn năm ngày, khi ta sắp chết mới thả ta ra, từng câu từng chữ nói cho ta biết, bà nói…”
Bách Lý Liên Nhi thoáng dừng, nở nụ cười lạnh: “Bà ta nói ta là quái vật, nếu để người ta biết bà ta sinh ra quái vật khiến vị trí Hoàng Hậu sẽ khó giữ được, bà ta sẽ thiêu sống ta để tế thần, ta không phải con của bà ta mà là nô lệ của ngươi. Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ta tên là Liên Nhi, bởi vì mẫu thân cảm thấy ngươi rất đáng thương, bà ta cũng rất đáng thương, vì có một tên quái vật như ta gây trắc trở cho cuộc đời các ngươi. Nên ta nghĩ, nếu chủ tử chết, ta sẽ không bao giờ là nô lệ nữa, thế nên ta đẩy ngươi xuống vách núi, vậy mà ngươi lại không chết, ha ha ha…”
Ả cười lớn tiếng như phát điên, tiếng cười thê lương mà lạnh giá: “Vì sao? Vì sao? Rõ ràng chúng ta giống nhau như đúc, chảy dòng máu giống nhau…”
Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt ả, mang theo vết máu trên mặt, hòa tan thành một dòng suối nhỏ đỏ tươi, như hai hàng nước mắt máu không cam lòng.
“Xin lỗi, xin lỗi, Liên Nhi, ngươi không phải nô lệ của ta, từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ vậy, ta thậm chí không biết mẫu hậu.. Ta nên làm gì đó cho ngươi… Ta cứu ngươi ra ngoài được không, ta cầu xin Tây Lương Mạt!” Bách Lý Tố Nhi ôm nàng ta thật chặt, không ngừng run rẩy thì thầm.
Không biết bao lâu sau, Bách Lý Liên Nhi nhẹ giọng nói:: “Ngươi thật sự muốn làm gì đó cho ta?”
Bách Lý Tố Nhi lập tức gật đầu, nhìn nàng ta, đôi mắt mông lung trong nước mắt sáng lên một chút, cắn răng nói: “Đúng vậy!”
Bách Lý Liên Nhi nhếch khóe môi, lạnh lùng nói: “Ngươi cúi đầu xuống.”
Không biết nàng ta nói gì mà toàn thân Bách Lý Tố Nhi run rẩy, cuối cùng móng tay cào mạnh xuống mặt đất.
Bách Lý Liên Nhi nhìn nó, cười lạnh: “Thế nào, không dám à? Tên nhu nhược nhà ngươi, đây là ngươi nợ ta, ngươi nợ ta!”
Nói tới cuối cùng, âm thanh cực kỳ sắc nhọn.
Người canh ngục xung quanh đề phòng cảnh giác, không ít người của Tư Lễ Giám đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng ánh mắt Tây Lương Mạt chỉ hơi đảo một chút rồi khoát tay ý bảo bọn họ lui ra ngoài.
Mọi người do dự một chút rồi nhận mệnh rời đi, dù sao cũng có Mị Thất và Mị Tinh ở đây, sẽ không để chủ tử gặp chuyện.
Bách Lý Tố Nhi nhìn Bách Lý Liên Nhi chằm chằm, toàn thân run run, khi nhìn thấy vẻ buồn bã trong ánh mắt sắc bén điên cuồng của nàng ta lại cắn môi, nuốt mùi màu tanh trong miệng xuống, nở nụ cười, giọng nói có phần thê lương và dồn nén: “Liên Nhi, ngươi thật tàn nhẫn.”
Vừa dứt lời, nó bỗng giơ tay, tia sáng lạnh lóe lên, một con dao găm ra khỏi vỏ từ lúc nào, đám Mị Tinh lập tức rút kiếm khỏi vỏ che trước mặt Tây Lương Mạt.
Thế nhưng nó chỉ giơ tay đâm xuống, đâm thật mạnh xuyên qua ngực trái của Bách Lý Liên Nhi, sau đó lưu loát rút ra. Máu tươi văng khắp nơi, Mị Tinh lạnh mặt đang định tiến lên thì bị Tây Lương Mạt đè bả vai.
“Chủ tử?” Mị Tinh nhìn thoáng qua Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt lắc đầu, trong mắt có vẻ âm u nhưng hiểu rõ, Mị Tinh cũng chợt hiểu ra rồi lùi lại.
“Bây giờ… Bây giờ… Ngươi đã hài lòng chưa?” Bách Lý Tố Nhi máu tươi đầy mặt nhìn Bách Lý Liên Nhi cũng đầy máu tươi trong lòng, điên cuồng hét lên, đáy mắt có một thứ gần như có thể xưng là hận.
“Lẽ… Lẽ nào ngươi… ngươi cho rằng ta… ta thế này còn cần sống… sống tiếp sao?” Khóe môi Bách Lý Liên Nhi không ngừng tràn ra máu tươi, máu tươi chảy xuống như mang đi thô bạo và oán hận trên người nàng ta, đôi mắt cũng dần yên bình lại.
Từng giọt nước mắt đổ xuống từ trong mắt Bách Lý Tố Nhi, nhỏ trên mặt Bách Lý Liên Nhi.
“Ha… Ngươi có biết… có biết ta từng ao ước cỡ nào… Luôn cho rằng thay thế được ngươi thì tốt rồi… Có điều cũng bởi vì… bởi vì… ngươi là ca ca của ta.” Bách Lý Liên Nhi nhìn Bách Lý Tố Nhi nở nụ cười, nụ cười thê lương và mờ mịt, lại không biết lấy sức lực từ đâu, nàng ta mở miệng khe khẽ hát đoạn kịch mà nàng ta thích nhất: “Dưới ánh trăng mờ, ý mặc tình đưa. Chưa kịp soi lại kính song loan đã vội mua thuyền ly biệt. Khóc đến rừng phong hai bên bờ, làm thành vết lệ tương tư…”
Tiếng ca của nàng ta cực đẹp, chỉ là, tới một câu cuối cùng lại như đàn đứt dây, không còn tiếng động.
“Liên Nhi!” Bách Lý Tố Nhi ôm chặt thân thể mảnh mai trong lòng, điên cuồng khóc lớn, nước mắt nhỏ trên giọt nước mắt của Bách Lý Liên Nhi, không biết là của nó hay của Bách Lý Liên Nhi.
Tây Lương Mạt than khẽ một tiếng, ánh mắt xa xăm.
Sinh đôi, đóa hoa đôi chung một mạch, cùng sinh cùng nở, giống như có thể cảm nhận được vui buồn của đối phương.
Chỉ là, khi đã oán hận thì không biết có cảm nhận được đối phương có bao nhiêu lời khó có thể nói ra miệng với mình hay không?
— Ông đây là đường ranh giới bộ ngực lớn của gái Nguyễn Linh phải làm đường ranh giới —
“Choang!” Cái chén tinh xảo rơi xuống đất, nát thành nhiều mảnh trắng sáng.
Một nam tử mang mặt nạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thứ ngu xuẩn kia, không, một đôi ngu xuẩn kia, ngoại trừ gây chuyện còn có thể làm gì nữa, ta đã nói Bách Lý Liên Nhi kia ngoại trừ hát kịch, chơi nữ nhân, chơi nam nhân, giết vài kẻ vô dụng không đáng kể thì chỉ biết gây chuyện thôi mà!”
Một bóng người yểu điệu màu đỏ thẫm ngồi trong đình nhỏ, nhìn người kia đi tới đi lui giống như cực kỳ bực bội, nàng ta ung dung nói: “Đại nhân đừng quá lo lắng, Bách Lý Liên Nhi vốn trời sinh tính tình kiêu ngạo, tâm tính vặn vẹo, không dễ khống chế, nay coi như người Thiên Triều thay chúng ta giệt trừ, miễn cho Hoàng Hậu nương nương nảy lòng nghi ngờ.”
Người kia nghe vậy mới dừng bước, ngồi bên cạnh nàng ta, cầm chén trà nóng bạch ngọc trên bàn uống một ngụm như mới bình tĩnh lại được, nhìn về phía nàng: “Công chúa nói không phải không có lý, chỉ là bây giờ phải làm gì với Bách Lý Tố Nhi, có cần…”
Hắn vạch một đường lên cổ mình, Trinh Nguyên Công Chúa nâng tay áo dài, trên khuôn mặt diễm lệ khuynh quốc rất lạnh nhạt: “Không, dù sao hắn cũng là bảo bối trong lòng Hoàng Hậu nương nương, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nếu lần này xuất hành không chỉ không mang về Bách Lý Tố Nhi, ngay cả Bách Lý Liên Nhi cũng mất mạng, chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương sẽ không tin tưởng chúng ta nữa, người không có sự tin tưởng của Hoàng Hậu nương nương có kết cục thế nào, ngươi biết rồi đấy.”
Người kia giật mình, siết chặt cái chén trong tay, cắn răng nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Tên ngu xuẩn Bách Lý Tố Nhi đã khai hết quân cờ trên đường thủy mà chúng ta vất vả bố trí nhiều năm ở Thiên Triều cho Phi Vũ Đốc Vệ kia, nay toàn bộ đã bị Cẩm Y Vệ tiêu diệt!”
Trinh Nguyên Công Chúa nghe đến tên Tây Lương Mạt động tác trên tay thoáng dừng, trong mắt hiện lên vẻ âm u khác thường, nàng ta cười nhạt một tiếng: “Bản cung đã đánh giá thấp nữ nhân kia, một tiểu thư không được yêu thương ở phủ Quốc Công, nhờ vào cứu giá tiên đế phong làm Quận Chúa nhất phẩm, xoay người đã gả cho đệ nhất giai công tử kinh thành, còn có thể khiến người như Cửu Thiên Tuế coi nàng ta như châu như bảo, nếu không có ba phần bản lĩnh thì quả là không thể nào.”
Nhìn dáng vẻ Trinh Nguyên Công Chúa, nam tử đeo mặt nạ kia không khỏi cười rộ lên: “Quả là hiếm có, Trinh Nguyên Công Chúa ngay cả núi Thái Sơn sụp xuống cũng không biến sắc lại lộ ra vẻ đố kị với nữ nhân khác, đây là một chuyện lý thú, có cảm giác trời đã sinh Du cớ gì sinh Lượng, ta thấy năng lực của nàng ta không ở dưới ngươi đâu.”
Trinh Nguyên lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, đại nhân chỉ cần làm tốt chuyện mình nên làm là được.”
Người kia cười một tiếng giễu cợt, còn định nói gì nữa thì thấy một ma ma vội vã đi vào, nhẹ giọng nói với Trinh Nguyên Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, Ninh Vương tới.”
Trinh Nguyên Công Chúa gật đầu, nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi đi, có chuyện gì ta sẽ thông báo với ngươi.”
Người nọ cũng không nói nhiều, chỉ cười khẽ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Đến khi người kia biến mất Trinh Nguyên mới nhìn về phía nam tử tuấn tú đang được dẫn vào cách đó không xa – Ninh Vương Tư Thừa Vũ.
“Trinh Nguyên, gần đây cảm thấy khá hơn chút nào không?” Ninh Vương đến gần đình nhỏ, đưa ô che tuyết cho hạ nhân, tới đối diện nàng ngồi xuống, tao nhã cười với nàng.
Trinh Nguyên Công Chúa nhìn hắn, gương mặt mỹ lệ mang theo ba phần tái nhợt hơi ửng hồng, nàng ta ho khan vài tiếng: “Đa tạ Ninh Vương quan tâm, chỉ là thân thể Trinh Nguyên không tốt, ngày ấy vì chuyện tiểu đệ lại nhất định tranh cãi với Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân nên mới tái phát ho khan.”
Nói xong, nàng buồn rầu nở nụ cười: “Khụ khụ… Thân thể ta trước giờ yếu đuối, mẫu thân từng mời cao tăng tính mệnh, nói cả đời phải lạnh nhạt, ít cầu ít muốn mới có thể bình an cả đời, có điều ta lại không có mệnh như thế thì phải.”
Ninh Vương nhìn gương mặt yếu ớt ửng đỏ của nàng ta, cùng với bộ trang phục đỏ thẫm, càng có vẻ xinh đẹp dị thường, mảnh mai như liễu trong gió, hắn không khỏi có chút ngây dại.
…
Mà người cũng đang ngây dại còn có… Tây Lương Mạt.
“A Cửu… Ngươi… Ngươi đang làm gì vậy?” Nàng có chút ngẩn ngơ nhìn Bách Lý Thanh ở trong phòng mở rộng vạt áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc gợi cảm.
Trong phòng đốt vài cái bếp sưởi bằng vàng, sưởi ấm cả gian phòng, trên mặt đất thì trải một lớp lông cáo rất dày, Bách Lý Thanh để trần nửa người trên, chỉ mặc một cái quần trong rộng rãi màu tím đậm, trước ngực đeo tua ngọc hoa lệ lả lướt, lười biếng tựa nửa người trong phòng, tóc mái vốn phủ xuống trán bị hất ra sau đầu, một chuỗi bảo ngọc vắt ngang giữa trán.
Một vẻ đẹp hoang dã hoàn tàn khác với vẻ lạnh lùng ma mị thường ngày, phong cách hoàn toàn khác biệt khiến Tây Lương Mạt có chút thất thần.
Được rồi…
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là…
“Ngươi xích ta làm gì?” Tây Lương Mạt có chút khó hiểu tức giận lung lay hai cổ tay mình.
“Leng keng!” Âm thanh lanh lảnh vang lên, đó là hai sợi dây xích vàng ròng tinh xảo, buông từ nóc nhà xuống, vừa vặn khóa trên cổ tay nàng.
Loại cảm giác này cực kỳ quỷ dị, đang ngủ trưa, khi thức dậy lại phát hiện mình biến thành một con cá khô bị treo lên…