“Là ta.” Giọng nói trầm trầm lạnh lẽo đó mang theo một chút khẩu âm dị quốc.
Lục Tướng gia nhìn người xuất hiện phía sau Tây Lương Mạt, trong đôi mắt âm trầm của lão lóe lên một tia sát ý đỏ rực: “Là ngươi, quả nhiên không phải tộc ta tất có dị tâm, tin tưởng con sói dữ như ngươi quả là sai lầm lớn nhất của bản tướng gia.”
Người vừa tới có mái tóc nâu dài, đôi mắt màu vàng không chút cảm xúc mang theo cảm giác lạnh như kim loại, thân hình cao lớn tỏa ra hơi thở mà chỉ dã thú sa mạc mới có.
“Chuẩn Sát, tên phản bội, ngươi làm trái với lời thề mà ngươi đã thề trước mặt Tử đại thần, không sợ báo ứng sao?” Tư Thừa Kiền tức giận gào lên với Chuẩn Sát.
Chuẩn Sát lạnh nhạt nhìn hắn một cái, cười tăm tối, sau đó bỗng dắt tay Tây Lương Mạt, hơi khom người nói: “Ta cống hiến sức lực cho con gái của Tử đại thần, cho nên ta cũng đang phục vụ cho thần, không phải sao? Không nghe ý chỉ của nữ vương Thực Thi Giả mới gặp báo ứng.”
“Ngươi…!” Tư Thừa Kiền giận đến mức nói không ra lời, trong mắt đầy lửa giận và thù hận.
Tây Lương Mạt lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Chuẩn Sát, sau đó cười cười nhìn Tư Thừa Kiền nói: “Tình người mỏng như tờ giấy, thế sự như một ván cờ, Thái Tử gia, ngài cần gì thẹn quá hóa giận, đây gọi là đại thế đã mất, thiên hạ quy tâm, hay ngài còn trông chờ Tư Ninh Ngọc ở bên ngoài có thể cứu ngài?”
Bên dưới hang đã vang lên tiếng sát phạt.
Tư Thừa Kiền nhìn Tây Lương Mạt, cắn răng không nói tiếp, trong lòng chỉ có không cam lòng, bảo hắn làm sao chịu khuất phục như vậy.
Lục Tướng gia nhìn Tây Lương Mạt lạnh như băng: “Hừ, có thể làm cho đường đường Cửu Thiên Tuế dẫn theo ngươi, mạo hiểm bị chết đuối để lẻn vào, tự lấy mình làm mồi nhử, quả nhiên không đơn giản, trước kia giây đầu tiên nhìn thấy ngươi bản thừa tướng nên ra tay chấm dứt ả yêu nữ như ngươi.”
Mà lúc này, bóng người mặc phi ngư phục Cẩm Y Vệ bỗng nhiên từ cửa hang tiến vào, giao cho Tây Lương Mạt một cái hộp, đồng thời thấp giọng nói mấy câu bên tai nàng.
Tây Lương Mạt thoáng ngừng, sau đó gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu Thiên Tuế gia có lễ vật muốn tặng cho Lục Tướng gia thì đương nhiên cần Lục Tướng gia tự mình mở ra mới đúng lễ nghĩa.”
Cẩm Y Vệ kia khẽ gật đầu, đặt cái hộp trên mặt đất, mở ra dưới ánh mắt hoài nghi của Lục Thừa Tướng.
Khi chiếc hộp bị đưa vào Lục Thừa Tướng đã có dự cảm không tốt, mà dự cảm này đã biến thành sự thật khi Cẩm Y Vệ kia mở chiếc hộp ra.
Cơ trên hai má lão giật giật, nhìn chằm chằm chiếc hộp đó gần như tuyệt vọng.
Trong hộp là một cái đầu người, đầu người rất chỉn chu, thậm chí không có một vết máu, có thể thấy đã được xử lý rất cẩn thận, làm cho tất cả mọi người có thể tinh tường nhìn thấy biểu cảm cuối cùng của người kia – hoảng sợ, không dám tin, và tuyệt vọng.
Loại tuyệt vọng này như bệnh dịch, lây cho đám người của Tư Thừa Kiền và Lục Thừa Tướng.
“Đây là…”
Đây là… đầu của Tấn Bắc Vương Tư Ninh Ngọc!
Ý nghĩa mà cái đầu này bộc lộ, không cần nói đã biết.
Tây Lương Mạt nhìn lướt qua Lục Thừa Tướng: “Lục Thừa Tướng đã xem lễ vật rồi, ta và Thiên Tuế gia coi như ngươi đã nhận, lễ vật đã đưa, cái gì cần hỏi ngươi cũng đã hỏi, chúng ta có một số việc nên chấm dứt, để lại lâu như vậy đối với ngươi và ta đều là phiến lòng.”
Sau đó nàng thản nhiên nói: “Ra tay.”
Nàng nắm lấy song kiếm mà Bạch Khởi vứt cho nàng, trực tiếp điểm mũi chân, không hề kiêng nể bổ về phía Tư Thừa Kiền, định lấy đầu hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chính thức giao thủ.
Tư Thừa Kiền không cách nào miêu tả cảm xúc phức tạp trong lòng, hắn điểm mũi chân đá vào xe lăn của Lục Tướng gia, để lão rời xa nơi giao thủ một chút, đồng thời lớn tiếng nói với những người áo xanh đi theo: “Bảo vệ Tướng gia, lập tức rút lui.”
“Keng!” Tư Thừa Kiền vừa nói xong liền giơ kiếm đón lấy song kiếm của Tây Lương Mạt, trong một thoáng đao kiếm chạm nhau, hắn cảm giác được võ công của Tây Lương Mạt quả nhiên không kém, thậm chí trải qua mấy năm rèn luyện, nội lực gần như ngang bằng với hắn dưới sự dạy dỗ của Lộc tiên sinh, nhưng kinh nghiệm thực chiến phong phú làm cho tu vi của nàng gần như vượt lên trên hắn.
“Keng! Keng! Keng!”
Trong nháy mắt, tiếng lưỡi kiếm chạm nhau vang lên dồn dập, Tây Lương Mạt và Tư Thừa Kiền thoáng chốc đã qua mấy chiêu.
Chiêu thức từ tay Tây Lương Mạt đều rất nặng sát khí, không có một chút nể tình, chiêu thức tiến thối đều ưu tiên đánh vào nơi yếu hại của Tư Thừa Kiền.
Càng giao thủ, sự tức giận trong lòng Tư Thừa Kiền càng nhiều, cuối cùng hắn cũng hiểu trong lòng nữ tử này thật sự chưa từng có hắn, chuyện mà tất cả mọi người từng thầm nhắc nhở, nhưng hắn không chịu đối mặt, cho dù ngày đó nàng dẫn ba mươi vạn đại quân tới để ép hắn thoái vị, hắn vẫn tự nói với chính mình, có lẽ nàng chỉ đang mưu chính mà thôi.
Cho tới hôm nay, suy nghĩ vẫn chôn sâu trong lòng này đã bị ánh mắt lạnh lẽo tối tăm của nàng hoàn toàn đánh tỉnh – từ trước tới nay nàng chưa từng để hắn vào mắt.
Không biết tức giận vì bị đánh tỉnh, hay mưu tính sâu xa cuối cùng thất bại làm cho trong lòng Tư Thừa Kiền như có hỏa lò thiêu đốt, cảm giác phẫn hận và đau đớn khó có thể nhẫn nại này, cảm giác vinh quang và kiêu ngạo lại nhiều lần thất bại này, cảm giác từng ngồi trên minh đường được bách quan quỳ lạy cuối cùng sống những ngày chui lủi dưới lòng đất như con chuột không thể ra ánh sáng, từng hình ảnh một lướt qua trong lòng hắn như sét đánh.
Là oán, là hận, là yêu, là giận, toàn bộ hóa thành bóng tối dày đặc nhuộm kín trái tim hắn.
Gương mặt trăng như tuyết vô tình của nữ tử trước mặt cũng làm đau đớn đôi mắt hắn.
Nếu không chiếm được, không chiếm được tất cả những thứ nên là của hắn, thì cho dù phá hủy cũng không để người khác có được.
Vinh hoa cao quý nhất, mỹ nhân tươi đẹp lạnh giá nhất, và tất cả, tất cả nữa…
Tia ngoan độc trong mắt Tư Thừa Kiền lóe lên, trường kiếm trong tay ngăn cản song kiếm của Tây Lương Mạt, sau đó làm một chiêu đánh lạc hướng trong không trung, tay trái bò lên cổ tay Tây Lương Mạt như rắn, Tây Lương Mạt đương nhiên không để mặc đối phương chế ngự mình.
Ánh mắt nàng lạnh xuống, xoay cổ tay muốn đi bắt ngược lại Tư Thừa Kiền, không ngờ trong khoảng cách gần như vậy, Tư Thừa Kiền bỗng nhẹ nhàng buông tay, trường kiếm rơi xuống đất, thân thể hắn thì bay thẳng tới trước mặt Tây Lương Mạt, rắc một nắm bột màu xám.
Tây Lương Mạt giật mình, bởi Tư Thừa Kiền làm người luôn quang minh lỗi lạc, nàng không ngờ hắn sẽ dùng đến thủ đoạn tiểu nhân này, nàng vội vàng thối lui nhưng đã không kịp nữa, đang định ngửa người né tránh, không ngờ Tư Thừa Kiền đột nhiên đè toàn thân về phía nàng, mặc kệ sơ hở phía sau, cố tình ép Tây Lương Mạt lên vách đá, sau đó tay trái trượt ra một thanh kiếm nga mi thanh mảnh, đâm về phía huyệt thái dương của Tây Lương Mạt.
Khoảng cách gần như thế, cộng thêm đấu pháp hoàn toàn điên cuồng làm cho Tây Lương Mạt bất ngờ, nhìn ánh mắt gần như bốc lửa của Tư Thừa Kiền, trong chớp nhoáng, nàng cũng phản ứng cực nhanh, cắn răng một cái, nắm chặt năm đầu ngón tay, đưa mu bàn tay về phía bên ngoài, ngênh đón thanh kiếm sắp đâm vào thái dương.
Khí xe bảo mã!
Nắm tay, xương mu bàn tay hướng ra ngoài là nơi cứng nhất trên cơ thể con người, bình thường đủ để ngăn cản vũ khí xuyên qua, tuy bị thương nhưng có thể ngăn cản sự công kích của đối phương trong thời gian ngắn, tranh thủ thời gian chạy trốn và phản kích cho mình, như vậy là đủ rồi.
Nhưng đau đớn trong dự kiến không đến, một bàn tay trong nháy mắt cầm chặt lấy thanh kiếm nga mi của Tư Thừa Kiền ngay khi nó sắp đâm vào xương tay nàng.
“Vân Sinh!” Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn về phía người vừa tới.
Chu Vân Sinh mặc một bộ áo ngắn hành quân màu đen của quỷ vệ rất gọn gàng, hắn lẳng lặng nhìn Tây Lương Mạt như hoàn toàn không phát hiện vết thương đang đổ máu trên tay mình, cũng chưa từng để ý tới sức lực của Tư Thừa Kiền, chỉ thàn nhiên nói: “Lục Thừa Tướng đã chạy trốn, nơi này giao cho ta giải quyết, ngươi đi bắt Lục Tướng gia về trước, không kẻ nào được rời khỏi đây.”
Tây Lương Mạt nghe vậy, nhìn bàn tay cầm chặt kiếm nga mi sắc nhọn bị xuyên thủng của hắn, trong lòng cảm động, sau đó ánh mắt tối sầm xuống, gật đầu xoay người lao về phía phương hướng Lục Thừa Tướng chạy thoát.
Tư Thừa Kiền bị ngăn cản, lại bị Chu Vân Sinh kiềm chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tây Lương Mạt rời đi, đáy mắt hắn tỏa ra hận ý, hung hăng trừng Chu Vân Sinh: “Hừ, thế nào? Ngươi ngăn cản ta là cảm thấy mình có thể có được nàng, trong lòng của nữ nhân đó chỉ có vinh hoa phú quý, vì những thứ này nàng có thể bán đứng bất cứ thứ gì.”
Chu Vân Sinh nhìn hắn, chỉ dửng dưng nói: “Ít nhất nàng chỉ bán đứng chính nàng chứ không phải ngươi, ngươi có tư cách gì quở trách nàng, không chiếm được bèn muốn phá hủy nàng, ngươi không cảm thấy ngươi còn ghê tởm hơn cả Cửu Thiên Tuế mà ngươi vẫn khinh thường sao?”
Một câu nói làm Tư Thừa Kiền càng cảm thấy dồn nén căm hận.
Chu Vân Sinh lạnh lùng liếc nhìn hắn, trong lòng Chu Vân Sinh vốn hận Tư Thừa Kiền vừa rồi dám hạ sát thủ với Tây Lương Mạt, lửa cháy đổ thêm dầu một câu: “Huống hồ ngươi thật sự cảm thấy nàng vì vinh hoa phú quý mới theo Cửu Thiên Tuế à? Lúc trước ngươi cũng không tệ, vì sao nàng không theo ngươi? Đừng nói bản thân mình cao thượng cỡ nào, rộn ràng nhốn nháo tất cả chỉ vì lợi, Thái Tử gia, ngươi có dám nói ngươi coi trọng Mạt Nhi mà chưa từng coi trọng chúng ta và phủ Quốc Công có nhiều binh hùng tướng mạnh sau lưng nàng không?”
Vẻ thô bạo trên mặt Tư Thừa Kiền càng thêm nồng đậm, trên tay đột nhiên dùng lực, một chưởng tránh khỏi sự kiềm chế của Chu Vân Sinh, nhặt trường kiếm rơi dưới đất lên, chỉ vào Chu Vân Sinh lạnh lùng nói: “Chuyện của bản cung không đến lượt loại người ti tiện như ngươi nghi ngờ.”
“Nếu Thái Tử gia không thích phí võ mồm thì chúng ta dùng đao kiếm nói chuyện đi.” Chu Vân Sinh cũng xoay cổ tay, rút loan đao ra lạnh nhạt nói, rồi hắn vung loan đao thẳng về phía ngực đối phương.
Mà trong một giây khi binh khí hai người chạm nhau, trong mắt Chu Vân Sinh hiện lên một tia quỷ quyệt, trên người hắn lặng lẽ tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Lại nói tới bên này Tây Lương Mạt dẫn người đứng trên một bãi đá rất cao, quan sát cuộc chiến giữa hai bên ở bên dưới một lát, bóng người màu xanh lá và xanh lam không ngừng đan vào nhau, tiếng hô tiếng giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí chạm nhau tạo thành một ma khúc thê lương.
Tây Lương Mạt nheo mắt lại nhìn qua kính viễn vọng bằng đồng trong tay, chậm rãi tuần tra chiến trường bên dưới, bỗng nhiên nói: “Bạch Khởi, ngươi thật sự xác định nơi này không có đường ra nào khác à?”
Hang dưới lòng đất luôn rắc rối phức tạp, mê cung thiên nhiên và cơ quan do con người tạo ra thay đổi liên tục, nếu không quen nhất định không dễ thoát ra.
Vừa rồi khi Tây Lương Mạt ra ngoài, Bạch Khởi cũng dẫn người đi theo, lúc này trầm ngâm một chút rồi nói: “Vâng, tuy thuộc hạ không thể xác định nơi này có đường ra khác hay không, nhưng nham thạch đã bị chúng ta dùng lôi hỏa đạn nổ sập vài nơi, mấy đường chính dẫn ra ngoài đã bị chúng ta canh giữ, cho nên cho dù bọn chúng có lối khác thoát ra cũng không dễ trốn thoát, hơn nữa địa chất nơi này không được chắc chắn, cho nên một khi bị nổ sập một chỗ, cả đường hầm rất dễ sẽ sập xuống theo.”
Tuy đường hầm dưới đất thông tới bốn phương tám hướng, nhưng đường an toàn thông lên mặt đất thì hữu hạn, không ai biết dưới lòng đất sẽ gặp nguy hiểm thế nào.
Tây Lương Mạt cũng biết, nhất là nơi địa hình đá vôi hiếm thấy ở phương Bắc thế này, địa hình nham thạch rất phức tạp lại không kiên cố.
“Nói cách khác, nếu bọn chúng không đi những con đường đã bị chúng ta canh giữ, đi đường khác rất dễ gặp nguy hiểm, nhất là khi còn dẫn theo một người què, dưới tình huống vội vã rút lui?” Tây Lương Mạt nheo mắt lại.
Lục Tướng gia rõ ràng đã không đứng được nữa, tê liệt nửa người dưới, dẫn theo một chủ tử như vậy lại không chuẩn bị đủ lương thực, có thể nói nếu chọn đường nhỏ chưa được chuẩn bị để thoát ra ngoài sẽ là cửu tử nhất sinh.
Bạch Khởi gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, cho nên chúng ta chờ xem Lục Tướng gia định đi đánh cuộc với nguy hiểm, hay ngoan ngoãn chạy về liều chết đọ với chúng ta một lần.”
Tây Lương Mạt nhướng mày không phản đối: “Để chờ xem đi.”
Hiện giờ chỉ còn so lòng kiên nhẫn.
Nhất là khi Tư Thừa Kiền còn bị vây ở đây, cho dù Lục Thừa Tướng chạy mất cũng không có gì đáng ngại.
Quả nhiên, không lâu sau, Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy có một đám người khác thường giữa trận chiến.
Có điều những người khác thường không phải mặc áo màu xanh lục, mà là mặc quần áo màu xanh lam – quỷ vệ?
Tây Lương Mạt nheo mắt lại, đặt ống nhòm lên mắt mình một lát rồi bỗng nói: “Bạch Khởi, ngươi xem những người bên dưới khối thạch nhũ màu tím bên phải, có gì khác thường không?”
Bạch Khởi cũng cầm ống nhòm của mình lên, quả nhiên phát hiện nơi mà Tây Lương Mạt chú ý có gì đó khác thường, nhóm “quỷ vệ” nơi đó không đấu với đám người áo xanh lục, mà đang lặng lẽ vừa đánh vừa lui tới một con đường dẫn ra ngoài.
Hai người trong số đó dường như còn đỡ đồng bọn bị thương của mình, lảo đảo chạy.
Tuy hiện giờ tình thế nghiêng về một phía, người của quỷ vệ dần dần như tằm ăn lên đám người áo xanh lục, nhưng đám người áo xanh còn chưa đến lúc bỏ chạy, người của quỷ vệ dù bị thương cũng được nâng tới ngồi ở bên, làm sao có thể trực tiếp đỡ rời đi như thế?
“Chậc, không ngờ Lục Tướng gia của chúng ta cũng có ngày mặc lên bộ quần áo quỷ vệ.” Bạch Khởi vừa xem vừa cười hì hì nói.
Tây Lương Mạt đưa ống nhòm cho một quỷ vệ bên cạnh, sau đó ra lệnh: “Đi lấy nỏ phi vũ mới chế tạo của chúng ta đến đây!”
Bạch Khởi lập tức đưa một chiếc nỏ màu đen tạo hình duyên dáng cho Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt sờ nỏ phi vũ trong tay và điểm ngắm chữ thập ở phía trên, chậm rãi nói: “Không biết loại nỏ tầm xa mà tướng quân Francis mới chế tạo có hiệu quả thế nào, chúng ta thực chiến thử xem.”
Điểm ngắm chữ thập này do nàng đề nghị với tướng quân Francis, bọn họ không những cảm thấy ý kiến rất hay mà còn làm ra được.
Sau đó, nàng kéo nỏ cài tên, đặt lên nỏ một mũi tên dài của mình, giống như một thợ săn đang ngắm con mồi hốt hoảng chạy băng băng trong rừng, nheo một mắt, đặt toàn bộ người kia vào trong vòng ngắm chữ thập.
“Vụt!” Một tiếng bén nhọn, mũi tên dài bắn ra nhanh như chớp.
Nhưng đối phương vốn không phải kẻ tầm thường, tồn tại như chim sẻ sợ cành cong giữa nguy hiểm trùng điệp, dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm bất thường.
Người áo xanh lam đó muốn ngồi xuống, bất đắc dĩ là mình hành động không tiện, còn cần người đỡ, khi hắn kịp ra lệnh hạ nhân ngồi xuống để tránh mũi tên thì sát khí trí mạng mang theo tử thần đã buông xuống.
Nhưng ngay khi Lục Thừa Tướng nghĩ rằng mình chết chắc thì một bóng người mặc áo xanh lục nhào tới, ôm chặt lấy lão, đẩy ngã Lục Tướng gia xuống đất, cũng thuận lợi chắn một lần ám sát cho lão.
“Tướng gia!” Ngưng Vân vốn đã bị trọng thượng, khó khăn lắm mới bò xuống dưới được, nhưng vẫn đi theo Lục Tướng gia không chịu bỏ cuộc, nay may mà theo kịp lão mới có thể chắn nguy hiểm cho lão, cũng là lần đầu tiên Ngưng Vân được ôm nam nhân mà mình ngưỡng mộ đã lâu.
Cho nên bà ta thỏa mãn trông thấy vẻ ngạc nhiên trên mặc Lục Thừa Tướng, sau đó tắt thở trong đau đớn tột cùng.
Nhưng bà ta không nhìn thấy nam nhân này không vì bà ta xả thân chịu chết mà chạy thoát được khỏi vận mệnh này.
Trên mỏm đá, Tây Lương Mạt khẽ chép miệng một cái, sau đó không chút do dự rút mũi tên thứ hai từ trong tay Bạch Khởi, đặt lên nỏ, động tác cực lỳ lưu loát.
Mũi tên thứ hai bắn thẳng về phía Ngưng Vân vừa mới tắt thở, hơn nữa xuyên qua thân hình đẫy đà của Ngưng Vân, cắm vào người Lục Tướng gia bị Ngưng Vân đè bên dưới.
“A…!” Lục Thừa Tướng không dám tin nhìn máu phun ra, vươn tay muốn đẩy Ngưng Vân ra, nhưng mà…
“Vụt! Vụt! Vụt!” Ba tiếng cắt không khí vang lên, ba mũi tên bắn nhanh tới, trực tiếp gắn chặt Ngưng Vân trên người lão.
Ánh mắt Lục Thừa Tướng ngày càng mơ màng, cuối cùng dừng trên nữ tử mặc đứng đón gió trên đài nham thạch phía xa xa, từ trên cao nhìn xuống, tư thế oai hùng, phía sau là vô số binh lính mặc áo xanh lam, nhìn dáng vẻ đó mơ hồ trùng lặp với người kia của nhiều năm trước.
Đóa tường vi hoàng gia diễm lệ mà người ta chỉ có thể nhìn lên, thiên chi kiêu nữ nắm trong tay đội quân trăm vạn của Lam gia…
Cô gái mà lão từng không có cả tư cách để chạm vào.
Cũng là cô gái đã chết trong tay đế vương mà lão một tay phụng dưỡng.
Lục Thừa Tướng nheo mắt, run run vươn tay…
Môi hơi mấp máy – Lam Linh, Linh Nhi…
Ai nói lão không có tư dục? Lão cổ vũ đế vương cướp lấy nàng, nắm lấy điểm yếu của Tây Lương Vô Ngôn.
Lão nhìn ba người bọn họ dây dưa cả đời, đến chết mới ngừng.
Lão không chiếm được cũng tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào chiếm được.
Cầu không được, cuối cùng biến thành tội lỗi cả đời, không được tha thứ, không thể tha thứ.
Cho nên, con gái của nàng tới trả lão vạn tiễn xuyên tâm.
Lục Thừa Tướng chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Tên không ngừng phóng tới, ngay cả cấp dưới vốn muốn kéo lão cũng bị tên bắn thủng lỗ chỗ.
Cho đến khi Tây Lương Mạt thấy phía bên kia đã hoàn toàn bị mũi tên bao phủ như nhím, nàng mới phất tay để những người phía sau dừng lại.
“Ha, cao quý cả đời, kiêu căng cả đời, nay lại chết chung với một nữ tử mà lão chưa từng để vào mắt, không biết Lục Thừa Tướng có cảm tưởng thế nào.” Bạch Khởi mỉa mai lắc đầu nói.
Tây Lương Mạt thản nhiên liếc nhìn Bạch Khởi một cái: “Lát nữa xuống nhặt xác nhớ chôn Ngưng Vân cùng với lão ta.”
Thật ra nàng rất thích sự cố chấp của Ngưng vân, sự cố chấp đó làm nàng nhớ tới một người nào đó.
Bạch Khởi gật đầu: “Vâng.”
“Đi, chúng ta đi xem bên Thái Tử gia thế nào rồi.” Tây Lương Mạt thu lại cung nỏ trong tay, xoay người dẫn đám Bạch Khởi đi tới một hướng khác đang đánh nhau náo nhiệt nhất.
Khi Tây Lương Mạt tới nơi thấy bên cạnh Tư Thừa Kiền không còn bao nhiêu người, bị đám Vân Sinh ép tới vách đá bên bờ hồ nóng cháy mà lúc trước Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh đã đi qua khi tiến vào động tiên.
Hồ nước không ngừng bốc lên hơi nóng, phun ra cột hơi cực mạnh, làm cho người ta vừa mới đứng lại chóp mũi đã thấm mồ hôi hột.
Khi Tây Lương Mạt đi tới, tất cả mọi người tách ra một con đường cho nàng đi vào.
Tây Lương Mạt liếc nhìn vết máu trên người hắn, không mặn không nhạt mở miệng: “Tư Thừa Kiền, ngươi đã thấy đủ chưa, thân là Thái Tử một nước, cố chấp như vậy đủ để người ta kính phục ngươi, nhưng ngươi luôn không mạnh mẽ lên được, hết bị bắt lại được thả là một chuyện chẳng đẹp mặt gì đâu.”
Huống hồ nàng và A Cửu không phải loại người nhiều kiên nhẫn.
Tư Thừa Kiền nhìn rất thảm, ngay cả tóc cũng tan tác, ánh mắt dữ tợn như lửa lớn hừng hực dấy lên trong rừng đốt người ta thành tro tàn.
“Ha ha ha… Tây Lương Mạt, đúng vậy, bản cung thừa nhận bản cung thua, bản cung thua vì không vô liêm sỉ bằng các ngươi, không ti tiện bằng các ngươi, không ngoan độc bằng các ngươi.” Tư Thừa Kiền ổn định hơi thở dồn dập vì đánh nhau kịch liệt của mình, ánh mắt sắc bén nhìn Tây Lương Mạt.
“Nhưng bản cung tuyệt đối không đầu hàng, bản cung một ngày làm Thái Tử Thiên Triều, thì cả đời làm Thái Tử Thiên Triều.”
Sau đó, hắn bỗng rút kiếm hướng về phía hai hộ vệ còn sót lại bên mình, cho mỗi người một kiếm, bởi vì tốc độ của hắn cực nhanh, động tác bất ngờ, hai thị vệ bên cạnh thậm chí chưa kịp phản ứng đã máu tươi phun ba thước, nhìn Tư Thừa Kiền một cách không dám tin, rồi đồng thời rơi xuống hồ nước nóng bỏng bên dưới vách đá.
Tư Thưa Kiền nhìn Tây Lương Mạt một cách phức tạp, cười thê lương rồi thả người nhảy xuống.
Hắn tình nguyện bỏ mình trong nước cũng tuyệt đối không tước vũ khí đầu hàng trước mặt nàng và kẻ địch.
Đây là sự kiêu ngạo của Thái Tử một nước, cũng là sự tuyệt vọng mà hắn vĩnh viễn không thể đối mặt.
Hơi nóng cuồn cuộn bốc lên làm cho hắn không mở nổi mắt.
Mãnh liệt đến vậy, hồ nước sạch sẽ làm cho hắn như nhìn thấy ánh mắt của nữ tử cũng mãnh liệt như hồ nước kia.
Thái Bình của hắn, tiểu cô cô của hắn…
Cuối cùng, người giang rộng hai tay chào đón hắn vẫn là nàng sao?
Chẳng hay ai trông ngóng
Về cố quốc xa xôi
Gió mát không còn thổi
Ngả nghiêng bóng người xưa
…
— Ông đây là đường ranh giới (…)—
Tháng tư trời trong vắt
Tưởng như đã mấy đời.
Khi Tây Lương Mạt rời khỏi hang dưới lòng đất, nàng hơi nheo đôi mắt bị ánh mắt trời đâm đau nhói.
Mặt trời tháng tư thì ra chói mắt vậy sao?
Tây Lương Mạt dừng một chút, bỗng xoay người mỉm cười với Bạch Khởi và Chu Vân Sinh: “Được rồi, bảo mọi người thu dọn chỗ này đi, sau này hang này dùng để huấn luyện người mới cũng không tệ.”
Bạch Khởi gật đầu, có chút hưng phấn nói: “Đúng vậy, chỗ này cực kỳ hợp để huấn luyện, những mật đạo cũ trong kinh thành lúc trước đã bị Cẩm Y Vệ niêm phong cả rồi, gần đây lại chỉ có mộ địa hoàng tộc, không tiện ngang nhiên đi trộm, không ổn lắm.”
Chu Vân Sinh gõ lên đầu hắn, cười nói: “Ngươi thật là, không ngẫm lại xem đó là nơi nào, chỉ có nơi cách kinh thành không xa này mới phù hợp có đám khỉ hoang các ngươi nghịch, đã vui chưa.”
Bạch Khởi cười hì hì gật đầu, bỏ chạy đi lo chuyện dọn dẹp.
Chu Vân Sinh thì nhìn về phía Tây Lương Mạt, trong đôi mắt xanh lam như bầu trời có chút dịu dàng: “Đúng rồi, ngươi đi ra rồi tới Càn Khôn Lâu tắm rửa đi, có lẽ Thiên Tuế gia ở đó chờ ngươi cũng lâu rồi.”
Tây Lương Mạt gật đầu, hơi ngập ngừng nhìn hắn.
Chu Vân Sinh liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của nàng, bèn mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, tuy Lộc tiên sinh chạy thoát nhưng mọi người vây kín tập kích hắn, nay bản thân hắn bị trọng thương, lại không còn chủ tử muốn phụng dưỡng, vinh hoa phú quý gì cũng không cần mơ đến nữa, hốt hoảng như chó mất chủ, đám Samuel sẽ cho chúng ta tin tức nhanh thôi, ngươi không cần lo lắng, còn chuyện người kia, thuộc hạ sẽ giải quyết tốt.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, mỉm cười nói: “Được, ngươi vất vả chút.”
“Quận Chúa!” Vài giọng nữ vang lên.
Tây Lương Mạt quay đầu, còn không phải đám Bạch Trân, Bạch Nhụy, Mị Tinh thì còn ai.
Nàng cười nói: “Các ngươi cũng đến à, chuyện bên này xong cả rồi, chúng ta về thôi.”
Dứt lời, nàng vừa nói chuyện với đám Bạch Trân vừa trở về, chỉ có Mị Tinh như lơ đãng chậm lại một chút, nàng liếc mắt nhìn Chu Vân Sinh một cái, bỗng nhiên nói: “Chu đại nhân, vì sao ngươi không muốn có được Quận Chúa như những người có ý với Quận Chúa?”
Đôi mắt xanh lam của Chu Vân Sinh nhìn qua Mị Tinh, sau đó ánh mắt liếc về phía hồ nước xanh ngắt cách đó không xa, thản nhiên nói: “Bởi vì mỗi người đều có cách riêng của mình, ta biết nàng đang sống cuộc sống nàng muốn, làm bạn với người nàng muốn làm bạn, cho nên ra cũng đã cảm thấy đây là cuộc sống mà ta muốn, dùng cách của ta để làm bạn với nàng, đây là con đường riêng của ta.”
Mị Tinh im lặng một lát, gật đầu, sau đó xoay người đi theo Tây Lương Mạt.
Chu Vân Sinh nhìn bóng dáng các nàng biến mất trong Càn Khôn lâu cách đó không xa, ánh mắt dừng trên mặt nước xanh ngắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
…
Tây Lương Mạt vừa mới bước vào hành lang của Càn Khôn Lâu đã có người gọi nàng từ phía sau: “Thiên Tuế Vương Phi.”
Tây Lương Mạt dừng bước, xoay mặt nhìn về phía người vừa tới.
“Chuẩn Sát Khả Hãn, có chuyện gì không?” Nàng lạnh nhạt nói.
Đôi mắt vàng nhạt của Chuẩn Sát nhìn nàng chằm chằm, hắn bỗng nói: “Ta đã thể hiện thành ý của ta, cho nên ta muốn biết ngài định khi nào cùng Thiên Tuế gia thực hiện lời hứa mà ngài đã hứa với ta.”
Tay Lương Mạt quay người lại nhìn hắn, nhíu mày nói: “Chuẩn Sát, đúng là ngươi đã lấy công chuộc tội, nhưng không có nghĩa chúng ta sẽ vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
Lúc trước, sau khi Chuẩn Sát bị bọn họ bắt, Bách Lý Thanh vốn định xử tử hắn, sau đó bồi dưỡng một quý tộc Hách Hách khác với thực lực không quá mạnh, để bọn họ tiếp tục chó cắn chó với vương đình bị đuổi tới phía bắc sa mạc.
Lúc này Chuẩn Sát mới khai ra chuyện hắn hợp tác với Lục Thừa Tướng, còn giao ra thư mà Lục Thừa Tướng gửi cho hắn, cho nên bọn họ mới biết nơi Lục Thừa Tướng ẩn náu và ý đồ lợi dụng lúc Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh hồi kinh phải đi qua Kinh Xuyên, dùng thủy thủ có kỹ năng bơi tốt mai phục làm đắm thuyền của bọn họ, ép bọn họ cập bờ ở Kinh Xuyên.
Sau khi bọn họ lên Kinh Xuyên, dựa theo cá tính của Bách Lý Thanh, nhất định sẽ đi nơi xa hoa nhất để ngắm cá.
Nhân cơ hội này, bọn chúng sẽ bao vây nhóm người của Bách Lý Thanh ở đây, nếu có thể làm Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt chết đuối là tốt nhất, nếu bọn họ không chết đuối, mà giống hầu hết những người trượt chân rơi xuống nước, lọt vào dòng nước xoáy bị hút xuống lòng đất, thì bọn chúng cũng có thể nắm trong tay sự sống chết của Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt.
Nếu chẳng may Tây Lương Mạt hoặc Bách Lý Thanh chạy mất, hoặc cả hai người đều chạy mất, bọn chúng còn chuẩn bị một số nhân mã rất đông, được Tấn Bắc Vương Tư Ninh Ngọc lấy danh nghĩa cứu Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh để bao vây Kinh Xuyên, vây sát bất cứ lúc nào.
Bọn chúng hứa với Chuẩn Sát, sau khi sự thành, chẳng những tặng thành Luật Phương cho Chuẩn Sát mà còn chiêu cáo thiên hạ danh hiệu Khả Hãn của Chuẩn Sát, đồng thời đóng thuế cho Hách Hách mười năm.
Điều kiện hậu đãi hơn của Bách Lý Thanh không biết bao nhiêu lần.
Tuy trong kế hoạch này có không ít sơ hở nhưng đã được xem như tính toán rất chi tiết.
Không ngờ vì Chuẩn Sát bị bắt mà bị Chuẩn Sát bán đứng.
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh bèn thương lượng tương kế tựu kế đơn giản, bọn họ đến Kinh Xuyên, làm ra vẻ muốn ăn cá, tính bắt cả Lục Thừa Tướng và Tư Thừa Kiền về, giải quyết mọi chuyện.
Vì thế Tây Lương Mạt lập tức phái Tiểu Bạch mang tin đi thông báo với người của quỷ vệ, người của quỷ vệ đang huấn luyện tại đại doanh phía Tây, bọn họ tới cực nhanh, người bình thường không so nổi, rất nhanh đã tới Kinh Xuyên trước đại quân của Tấn Bắc Vương, ẩn nấp xung quanh.
“Huống hồ, ngay cả bản đồ địa đạo ngươi cũng chỉ ghi có một con đường thông xuống dưới, còn là một ngõ cụt, nếu người của quỷ vệ không am hiểu xem bản đồ, người quỷ vệ làm sao có thể thuận lợi qua cửa, ép thẳng tới trước mặt Lục Thừa Tướng và Lộc tiên sinh? Lẽ nào quỷ vệ cũng phải bị nước hút xuống như ta và Thiên Tuế gia?”
Tây Lương Mạt lành lạnh nhìn hắn, mỉa mai nói.
Kế hoạch lần này cái gì cũng là tương kế tựu kế, chỉ không ngờ khi nàng và A Cửu đang ngắm cá lại bỗng dưng rơi xuống nước, bị hút vào trong hang!
Nước lúc đó chảy rất xiết, chỉ cần không cẩn thận một chút là mất mạng như chơi.
“Điều này làm cho ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngài thân là người tham dự hạng nhất trong kế hoạch mưu nghịch này, nhưng ngay cả phần này của kế hoạch cũng không biết sao?” Tây Lương Mạt nói xong bèn nguy hiểm nheo mắt lại nhìn Chuẩn Sát.
“Hay là Chuẩn Sát Khả Hãn dã tâm bừng bừng, chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng nếu có thể thuận tiện loại trừ ta và Thiên Tuế gia cũng là một chuyện vô cùng tốt?”
Chuẩn Sát nghe vậy đôi mắt vàng kim hiện lên một tia âm u, sau đó nhìn Tây Lương Mạt cười khẽ: “Chuẩn Sát là người Hách Hách, người Hách Hách không giống người Trung Nguyên, các ngươi thích âm mưu quỷ kế, người Hách Hách chúng ta lại khinh thường đi làm, mong nữ vương Thực Thi giả đừng quên hứa hẹn của ngài với ta.”
Tây Lương Mạt liếc hắn, hừ khẽ: “Nếu là vậy thì tốt, còn cái khác, chờ ta thương lương với Thiên Tuế gia rồi nói sau.”
Danh Sách Chương: