Tây Lương Mạt nhìn nam tử trẻ tuổi im lặng ngồi trên xe lăn, lông mày của hắn dưới ánh mặt trời như một thanh kiếm sắc bén, làm cho gương mặt hắn có vẻ cực kỳ anh khí, nàng than khẽ một tiếng: “Lục điện hạ, ngài là anh hùng chân chính.”
Tư Thừa Niệm nghe vậy khẽ thì thầm: “Anh hùng chân chính? Vương Phi quá đề cao ta, nếu lần này không sơ sẩy mà thất bại thảm hại, sau khi phụ hoàng qua đời có lẽ bản vương cũng sẽ bình định biên quan, kéo quân lên bắc bao vây kinh thành cũng nên.”
Tây Lương Mạt cười khẽ: “Lục hoàng tử, ngài đã nghe câu thời thế tạo anh hùng chưa? Mẫu thân ngài tuy chỉ là cung nữ hầu hạ Hoàng Hậu nương nương chải đầu, nhưng trên người ngài chảy dòng máu của bệ hạ, ngài có dã tâm kiến công lập nghiệp, nhất đồ đại thống, hơn nữa công trạng nhiều năm trấn thủ biên cương giữa Tây Địch và Thiên Triều chúng ta không thể gạt bỏ, cần gì mất tự tin như thế.”
Sự khác nhau giữa anh hùng và kẻ thất bại chỉ là được làm vua, thua làm giặc mà thôi.
Tư Thừa Niệm không ngờ Tây Lương Mạt nói chuyện trực tiếp như thế, ngẩn người nhìn về phía Tây Lương Mạt, đôi môi tái nhợt gợi lên một nụ cười phức tạp: “Từ sau khi bản vương thụ phong Định Viễn Vương, không ai còn dám nhắc tới xuất thân của mẫu thân trước mặt ta nữa, Thiên Tuế Vương Phi vậy mà giống Thiên Tuế Gia… là người tính tình ngay thẳng.”
Lúc này, có y đồng nâng bình dược tiến vào, Tây Lương Mạt nhận lấy rồi đuổi y đồng đi, đổ một bát canh nhân sâm đưa cho hắn, chậm rãi nói: “Anh hùng không luận thành bại bằng xuất thân, ngay cả Cửu Thiên Tuế, ngài cảm thấy hắn xuất thân thế nào, bây giờ ra sao?”
Tư Thừa Niệm cười cười, nhận lấy bát canh nàng đưa uống một ngụm, thấy nàng không cố kỵ hắn cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ cười nói: “Cũng đúng, ngay cả Thái Tử điện hạ và ta đều phải gọi một tiếng Thái Phó đại nhân, hơn nữa, năm đó Thiên Tuế gia giảng bải cho đám hoàng tử công chúa chúng ta, ta nhớ mọi người đều thích nghe bài giảng của Thiên Tuế gia, còn vì hắn dạy học rất thoải mái, ai thích nghe thì nghe, hắn chỉ lo nói phần của hắn. Nếu có người hỏi thì đáp, cũng mặc kệ có ai trốn học hay không. Nay trải qua bao nhiêu mưa gió ở biên quan, ngẫu nhiên nhớ lại lời dạy của Thiên Tuế gia, cảm thấy rất có lý.”
Hắn thoáng dừng, rồi lại ảm đạm cười khổ: “Chỉ tiếc năm đó không nghiêm túc nghe Thiên Tuế gia dạy, nay muốn nghe cũng không còn cơ hội nữa.”
Tây Lương Mạt nghe vậy cười cười, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh Bách Lý Thanh gác chân lên bàn, lười biếng cầm thước giảng bài, mặc kệ một đám củ cải bên dưới chạy nhảy chơi đùa, nghĩ thôi đã thấy cực kỳ náo nhiệt, chỉ không ngờ đám củ cải kia trưởng thành lại thật sự hướng binh đao vào nhau.
Tư Thừa Niệm cúi đầu ho khan vài tiếng, thuận tay dùng khăn lụa trắng lau vết máu tràn ra từ khóe môi, lại xa xôi nói: “Bản vương có chuyện muốn nhờ, không biết Thiên Tuế Vương Phi có thể đồng ý hay không.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, không hứa trước, chỉ thản nhiên nói: “Lục điện hạ, mời nói, nếu ta có thể làm được nhất định sẽ làm cho ngài.”
Tư Thừa Niệm cũng không ép nàng đồng ý, chỉ nói: “Quý phủ của bản vương có hai đứa bé, lớn năm nay bốn tuổi, nhỏ mới ba tháng, nếu có cơ hội, ta hy vọng bọn họ có thể nhận Thiên Tuế Vương Phi làm nghĩa mẫu.”
Lần này tới lượt Tây Lương Mạt sửng sốt, nhìn vào ánh mắt nóng rực của Tư Thừa Niệm, một lát sau nàng thở dài: “Lục điện hạ, ngài nên biết, nếu ta đổi ý gây bất lợi cho Định Viễn vương phủ, cho dù ngài để các tiểu thế tử nhận ta làm nghĩa mẫu thì có ích gì?”
Ánh sáng lạnh trong mắt Tư Thừa Niệm chợt lóe lên, đang định nói gì lại bị Tây Lương Mạt ngắt lời, nàng nhìn vào mắt Tư Thừa Niệm nói từng chữ một: “Nhưng ta có thể hứa hẹn, chỉ cần ta ở trên thế gian một ngày sẽ bảo đảm hai vị tiểu thế tử và Định Viễn Vương Phi bình an vinh hoa một ngày, nếu ta không còn cũng sẽ bảo người của quỷ quân đưa bọn họ đến Kính Hồ, cho bọn họ một tiền đồ vui vẻ thuận lợi, nhưng sự lựa chọn của các tiểu thế tử sau khi lớn lên ta không thể quyết định, Lục điện hạ có tin ta không?”
Tư Thừa Niệm nhìn ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt của Tây Lương Mạt, thật lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, ít nhất ngươi chưa từng lừa ta, ta tin ngươi.”
Nữ tử này quá mức thẳng thắn, thẳng thắn đến mức thậm chí khinh thường phải có lệ với hắn, nhưng chính phần thẳng thắn này và cả sự kiên định trong mắt nàng làm cho hắn tin, mình sẽ không nhờ sai người.
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Đa tạ điện hạ tin tưởng, nhất định sẽ không nuốt lời.”
Tư Thừa Niệm lại nhìn nàng một lát, đáy mắt hiện lên tia lửa kỳ dị, hắn bỗng cười khẽ: “Nhân phẩm như Thiên Tuế Vương Phi, nếu năm đó bản vương gặp ngươi trước, nếu tinh mắt như Thiên Tuế gia, nói không chừng hôm nay sẽ không sa sút tới nước này.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn cười thản nhiên: “Nếu là Định Viễn Vương hăng hái năm đó nhất định sẽ không để ý một nữ nhi không được sủng ái của phủ Quốc Công, ta cũng tuyệt đối không gả cho người làm thiếp.”
Người đời nhìn thấy nàng có ngày hôm nay, có mấy ai nghĩ tới phía sau cảnh tượng vinh hoa này là từng bước sợ hãi, huống hồ A Cửu ác độc của nàng là sự tồn tại độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.
Tư Thừa Niệm không giận, chỉ tựa lên xe lăn nhìn bầu trời, xa xôi thở dài: “Đúng vậy… tất cả đều là số mệnh.”
Một con vẹt mập mạp vỗ cánh đậu lên vai Tây Lương Mạt, nó rỉa bộ lông đỏ sậm hoa lệ hiếm thấy của mình, túm lông trắng mềm mại trên đầu khẽ xòe thành một chiếc quạt lông xinh đẹp tinh xảo, nó liếc mắt nhìn Tư Thừa Niệm, ngáp một cái, cạc cạc vài tiếng phát biểu ý kiến.
Ngươi bề ngoài không xinh đẹp bằng hồ ly tinh, không ác độc, không lòe loẹt, không đáng đánh đòn, không có chút đặc sắc nào, nhìn đã không có khẩu vị rồi, A Mạt làm sao để ý ngươi được?
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch là chú chim nhỏ lương thiện —
Hoàng Đế băng hà, toàn quốc chịu tang, tất cả việc hiếu hỉ đều phải ngừng.
Bách quan để hiếu, vạn dân để tang.
Phi tần và mọi người trong cung khóc nức nở, tiếng khóc quanh quẩn trong cung cấm, giống như tiền giấy rắc đầy trên đường cung, theo gió bay lên, lắc lư mang theo vô số sầu oán.
Hồng nhan chưa già ân đã đoạn, huống hồ Hoàng Đế bệ hạ này còn có rất nhiều phi tần xinh đẹp trẻ trung, tuổi không hơn kém đám công chúa là bao, nay một nắm đất che đi thân hình mục ruỗng của Hoàng Đế, cũng chôn vùi linh hồn cơ đơn ướt át của bọn họ.
Nhưng trong một mảnh lệ sầu này cũng có tiếng cười không hợp cảnh, thậm chí là đại nghịch bất đạo.
“Ha ha… Tỷ tỷ, tỷ tỷ xem ta bắt được gì này.” Trong Tốc Ngọc Cung có một thiếu niên áo trắng mỹ mạo đến mức khiến người ta dao động, cầm thứ gì đó vội vội vàng vạng chạy tới hậu điện.
Tây Lương Mạt đang cùng nhóm quỷ quân nghiên cứu điệp báo mới truyền đến, bỗng thấy thiếu niên chạy vào như con chim nhỏ, tới trước mặt nàng giơ tay lên, vẻ mặt hưng phấn như hiến vật quý: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi xem đi!”
Tây Lương Mạt nhìn thấy trong tay hắn đang cầm một giỏ tôm nhỏ, tôm tươi roi rói nhảy bật lên trong giỏ trúc, bắn ra không ít bọt nước, ngay cả vạt áo và tay áo Bách Lý Lạc cũng ướt một mảng lớn.
Nàng hơi buồn cười, ý bảo những người khác tính kế hoạch hành động trước, nàng sẽ tới sau, rồi dẫn Bách Lý Lạc đi: “A Lạc, ngươi bắt tôm làm gì?”
Bách Lý Lạc cúi đầu nhìn nàng, tủm tỉm nói: “Không phải tỷ tỷ thích ăn tôm à, sáng nay ta phát hiện hồ nước ngay trong cung điện chúng ta có tôm, mà còn rất to nữa, nên ta nhờ Thắng công công làm cho ta cái cần câu tôm. Ngươi xem, ta bắt được nhiều tôm chưa này.”
Tốc Ngọc Cung của Bách Lý Thanh gần như là cung điện xa hoa nhất trong cung, bởi dẫn nước suối thu sơn cho Bách Lý Thanh tắm rửa nên cảnh trong Tốc Ngọc Cung cũng có núi giả dòng suối phỏng theo kỳ cảnh thiên nhiên thu sơn, dòng suối này trong suốt, hai bên trồng đủ loại hoa cỏ quý giá, trong suối nuôi rất nhiều tôm cá, không ai dám bắt, tôm cá ở đó cũng ngày càng béo tốt.
Tây Lương Mạt hơi giật mình, đời trước nàng xuất thân ven biển nên thường xuyên được ăn hải sản mà trong đất liền có vẻ xa xỉ, nhưng kiếp này muốn tới bờ biển là rất khó, hải sản cũng là những thứ xa xỉ mà chỉ Hoàng Đế mới ăn được, cho nên tuy nàng thích ăn tôm nhưng người bên cạnh gần như không ai biết.
Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới trong cung yến chào từ giã để đi sa mạc ngày ấy cũng có hải sản tươi mới của Tây Địch ra roi thúc ngựa không biết mệt chết bao nhiêu con ngựa mới đưa tới, nàng mỉm cười nhìn Bách Lý Lạc: “A Lạc, ai nói với ngươi tỷ tỷ thích ăn tôm?”
Bách Lý Lạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Là Thập ca nói, trước kia có đặc sứ Tây Địch tiến cống tôm đông lạnh, rất to, tỷ tỷ rất thích ăn!”
Tây Lương Mạt hiểu ra, thì ra Lam Linh phu nhân có khẩu vị giống nàng, thích ăn hải sản, Bách Lý Lạc quả thật đã coi nàng là Lam Linh phu nhân.
Tuy cốt châu của Tuyên Văn Đế giải được độc trên người hắn, cơn cuồng bạo mỗi khi bị gai độc kích thích thần kinh đã không còn dấu hiệu tái phát nữa, nhưng tâm trí hắn dường như vĩnh viễn dừng lại ở thời thơ ấu.
“Tỷ tỷ, ngươi sai người nấu đi, biết đâu sẽ ngon hơn tôm biển mà Thập ca mang đến cho ngươi đấy!” Bách Lý Lạc giơ giỏ tôm lên trước mặt nàng.
Tây Lương Mạt nhìn ánh mắt chờ đợi hồn nhiên của hắn, nói không ra lời từ chối, trong mắt hiện lên vẻ ôn hòa, định giơ tay ra nhận: “Được, lát nữa tỷ tỷ bảo Liên công công dặn phòng bếp nấu tôm…”
Bách Lý Lạc còn chưa kịp nói gì, một bàn tay thon dài bỗng vươn ra, không chút khách khí đập giỏ tôm rơi xuống đất “bịch” một tiếng.
“Ăn tôm cái gì, ngươi điên rồi hay sao, rảnh rỗi ra vườn làm quái gì, ở đây không ai thích ăn tôm, tiện nhân thích ăn tôm đã chết lâu rồi, cả Thập ca gì đấy nữa, bọn chúng đã chết cả rồi!” Bách Lý Thanh lạnh lùng nhìn Bách Lý Lạc, đôi mắt âm mị tràn đầy tức giận, lạnh lẽo.
Bách Lý Lạc sửng sốt, cúi đầu ngơ ngác nhìn tôm nhảy đầy đất, nước mắt tròn vành vạnh rơi xuống: “Nàng thích ăn mà, khi Thập ca tự mình làm tôm cho nàng nàng ăn rất vui vẻ nữa, nàng không chết… A Thanh, vì sao đệ nói bọn họ đã chết… Đệ làm rơi tôm của ta…”
Tây Lương Mạt thấy vẻ mặt khác thường của Bách Lý Lạc lập tức nắm lấy tay hắn, đồng thời tức giận trừng mắt với Bách Lý Thanh: “Ngươi mới điên rồi ấy, hắn vừa mới khỏi mà!”
Nói xong, nàng lập tức dịu dàng vỗ lưng cho Bách Lý Lạc: “A Lạc ngoan, đừng khóc, tỷ tỷ thích ăn tôm ngươi mang đến, không ai chết hết, ngươi đừng để ý đến đệ đệ của ngươi, hắn ghen tị vì hắn không bắt được nhiều tôm như thế, nên bắt nạt ngươi đấy!”
Trong mắt Bách Lý Lạc còn ngập đầy nước mắt, đôi mắt sạch sẽ ngây thơ của hắn nhìn Tây Lương Mạt, sợ hãi mở miệng: “Thật không? Tỷ tỷ thích ăn tôm ta bắt à?”
Tây Lương Mạt gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, tỷ tỷ thích nhất, A Lạc thật giỏi.”
Bách Lý Lạc nín khóc mỉm cười, lập tức ngồi xổm xuống, mặc kệ tôm rơi dưới đất dính đầy bùn cát, bắt lại ném vào giỏ, nhặt hết lên rồi đưa cho Bách Lý Thanh, có chút hoảng sợ nói: “A Thanh, cho đệ tôm của ta, lát nữa ta lại câu!”
Bách Lý Thanh nghe vậy vẻ mặt tái xanh, chỉ âm trầm trừng Tây Lương Mạt, rồi nhìn Bách Lý Lạc đang cố chấp đưa giỏ tôm cho mình, nhíu mày như đang nhẫn nại cái gì, giật lấy cái giỏ tôm trên tay Bách Lý Lạc, vừa xoay người vào trong điện vừa hừ lạnh: “Lau nước mắt nước mũi trên mặt ngươi đi, buồn nôn chết được!”
Bách Lý Lạc sửng sốt, nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt vừa mềm vừa ướt khiến Tây Lương Mạt thấy mà mềm lòng, chỉ cần là nữ tử, đối mặt với một “thiếu niên” mỹ mạo lại ngây thơ đáng yêu thế này đều sẽ nảy sinh mẫu tính.
Nàng lập tức lấy khăn tay trong tay áo ra vừa lau mặt cho hắn vừa an ủi: “Ngoan, đừng khóc, tỷ tỷ nói đúng mà, đệ đệ ngươi chỉ đang hâm mộ ghen tị thôi, hắn không có bản lĩnh câu được tôm nên mới thế, đứa bé không khóc nhè mới được tỷ tỷ thích.”
Tên Bách Lý Thanh kia một khi ác mồm ác miệng là có thể khiến người ta muốn sống muốn chết, rõ ràng rất để ý Bách Lý Lạc còn nhất định làm ra vẻ.
Bách Lý Lạc nghe vậy mới nâng cặp mắt tinh xảo hơi sợ hãi nhìn nàng, buồn bã hỏi: “Vậy nếu A lạc ngoan thì tỷ tỷ có thích A Lạc hơn A Thanh không?”
Tây Lương Mạt nhìn đôi mắt ngu ngơ, chóp mũi cao hồng hồng như một con thỏ nhỏ đáng thương của hắn, không khỏi trêu chọc cất cao giọng: “Đương nhiên rồi, tỷ tỷ thích đứa bé nghe lời, không thích đứa bé tùy hứng lại xấu bụng như A Thanh.”
“Tây Lương Mạt!” Tiếng hô vì căm tức mà đột nhiên cất cao của Bách Lý Thanh sắc nhọn như ma âm xuyên tai, làm cho Tây Lương Mạt và Bách Lý Lạc đều không nhịn được che lỗ tai.
“Giờ là lúc nào rồi, ngươi không ở trong điện thương lượng chính sự với mọi người, còn rảnh rỗi ở đó chơi với tên ngốc kia!” Bách Lý Thanh xoay người, nghiến răng nghiến lợi dắt Tây Lương Mạt kéo vào trong điện, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bách Lý Lạc.
Tây Lương Mạt nhét khăn tay vào trong lòng Bách Lý Lạc, dịu dàng nói: “Ngươi tới phòng bếp trước đi, lát nữa tỷ tỷ làm xong việc sẽ đi tìm ngươi.”
Nói xong đã bị Bách Lý Thanh mất kiên nhẫn ngang ngược kéo đi.
Bách Lý Lạc có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Tây Lương Mạt bị Bách Lý Thanh kéo đi biến mất trong điện, không khỏi giơ tay gãi đầu, cẩn thận cất cái khăn Tây Lương Mạt cho hắn đi, sau đó ôm lấy giỏ tôm hồn nhiên nhìn Tiểu Thắng Tử bị bỏ lại bên cạnh: “Thắng công công, chúng ta tới phòng bếp làm tôm cho tỷ tỷ và A Thanh ăn đi!”
Tiểu Thẳng Tử nhận lấy giỏ tôm đang hấp hối trên tay Bách Lý Lạc, khóc không ra nước mắt, cái miệng soi mói của Thiên Tuế gia tuyệt đối sẽ không ăn loại đồ ăn không tươi sống này, xem ra tự mình lại phải đi câu tôm dưới trời nắng rồi.
Vì sao những lúc nguy cấp thế này mọi người đều đang bận việc, chỉ có hắn phải cùng tiểu “thiếu gia” câu tôm cơ chứ!
Được rồi, loại oán giận này, nhân vật nhỏ bé như hắn nên để trong lòng nói thầm là được!
Bên này Tiểu Thắng Tử nhận mệnh dắt Bách Lý Lạc đi câu tôm, bên kia Tây Lương Mạt lại bực bội rút tay ra khỏi tay Bách Lý Thanh, lườm hắn: “Ngươi thật là, nhất định phải tỏ vẻ khó chịu thế sao, A Lạc ngốc, ngươi cũng ngốc rồi chắc!”
Tuy nàng biết hắn cáu giận vì Bách Lý Lạc bị tổn thương sâu như vậy còn nhớ thương kẻ thù, nhưng hắn không thể dịu dàng chút sao?
Dứt lời, nàng quay đầu đi vào trong điện.
Bách Lý Thanh nhìn bóng lưng nàng, đáy mắt quyến rũ hiện lên cơn tức, sau đó lại như biển sâu không đáy, nặng nề nhìn về phía chân trời, nở nụ cười tự giễu.
Đúng vậy, trước nay hắn luôn thích ghi hận như thế, âm âm u u không được ai thích, cho nên thấy A Lạc giống như không bị bất cứ thứ dơ bẩn nào để lại giấu vết, vẫn cười ấm áp tươi sáng như vậy, hấp dẫn ánh mắt mọi ngươi, rõ ràng là song sinh mà ngay cả Lam Linh năm đó cũng thiên vị A Lac, cho nên hắn ghen tị theo cảm tính.
Nay nghĩ tới mới cảm thấy thật thú vị, một đôi song sinh giống nhau như đúc, một người như tụ tập tất cả thiện và mỹ tốt đẹp nhất trên thế gian, một người lại lưng đeo ác và xấu.
Một bàn tay mềm mại bỗng nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, trước mắt xuất hiện một gương mặt tươi cười: “A Cửu, còn không đi vào đi, mọi người đang chờ chúng ta đấy.”
Lúc này biến thành hắn bị nàng kéo vào cửa.
Ánh mắt Bách Lý Thanh dừng trên bàn tay mềm mại của nàng đang nắm tay mình, một chút ấm áp từ bàn tay lan đến ngực.
Khóe môi tinh xảo của hắn nhẹ nhàng nhếch lên.
Không sao, còn có người trước mặt bằng lòng nắm tay hắn, hắn cũng chỉ cần sự ấm áp của nàng là đủ rồi.
Tây Lương Mạt vừa dắt người vào cửa vừa bất đắc dĩ cười khẽ, Thiên Tuế gia nhà nàng gần đây có xu hướng đa sầu đa cảm, nhà có kiều phu, nặng lời không nổi!
Chu Vân Tử phát hiện Tây Lương Mạt đi vào đầu tiên, lập tức cầm lấy một phong thư đưa về phía nàng, nhăn mày nói: “Thiên Tuế gia, tiểu tiểu thư, đây là tin tức người bộ Phong của Tư Lễ Giám vừa đưa tới, Tấn Ninh Vương, Tấn Bắc Vương, Đông Dương Vương, đại quân ba đường đều đã xuất phát đến huyện Thuật Dương, vùng quận Ninh Phong, không ở huyện Thuật Dương tập kết xuất phát về phía biên cảnh Tây Địch như bọn họ trình báo lúc trước, mà nay đã vượt qua Thuật Dương, quận Ninh Phong, đồng thời tiến về kinh đô đại doanh!”
Bách Lý Thanh nhướng lông mày ngồi xuống ghế trên, trào phúng hừ lạnh một tiếng: “Xem ra Lục Tướng gia thật sự có bản lĩnh, lại có thể thuyết phục ba vị phiên vương, không biết đã tung ra bao nhiêu ngon ngọt.”
Tấn Ninh Vương, Tấn Bắc Vương, Đông Dương Vương, mấy vị phiên vương đều là phong hào đồng lứa với thúc phụ của Tuyên Văn Đế, tới thế hệ Tuyên Văn Đế, vì không phải danh chính ngôn thuận lấy được vương vị, lo lắng vài vị phiên vương đức cao vọng trọng sẽ cấu kết với vây cánh còn sót lại của các huynh đệ bị hắn giết trong kinh thành, nên vẫn lệnh bọn họ ở lại đất phong không được hồi kinh, thường xuyên yêu cầu bọn họ tiến cống, còn lấy cớ cắt bớt đất phong của bọn họ, vài vị phiên vương vô cùng tức giận, bất đắc dĩ binh lực trên tay hữu hạn, hơn nữa danh bất chính ngôn bất thuận, cộng thêm Tư Lễ Giám không chỗ nào không xâm nhập giám thị, nên bọn họ không dám có động tác gì lớn.
Sau đó nhóm phiên vương cũng dần già đi, tân vương vào chỗ, đám tân vương này không phải nhân vật gì nổi tiếng nên Tuyên Văn Đế yên tâm hơn không ít.
“Nay biên quan nguy cấp, ngược lại cho bọn chúng một cơ hội tốt làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.” Bách Lý Thanh hơi nheo đôi mắt dài, hiện lên một tia khát máu nồng đậm.
Tây Lương Mạt trầm ngâm một lát, nhìn vài mũi tên đỏ trên bản đồ: “Ngày mai chính là bốn mươi chín ngày tiên đế nhập quan, sắp khởi hành nhập lăng, bách quan đều sẽ tới tế bái, đưa linh, các phiên vương còn bao lâu nữa mới tới kinh thành?”
Chu Vân Tử nhăn mày bấm ngón tay tính toán, sau đó nói: “Tình báo khẩn cấp đưa tới đây cần một ngày, vài vị phiên vương đã mỗi người phái ba nghìn kỵ binh hùng mạnh tiến về kinh thành trước, mỹ danh nói tế bái Hoàng Đế, Samuel truyền tin tới nói nhóm kỵ binh này đều cưỡi ngựa tốt nhất đẳng, cước trình cực nhanh, cho nên ta đoán ngày mai bọn họ có thể đuổi tới kinh thành.”
“Như vậy tổng cộng là chín ngàn người, dù sao đối phương dùng danh phúng viếng phái người vào kinh, nay trong thành đã không ít lời đồn đại, nếu trực tiếp phái kinh đô đại doanh ra e rằng không tốt thu dọn hậu cuộc, phái người của Cẩm Y Vệ đóng tại Kim Lăng và Thuật Dương cũng có thể ngăn bọn họ lại.” Lý Mật nhìn bản đồ, trầm ngâm nói.
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, kinh đô đại doanh là binh, Cẩm Y Vệ thì tính chất tương đương với sai dịch, hai bên tính chất khác nhau, ý nghĩa cũng khác nhau, phái binh ý chứng tỏ việc này đã trở thành giằng co cực đoan, nếu phái Cẩm Y Vệ thì lại thành mâu thuẫn nội bộ.
Nhưng Cẩm Y Vệ chỉ quen tác chiến đoàn thể nhỏ, sao có thể trực tiếp đối mặt với tinh binh của đối phương, nhất là người đã từng đao thật thương thật trên chiến trường như Tấn Ninh Vương và Tấn Bắc Vương.
Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự đánh lên, áp lực đối với biên cảnh Tây Địch không được giải quyết, huống hồ mục đích thật sự của bọn họ không phải khai chiến mà cần binh lực của mấy người kia để chỉ về phía biên quan.
Túc Vệ vốn được chọn từ biên cảnh Tây Nam để gia nhập Cẩm Y Vệ, lúc trước còn là một tham tướng dưới trướng Lục hoàng tử, cho nên quen thuộc với tình hình biên quan nhất, hắn trầm giọng nói: “Một khi nội loạn chỉ sợ lương thảo vận chuyển tới biên cảnh phía chúng ta sẽ xuất hiện vấn đề, nay Lục điện hạ đã bị trọng thương, tam quân chưa động, lương thảo đi trước, biên quan không có đại tướng, binh mã của Quốc Công gia đang gom góp lương thảo, cho dù chạy tới biên quan, chỉ sợ mười sáu thành biên quan đã bị hạ mười một thành, chúng ta chỉ có thể chiến đấu trong núi, không có thành để dựa vào. Tây Địch nhiều núi, đây rõ ràng là cách chiến mà bọn chúng am hiểu!”
Lời này nói ra mọi người đều im lặng.
Một lát sau, Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Có lẽ Lục Tướng gia đã sớm tính toán cặn kẽ điều chúng ta lo lắng mới dám đối đầu thế này.”
“Nhưng nếu biên quan thất thủ, cho dù Thái Tử đăng cơ thì xung quanh cũng đầy gió lửa, có gì tốt cho hắn?” Túc Vệ tuy giỏi về dùng binh nhưng không giỏi đấu tranh chính trị, nên rất khó hiểu.
Trên gương mặt im lặng của Bách Lý Thanh một mảnh tăm tối, hắn nhếch khóe môi, lạnh nhạt nói: “Hận người có, cười kẻ không có, nay Lục Thừa Tướng hận chết bản tọa, chỉ mong kéo bản tọa xuống báo thù, nào còn nhớ gì gia quốc thiên hạ, nếu hắn không chiếm được thì khiến tất cả mọi người không chiếm được.”
Tây Lương Mạt thầm than trong lòng, đúng vậy, Lục Thừa Tướng có huyết hải thâm thù với Bách Lý Thanh, nay mất lý trí cũng không có gì lạ, người kia rõ là có bản lĩnh chọc người chết phải tức bật dậy.
“Thiên Tuế gia, nếu lúc trước ngài còn giữ người Lục gia, nói không chừng chúng ta có thể ép họ Lục kia cúi đầu trước chúng ta!” Túc Vệ nhanh mồm nhanh miệng, vẻ mặt tiếc nuối.
Lời này vừa nói ra, Lý Mật trách cứ trừng mắt với hắn, đang trách Thiên Tuế gia ngoan độc hay sao? Lát nữa chọc giận gia thì ngươi tha hồ mà chịu.
Túc Vệ cười hì hì nhưng cũng có chút bất an.
Trên mặt Bách Lý Thanh lại không một chút giận dữ, chỉ cười cười nghịch bảo vệ móng trên ngón út của mình: “Cứ để hắn điên đi, càng hận bản tọa càng tốt, tốt nhất điên đến mức cầm dao đến ám sát bản tọa, đó mới là tốt nhất.”
Lời nói của Bách Lý Thanh làm cho mọi người sửng sốt, Thiên Tuế gia ý là…
Lại thấy hắn bỗng lạnh giọng hạ lệnh: “Lập tức điều Hổ Khiếu Vệ của kinh đô đại doanh tới huyện Thuật Dương và quận Ninh Phong, trọng binh canh gác ba thông đạo hướng tới kinh thành, ép bọn họ đi qua Thiên Dương Quan cực kỳ hiểm trở, được xưng là nhất tuyến thiên*, xếp đá tảng, cung nỏ, lôi mộc, dụ kỵ binh sau khi hội họp của ba phiên vương chạy về nơi đó, giết chết hết bọn chúng, không được để chạy bất cứ kẻ nào!”
*Nhất tuyến thiên: là một con đường nhỏ giữa 2 vách núi, hình thành khi có địa chấn xảy ra, núi nứt làm đôi, để lại một con đường nhỏ ở giữa.
Mọi người sửng sốt, không ngờ Bách Lý Thanh quen thuộc địa hình Thuật Dương và Ninh Phong như thế, há mồm là nói ra được, nhưng đây là định trực tiếp trở mặt với ba phiên vương sao?
Đám Lý Mật đang định tiến lên khuyên can, lại thấy Tây Lương Mạt bỗng mỉm cưởi, thản nhiên nói: “Theo ta thấy tốt nhất không nên phái người của kinh đô đại doanh tới Thiên Dương Quan, nơi đó giao cho người của bộ chữ Binh và bộ chữ Đấu đi, bọn họ đã ở Thuật Dương và Ninh Phong rồi.”
Bách Lý Thanh nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt xa xăm như vực sâu không đáy, khẽ cười ra tiếng: “Người hiểu ta chỉ có nha đầu, được rồi, để ta xem quỷ quân của ngươi có đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như trong truyền thuyết hay không.”
Để hắn xem bông hoa ăn thịt người trong lòng bàn tay hắn lộ ra răng nanh.
Đám Lý Mật không khỏi nói thầm trong lòng, bộ chữ Binh và bộ chữ Đấu tổng cộng chỉ bảy trăm người, chống lại chín nghìn cường kỵ binh, cho dù địa hình như nhất tuyến thiên cũng là cố sức, huống hồ…
Ý của Thiên Tuế gia là không tha cho bất cứ kẻ nào.
Nhưng nhóm chủ tử đã quyết định, bọn họ đương nhiên không còn quyền nói.
— Ông đây là đường ranh giới nguy cấp —
Lụa trắng bay lượn trong không trung, khói lửa đốt tiền giấy và vàng mã lượn lờ trong Tu Hành Điện, trước linh cữu của Tuyên Văn Đế, văn võ bá quan, nội ngoại mệnh phụ cấp cao đồng loạt mặc quần áo trắng, để tang, phúng viếng chủ tử đã về tây thiên của mình, ba quỳ chín lạy, tiếng khóc vang trời.
Các đại thần bộ Lễ vẩy một chén rượu trắng vào lòng đất tế cáo thiên địa.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đứng trước linh cữu dẫn một một nhóm cung tần chủ trì đồ cúng, bên cạnh nàng là Hàn Quý Phi sắc mặt hơi tái, nước mắt ẩm ướt lại vẫn quyến rũ như trước, có điều lúc này trong lòng nàng ta có chút không yên, mặt mày hiện lên một chút oán khí, đang lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ tử gần như khóc ngất đi trước linh cữu của Hoàng Đế.
Nhìn người kia mái tóc hoa râm, gào khóc thảm thiết, lại nhìn Thái Tử điện hạ cao lớn bên cạnh bà ta, trong lòng Hàn Quý Phi cực kỳ bực bội, nàng ta cáu kỉnh nói: “Trưởng Công Chúa điện hạ, bệ hạ đã nói không bao giờ muốn gặp nữ nhân này nữa, nay ngài vi phạm ý chỉ của bệ hạ là rất không ổn!”
Hoàng Hậu vẫn thích làm ra vẻ, ỷ vào Hoàng Đế đã qua đời, bản thân lại có con trai biết tiến tới, mới dám công khai tới trước mặt bọn họ khóc tang, thật không biết xấu hổ.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lạnh lùng liếc Hàn Quý Phi một cái: “Ngươi lắm lời vậy làm gì, chê anh linh hoàng huynh còn chưa đủ không yên ổn phải không?”
Giọng nàng không nhỏ, không ít người đều nhìn sang.
Hàn Quý Phi ngẩn ra, nàng ta trợn mắt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, tiện nhân này bình thường chuyên môn gây chuyện với nàng, nay nói vậy trước mặt nhiều người là định làm nhục nàng sao?
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Không muốn bị người ta làm nhục thì tốt nhất câm cái miệng của ngươi vào, nếu không bằng trình độ hoàng huynh yêu thương ngươi, nói không chừng chôn cùng hoàng huynh là thích hợp nhất.”
Hàn Quý Phi hoảng sợ, lập tức ấm ức cúi đầu, đáy mặt lại hiện lên một tia oán độc, không phải ức hiếp nàng không có con trai thôi sao, nàng không có con trai chẳng phải tại lão chủ chứa Hoàng Hậu kia làm hại!
Nàng nhìn Thái Tử vẻ mặt thống khổ nâng Hoàng Hậu lên, trong mắt thoáng qua tia sắc lạnh, có con trai thì có gì hơn người, ngôi vị Hoàng Đế này chưa chắc do ai ngồi đâu.
Hàn Quý Phi nghĩ vậy, mắt liếc về phía Lục hoàng tử im lặng ngồi trên xe lăn nhìn linh cữu.
Cũng đang lặng lẽ đánh giá Lục hoàng tử Tư Thừa Niệm còn có Tư Thừa Kiền.
Nếu nói bầu không khí tràn ngập bi thương thống khổ chi bằng nói bầu không khí rất kỳ lạ, mọi người đều biết hôm nay sẽ tuyên bố ai làm tân chủ của Thiên Triều, mà Thái Tử danh chính ngôn thuận có Lục Tướng gia và một phái quan văn thanh lưu trong triều ủng hộ, Lục hoàng tử có Tĩnh Quốc Công cầm đầu võ tướng ủng hộ, còn có một Thập Lục hoàng tử nho nhỏ vừa tròn một tuổi sau lưng có Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ.
Thế chân vạc như vậy gần như làm cho người ta cảm thấy trong không khí tràn ngập cảm giác áp lực trước giông bão, không ai biết ngay sau đây ai sẽ đang cơ làm vương, ai sẽ máu tươi ba thước.
Khóc tang có thời gian nghỉ ngơi, đám quan viên và đệ tử hoàng tộc khóc một buổi sáng đã vô cùng mệt, nắng gắt rất choáng váng, vì thế được cơ hội nghỉ ngơi bọn họ đều tìm khắp ngõ ngách, bất chấp phong phạm vương tộc mà ngồi trên chiếu.
Bách Lý Thanh lười biếng ngồi trên hành lang dài, uống trà đá, ánh mắt dừng ở chân trời phương nam: “Nha đầu đó đã đến nơi chưa?”
Tiểu Thắng Tử biết chủ tử của mình đang nói ai, lập tức nhẹ giọng nói: “Tính thời gian ước chừng tiểu thư đã đến nơi.”
Ánh mắt Bách Lý Thanh dừng ở “Tây Lương Mạt” đang quy củ ngồi giữa đám nội mệnh phụ, thản nhiên nói: “Bảo đồ giả kia cẩn thận chút, nếu diễn thế thôi cũng bại lộ thì bảo nàng ta mang đầu tới gặp.”
Tiểu Thắng Tử lập tức nói: “Gia yên tâm, chắc chắn sẽ không có lỗi, thuật dịch dung của Hồng Ngọc phu nhân rất cao siêu.”
Sau đó hắn bỗng nhìn thoáng qua cái gì, lập tức ghé vào bên tai Bách Lý Thanh nói: “Thiên Tuế gia, Lục điện hạ tới chỗ Thái Tử điện hạ.”
Bách Lý Thanh nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Lục hoàng tử sai người đẩy xe lăn về phía tiểu đình mà Thái Tử và Lục Thừa Tướng đang nghỉ ngơi, đáy mắt hắn thoáng qua tia sáng kỳ lạ: “Ừ.”
Trò hay, sắp bắt đầu rồi.
Hắn thật sự chờ mong hương vị tanh của máu, mùi đó làm cho hắn cảm thấy trong huyết mạch mình tràn ngập một sự hưng phấn khó có thể nói thành lời.