Đồng thời, nàng phản đối không chút do dự: “Tuyệt đối không được!”
Đàn ông là không thể nuông chiều!
Sau đó, nàng nhào tới vừa kéo thắt lưng của hắn vừa lải nhải: “Không được, không được, không được!”
Bách Lý Thanh vội vàng kéo quần áo mình, tức giận nói: “Nha đầu thối, ngươi đang ghen tị một cách trơ trẽn đấy!”
Một lôi một kéo, hai người dùng dằng một lúc lâu, dưới tình hình Tây Lương Mạt không tiếc kéo rách áo hắn, Bách Lý Thanh đành phải thỏa hiệp.
Kết quả thỏa hiệp là hai người đều mặc quần áo vải thô, đi trải nghiệm cuộc sống bình dân.
Tây Lương Mạt chỉnh trang lại qua loa, nhìn Bách Lý Thanh sa sầm mặt ghét bỏ quần áo vải thô trên người, nàng cười giảo hoạt: “Cửu thúc, còn chưa đi à, nếu không đi thì cháu mời những người khác đi cùng đây!”
Sắc mặt Bách Lý Thanh biến thành màu đen trong nháy mắt: “Ngươi dám!”
Thế nhưng hắn vẫn lập tức đuổi theo Tây Lương Mạt.
Chuyện hai người ra ngoài chỉ dặn dò vài người, hai người chững chạc nhất là Liên công công và Hà ma ma nhìn nhau, cuối cùng không khuyên can gì, dù sao giữa gia và Quận Chúa vừa mới trở lại bình thường, hơn nữa thượng kinh là địa bàn của Tư Lễ Giám, cứ để hai vị chủ tử tùy hứng một lần đi.
Thế nhưng Tiểu Thắng Tử lại cắn môi, năn nỉ hỏi: “Gia, khi nào ngài trở về?”
Hắn còn muốn đi ngắm đèn lồng nữa, mấy nha đầu Bạch Liên, Bạch Diệp làm rất nhiều đồ ăn ngon và đèn lồng đẹp, chờ hắn đi bình phẩm, Tiểu Thắng Tử hắn tuy đã không còn là nam nhân những hiếm khi nào có cơ hội được con gái vây quanh như thế, lẽ nào lại mừng hụt hay sao?
Bách Lý Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp xách Tây Lương Mạt đi mất.
Hai người nhảy lên tường cung, biến mất tăm, mấy bóng đen gần như mắt thường không thể nhìn thấy cũng biến mất theo.
Hà ma ma cùng Liên công công nhìn nhau cười, tảng đá lớn trong lòng được buông xuống.
Chỉ có Tiểu Thắng Tử còn ở kia thì thầm oán giận: “Aizz, được dịp tết nguyên tiêu đi chơi thì gia lại chạy mất, thế là ta không thể đi chơi, phải ở nhà canh cửa…”
“Chát!” Liên công công tức giận vỗ một cái lên đầu Tiểu Thắng Tử, the thé mắng: “Không có tiền đồ, nếu Thiên Tuế gia không vui, sau này ngươi cũng đừng mơ được sống yên thân!”
Tiểu Thắng Tử nghĩ thấy cũng đúng, đành ngoan ngoãn canh cửa.
— Ông đây là đường ranh giới hôm nay Cửu thúc rất vui vẻ —
Lại nói tới bên này, hai người cùng nhau ra khỏi hoàng thành liền thấy đám người rất náo nhiệt.
Đêm nguyên tiêu cho phép bách tính tới gần hoàng thành, tuy không được vào nhưng cũng có thể nhìn lén hoàng cung nguy nga huy hoàng và đủ loại đèn hoa lệ tinh xảo treo trên tường thành.
Vì thế Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh rất dễ dàng hòa vào biển người.
Tuy khi làm cô nương có thể thường xuyên tới Quốc Sắc Lâu, thế nhưng từ khi lập gia đình, ra ngoài sẽ không tiện như trước, phải mượn cớ, hóa trang để đi ra.
Càng miễn bàn sau khi gả cho Bách Lý Thanh, đủ loại chuyện bận rộn, Quốc Sắc Lâu cũng do mấy nha hoàn bên cạnh xử lý.
Vì thế có thể ra ngoài chơi thế này dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Mới chỉ một lúc, nàng một tay cầm mứt quả, một tay cầm thịt xiên nướng Khuyển Nhung, ăn mồm miệng đầy dầu.
Bách Lý Thanh sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng nói: “Thứ này ngươi cũng ăn, bẩn chết được, mà ngươi có thể đừng ăn khó coi vậy được không, lẽ nào ngươi không thấy rất nhiều người đang nhìn chúng ta sao?”
Nhiều người thế này, cả loại ánh mắt đó nữa, thật sự khiến hắn… không thể chịu nổi nữa!
Bách Lý Thanh không nhịn được nắm chặt tay, nổi da gà toàn thân.
Tây Lương Mạt vừa ném xiên thịt đã ăn sạch bách xuống, vừa gặm một xiên khác, liếc hắn nói: “Cửu thúc, ngươi cho rằng những người đó đang nhìn ta à? Bọn họ rõ ràng đang nhìn ngươi đấy biết không?”
Từ khi bọn họ hòa vào đám người đến nay, tần suất quay đầu nhìn lại gần như một trăm phần trăm, còn có không ít người vì quá say đắm mỹ sắc nên đèn lồng trong tay đốt mông người phía trước, kết quả là người phía trước hoàn toàn không phát hiện… bởi vì bọn họ đều đang quay đầu ngẩn người nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh.
Dưới tình hình được toàn dân vây xem thế này, Bách Lý Thanh vừa không có cỗ kiệu hiển hách, cũng không có khí thế Thiên Tuế gia chỉ cần giận dữ là thây chất thành đống máu chảy thành xông, dựa vào hơi thở ngày càng có vẻ âm u trên người hắn thì chỉ ngăn được người ta không dám động tay động chân, chứ không ngăn được người ta nhìn hắn chòng chọc.
Có điều, có cái lợi là…
Nàng hoàn toàn không khó khăn gì nhặt được tám cái túi tiền, sáu cái vòng tay, một túi khuyên tai và nhẫn bảo thạch.
Túi tiền là vì không ít người không cẩn thận làm rơi, trong đó còn có hai cái vì có tên trộm nhìn Bách Lý Thanh đến ngây người, kết quả là ngay cả túi tiền của chính hắn cũng rơi mất luôn, về phần vòng tay, khuyên tai, nhẫn bảo thạch thì đều do đại cô nương, tiểu nương tử “không cẩn thận” xấu hổ rơi ngay trước mặt Bách Lý Thanh, hoặc trước mặt đứa “cháu trai” là nàng.
Tây Lương Mạt cảm thấy, khi nào thiếu tiền, cứ dẫn gia nhà mình đi một vòng trong chỗ đông người, nhất định có thể làm giàu!
Phất lên trong một đêm, không gì hơn thế này!
À, còn một cái lợi nữa là… được ăn vặt thoải mái!
Xiên thịt dê trên tay nàng là người Khuyển Nhung kia tặng.
Bởi vì ông chú Khuyển Nhung bán thịt nướng muốn lấy thịt dê nướng mỹ vị để chinh phục dạ dày của mỹ nhân Bách Lý, sau đó chinh phục chính hắn.
“Hì hì hì…” Tây Lương Mạt nhớ tới ông chú kia bị ánh mắt đáng sợ của Bách Lý Thanh liếc qua xong sợ đến tè ra quần mà vẫn không nhịn được muốn tặng thịt dê, nàng lại muốn ôm bụng cười.
“Tây Lương Mạt!” Bách Lý Thanh nghiến răng nghiến lơi, trừng mắt nhìn chằm chằm tên khốn vui vẻ thừa dịp cháy nhà đi hôi của, còn sung sướng đổi sắc đẹp lấy đồ ăn đi trước mặt mình.
Tây Lương Mạt thấy sắc mặt hắn tái mét, nắm tay siết chặt, lốc đen cuồn cuộn trong mắt, dáng vẻ nhẫn nhịn sắp bùng nổ.
Nàng vội vàng dính sát đến, ôm lấy tay hắn, bỗng cảm thấy tay hắn lạnh đến đáng sợ, thậm chí còn đang run run, nhất thời thấy có chút khác thường, nàng hoài nghi hỏi: “Cửu thúc, ngươi làm sao vậy?”
Đôi mắt Bách Lý Thanh càng thêm tối tăm, giống như có yêu thú táo bạo sắp lao ra từ biển chết, hắn nhắm mắt lại, nói từng chữ một: “Buồn nôn, ta thà rằng ở giữa một đống thi thể còn hơn!”
Đây là chứng sợ hãi đám đông sao? Dường như hắn rất ghét nơi đông người, ghét ánh mắt tham lam nhìn hắn, cho dù đó được coi là ánh mắt ái mộ, hắn cũng hoàn toàn không thể chịu được.
Được rồi, nếu là nàng, có lẽ cũng không chịu nổi tình cảnh cứ ra ngoài là bị người ta vây xem như thế.
Có câu “khán sát Vệ Giới*” cũng là có lý cả.
*Vệ Giới – mỹ nam chết thảm vì ‘fan cuồng’. Vệ Giới hay còn có tên khác là Vệ Vương Giới, Thúc Bảo, được miêu tả trong Tấn thư bằng những từ như “minh châu”, “ngọc nhuận”. Từ thời thơ ấu, chàng đã có khí chất kỳ lạ, khi ngồi trên xe cho dê kéo đi trên đường Lạc Dương thì luôn dõi mắt nhìn xa, trông giống như một bức tượng được chạm từ bạch ngọc, người dân thường đổ xô ra xem và gọi chàng là “bích nhân” (người ngọc bích). Trong một lần chàng di cư về thành Kiến Nghiệp, quan quân, nhân sĩ, dân thường trong vùng lâu nay đã nghe tiếng đồn về vẻ đẹp của Vệ Giới nên đổ xô ra đường chào đón, vây lấy chàng để ngắm nhìn hết lớp này đến lớp nọ, khiến xe của Vệ Giới không di chuyển được suốt mấy ngày. Vốn thể chất yếu đuối, chàng mệt đến ngất xỉu, ốm một trận thập tử nhất sinh rồi chết. Đây có lẽ là cái chết tức cười nhất trong các mỹ nam Trung Quốc, sau này trở thành điển cố “khán sát Vệ Giới”, nghĩa là “nhìn giết Vệ Giới” để nói về bi kịch bắt nguồn từ cái đẹp. Nhọ =))
Tây Lương Mạt nhăn mày, ném hết thịt dê trong tay rồi làm ký hiệu với không trung.
Chỉ chốc lát sau, mọi người bỗng nghe một giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Tiền rơi kìa!”
Nương theo giọng nói lanh lảnh này là một đống tiền đồng, bạc vụn, trân châu rơi như mưa, rắc xuống đám người.
Cơn mưa bạc khiến đám người lập tức sôi trào.
“Của ta, của ta!”
“Oa, nhiều tiền quá!
“Mau nhặt đi!”
“Tránh ra, đừng giẫm lên hạt châu của ta!”
Mị lực của mỹ nhân dù sao cũng không sánh bằng sức hút của đồng tiền, mọi người đồng loạt vứt mỹ nhân ra khỏi đầu, ngồi xổm xuống… cướp tiền!
Hiển nhiên, không còn là tiêu điểm chú ý trong chốc lát, Bách Lý Thanh thoáng thả lỏng cơ thể căng cứng, sau đó Tây Lương Mạt lập tức ôm lấy tay hắn chui vào trong đám người, quẹo vài cái rồi biến mất.
Bước vào trong ngõ nhỏ tối tăm không người Tây Lương Mạt mới buông tay Bách Lý Thanh ra, cười hì hì vỗ vai hắn: “Thế này có đỡ hơn không?”
Bách Lý Thanh im lặng, bàn tay lạnh lẽo của hắn khiến trong lòng Tây Lương Mạt có chút đau lòng, hiếm khi nào nhìn thấy Bách Lý Thanh mất không chế thế này, Tây Lương Mạt kéo tay hắn, nhẹ giọng săn sóc: “Nếu khó chịu thì chúng ta hồi cung đi.”
Bách Lý Thanh cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, âm u nói: “Hừ, đám dân đen này đúng là thấp kém, đều đi nhặt thứ vật thô tục như thế, lẽ nào mặt bản tọa không đẹp bằng những thứ thô tục kia sao?”
Tây Lương Mạt nghe vậy suýt chút nữa ngã quỵ, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị gia này, ngươi rối loạn nó cũng có mức độ thôi nhé!”
Đối với loại bệnh nhân có triệu chứng tổng hợp của teo não, kiêu ngạo hết thuốc chữa, hoàn toàn không nắm được trọng điểm, vừa chán ghét bị người ta nhìn bản mặt đẹp của hắn, vừa không chịu nổi bản mặt đẹp của mình bị lãng quên, nàng chỉ muốn nói một câu – biến nhanh còn kịp!
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia xinh đẹp thiên hạ vô địch —
Sau cuộc du ngoạn cực kỳ hỗn loạn, khi Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh xuất hiện trên đường lần thứ hai, trên mặt Bách Lý Thanh đã có thêm một tấm khăn mỏng bọc gương mặt hắn lại, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Ý của Tây Lương Mạt là bọc cả cái mặt hắn vào, thế nhưng bị Bách Lý Thanh kiên quyết từ chối vì tổn hại hình tượng.
Mặt che được, khí chất trên người không che được, dù vẫn cực kỳ xuất chúng thì ít nhất không còn khiến người ta vây xem nữa.
Cuối cùng Tây Lương Mạt cũng được thanh thản ăn đồ ăn vặt của nàng, dắt “bàn tay nhỏ” của phu quân… Được rồi, là dắt bàn tay nhỏ của “Cửu thúc” đi dạo chợ.
Tây Lương Mạt bỗng nhìn thấy một người dáng dấp thư sinh bán châu hoa thủ công, tuy chỉ là chút hạt châu lưu ly giá rẻ nhưng được cái phong cách cổ kính, rất tinh xảo.
Thư sinh kia dường như xấu hổ vì bị khách nữ vây quanh, cũng không biết chào mời, thế nhưng vì hàng hóa rất tinh tế nên buôn bán cũng không tệ.
Tây Lương Mạt cũng là con gái, đương nhiên cảm thấy hứng thú, bèn kéo Bách Lý Thanh chạy tới xem, thư sinh gặp người cùng giới tính hiếm có, có vẻ thở phào một hơi, cười nói với Tây Lương Mạt: “Vị tiểu ca này thật tinh mắt, đây là tay nghề của nương tử tại hạ, đóa hoa ở trong ngọc lưu ly đều được làm từ hoa thật.”
Tây Lương Mạt nhìn kỹ, quả là vậy, bông hoa được bọc trong ngọc lưu ly, vô cùng khéo léo.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Tây Lương Mạt nói, ánh mắt liếc tới chỗ Bách Lý Thanh, ý bảo đối phương chuẩn bị bỏ tiền mua đồ cho vợ.
Bách Lý Thanh là nhân vật thế nào, thường ngày đã nhìn quen, dùng quen châu ngọc cao cấp nhất, với tay nghề ưu tú nhất, đối với thứ này đương nhiên cực kỳ khinh thường, có chút mất kiên nhẫn nói: “Trong nhà cái gì chẳng có, những thứ này rất thô kệch.”
Tây Lương Mạt còn chưa nói gì người bán hàng thư sinh kia đã bất chấp, có vẻ hắn không thể chấp nhận được tay nghề của nương tử nhà mình bị người ta khinh thường, lập tức nói: “Vị đại thúc này, không thể nói như vậy, các cô nương này đều rất thích tay nghề của nương tử nhà ta, đêm nay đã bán được hơn ba mươi chiếc, nhi tử của ngài rất tinh mắt, mua về tặng thê tử của ngài hoặc thê tử tương lai nhất định cô nương đó sẽ yêu thích!”
“Đại… Đại… Đại thúc, nhi… nhi tử và… thê tử?” Bách Lý Thanh giống như bị sét đánh, hai mắt mở to, phản ứng có phần chậm chạp, cực kỳ gian nan phun ra mấy chữ từ kẽ răng, giống như muốn ăn thịt ai đó.
Tây Lương Mạt đã tỉnh lại từ sững sờ ban đầu, chống tay lên cái cột gỗ, toàn thân hiện ra một trạng thái co quắp quái dị… vì nín cười.
“Đại thúc, ngài đừng không tin, nếu không ngài hỏi tiểu cô nương này xem!” Người bán hàng thư sinh thấy Bách Lý Thanh như vậy còn tưởng hắn đang do dự và hoài nghi, lập tức chỉ vào một nhóm cô nương đang chọn trâm cài tóc.
Nhóm cô nương kia còn rất nhiệt tình mồm năm miệng mười đáp lại: “Đúng thế, rất đẹp mà.”
“Ừ, giá cả cũng phải chăng, ba văn tiền một chiếc trâm, kiểu dáng không kém gì trâm cài ở cửa hàng lớn, cài lên cũng rất đẹp.”
“Ta còn muốn mua thêm hai chiếc nữa.”
“Trông tiểu ca này rất trẻ tuổi tuấn tú, có lẽ đang tìm nàng dâu phải không, cái này rất hợp để làm vật đính ước đấy.”
“Đại thúc, ngài thích con dâu thế nào?”
Vừa nói có hai tiểu cô nương còn xấu hổ len lén liếc nhìn Tây Lương Mạt, dáng vẻ thẹn thùng.
Cũng khó trách, Tây Lương Mạt tuy mặc một bộ quần áo vải thô tầm thường nhưng khí chất quý môn cao phiệt vẫn còn đó, cộng thêm dung mạo tuấn tú, mặc nam trang càng có vẻ anh khí bừng bừng, vóc dáng coi như cao ráo trong số nữ hài, đương nhiên tương đối thu hút sự chú ý sau khi Bách Lý Thanh đã che mặt đi.
Hơn nữa triều đại này ràng buộc đối với nữ tử có phần nghiêm ngặt, thế nhưng khuê nữ nhà nghèo lại tự do hơn nhiều.
Chỉ là, rất hiển nhiên, có người đối với chuyện này vô cùng, vô cùng không hài lòng, hoặc có thể nói là vô cùng tức giận!
Cảm nhận bầu không khí âm trầm quỷ dị, sát khí nặng nề như vạn ma xuất thế mà Bách Lý Thanh tản ra trong phút chốc, đám tiểu cô nương đồng loạt hoảng sợ lùi lại vài bước.
Tây Lương Mạt thấy người nào đó liên tiếp bị đả kích hoặc bị lời nói kích thích đến mức sắp bùng phát, chẳng may lão yêu ngàn năm này xù lông biến hình ở đây thì hậu quả khó lường, bách tính thượng kinh đừng mơ có một tết nguyên tiêu an lành nữa.
Nàng lập tức bỏ lại chút bạc vụn, tùy tiện cầm mấy cái trâm nhét vào trong lòng, sau đó kéo tay Bách Lý Thanh đi ra khỏi đám người, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi dạo tiếp thôi.”
Rồi nàng nài ép lôi kéo Bách Lý Thanh đi mất.
Một đám cô nương và người bán hàng thư sinh vẻ mặt hoang mang nhìn quanh.
“Ơ, có chuyện gì thế nhỉ, sao vừa rồi cảm thấy có gì đó rất đáng sợ lướt qua thì phải?”
“Có lẽ là ảo giác thôi.”
…
Tây Lương Mạt kéo Bách Lý Thanh, lại tùy tiện chui vào một ngõ nhỏ, rồi lập tức quay sang nhìn hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng, một lúc sau lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cười thì cười đi.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, hít một hơi: “A Cửu, ngươi nhìn rất trẻ tuổi, được rồi, đừng để trong lòng.”
Con gái nhìn vốn non nớt, hơn nữa hôm nay nàng không dùng son phấn, nhìn như một thiếu niên mười mấy tuổi, nếu Bách Lý Thanh lộ mặt thì thật sự không nhìn ra tuổi tác cụ thể, thế nhưng hắn che mặt nên toàn thân chỉ còn khí thế kiêu căng trầm ổn lại tối tăm vì quanh năm ngồi trên địa vị cao, cho nên nhìn có vẻ thật sự… ừm, rất trưởng thành.
Có điều… Cha?
Mắt của tiểu thư sinh kia có phải lão hóa rồi không, hay là… hắn nói thật?
Bách Lý Thanh mặt không chút biểu cảm, bỗng nói: “Giọng nói của ngươi biến điệu.”
Tây Lương Mạt hạ tầm mắt: “À, thật không? Vậy…”
Nàng bỗng xoay người, chống tay lên tường: “Cho phép ta lấy lại bình tĩnh sau cuộc chạy trốn đầy lo lắng… thưa cha.”
Tây Lương Mạt chống tường, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cười lên như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . . .”
Toàn thân nàng run rẩy, cười đến thắt cả bụng.
“Đau bụng quá… A, cha à… Khi nào ngươi mới lấy cho ta một nàng dâu… Ha ha ha ha ha ha ha!”
Bách Lý Thanh nhìn nàng đứng không nổi, ngồi xổm xuống ôm bụng cười như điên, cười chảy cả nước mắt, sắc mặt từ xanh biến trắng, từ trắng biến tái, từ tái biến xanh, cuối cùng…
Trong ngõ nhỏ vang lên tiếng yêu tinh rít gào: “Thứ vô liêm sỉ nhà ngươi, buồn cười đến vậy sao? Cười chết luôn đi, xấu xí còn thích gây sự chú ý, bản tọa đã nói đừng có chui vào cái đám người thấp kém kia, ngươi… ngươi còn cười!”
Thật sự nên sai người móc hết mấy đôi mắt chó kia xuống!
“Ha ha ha ha… Cha, đừng nhỏ mọn vậy chứ!”
“Còn nói nữa, ngươi câm miệng, hoặc là ta sẽ khiến ngươi câm miệng!”
“Ai… Ha ha ha… Ngươi làm gì vậy… Không chơi thế đâu… Ư ư…”
Sau đó, trong bóng tối tiếng cười của người nào đó đã bị yêu tinh dùng biện pháp khác ngăn chặn, chỉ còn lại mấy tiếng động khiến mấy bóng đen gần đó mặt đỏ tía tai, vội vàng tản ra xa một chút để canh gác.
…
Tây Lương Mạt cuối cùng cũng cười đủ rồi, bị Bách Lý Thanh đè lên tường hung hăng dạy dỗ đến khi khóe miệng sưng đỏ, hai chân mềm nhũn.
“Ư ư… ” Tây Lương Mạt bị hắn đẩy trên tường, hai chân bị ép tách ra quấn lên eo hắn, bị hôn đến choáng đầu: “A Cửu… Ưm… Đủ rồi… Sẽ có người vào.”
Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng rồi mới thả nàng ra, tà tứ liếm khóe môi: “Đám Mị Nhất đã canh gác rồi, cho dù ngủ luôn ngươi ở đây cũng không có ai vào đâu.”
Tây Lương Mạt không nhịn được mặt đỏ tía tai: “Ta van ngươi đấy, gia à, nơi này là nơi công cộng, lẽ nào ngươi không cảm thấy rất xấu hổ sao, hơn nữa bên ngoài có rất nhiều ngươi, ngươi không ghét bỏ chỗ này à?”
Người này rõ ràng là muốn trả đũa mà!
Còn nói người ta chi li tính toán, rõ ràng bản thân vừa nhỏ mọn vừa sĩ diện, còn thích tính toán thiệt hơn!
Bách Lý Thanh cúi thấp đầu, dùng chóp mũi cao thẳng vừa uy hiếp vừa mờ ám cọ lên vành tai như bạch ngọc của nàng: “Thế nào, không gọi ta là cha nữa à? Ta lại cảm thấy đổi vị trí cũng không tệ, rất kích thích, đúng không?”
Tây Lương Mạt liếc nhìn hắn, nhướng mày nói: “Ngài có sở thích khoe hàng thì cứ tự tiện, đừng kéo theo người bình thường không có hứng thú bị người ta nhìn lén như ta, xem ra kiểu dạo chơi nhân gian này quả là rất thỏa mãn được ham thích biến thái của ngài!”
Bách Lý Thanh cười khẩy môt tiếng: “Ngươi còn mặt mũi mà nói vậy, nếu không để tiểu hồ ly nhà ngươi vui vẻ ta thèm vào tới cái nơi đầy bụi bặm này, buồn chán đến cực điểm!”
Hai người đang tranh cãi thì bỗng nghe giọng nói cà lơ phất phơ mang theo men say của mấy nam nhân vang lên từ góc tối bên kia ngõ nhỏ: “Hô, không ngờ mấy huynh đệ chúng ta tới nơi thấp hèn như ngõ Bách Hoa này mà cũng tìm thấy một đôi mỹ nhân.”
Thì ra bầu trời vốn tối tăm đã tan mây từ lúc nào, ánh trăng hiếm hoi xuất hiện, soi sáng hai bóng người ở trong ngõ.
Đương nhiên cũng soi tỏ vẻ mỹ mạo thanh tú của Tây Lương Mạt và vẻ đẹp diễm lệ của Bách Lý Thanh.
Nhất là dung mạo của Bách Lý Thanh khiến đám người kia hít sâu một hơi, trong mắt đầy ngạc nhiên và dâm dục.
Thế nhưng khi Bách Lý Thanh lạnh mặt định sai người xử lý mấy kẻ đó, để hắn trông thấy máu, bớt bực bội trong lòng thì bỗng nhiên bị Tây Lương Mạt kéo ống tay áo.
“Khẩu âm của bọn chúng hình như là người Tây Địch, hơn nữa còn là quý tộc…” Tây Lương Mạt thản nhiên nói bên tai Bách Lý Thanh.