• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Trần Bối Bối đứng trước cửa phòng Khương Trân, giơ tay muốn gõ cửa nhưng lại buông xuống lại, kỳ thật bởi vì chuyện ngày hôm qua mà cả đêm cô đều không có ngủ ngon, cô cảm thấy giống như mơ vậy, đến bây giờ cô còn không phân biệt được rõ là mơ hay là thật, lúc cô còn đang do dự chưa có quyết định, cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Em đang làm gì đấy?”

“Dạ?”

“Đứng ngốc đó làm gì, vào đi.”

“Chị Trân, chị…sao lại mở cửa vậy?”

Khương Trân xoay người nhìn cô, nói: “Chị nghe thấy bên ngoài có tiếng động, liền nhìn qua mắt mèo, ai ngờ thấy em đứng ngoài cửa không vào.”

Trần Bối Bối ngượng ngùng sờ gáy, lắp bắp nói: “…Vừa, vừa chuẩn bị gõ cửa ạ.”

Khương Trân gật gật đầu, “Đúng rồi, lát nữa em giúp chị đi mua một bình Vân nam bạch dược đi.”

Trần Bối Bối mặc dù hơi không hiểu dụng ý của Khương Trân, nhưng là lời chị ấy nói cô đều sẽ nghe theo, thế là cô gật đầu đáp ứng, “Vâng ạ, em biết rồi ạ, lát nữa em sẽ ra ngoài mua.”

“Ừm.”

Trần Bối Bối nhìn bóng lưng manh mai của Khương Trân, chị ấy đối đãi với cô cũng giống như ngày thường không có gì khác biệt, chẳng lẽ đêm qua chỉ là cô nằm mơ thôi sao?

Có thể là do đêm qua đã chườm nóng cùng xịt thuốc, nên sáng nay đầu gối đã tiêu sưng rõ rệt, mà cũng không có đau lợi hại như vậy nữa, ít nhất là sẽ không ảnh hưởng đến buổi quay ngày hôm nay.

Vừa đến trường quay Khương Trân liền nhìn thấy Thẩm Ương đang ngồi ngoài phòng nghỉ ngơi đọc kịch bản, cô siết chặt túi trong tay đi qua chỗ anh, nghe tiếng bước chân, Thẩm Ương ngẩng đầu lên, cười nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Thẩm lão sư.”

Thẩm Ương đặt kịch bản trên đùi, hỏi: “Đầu gối đã đỡ hơn chưa?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn thuốc của Thẩm lão sư.”

Thẩm Ương: “Ừm.”

“Cái kia…” Khương Trân cầm túi trong tay đưa đến trước mặt Thẩm Ương, “Thẩm lão sư, cái này cho anh.”

Thẩm Ương nhíu mày kinh ngạc, cười hỏi: “Đây là cái gì?” Tiếp nhận túi trong tay cô, mở túi nhìn thoáng qua, nụ cười dần dần biến mất.

“Thẩm lão sư, hôm qua anh đưa…”

Thẫm Ương ngắt lời cô, “Khương Trân.”

Khương Trân dừng lại, anh đột nhiên nghiêm túc lên, cô hơi bất an, “Thẩm… Thẩm lão sư…”

Thẩm Ương nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngữ khí nhàn nhạt, không nhìn ra chút hỉ nộ nào: “Em có bao giờ đếm qua chưa, em đã cùng anh nói bao nhiều lời cảm ơn rồi.”

Khương Trân mờ mịt lắc đầu, cô sao có thể từng ti từng tí đi đếm cái này chứ?

“Nhất định phải khách khí với anh như vậy sao?” Thẩm Ương tiếp tục hỏi.

Đầu óc hỗn độn của Khường Trân đột nhiên có một tia sáng xẹt qua làm cho cô hiểu rõ vì sao anh lại nói như vậy, cô vội vàng giải thích với anh, “Không phải, Thẩm lão sư, em đưa Bạch dược vân nam cho anh không phải bởi vì khách khí, là bởi vì… bởi vì… chúng ta quay phim sẽ không tránh khỏi những lúc bị thương, anh đem thuốc của mình cho em, nên em lo lắng lúc anh bị thương không có dùng, cho nên…”

Tay Thẩm Ương nắm túi không khỏi chặt thêm mấy phần, cô nói cà lăm, nhưng anh nghe hiểu ý của cô, anh mím môi cười cười: “Được rồi, anh hiểu ý của em, thuốc này anh nhận, nhưng từ nay về sau em đừng khách khí với anh như vậy nữa được hay không?”

Nhưng mỗi lần anh giúp cô, cô không nói cảm ơn với anh, vậy nên nói gì đây? Chẳng lẽ cái gì cũng không nói sao????

Cô nhìn Thẩm Ương một chút, sau đó gật đầu, “Vâng…vâng ạ.”

Thẩm Ương cười cười, sau đi ngoắc ngoắc tay với cô, “Đến đây.”

Khương Trân thử chỉ tay vào mình, Thẩm Ương gật đầu, “Thẩm lão sư, có chuyện gì không ạ?”

Thẫm Ưỡng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, sau đó chỉ chỉ kịch bản trong tay cô, nói: “Đã đến sớm như thế, không bằng hai chúng ta tập thoại với nhau đi.”

***

Buổi tối sau khi Khương Trân kết thúc cảnh quay vừa trở về phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Trần Bối Bối mặt mày hoảng hốt chạy tới.

“Làm sao vậy, sao lại hoảng như thế?”

“Chị Trân, em muốn xin phép chị cho em nghỉ ít hôm… Mẹ em nhập viện rồi… Em muốn về Tấn Thành một chuyến… Chị có thể có em xin nghỉ sao?” Trần Bối Bối nói năng lộn xộn, kém chút nữa liền khóc.

“Chị biết rồi, em trở về đi, không có chuyện gì, vé máy bay đã mua chưa?”

Nghe Khương Trân nhắc nhở như vậy, Trần Bối Bối mới phản ứng lại, cô qua hoảng loạn cho nên còn chưa có đặt vé máy bay, Thẩm Ương thấy vậy liền nói với Nghiêm Lộc bên cạnh: “Đặt một vé máy bay đi Tấn Thành, vé gần nhất, sau đó đưa Tiểu Trần đến bay.”

Nghiêm Lộc lấy điện thoại từ trong túi ra, hỏi số căn cước của Trần Bối Bối để đặt vé máy bay, động tác đặt vé của cậu dừng lại một chút: “Thẩm ca, hiện tại vé máy bay đi Tấn Thành đã hết rồi ạ, vé sớm nhất cũng là bốn giờ sáng ạ.”

Trần Bối Bối sốt ruột đến rơi nước mắt, vé máy bay lúc năm giờ sáng, lúc cô đến Tấn Thành cũng đã năm giờ.

Thẩm Ương nghĩ nghĩ, “Vậy không cần đặt vé trước nữa, bây giờ cậu lái xe đưa cô ấy về Tấn Thành đi, tự mình đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Nghiêm Lộc hơi sửng sốt, lái xe từ Châu Thành đến Tấn Thành ít nhất cũng phải 3 tiếng, mà hôm nay trợ lý lại không có đến, một mình anh ấy ở đây cậu hơi không yên tâm, Thẩm Ương nhìn ra sự do dự của cậu, “Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi đã lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ, cậu nhanh đưa Tiểu Trần trở về đi.”

Giọng điệu của anh không có người khác từ chối, Nghiêm Lộc không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý, anh xoay người nói với Trần Bối Bối: “Tiểu Trần em đi theo anh, anh đưa em trở về.”

Khương Trân nhìn Trần Bối Bối lên xe của Nghiêm Lộc, nhìn xe chạy ra khỏi Hoành Điếm lúc này cô mới thu tầm mắt lại, vừa quay đầu liền nghe Thẩm Ương hỏi: “Em rất lo lắng cho Tiểu Trần?”

Cô trầm mặc mấy giây, lúc này mới nói: “Em có thể hiểu được cảm giác sợ hãi kia.”

“Hả?”

Khương Trân lắc đầu: “Không có gì ạ.”

“Khương lão sư, chị chuẩn bị một chút, chuẩn bị quay ạ.”

“Ừ.”

Cảnh tiếp theo của Khương Trân là một cảnh nhảy vào trong nước, thời tiết tháng mười đã bắt đầu chuyển lạnh, đặc biệt hiện tại đang là buổi tối, nếu nhảy vào sẽ vô cùng lạnh, Thẩm Ương cảm nhận được sự lạnh lẽo của gió đêm, lại nhìn qua Khương Trân đang ăn mặc phong phanh, không khỏi nhíu mày, “Nếu không thì dùng thế thân đi?”

Khương Trân hỏi lại anh: “Nếu đây là cảnh mà Thẩm lão sư anh nhảy, thì anh sẽ dùng thế thân sao?”

Thẩm Ương nhìn đôi mắt trong suốt sáng như ánh sao của cô, trầm mặc không trả lời, bởi vì anh biết rõ chính anh sẽ không dùng thế thân.

“Không sao, em có thể.”

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Thẩm Ương biết cô là một cô gái kiên quyết, cố chấp, cô đối với mỗi cảnh quay đều vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc tập luyện sau đó trước ống kính quay một cảnh hoàn mỹ nhất, trên người cô có tinh thần kính nghiệp mà rất nhiều nghệ sĩ đang hot bây giờ không có.

“Tiểu Khương, chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi rồi ạ.”

“Tốt, mọi người chuẩn bị vào chỗ.”

Toàn bộ hoàng cung được bóng đêm bao phủ, ánh trăng mông lung, vắng vẻ không người, bỗng nhiên hàng loạt tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh này, trong đêm tối một thiếu nữ xinh đẹp chạy như điên trên đường, mà phía sau nàng có người đuổi theo không bỏ, từng bước ép sát, bỗng nhiên nàng dừng lại, bởi vì từ phía sau sơn giả trước mặt nàng có hai thái giám đi ra, trong đêm tối chặn đường của cô.

“Thiền Quân cô nương, chúng ta cũng không muốn là khó người, ngươi cũng biết chúng ta muốn cái gì, chỉ cần ngươi giao ra chúng ta sẽ thả ngươi đi.”

Thiền Quân siết chặt túi thêu trong tay, người phía sau của màn này rõ ràng là muốn lấy mạng của nàng, coi như đưa đồ cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, nàng cười lạnh nói: “Các người cho rằng ta ngu ngốc như vậy sao?”

“Ngươi trốn không thoát đâu, chủ động giao đồ cho chúng ta, ngươi còn có thể chết thống khoái một chút.”

Ánh mắt Thiền Quân liếc xung quanh một vòng, rơi vào sông hộ thành cách đó không xa (*), đen nhánh âm u, gợn sóng lăn tăn, hiện lên sự lạnh lẽo, nguồn của sông hộ thành là ở ngoài cung, nếu như…

Đám người kia hình như cũng nhận ra ý đồ của nàng, thấp giọng thét lên, “Ngăn nàng lại!”

Tại giây phút mà giọng nói của hắn vang lên, Thiền Quân liền co cẳng chạy đến sông hộ thành, bọn hắn cuối cùng vẫn là chậm một bước, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, thân ảnh nhỏ nhắn kia đã nhảy vào con sông sâu không thấy đáy.

“Cut! Nhanh đi đỡ người đi.”

Sau khi đạo diễn Tống hô cut, nhân viên công tác vội vàng kéo Khương Trân từ trong nước lên, toàn thân cô ướt đẫm, đầu tóc ướt nhẹp lộn xộn dính sát trên mặt, toàn thân cô lạnh đến mức chỉ run rẩy mà không nói nổi lời nào, bỗng nhiên một chiếc khăn lông dày dặn ấm áp phủ xuống, một giọng nói ôn hòa cũng từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

“Nhanh lau đi, đừng để bị cảm, Tiểu Trương, canh gừng kêu em nấu đâu? Nhanh bưng đến.”

“Đến đây đến đây.”

Thẩm Ương nhận chén canh gừng đưa đến bên miệng Khương Trân, Khương Trân cúi đầu uống một ngụm, sau khi uống xong mới giật mình phát hiện không thích hợp, vậy là cô run rẩy vươn tay nhận lấy chén, “Để, để em tự mình cầm được.”

Vừa nãy lúc cô nhận chén canh không cẩn thận chạm phải ngón tay của anh, ngón tay của cô lạnh đến dọa người, anh nhìn cô uống hết chén canh gừng: “Đỡ hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Sau khi uống xong canh gừng, Khương Trân quấn khăn lông đi tìm Tống Đàm, “Tống đạo, cảnh này có thể qua sao ạ?”

Tống Đàm nhìn hình ảnh trong màn hình, hơi khó xử, Khương Trân thấy vẻ mặt này của ông liền hiểu, thế là không chút nghĩ ngợi nói: “Đạo diễn, quay lại đi ạ.”

Có lẽ cô còn chưa có bình thường trở lại, sắc mặt trắng bệch, trời lạnh như vậy nếu nhảy lại một lần, ngay cả ông đều không đành lòng, “Tiểu Khương à…”

“Cháu không sao, cháu có thể kiên trì ạ.”

Tống Đàm thấy bộ dáng kiên quyết của cô, từ đáy lòng tăng thêm vài phần thưởng thức cô, minh tinh trong giới giải trí bây giờ đều chỉ là minh tinh mà thôi, các cô không giống với diễn viên, mà Khương Trân, cô vẫn đang trên con đường phát triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK