Lúc Trần Bội Bội được đến bệnh viện thì Khương Trân còn đang làm việc, đợi khi cô quay xong vào hậu trường thì được nhân viên báo cho. Cô liền vội vàng chạy đến bệnh viện, lúc cô đến bệnh viện Trần Bội Bội đã tỉnh lại rồi đang ngồi truyền nước trên giường, thấy Khương Trân đến thì hơi sửng sốt.
“Chị Trân, sao chị lại đến đây?”
Khương Trân đi đến bên giường bệnh, nhìn sắc mặt trắng bệch của con bé mà đau lòng không thôi, “Đã nói em nên đi bệnh viện khám mà em không nghe.”
Trần Bội Bội nhìn sự quan tâm trong mắt Khương Trân cảm thấy vô cùng ấm lòng, cô lắc đầu, “Không sao đâu ạ, truyền nước là khỏe thôi ạ.”
Khương Trân ở lại với Trần Bội Bội đến khi truyền nước xong. Hai người đi làm thủ tục xuất viện xong, đi đến sảnh bệnh viện thì đột nhiên Trần Bội Bội dừng lại, Khương Trân khó hiểu nhìn cô, “Sao vậy?”
“Chị Trân, em chợt nhớ em để quên đồ chưa lấy, chị ở đây chờ em một lát, em sẽ quay lại ngay ạ.” Trần Bội Bội nói.
“Ừm, em đi đi.”
Trần Bội Bội đi được vài bước thì quay đầu lại cẩn thận nhắc nhở, “Chị Trân, khẩu trang.”
Thấy Khương Trân gật đầu rồi kéo khẩu trang lên thì Trần Bội Bội mới yên tâm quay đầu đi.
**
Thư Lương Trì vừa kết thúc một ca phẫu thuật, vừa từ phòng phẫu thuật ra cả người đều vô cùng mệt mỏi. Khoảng thời gian gần đây tinh thần của anh không tốt lắm, mọi người cứ tưởng do anh phải làm phẫu thuật nhiều nên không được nghỉ ngơi tốt, nhưng cũng chỉ có anh mới biết rõ anh mệt mỏi là vì cái gì. Mấy ngày nay, trong đầu anh đều là Khương Trân và Thẩm Ương, hai người họ đến tột cùng là có quan hệ gì, có thể làm cho một người luôn bài xích tất cả mọi người như Khương Trân có thể ỷ lại như vậy?
Anh cũng nghĩ đến chuyện tự mình đi hỏi Khương Trân, hỏi hai người đến tột cùng là có quan hệ như thế nào, nhưng mỗi lần cầm điện thoại trên tay anh lại không có dũng khí ấn xuống, bởi vì anh cũng không biết mình nên lấy thân phận gì để hỏi cô.
Lúc còn đang nghĩ ngợi lung tung anh chợt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, dù chỉ là một bóng lưng thôi nhưng anh cũng nhận ra đó là Khương Trân, cô sao lại ở bệnh viện? Bị bệnh sao?
Nghĩ vậy, anh không tự chủ được mà đi tới chỗ cô, “Trân Trân?”
Người gọi cô là Trân Trân đếm không hết nhưng giọng nói quen thuộc này cũng chỉ có một người, Khương Trân theo bản năng xoay người về nơi phát ra giọng nói, liền nhìn thấy Thư Lương Trì đi đến, “Anh Thư.”
Thư Lương Trì đi đến trước mặt Khương Trân, anh nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, lúc này trong đại sảnh người đến người đi thấy vậy anh kéo cô đi về phía hành lang, “Quan bên kia nói chuyện.”
Thư Lương Trì nhìn người trước mặt, cô đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn cặp kia thì anh cũng biết tâm trạng của cô rất tốt, cả người hoàn toàn khác với lần trước anh gặp cô.
“Sao em lại đến bệnh viện?”
“Trợ lý em bị cảm, em đến bệnh viện truyền nước với cô ấy.”
“Xong rồi sao?”
“Vâng, cô ấy để quên đồ trong phòng bệnh nên quay lại lấy rồi, em đứng đây chờ cô ấy.”
“Anh còn tưởng em ngã bệnh chứ.”
“Em rất khỏe nhưng ngược lại là anh. Anh Thư, sắc mặt anh không tốt lắm có phải anh bị bệnh không?”
Thư Lương Trì lắc đầu, “Không phải, chỉ là gần đây phẫu thuật nhiều nên anh không nghĩ ngơi tốt thôi.”
“Công việc là công việc, nhưng anh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để bản thân sinh bệnh.”
“Ừm, anh biết mà.”
“À đúng rồi, gần đây anh có liên lạc với Bách An không? Lâu rồi cậu ấy không liên lạc với em.”
“Bách An cùng với đội đi đến vùng núi khám bệnh rồi, có lẽ lúc đi quá gấp nên mới quên báo cho em. Hơn nữa, vùng núi tín hiệu cũng không tốt, lại bận rộn, có khi giờ này thằng bé còn bận hơn con quay đấy.”
Khương Trân gật đầu, “Thì ra vậy.”
“Gần đây dì có khỏe không?”
Nghe được tên Khương Bạch Thiến làm Khương Trân không khỏi nở một cười thật tươi, cô nói: “Dạ rất tốt, thím Tô gọi điện thoại đến nói bây giờ mẹ đã không còn tự giam mình trong nhà nữa, cũng sẽ ra ngoài nhà tám chuyện với hàng xóm xung quanh. Nói tóm lại thì tâm trạng của bà ấy ngày càng tốt.”
Nghe Khương Trân nói như vậy Thư Lương Trì yên tâm không ít, “Vậy là tốt rồi, dì có thể nghĩ thoáng là chuyện tốt.”
Khương Trân gật đầu, “Vâng, em chỉ hi sau này bà ấy có thể sống vui vẻ là tốt rồi ạ.”
“Dì ấy sẽ như vậy thôi.”
Nói đến đây, Thư Lương Trì không khỏi nghĩ đến người đàn ông kia, trước đó anh không dám gọi điện gọi cô nhưng bây giờ cô ở ngay trước mặt thì trong mắt Thư Lương Trì lóe lên một tia giãy dụa, nhưng cuối cùng anh cũng không chế được bản thân mình. Hơn nữa, thay vì bản thân cứ luôn suy đoán thì không bằng hỏi rõ cô.
“Trân Trân?”
“Sao ạ?” Khương Trân nhìn anh.
“Anh ta có đối tốt với em không?” Thư Lương Trì đổi thành phương thức hỏi thăm.
Đột nhiên nghe anh hỏi như vậy Khương Trân có hơi ngơ ngác, sao anh ấy lại biết? Nhưng một ánh sáng chợt lóe lên, cô chợt nhớ đến ngày đó cô từ trên sân thượng đi xuống gặp được anh thì qua một lúc sau Thẩm Ương cũng đi xuống, hẳn là bọn họ bị bắt gặp ngay lúc đấy.
Nếu anh đã biết thì Khương Trân cũng không giấu anh nữa, thế là liền nói: “Rất tốt ạ.”
Cô không có chú ý đến lúc cô nói xong câu đấy ánh mắt Thư Lương Trì trầm xuống, “Là… có đúng không?”
“Vâng.”
Thư Lương Trì thấy được lúc nhắc đến Thẩm Ương thì ánh mắt cô liền tỏa sáng, tựa như chứa cả bầu trời đầy sao tỏa ra ánh sáng lung linh, ánh mắt như vậy không lừa người được. Không hiểu thế nào mà anh lại đưa tay ra xoa nhè nhẹ.
“Anh Thư?” Khương Trân khó hiểu nhìn anh.
Lúc này Thư Lương Trì mới ý thức được động tác của mình, anh sửng sốt phản ứng lại, anh tăng thêm lực dùng sức xoa đầu cô, nói: “Phải sống thật tốt đấy.”
“Khương Trân không khỏi cười, “Cảm ơn anh Thư.”
Trần Bồi Bội lấy đồ xong quay lại thì không thấy Khương Trân đâu cả, cô lo lắng định lấy điện thoại ra gọi cho Khương Trân thì chợt nhìn thấy hai người ở hành lang bên kia. Nhìn kỹ thì không phải ai khác mà là bác sĩ Thư và chị Trân nhà cô.
“Chị Trân.” Sau khi đến gần, cô gọi chị.
Cô thấy Khương Trân quay đầu nhìn cô, rồi lại nói gì đó bác sĩ Thư liền đi về phía này.
Mà mấy người các cô đều không có chú ý đến ở trong góc khác có một điểm đỏ hiện lên.
**
Mùa này rất dễ cảm mạo, Trần Bội Bội vừa hết cảm lại đến phiên Khương Trân bị cảm.
Hai ngày trước Thẩm Ương đi công tác ở thành phố khác. Sau khi về đến nhà cô tùy tiện ăn chút gì đó rồi uống thuốc cảm, sau khi uống thuốc xong liền mơ màng ngủ mất. Ngủ đến giữa đêm thì cô mơ hồ nghe được hình như ngoài cửa có tiếng động, cô choáng váng ngồi dậy mờ mịt nhìn cửa phòng, ngay lúc cô định đứng dậy mở cửa đi ra ngoài xem thử thì cửa phòng chợt mở ra, ánh đèn sáng choang làm cô nhắm mắt lại.
Cửa phòng ngủ đóng lại, ánh đèn bị ngăn ngoài cửa, cô không khỏi hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Xem ra là bệnh không nhẹ, ngay cả anh mà cũng không nhận ra được?” Thẩm Ương nói.
Khương Trân thở phào, “Anh về rồi à.”
Thẩm Ương đi đến mở đèn ngủ, ánh đèn ôn hòa nên Khương Trân thích ứng rất nhanh.
“Còn khó chịu không?” Thẩm Ương ngồi ở mép giường.
Khương Trân lắc đầu, thế nhưng mũi lại ngửi được một mùi hương mê người khơi gợi lên phản ứng của dạ dày cô, cô nhìn cái chén trong tay anh, “Là gì vậy ạ?”
“Nấu cháo cho em, em ăn chút đi.”
Ngã bệnh mà còn dấu không cho anh biết, lúc anh trở về nhìn thấy thuốc tán loạn với khăn tay trên tủ đầu giường rồi lại nhìn thấy cô ngủ say sưa trong ổ chăn, đến phòng bếp thì lại nhìn thấy hộp mì tôm cô ăn dở. Đã bệnh thành như vậy mà không ăn cơm lại đi ăn mì tôm, ngay cả mì tôm cũng chỉ ăn mấy miếng.
Khương Trân đã sớm đói không chịu nổi. Thẩm Ương nấu cháo còn bỏ thêm gà xé, hơn nữa cháo vào miệng là tan, cô ăn liền một hơi hai bát vẫn còn muốn ăn nhưng anh lại sợ cô ăn quá no thế nên không múc tiếp cho cô. Thấy cô ai oán nhìn chén không trong tay Thẩm Ương vừa buồn cười lại vừa thương.
“Ăn ngon như vậy sao?”
Khương Trân, “Ngon ạ.”
“Ngon hơn mì tôm?”
Biểu cảm Khương Trân cứng lại, sau đó gật đầu thật mạnh, “Vâng!”
Thẩm Ương bật cười, nhéo mặt cô, “Cho dù ăn ngon thì cũng không thể ăn nữa, lại ăn thì buổi tối em sẽ không ngủ được. Đợi sáng mai thức dậy rồi ăn, đến lúc đó em muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
Khương Trân thấy bộ dạng không thể thượng lượng của anh cũng chỉ có thể thỏa hiệp, cô đưa chén không cho anh, “Vậy… được ạ.”
Thẩm Ương nhận chén không, khẽ hôn cô một cá, “Anh đi ra ngoài dọn dẹp một lát.”
“Dạ.”
Thẩm Ương tắm rửa xong vừa nằm lên giường là Khương Trân ngủ ở bên kia chủ động tiến vào dựa sát ngực anh. Mùa đông nhưng thân thể anh lại giống như lò sưởi vậy, chỉ cần ôm anh thôi cũng không cần phải bật điều hòa nữa.
Thẩm Ương vuốt dọc lưng cô, “Ngủ thôi.”
“Vâng.” Khương Trân chôn trong ngực anh gật đầu.
Một đêm mộng đẹp, buổi sáng Khương Trân thức dậy thì Thẩm Ương đã đi rồi, anh làm bữa sáng đặt trong lò vi sóng, vẫn là cháo gà xé hôm qua. Sau khi ăn sáng xong, Khương Trân cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, giọng cũng không còn khàn như hôm qua nữa, ánh nắng ôn hòa xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu trên mặt đất, là toàn bộ căn nhà đều ấm áp.
Khương Trân đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, để ánh nắng tùy ý chiếu lên người mình, ánh mặt trời trong mùa đông rất là ấm áp.
Điện thoại trên bàn trà chợt vang lên, là Trần Bội Bôi, cô cầm điện thoại lên, bắt máy.
“Alo?”
“Chị Trân, chị lên hotsearch rồi!”
Khương Trân nghe ra giọng của Trần Bội Bội không đúng lắm, hotsearch này tựa như cũng không phải là chuyện tốt gì, cô hỏi: “Phát sinh chuyện gì, chị vừa ngủ dậy chưa có nhìn thấy.”
“Là chị và bác sĩ Thư.”
Sao còn có quan hệ đến bác sĩ Thư?
“Hình như là lần trước em bị bệnh phải vào bệnh viện, chị và bác sĩ Thư bị chụp.”