Thím Tô đã ở lại Tấn Thành rất lâu rồi cho nên Khương Trân không thể phiền hà bà nữa, nhưng Khương Bạch Thiến mỗi ngày đều trầm mặc như trước, yên tĩnh làm Khương Trân sợ bệnh trầm cảm của bà sẽ nặng thêm thế nên cô mời bác sĩ tâm lý tư đến, lúc đầu Khương Trân còn sợ rằng bà sẽ cự tuyệt vì Khương Bạch Thiến vô cùng bài xích bác sĩ tâm lý, thế nhưng mà ngoài dự liệu là bà không hề phản đối làm Khương Trân kinh ngạc không nói lời. Sau khi kinh ngạc thì còn có chút lo lắng, nhưng sự lo lắng đó rất nhanh bị gạt đi bởi vì bác sĩ tâm lý nói với cô Khương Bạch Thiến rất tích cực trị liệu mà cũng không có bất kì hành động bất thường nào, thỉnh thoảng còn tâm sự với cô ấy thật lâu. Bởi vì Khương Bạch Thiến sống ở chung cư nên Khương Trân cũng chuyển từ khách sạn về, cô thà rằng một ngày hao phí nửa tiếng về chung cư để ở.
Sáng sớm lúc Khương Trân đi làm thì Khương Bạch Thiến còn chưa có thức dậy, đợi cô kết thúc công việc về nhà thì Khương Bạch Thiến đã sớm đi ngủ. Cùng ở trong một căn nhà thế nhưng cả một ngày trời hai người đều không thấy mặt nhau, mặc dù là như thế nhưng Khương Trân cũng không có quá nhiều đòi hỏi xa vời chỉ cần bà tiếp nhận điều trị thật tốt với cô nhiêu đó là đủ rồi.
Bất tri bất giác, thời tiết ngày càng lạnh, Khương Trân và Thẩm Ương vẫn một ngày một cuộc điện thoại như cũ, mà hôm nay sau khi về đến nhà Khương Trân chuẩn bị vào phòng mình lại chợt phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy ghi chú.
Trong lo vi sóng có cháo.
Khương Trân nhìn cửa phòng đóng chặt của Khương Bạch Thiến, trong lòng chợt không nói lên tư vị gì.
Có lẽ trải qua chuyện lần trước Khương Trân đã bắt đầu chùn chân, cô không dám tiếp nhận bởi vì cô rất sợ, sợ Khương Bạch Thiến cho cô một chút hi vọng cuối cùng lại một lần nữa không chút lưu tình nào dập tắt hi vọng ấy. Cô im lặng nhét giấy ghi chú vào trong túi, sau đó đẩy cửa đi vào phòng ngủ. Khương Trân không có ăn cháo Khương Bạch Thiến nấu. Nhưng ngày thứ hai sau khi về đến nhà thì trên cửa phòng vẫn dán một tờ giấy ghi chú y đúc hôm qua, cho dù ngay cả một ngụm cháo cô đều không có ăn nhưng Khương Bạch Thiến vẫn liên tục không ngừng mà nấu cháo cho cô, bà cứ như vậy không hề gián đoạn mà nấu cháo cho cô, cô cũng không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, chỉ biết là một buổi sáng nào đó sau khi thức dậy vốn dĩ tưởng rằng sẽ nhìn đến một chén cháo nguyên vẹn một ăn một muỗng nào trong lo vì sóng, thế nhưng nhìn đến lại là cái chén đã được rửa sạch úp bên cạnh. Khương Bạch Thiến nhìn cái chén được rửa sạch sẽ ấy bỗng chốc đỏ mắt, mà lúc bà về phòng lại nhìn thấy một tờ ghi chú dán trên đấy, trên giấy viết.
Cảm ơn.
Đôi mắt trong nháy mắt mơ hồ, lòng Khương Bạch Thiến vừa chua chát lại vừa đau, bà ôm ngực, nước mắt cứ như thế rơi xuống từng hạt lớn.
Trong khoảng thời gian này mỗi tối Khương Bạch Thiến đều chuẩn bị thức ăn khuya cho Khương Trân, lúc còn ở phim trường cô cũng sẽ nhận được tin nhắn của Khương Bạch Thiến hỏi cô khi nào về, bữa khuya muốn ăn gì.
Chạng vạng tối, ngoài trời mưa nhỏ, Khương Trân đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách tí tách, gió đêm lạnh buốt luồn theo khe hở cửa sổ chưa được đóng kín thổi vào, đang lúc hoảng hốt cô nghe được Thẩm Ương hỏi, “Ở chỗ em đang mưa sao?”
Khương Trân, “Sao anh biết?”
“Anh nghe được tiếng mưa rơi.”
Khương Trân khẽ cười, “Tai của anh thính vậy sao?”
“Là do bên em quá yên tĩnh.”
Nụ cười nơi khóe miệng Khương Trân hơi ngưng đọng, cô trầm mặc mấy giây rồi nói: “Thẫm lão sư, bà ấy hình như thay đổi rất nhiều, em có cảm giác bà ấy đang tiến gần tới em.”
Thẩm Ương tự nhiên biết người Khương Trân đang nói đến là ai, “Như vậy không tốt sao?”
“Tốt… nhưng em cũng sợ hãi.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ bà ấy cho em hi vọng cũng lần nữa dập tắt hi vọng ấy, em thật sự không chịu được nỗi thất vọng ấy một lần nữa.”
“Người nào cũng sẽ thời điểm mắc sai lầm, dù sao vẫn phải cho ho một cơ hội không phải sao? Hơn nữa, nghe theo con tim của em, chỉ cần đi theo con tim em mách bảo là tốt rồi.”
Khương Trân không nói gì, qua hồi lâu, cô khàn giọng trả lời anh, “Thẩm lão sư, em biết rồi.”
Thẩm Ương ở đầu bên kia cười một tiếng, ấm giọng nói, “Ngoan, chờ anh trở về.”
“Được.”
Những ngày cuối tháng mười trời ngày càng lạnh, bộ phim mới 《Hãy nắm lấy tay tôi》 của Khương Trân cũng dần đi đến giai đoạn đóng máy.
Sau khi đóng máy, Trương Tịnh Tịnh có lẽ cân nhắc đến chuyện của Khương Trân nên cũng không có xếp lịch trình thật dày cho cô như trước, cho nên thỉnh thoảng Khương Trân sẽ bồi Khương Bạch Thiến xuống dưới tiểu khu đi dạo vài vòng, lúc về nhà thì ngồi ở sô pha cùng xem một bộ phim, hai mẹ con cô vẫn không có nói với nhau nhiều như cũ, nhưng có thể phát hiện được giữa hai người có gì đó dần dần biến hóa trong âm thầm.
**
“Trân Trân, dạo này dì thế nào rồi?” Trương Tịnh Tịnh quan tâm hỏi.
Khương Trân, “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Cô gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Trương Tịnh Tịnh nhìn Khương Trân lại nghĩ đến tấm hình cô nhìn thấy lần trước, môi nhấp nháy hai lần muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ lại cô cũng không có nói gì, mà Khương Trân ngồi bên cạnh rõ ràng đang không yên lòng cũng không có chú ý đến sự bất thường của Trương Tịnh Tịnh.
Xe chạy tiểu khu cuối cùng dừng dưới tòa chung cư, Khương Trân chào hỏi mấy người Trương Tịnh Tịnh rồi lập tức xuống xe. Sau kh xuống xe cô đi thẳng về chung cư, đi được quãng đường cô đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, là một giọng nói vừa đỗi quen thuộc lại đỗi xa lạ làm bước chân cô đình trệ trong nháy mắt, cô cứng nhắc xoay người lại. Sau lưng là một người đàn ông có một khuôn mặt chín chắn cương nghị, mang đến cảm giác dãi dầu sương gió, mà gương mặt này có đến tám phần giống Khương trân.
Liễu Tâm Minh đã vài chục năm rồi chưa từng gặp lại Khương Trân, lúc này thấy cô nhịn không được mà bước nhanh đến chỗ cô, “Trân Trân, là ba.”
Khương Trân lạnh lùng nhìn ông ta, giọng lãnh đạm, “Liễu tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cũng không có quen thuộc đến mức ông có thể gọi tôi như thế đi.”
Liễu Tân Minh bị ánh nhìn của Khương Trân làm cho đau nhói, lúc trên đường đến đây ông chuẩn bị rất nhiều lời để nói với cô nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy cô thì một câu ông cũng không nói nên lời, bởi vì ánh mắt của cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm ông sợ hãi, ở trước đôi mắt này tựa như ông không có chỗ nào để trốn vậy.
“Trân Trân.”
“Được rồi, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Liễu Tân Minh hơi do dự nói: “Chuyện của Hàm Hàm, cảm ơn con.”
Khương Trân mặt không biểu cảm, “Nói xong rồi sao? Vậy thì tôi đi đây.”
Nói xong cô xoay người chuẩn bị rời đi, mà giọng nói Liễu Tân Minh từ phía sau truyền đến.
“Trân Trân, những năm này con sống có tốt không?”
Cũng bởi vì câu nói này của ông ta mà những cảm xúc ẩn nhẫn nhịn không được mà bùng phát, cô đột nhiên xoay người đi đến gần ông, “Tất cả những chuyện tốt này của tôi không phải đều do ông ban tặng hay sao? Ông có tư cách hỏi sao?”
Liễu Tân Minh bị sự hận thù trong mắt cô dọa sợ, hận thù sâu đậm như vậy cứ ùn ùn kéo tới đánh úp về phía ông.
“Ba… ba nghe nói Bạch Thiến bà ấy bị trầm cảm…”
“Câm miệng!” Khương Trân đột nhiên cắt lời ông, “Ông không có tư cách nhắc đến tên của bà ấy.”
“Ba biết là ba có lỗi với mẹ con hai người, Trân Trân, con có thể hay không…”
“Ông biết là tốt rồi, tốt nhất là cả đời này ông hãy nhớ cho kỹ, những gì ông thiếu chúng tối nếu như ông cũng không nhớ rõ thì ông cũng đững nghĩ đến việc trả nợ, vì ngay cả tư cách trả ông cũng không có!”
“Trân Trân, con đừng như vậy.”
Khương Trân nhìn thống khổ trong mắt ông ta nhịn không được mà cười lạnh, “Ông đừng có giả vờ mà làm ra cái vẻ mặt ấy, thật buồn nôn, giống như Tần Sắt buồn nôn đến tột cùng, đúng là tra nam và tiểu tam mấy người quả thực là tuyệt phối, những người giống như các người còn mặt mũi nào mà dám xuất hiện trước mặt tôi và mẹ tôi chứ.”
“Bất kể như thế nào ba cũng là ba của con, đây là sự thật không thể nào chối bỏ được.”
“Ba?” Khương Trân giống như là vừa nghe được chuyện cười, “Ông xứng sao? Ông có từng làm qua nghĩa vụ của một người ba sao?”
“Năm đó ba đã tay trắng ly hôn, cái gì ba cũng không có mang đi.”
Khương Trân hơi sửng sốt, chợt nở nụ cười nhưng hốc mắt của cô lại đỏ bừng, “Nghe ông nói như vậy có phải tôi nên vỗ tay khen ông không? Ông cho rằng lúc ông ly hôn tay trắng ra thì có thể che dấu được việc ông ngoại tình sao? Chẳng lẽ chuyện đó không phải là lẽ đương nhiên sao?”
“Còn có về sau đừng có lấy danh nghĩa ba của tôi mà tự cho mình là đúng, lúc ông chọn vứt bỏ chúng tôi thì tôi xem như ông đã chết rồi, còn có ông đừng bao giờ chờ mong chúng tôi sẽ tha thứ cho ông. Tra nam, tiểu tam vĩnh viễn không đáng được tha thứ, tôi và mẹ tôi đã không có chút quan hệ gì với ông rồi về sau ông đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, từ nay về sau các người hãy cút khỏi cuộc sống của chúng tôi!”
Khương Trân không thể không thừa thận rằng Liễu Tân Minh và Tần Sắt rất lợi hại, cô cố gắng tỉnh táo bình tĩnh nhiều năm như vậy nhưng chỉ cần có dính dáng một bọn họ dù chỉ một chút thôi thì tất cả đều sụp đổ không còn chút nào.”
Liễu Tân Minh cảm thấy trái tim mình giống như bị dao cắt vậy, đau đến mức ông không thể chịu được, ông chừng từng nghĩ đến cô sẽ hận mình sâu đến như vậy, sâu đến mức không còn đường cứu vãn, ông nhìn cô muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của ông lại rơi trên người phụ nữ sau lưng Khương Trân. Cho dù khoảng cách rất xa, nhưng ông vẫn nhận ra được, là bà ấy.
Khương Trân phát giác được ánh mắt của Liễu Tân Minh không thích hợp, cô theo ánh mắt của ông xoay người lại, chỉ là một cái nhìn này làm toàn bộ máu trong người cô lạnh buốt, cảm giác sợ hãi quen thuộc ấy trong nháy mắt chôn vùi lấy cô.
Khương Bạch Thiến ném túi rác trong tay vào thùng rác bên cạnh, sau đó không nhanh không chậm đi về phía bọn họ.
Khương Trân nhìn sắc mặt trắng bệch của Khương Bạch Thiến, tâm ngay tức khắc chìm vào vực sâu, hai người họ rõ ràng đã cố gắng như vậy, cho dù là cô hay là Khương Bạch Tiến đi nữa đều chuẩn bị bắt đầu lại một cuộc sống thoải mái. Cô không dám tưởng tượng chút nữa sẽ phát sinh chuyện gì, tay cô hơi run rẩy đi đến trước mắt Khương Bạch Thiến chặn tầm mắt của bà, cô nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt bà, từng câu từng chữ nói: “Mẹ, chúng ta về nhà đi.”
Đây là câu nói đầu tiên hơn nửa tháng nay, cô nói với bà.
Je: Mọi người đoán xem mẹ Khương Trân có phát bệnh kh