• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng sau, hoa sen ở trấn Thanh Liên nở rộ, nụ hoa trắng chật ních, nhành hoa xanh biếc, gió thổi nhẹ qua mang theo mùi hoa thơm ngát.

Trong tháng sáu Khương Trân trở về trấn một chuyến, tinh thần của Khương Bạch Thiến đã tốt hơn rất nhiều, thái độ của bà với cô cũng cải thiện hơn một chút, mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng chỉ một chút này cũng đủ cho Khương Trân vui mừng rất lâu rồi. Cô chợt cảm thấy, cuộc sống của mình ngày càng tốt đẹp hơn, cô không có yêu cầu gì nữa chỉ hi vọng Khương Bạch Thiến khỏe mạnh, thỉnh thoảng có thể nói với cô hai câu, chỉ thế thôi cũng đủ rồi.

Sau khi từ trấn Thanh Liên trở về, mấy người Trương Tịnh Tịnh đều cảm thấy tinh thần Khương Trân rất tốt, tình huống trong nhà Khương Trân thì Trương Tịnh Tịnh cũng không hiểu rõ lắm, hơn nữa lúc điền lý lịch Khương Trân cũng không có điền tên cha mẹ, công ty chủ yếu là ký kết với bản thân nghệ sĩ cho nên dù là cô ấy không điền thì cũng không phải là chuyện quan trọng gì.

Khương Trân chỉ cần hoàn thành xong công việc sẽ về nhà một chuyến, thời gian về cũng không dài, nhưng hành động này của cô không có gián đoạn, theo lý mà nói, nếu như Khương Trân nhớ người nhà như vậy hẳn là quan hệ với cha mẹ cũng không tệ lắm, nhưng từ trên người Khương Trân một chút chị cũng không có cảm giác được hơi thở hạnh phúc này trên người con bé, nhưng chị tôn trọng Khương Trân cho nên từ trước đến này chị cũng không có hỏi đến chuyện gia đình cô.

Trưa hôm nay, Khương Trân nhận được điện thoại của Tống Đàm, nói là có một nhân vật mới hỏi cô có hứng thú hay không, thế là cô và Trương Tịnh Tịnh đến gặp mặt Tống Đàm.

《Hãy nắm lấy tay tôi》 là kịch bản mới của Tống Đàm, nữ chính Lục Kha là con gái riêng, mẹ cô thích rượu lại là dân cơ bạc, cho nên mang cho Tiểu Lục Kha bóng ma tâm lý vô cùng lớn, sau này mẹ cô rời nhà trốn đi, cô được bà ngoại nuôi lớn, lúc thi cấp ba Lục Kha đứng thứ nhất toàn trấn, đứng thứ ba toàn thành phố đồng thời cũng xuất sắc thi được trường cao trung tốt nhất, câu chuyện chuyển ngoặc là lúc cô học lớp 12, mẹ của Lục Kha trở về.

Đây là bộ phim vườn trường, lấy tình thân tình yêu và tình bạn là chủ mạch của xâu chuỗi, lúc mới đọc kịch bản này, lúc nhìn đến nhân vật Lục Kha này, trong đầu Tống Đàm lập tức hiện lên Khương Trân, có thể là do trong tiềm thức, tính cách của Lúc Kha giống tính cách thật của Khương Trân, nếu như Thiền Quân là do Khương Trân diễn xuất thì như vậy Lục Kha chính là bản thân của Khương Trân.

Thật ra Tưởng Tịnh Tịnh không có xem trọng kịch bản này cho lắm, bởi vì loại kịch bản như thế này đã không còn thịnh hành cho lắm, giữa những đề tài xuất sắc thì rất khó để có thể bật lên được, mặc dù chị không coi trọng đề tài nhưng quả thực Tống Đàm là một đạo diễn rất bản lĩnh, anh ta có thể tự mình đến mời Khương Trân như vậy đã nói rõ anh ta rất coi trọng cô, huống chi… chị nhìn Khương Trân đang nghiêm túc đọc kịch bản bên cạch, giờ phút này, chị liền biết suy nghĩ của cô.

Khương Trân muốn diễn nhân vật Lục Kha này.

Nói thật, lúc chị thấy kịch bản chị cũng cảm thấy tính cách của Khương Trân rất giống Lục Kha, hai người giống như cùng một loại người vậy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của chị, Khương Trân đồng ý nhận kịch bản này, Trương Tịnh Tịnh cũng không có phản đối vì dù sao bây giờ trong tay chị cũng không có kịch bản tốt để chọn, nếu như con bé đã cảm thấy hứng thú thì chị thỏa mãn con bé đi.

Thế là hai bên rất nhanh liền ký hợp đồng, đầu tháng bảy sẽ vào đoàn, giai đoạn đầu sẽ quay ở trường nhất trung ở Tấn Thành, sau này sẽ quay ở học viện luật Tấn Thành.

**

Một đêm trước khi Khương Trân vào đoàn phim, Thẩm Ương dẫn Khương Trân ra ngoài ăn cơm.

“Khương Trân.”

“Dạ?”

“Anh muốn dẫn em đi gặp mặt mấy người bạn, em đi chứ?”

Khương Trân nghiêng đầu nhìn anh, “Bạn ạ? Là những người trong tấm ảnh kia sao?”

“Ừm.”

Lần trước anh ấy nói là bạn thân mười mấy năm của anh, có thể làm bạn thân mười mấy năm với anh chắc chắn là người vô cùng ưu tú, không biết sao Khương Trân lại hơi khẩn trương, cô có ảo giác như chuẩn bị gặp gia trưởng vậy.

“Em có chút lo lắng.”

“Lo lắng cái gì?”

“Em sợ bọn họ không thích em…”

Thẩm Ương cười khẽ, “Sẽ không đâu, bọn họ rất dễ ở chung.” Một lát sau, anh bổ sung một câu, “Nếu như bọn họ thật sự không thích em, anh thích em là được rồi, quan tâm bọn họ làm gì?”

Nghe thấy lời này của anh Khương Trân không khỏi nở nụ cười, mà cũng vừa lúc Thẩm Ương dừng xe lại chờ đèn đỏ. Ý cười ở khóe miệng của Khương Trân còn chưa có tan đi thì chợt nghe được tiếng “lạch cạch” cởi dây an toàn, cô kinh ngạc nhìn qua, một giây sau trước mặt tối mịt, một đôi môi ấm áp dán lên môi cô.

Đầu lưỡi anh ẩm ướt mềm mại, linh loạt mà tùy ý dạo quanh tùy ý cướp đoạt trong miệng cô, cô bị anh hôn đến thở hồng hộc, sau khi tách ra anh dùng tay mình xoa nhẹ bờ môi bị anh hôn đến đỏ bừng.

“Lần sau không được phép cười như vậy lúc anh đang lái xe nữa.”

Khương Trân đẩy nhẹ vai anh, chuyện này còn trách cô?

Anh nắm chặt tay cô, “Cười quá quyến rũ người, anh kiềm chế không được.”

Mặt Khương Trân đỏ bừng, sao trước kia cô không có cảm thấy anh sẽ trêu người như thế chứ? Đến cùng là ai quyến rũ ai?

Chờ đến lúc chỉ còn mấy giây đếm ngược anh mới buông cô ra, một lần nữa cài dây an toàn nghiêm túc lái xe.

Thẩm Ương vẫn dẫn cô đến nhà hàng hôm trước hai người họ đến, anh dắt cô tránh đi đám người đi thẳng lên phòng trên lầu, sau khi vào, Khương Trân liền thấy được trong phòng đã có một nam một nữ ngồi, gần như là theo bản năng, ánh mắt cô trực tiếp rơi trên người cô gái trẻ tuổi kia, ở bên ngoài cô ấy còn đẹp hơn trên hình, trên người mặc bộ vest gọn gàng, mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa.

Phụ nữ như vậy càng có mị lực, sự già dặn, ưu nhã, tự tin.

Mà lúc Khương Trân đang quan sát Đàm Tố thì Đàm Tố cũng quan sát cô.

Tóc đen dài, mặt nhỏ tinh xảo, ngũ quan nhu hòa, mặt không trang điểm, da trắng trời sinh, mặc một áo khoác dê ngắn màu nâu nhạt, mặc quần jean càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp cực kỳ tinh tế, là hơi thở của thanh xuân.

Cô từng nghĩ vô số lần người đàn ông giống như Thẩm Ương cuối cùng sẽ rơi vào tay người phụ nữ như thế nào, cô từng nghĩ đến nhiều kiểu phụ nữ khác nhau, nhưng lại một mực không có nghĩ đến sẽ là kiểu cô gái nhỏ giống như Khương Trân thế này, thật ra khi nhìn thấy Khương Trân, cô đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Thẩm Ương không có đặc biệt thích một mẫu người nào, chỉ cần có thể tiến vào lòng anh, thì người đó chính là mẫu người mà anh thích.

Người đầu tiên lên tiếng chính là người đàn ông trẻ tuổi, anh ta vẫy tay với bọn họ, “Em gái nhỏ, chào em, anh gọi là Hoắc Diệc Trình, em có thể gọi anh là anh Hoắc.”

Khương Trân cười với anh ta, “Chào anh chị, em là Khương Trân.”

“Nghe qua nghe qua, thật sự là một cô gái xinh đẹp… a… cậu nhéo tớ làm cái gì?” Hoắc Diệc Trình nói được một nửa đột nhiên la lên một tiếng, anh bất mãn quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Đàm Tố trừng mắt nhìn anh ta, “Cậu nói chuyện chú ý một chút, đừng có mà cà lơ phất phơ.”

Sau đó lại nói với Khương Trân: “Cậu ta không bao giờ nghiêm chỉnh đâu, em đừng để ý đến cậu ta, chị là Đàm Tố, rất vui được biết em, em có thể gọi chị là chị Tố.”

Khương Trân gọi một tiếng, “Chị Tố.”

Thẩm Ương chu đáo giúp cô kéo ghế, “Đều tự giới thiệu qua rồi, hai người họ là bạn từ nhỏ của anh, biết nhau cũng vài chục năm rồi, đều rất tốt, còn có Hoắc Diệc Trình, cậu không được kêu cô ấy là em gái nhỏ, ai cho phép cậu chiếm tiện nghi như thế?”

Hoắc Diệc Trình nhún vai, “Chiếm tiện nghi? Tớ có chiếm tiện nghi như thế nào cũng không qua nổi cậu được không? Đúng rồi, năm nay em hai mươi hai sao?”

Khương Trân, “Gần hai mươi ba ạ.”

“Vậy cũng nhỏ hơn bọn anh tám tuổi, tục ngữ nói cách ba tuổi như cách một thế hệ, cậu thế này là cách khoảng hai ba thế hệ, thực tế chính là trâu già gặm cỏ non, còn không biết xấu hổ mà nói tớ…”

Thẩm Ương lạnh lùng liếc anh ta, Hoắc Diệc Trình lập tức im miệng, lại còn dùng làm động tác kéo kín miệng.

“Chị gọi em là Tiểu Khương em không ngại chứ?” Đàm Tố nói với Khương Trân.

Khương Trân lắc đầu, “Không ngại ạ.”

Đàm Tố cười cười, cô tiện tay đưa thực đơn cho Khương Trân, “Em chọn món em muốn ăn đi.”

“Cảm ơn chị.”

Cầm thực đơn trên tay Khương Trân hơi sửng sốt một chút, đây không phải là nhà hàng Tây hay sao? Thế mà bên trong vẫn có một thực đơn món Trung?

“Nhà hàng này còn có thể gọi món Trung sao ạ?”

Thẩm Ương ra hiểu với cô về phía Hoắc Diệc Trình, “Cơm Tây cơm Trung còn không phải là mưu tính của ông chủ đây hay sao?”

“Ông chủ?”

Hoắc Diệc Trình cố ý ho khan hai tiếng, “Ừ bản thân anh là kẻ bất tài, nhà hàng này vừa vặn dưới trướng công ty nhà anh.”

Khương Trân kinh ngạc.

Thẩm Ương thân mật xoa đầu cô, “Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, dù sao cũng là miễn phí.”

Hoắc Diệc Trình khiếp sợ, quen biết với Thẩm Ương đã vài chục năm nhưng đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy cậu ta thân mật với một cô gái ở ngoài đời như thế, ôn nhu trong mắt đều sắp tràn ra ngoài, anh “ách” một tiếng, “Thật quá đáng, muốn show ân ái cũng không nên thế chứ.”

Khương Trân và Thẩm Ương rối rít quay đầu nhìn anh ta, Khương Trân hơi đỏ mặt, có chút e lệ, mà Thẩm Ương thì mặt không chút biểu tình, “Không phục thì cậu cũng tìm một người đi?”

Hoắc Diệc Trình quăng cho anh một ánh mắt sắc lẹm, đúng là có bạn gái liền quên bạn! Trọng sắc khinh bạn!

Bởi vì tối nay ai cũng phải tự mình lái xe về nên mọi người đều không uống rượu, giống như Thẩm Ương nói vậy, bọn họ rất dễ ở chung, mọi người tán gẫu đông tây nam bắc rất nhanh liền thân thiết nhau.

“Tiểu Khương, thật ra anh rất tò mò một chuyện.”

Khương Trân, “Chuyện gì ạ?”

“Em và lão Thẩm, đến tột cùng là ai chủ động trước?”

Thật sự là Hoắc Diệc Trình không thể nào hình dung ra được dáng vẻ chủ động theo đuổi con gái của Thẩm Ương, nhưng khi tiếp xúc với Khương Trân, anh cảm thấy cô gái nhỏ này không giống một người sẽ chủ động bày tỏ tình cảm của mình, hai người này đều không giống người sẽ chủ động. Đến cuối cùng là hai người ở bên nhau thế nào, anh sắp bị sự hiếu kỳ bức điên rồi.

Khương Trân nhìn thoáng qua Thẩm Ương mà Thẩm Ương chỉ mỉm cười nhìn cô, cô có chút quẩn bách, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

Ngay lúc Khương Trân vắt óc suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Thẩm Ương ngồi bên cạnh mở miệng, anh nhìn Hoắc Diệc Trình, “Không phải là cậu muốn biết ai chủ động trước sao? Là tớ, tớ thích cô ấy trước, thế nào có thể sao?”

Khương Trân len lén nhìn anh, giờ phút này gương mặt của anh cực kỳ nhu hòa, đôi mắt anh thâm thúy tựa như sao trời, tim cô không cách nào kiềm chế được mà nhảy “bang bang”.

Đàm Tố thu vẻ mặt lúc này của Khương Trân vào trong mắt, cô thấy được trong đôi mắt thanh tịnh của cô ấy đầy vẻ sùng bái và ái mộ, cô đột nhiên nở nụ cười, cô cũng đã từng giống cô ấy, vô cùng mơ ước và chờ mong đối với tình yêu.

Nhưng mà có lẽ thời gian lâu dần, công việc bận rộn, thời gian trôi dần đi thì ước mơ và mong chờ cũng dần trôi đi không còn gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK