Nghĩ như vậy trong lòng Nghiêm Lộc bỗng rùng mình một cái, trong lòng lo lắng vô cùng, anh thận trọng nhìn Thẩm Ương còn đang âm thầm suy đoán xem tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên anh ta sẽ không cho là vợ chồng trẻ hai người cãi nhau hay gì, huống chi Thẩm Ương trước mặt Khương Trân không hề có chút giới hạn hay nguyên tắc nào.
Sau khi lên xe, Nghiêm Lộc vừa nghĩ có nên nói với Thẩm Ương về lịch trình ngày hôm nay hay không thì anh ta chưa kịp nói thì người ngồi phía sau đã mở miệng, “Đi Thẩm Trạch trước đã.”
Thẩm Ương nói như thế thì sao Nghiêm Lộc còn có thể không hiểu?
Mặc dù buổi sáng Thẩm Ương còn có một lịch trình, nhưng nhìn sắc mặt anh lúc này anh ta cũng không dám nói gì nữa. Sau khi đưa anh đến nơi thì anh ta ở trong xe gọi điện thoại cho người phụ trách xử lý những chuyện còn lại.
Thím Chu là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ương, bà liền cảm thấy ngạc nhiên nhưng bà cũng là người sáng suốt vừa nhìn liền nhận ra không thích hợp, bà đi qua hỏi: “Đại thiếu gia, sao cháu lại về nhà?”
Giọng điệu của Thẩm Ương lúc nói chuyện với thím Chu hòa hoãn hơn không ít, “Thím Chu, ông nội cháu đâu ạ?”
Thím Chu, “Giờ này hẳn là lão tiên sinh hẳn là ở nhà ấm trồng hoa.”
Khoảng thời gian gần đây Thẩm Trọng Giả say mê trồng hoa, không lâu trước đó đã sửa vườn hoa phía sau thành một nhà ấm, chuyên trồng những cây giống quý báu của ông, bây giờ mỗi ngày sáng trưa chiều tối đều phải đi nhà ấm một chuyến.
“Vâng, cảm ơn.” Thẩm Ương lễ phép trả lời rồi đi về phía nhà ấm.
Thím Chu nhìn bóng lưng của Thẩm Ương không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bất an, mà lúc này giọng nói của Thẩm Kiện Hoa từ phía sau truyền đến, “Thím Chu, vừa rồi là Tiểu Ương sao thím?”
Thím Chu xoay người, “Đúng vậy, tiên sinh.”
“Sao thằng bé lại đến?” Thẩm Kiện Hoa cũng không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Ương nên trên mặt ông vô cùng vui vẻ.
“Tiên sinh, đại thiếu gia đến tìm lão tiên sinh, nhưng mà…” Thím Chu hơi do dự.
“Nhưng cái gì?”
Cuối cùng thím Chu cũng không dám giấu diếm nữa, liền nói thật: “Sắc mặt thiếu gia vô cùng không tốt, bây giờ đã đi nhà ấm tìm lão tiên sinh rồi ạ.”
Ánh mắt Thẩm Kiện Hoa trầm đi mấy phần, “Được rồi, cháu biết rồi, thím đi làm việc đi.”
“Vâng.”
**
Lúc Thẩm Ương đi vào Thẩm Trọng Giả đang tưới nước cho những cây quý báu của ông, sau khi quản gia thông báo xong ông xoay người lại cười tủm tỉm nhìn anh, “Ngạc nhiên nha, mới sáng sớm mà cháu đã đến rồi, vừa lúc mau đến đây xem cây giống của ông này.”
Ông nhìn Thẩm Ương bước nhanh về phía trước lại nhìn Thẩm Trọng Giả không chút hoang mang nào tưới cây mà quản gia không thể nào không phục sát đất. Người sáng suốt đều nhìn ra được đại thiếu gia mang theo sự tức giận mà đến đây, nhìn ra được là đến đây tính sổ, thế mà ông còn có tâm tình mời người ta đến thưởng thức hoa cỏ của mình?
“Tiểu Ương à, cháu nhìn hoa này của ông xem, nở hoa rồi không biết đẹp đến bao nhiêu?” Thẩm Trọng Giả hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt bình tĩnh kia của Thẩm Ương.
Thẩm Ương ngay cả nửa ánh mắt cũng không cho những cây giống kia, mà trực tiếp mở miệng, “Cháu hi vọng ông không nên nhúng tay vào chuyện của cháu.”
Khóe miệng quản gia giật giật, lão tiên sinh mà muốn đánh thái cực với anh nhưng mà người ta lại không cho chút mặt mũi nào trực tiếp nói rõ ý đồ ngày hôm nay anh đến, ông nhìn thử Thẩm Trọng Giả, quả nhiên lão gia vốn còn đang híp mắt cong môi sắc mặt trong phút chốc liền trầm xuống.
Thẩm Trọng Giả để vòi sen trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Ương, “Cháu lặp lại lần nữa?”
Thẩm Ương nhìn Thẩm Trọng Giả, cũng không cố kỵ ông, “Cháu nói, mời ông nội không nên nhúng tay vào chuyện của cháu.”
Thẩm Trọng Giả nhìn Thẩm Ương ngay cả sắc mặt cũng không chút biến, sắc mặt càng âm trầm, “Chuyện của cháu? Chuyện của cháu là chuyện gì?”
“Trong lòng ông biết rõ không phải sao ạ? Cháu hi vọng ngài có thể tôn trọng sự lựa chọn của cháu.”
“Ý cháu là ta không tôn trọng cháu? Lựa chọn của cháu? Lựa chọn của cháu chính là muốn tự hủy hoại tiền đồ của mình ở bên một người phụ nữ như thế?”
Quản gia cảm nhận rõ được nhiệt độ nhà ấm trong phút chốc liền giảm xuống, ông nhìn hai ông cháu này yên lặng lùi về phía sau một bước, cố gắng giảm đi sự tồn tại của chính mình, loại thần tiên cãi nhau này ông thể trêu vào được.
Thẩm Trọng Giả bị tức không nhẹ, “Cháu phải hiểu rằng cháu đại thiếu gia của Thẩm thi, cháu nên gánh vác trách nhiệm của mình, chẳng lẽ nhiều này những gì ông nói với cháu là uổng công sao?”
Thẩm Ương nhìn ông, đáy mắt không chút gợn sóng, “Đại thiếu gia Thẩm thị? Mẹ cháu còn không có tên trên gia phả của Thẩm gia thì sao cháu lại được coi là đại thiếu gia của Thẩm thị chứ?”
Quản gia ngạc nhiên, bây giờ ông ta thật muốn đi ra ngoài, nơi này quả nhiên không thể ở lại nữa mà.
Thẩm Trọng Giả run rẩy chỉ vào Thẩm Ương, “… Cháu đây là oán trách ông không để cho mẹ cháu lên gia phả sao?”
“Cũng không phải như vậy, cháu chỉ là không hiểu, mẹ cháu là một người phụ nữ không được ngài công nhận thì ngài cần gì phải cứ siết chặt cháu không thả chứ. Hơn nữa, Phi Cảnh cũng là cháu trai của ông, thằng bé danh chính ngôn thuận hơn cháu nhiều, hay vẫn là nói chúng cháu chỉ là món đồ thuộc sự sở hữu của ngài, chỉ có nghe lời an bài của ngài mới có thể được ngài công nhận. Nếu là công nhận như vậy thì cháu không cần.”
Bây giờ quản gia thật sự muốn khóc, cho đến bây giờ không có ai dám khiêu chiến quyền uy của lão gia cả, cho dù là tiên sinh cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thỏa hiệp. Nhưng vị đại thiếu gia này cứ thế mà khiêu chiến từ nhỏ đến lớn, chỉ là lần này lại vô cùng cứng rắn.
“Thẩm Ương, tại sao cháu lại nhìn trúng một con hát! Người nào mà không tốt mà cháu cứ nhất định phải ở cùng một chỗ với một con hát!”
“Cháu cũng chỉ là một con hát mà thôi, con hát và con hát không phải xứng đôi sao?” Thẩm Ương thừa nhận lời này là anh cố ý nói, anh không thể chịu được người khác gièm pha Khương Trân.
Quả nhiên, Thẩm Trọng Giả bị chọc tức thở không nổi, “Cháu tốt lắm! Thật sự rất tốt!”
“Ông nội, hôm nay cháu đến không phải là để cãi nhau với ngài, cháu chỉ cho ông thấy lập trường của cháu, xin ngài đừng can thiệp đến chuyện của cháu. Về sau cháu làm cái gì, ở bên ai cũng là chuyện của bản thân cháu. Cháu đã nói xong rồi, cháu đi trước.” Sau khi nói xong Thẩm Ương liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Thẩm Trọng Giả chỉ vào lưng anh nói, “Ông nói cho cháu biết, ông tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ có gia thế như vậy bước vào cửa nhà họ Thẩm chúng ta!”
Thẩm Ương dừng chân lại, “Ông sẽ đối phó cô ấy như ông đã làm với mẹ cháu sao? Nhưng ông sai rồi, cháu cũng không phải là bố cháu.”
Sau khi nói xong, anh chợt ý thức được cái gì liền xoay người lại, “Ông điều tra cô ấy?”
Thẩm Trọng Giả giễu cợt, “Ông điều tra cô ta? Ông nói cho cháu biết, chỉ cần ông muốn biết thì sẽ có người tự động dâng đến trước mặt ông!”
Thẩm Ương chợt không nói tiếp, chỉ nhìn ông nhưng ánh mắt anh lại càng thêm lạnh lùng, qua hồi lâu, anh không nói câu nào xoay người rời đi.
Anh cái gì cũng không nói càng làm người khác đau lòng hơn so với anh nói gì đó, Thẩm Trọng Giả thật sự nổi giận, ông cầm vòi sen không chút do dự nào đập mấy chậu hoa trong vườn, “Hỗn trướng! Đồ hỗ trướng! Tức chết mà!”
Quản gia hãi hùng khiếp vía, lúc này nếu ông cái cũng không làm thì đoán chừng sau này ông cũng không cần làm tiếp nữa, thế là ông vội vàng đến giữ chặt Thẩm Trọng Giả, trấn an nói: “Lão gia, ngài đừng tức giận, đại thiếu gia chỉ là cáu kỉnh với ngài mà thôi, qua mấy ngày là hết thôi ạ.”
Thẩm Trọng Giả lắc đầu, “Cáu khỉnh sao? Cậu xem thử nhiều năm qua nó cáu kỉnh với ai trong cái nhà này?”
Thẩm trọng Giả nói như vậy quản gia mới nghĩ lại, đúng là như vậy thật. Đại thiếu gia không giống như tiểu thiếu gia, không vui sẽ không sẽ làm loạn, tình cảm tự nhiên, anh xưa nay không nổi giận với bất cứ ai, đối với ai cũng hòa thuận, bọn họ đều cảm thấy đấy là do đại thiếu gia được dạy dỗ tốt, thật ra không có ai biết là anh căn bản không có thành tâm với bọn họ, chỉ có người đối xử chân thành với bạn thì mới có thể cãi nhau gây gổ với bạn. Quản gia lén nhìn Thẩm Trọng Giả còn đang tức giận, nghĩ đến có lẽ đại thiếu gia chưa từng xem đây là nhà, cũng chưa xem bọn họ là người nhà, mà anh từ đầu đến cuối chỉ xem là khách tồn tại trong ngôi nhà này mà thôi.
“Lão Lý, cậu đang nghĩ cái gì!”
Quản gia chợt bị đánh gãy mạch suy nghĩ, nhưng sau lưng ông lại đổ mồ hôi lạnh, nếu như những gì ông đang suy nghĩ để cho lão gia biết thì ngài ấy còn không lột da ông sao?
Thế là ông vội vàng lắc đầu, “Không có gì không có gì ạ, chẳng qua tôi cảm thấy có phải lần này đại thiếu gia nổi giận thật hay không?”
Thẩm Trọng Giả “Hừ” một tiếng, “Tức giận thật thì sao, tôi cũng không tin là tôi không trị được thằng nhóc đó!”
Bây giờ sao có thể so với trước kia chứ, trước kia ông ấy có thể đem một đám người bóp ở trong tay nhưng với đại thiếu gia thì ông dám đánh cược, lão tiên sinh chắc chắn không thể bắt được anh, dù sao bây giờ cũng là thiên hạ của người trẻ.
Lời này quản gia cũng chỉ dám nói thầm trong lòng chứ cũng không dám ra miệng.
Thẩm Kiện Hoa nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Ương, bóng lưng của anh tuy gầy gò nhưng lại cực kì thẳng, ông lại nghĩ đến câu nói lúc nãy mình nghe được.
“Cháu cũng không phải cha cháu.”
Câu nói này giống như một cây châm đâm vào tim ông, đâm ông vô cùng đau đớn.
Đúng vậy, là do ông quá nhu nhược, cũng không phải là ông không có phản kháng nhưng càng về sau lại càng gặp phải sự chèn ép lớn hơn nữa nên ông thỏa hiệp. Vì lẽ đó mà trong cuộc thỏa hiệp này ông mất đi quá nhiều đồng thời cũng đánh mất chính mình.
Thẩm Kiện Hoa không khỏi buồn rầu, ông vẫn luôn không biết thì ra trong lòng con trai ông nghĩ ông là như vậy, ông nợ thằng bé nhiều như vậy sợ là vĩnh viễn cũng không thể trả hết, mà chỉ sợ thằng bé cũng không muốn ông trả. Lúc này sự áy náy trong lòng ông ùn ùn kéo đến, tự trách và hổ thẹn triệt để chôn vùi ông.
Lúc Lục Ngâm Thu xuống lầu ăn sáng thấy hai bên trống không, không khỏi hỏi: “Tiên sinh đã đi làm từ sớm sao? Lão tiên sinh còn ở nhà ấm chưa ăn sáng sao?”
Thím Chu biết lý do nên bà trả lời: “Đại thiếu gia trở về, cậu đi nhà ấm tìm lão tiên sinh, tiên sinh cũng đi qua đó rồi ạ”
Tay cầm thìa của Lục Ngâm Thu run một cái rơi xuống lại trong chén, “Thím nói Thẩm Ương đến đây?”
“Đúng vậy phu nhân.”
Lục Ngâm Thu “lộp bộp” trong lòng, người khác không biết vì sao Thẩm Ương đến đây nhưng bà lại biết rất rõ, chỉ sợ là vì cô gái Khương Trân kia, xem ra cô gái này thật sự được anh nâng trong lòng. Nếu không thì ngày thường anh đến hay đi thì cũng không có một chút quan hệ nào với bà, nhưng bây giờ bà lại can thiệp vào chuyện này thì đã không thể nói như vậy nữa.
Bà nghĩ nghĩ vẫn là lên lầu tránh tiếng gió, bà không muốn lát nữa phải đối đầu với Thẩm Ương, tuy rằng nói bà không sợ nhưng dù sao cũng làm việc trái với lương tâm cũng sẽ chột dạ chứ, mà hình như ông trời cũng không giúp bà ngay lúc bà vừa đứng dậy đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.
“Dì Lục.”