Mục lục
Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ngày Quyển Nhu đều ngoan ngoãn ở bệnh viện, cô hôm nay không tìm cách chạy ra ngoài, cũng chẳng phải vì cô không muốn, mà chỉ là đang dè chừng Hàn Minh Vũ.

Đến 18h, Quyển Nhu ăn bữa tối do y tá mang tới, cô ăn no nê, uống thuốc đúng giờ, y tá cũng thay băng giúp cô, vết thương đang hồi phục khá tốt. Những gì cần làm cũng đã làm, cần bác sĩ thì bác sĩ cũng đã khám, cần ngủ thì cũng đã ngủ, cả ngày dài an phận mà nằm trên giường bệnh nhưng mà từ sáng đến giờ không thấy Hàn Minh Vũ ghé qua, anh ta bận công việc hay là không muốn đến, cô bé kia cũng không thấy, Quyển Nhu đang nhắc đến Minh Hạ.

Cô y tá gọt trái cây đưa cho Quyển Nhu ăn. Quyển Nhu hạ nhẹ ánh mắt, rõ ràng có thể nhìn thấy tâm tình không được vui, cô y tá tinh ý hỏi:

" Cô Lý có gì buồn trong lòng sao? Nếu cô không ngại thì có thể tâm sự với tôi."

Quyển Nhu điểm môi cười nhẹ rồi khẽ hỏi cô y tá một câu: " Nếu cô phải ở trong bệnh viện một mình thì cô có buồn như tôi không?"

Cô y tá trả lời: " Tôi cũng sẽ buồn."

Quyển Nhu nâng nhẹ mi mắt, chỉ chút xíu lại hạ nhẹ xuống, cô im lặng ăn trái cây.

" Có phải cô muốn anh ấy đến phải không?" Cô y tá đoán được tâm tư của Quyển Nhu.

Quyển Nhu đang nhai thì ngưng lại, tia ngỡ ngàn đang sáng lên trong đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô y tá.

Cô y tá mỉm cười, xem ra là cô đoán đúng rồi:

" Anh Hàn sẽ không đến đâu, cô hãy chịu khó ở đây một tháng, đến khi xuất viện anh ấy sẽ tới đón cô."

Quyển Nhu sửng sờ, cô ấy vừa nói là một tháng, cô phải ở đây đến một tháng sao? Ôi không cô sẽ buồn chán mà chết mất. Lúc trước vì trận hỏa hoạn mà cô phải nằm viện nhưng cũng không đến một tháng, những ngày nằm một chỗ rõ là buồn chán vô cùng, nhưng khi đó còn có mẹ nuôi, có các em đến bầu bạn, bây giờ chỉ có mỗi cô y tá này với cô, vốn không thân quen, có nói chuyện thì cũng chỉ vài ba câu, cả đời Khương Quyển Nhu cô chả chán việc gì, không sợ cực khổ, chỉ sợ là phải ở dài ở mỏi trong bệnh viện.

Quyển Nhu đưa đĩa hoa quả cho cô y tá, biểu tình rất chán chường, Hàn Minh Vũ anh ta lại dám bỏ mặt vợ ở trong bệnh viện một mình, cho dù là không có thích Lý Nghệ Hân thì cũng không nên bơ người ta như thế chứ? Mà nếu đã không ưa, không yêu thì kết hôn để làm gì? Anh ta lấy vợ về để làm cảnh hay sao?

" Cô lấy cho tôi điện thoại ở trong học bàn với."

Cô y tá đi tới lấy điện thoại cho Quyển Nhu.

Quyển Nhu vuốt một cái, cô lướt đến cái tên Hàn Minh Vũ rồi nhanh chóng nhấn phím gọi.

" Alo?" Minh Vũ bắt máy.

Quyển Nhu nhíu nhẹ mi tâm, cô đang im lặng nhất thời lại không biết phải nói gì.

" Đã gọi cho tôi mà còn không dám nói chuyện à? "

" Minh Vũ, tại sao anh? Anh...." Quyển Nhu nửa nói nửa úp, không lẽ tự dưng lại hỏi anh ta tại sao không đến thăm cô? Ách..không được, phải nói một cái gì đó thiết thực hơn.

" Tôi thì sao?" Minh Vũ hỏi.

" Hàn Minh Vũ tôi không muốn nằm viện nữa." Quyển Nhu nói như đang trút bực.

" Được, cô muốn thì tự cô đi làm thủ tục."

" Làm sao tôi tự làm được, anh phải làm cho tôi chứ?"

" Tôi không rảnh." Minh Vũ hời hợt nói một câu.

Quyển Nhu cử động đôi môi nhỏ, nhoẻn lên nhoẻn xuống, bức quá lại đem Lý gia ra để phân thắng thua với Minh Vũ:

" Anh không rảnh thì tôi sẽ gọi cho mẹ, đừng tưởng không có anh thì tôi sẽ không xuất viện được."

Bên kia Hàn Minh Vũ cong khóe môi, cười ra một nét hình sự, giọng nói vừa ôn vừa cương của anh truyền qua tai của Khương Quyển Nhu: " Cuối cùng cô cũng ngưng diễn rồi sao? Giả vờ hiền lành, giả vờ tình cảm với tôi trước mặt của mẹ cô cũng chỉ là tìm cơ hội để phá hoại tôi, cô không dùng cách tố tôi đánh cô thì xoay vòng nằm viện để tố tôi không chăm sóc tốt cho cô phải không? Lý Nghệ Hân trò của cô quá trẻ con rồi đấy."

Quyển Nhu nghe giọng điệu Minh Vũ nói mà phát sởn, không đúng rồi, cô đâu có ý như anh ta nói: " Hàn Minh Vũ, tôi không vậy với anh đâu, tôi chỉ muốn xuất viện thôi mà."

" Chẳng phải cô muốn gọi cho mẹ cô còn gì? Muốn gọi thì cứ gọi đi, tôi thừa biết hành vi của cô nhưng cô không dễ để lấy được đơn ly hôn đâu."

" Trời ơi, anh nghĩ đi đâu thế Hàn Minh Vũ, ở bệnh viện buồn lắm, không có gì làm, nhàn nhã mệt mỏi, suốt ngày toàn nằm lên nằm xuống, đã vậy anh còn bắt tôi ở đây đến một tháng, tôi không ở nổi đâu."

Quyển Nhu nói một hơi, không vắp chữ nào, chỉ để Hàn Minh Vũ có thể nghe rõ, chỉ sợ anh ta không buồn nghe mà thôi.

Trong điện thoại chợt im ắng, Minh Vũ không nói, hình như là đang muốn cúp máy, Quyển Nhu vội kêu: " Hàn Minh Vũ anh cho tôi xuất viện đi."

" Không cho." Minh Vũ chỉ thốt lên hai chữ, nghe ra như đang bực.

Khương Quyến Nhu vừa lo vừa ức chế, cái tên Hàn Minh Vũ này sao mà khó ưa quá vậy trời, đã nói đến vậy rồi mà còn bảo là không cho, kiếp trước không biết là Lý Nghệ Hân nợ anh ta hay là cô nợ anh ta nữa.

Quyển Nhu cắn ngón trỏ, cô bỗng nghĩ hay là mình thử ngọt lịm xem sao, ngọt như đường cũng được, biết đâu anh ta vừa ý cho mình xuất viện.

Quyển Nhu ừm giọng một cái rồi miễng cưỡng nói:

" Ông xã, là em không tốt, không nghe lời anh nghỉ ngơi cho khỏe để bản thân phải nhập viện cũng là do em, nhưng mà em ngoan rồi, em cũng thấy khỏe nhiều rồi, nếu anh vẫn lo thì em sẽ cố gắng ở thêm một tuần nữa, một tuần sau anh cho em xuất viện nhé, được không?, ở trong này thực sự là buồn lắm, anh lại không đến, một mình em thì nói chuyện với ai bây giờ? Em sẽ không gọi cho mẹ, không nói gì với bà hết, anh không thích thì em sẽ không gọi."

Hàn Minh Vũ tự dưng ho khụ khụ mấy cái, anh cầm điện thoại không vững nữa mà phải sang tay bên kia, Lý Nghệ Hân bị chạm mạch rồi ư? Cái giọng chảy nước của cô ta xém chút làm anh nôn hết cơm mới vừa ăn xong.

Minh Vũ khừ khừ giọng, khổ sở nói: " Cô làm ơn thôi cái giọng ỏng ẹo quỷ dị đó dùm tôi đi, tôi thấy cô không có buồn gì đâu chỉ là não cô có vấn đề, ngày mai chắc tôi phải đưa cô sang khoa não bộ để kiểm tra xem sao."

Minh Vũ nói xong thì tắt máy luôn.

" Nè, Hàn Minh Vũ, Minh Vũ..." trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tuốt tuốt.

Quyển Nhu thả tay xuống giường cái ách, chỉ trách bây giờ cô không hét được thành tiếng, nếu không cô nghĩ mình có thể hét đến nổ tung cả bệnh viện, Hàn Minh Vũ anh ta là đồ xấu xa, đầu ốc không được bình thường, bảo ai đi khám não là anh ta cần đi thì có, anh ta mới là có vấn đề.

_____________________________

Hàn Minh Vũ sau khi cúp máy thì vội lấy ly nước uống ừng ực, anh còn vuốt vuốt ngực cho bình tâm trở lại. Minh Hạ thấy anh hai kỳ lạ thì hỏi: " Anh hai, anh khó chịu ở đâu hả?"

Minh Vũ thở ra, vừa nảy rõ là bị choáng mà: " Anh không sao?"

" Trông anh cứ mệt mệt thế nào, giống như bị sốc ấy."

Minh Vũ dịnh bàn nhắm mắt một chút, ôi mẹ ơi cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến mấy câu mà Lý Nghệ Hân nói, anh nổi hết cả da gà.

" Anh hai, anh không sao thật chứ?"

" Không sao? Em về phòng với tiểu Thiên đi."

" Ồh.." Minh Hạ nghi hoặc bỏ đi.

Minh Vũ uống thêm một ly nước nữa rồi đi lên trên phòng, anh nằm xuống giường suy nghĩ, Lý Nghệ Hân có khi nào chỉ muốn xuất viện như cô ta nói? Nhưng con người của cô ta căn bản sẽ không chịu hạ mình để nói những lời đó, hơn nữa còn anh anh em em ngọt sớt. Hàn Minh Vũ gối tay suy diễn nhiều thứ để lý giải cho hành động của Quyển Nhu, chỉ là anh giải đâu cũng không đúng, cuối cùng lại nghĩ rằng Lý Nghệ Hân tâm thần không ổn định, có bệnh bây giờ mới phát.

___________

Ngày hôm sau, Hàn Minh Vũ tham gia một cuộc họp hội đồng quản trị, cuộc họp diễn ra 2 tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc họp, Minh Vũ cùng trợ lý quay về phòng chủ tịch, anh đưa cho thư ký một số văn kiện bảo cô ta đi giải quyết.

Thư ký cầm lấy và ra khỏi phòng, lúc này Minh Vũ mới chợt nghĩ đến Lý Nghệ Hân, vốn anh định không đến bệnh viện trong vòng một tháng nhưng những gì cô ta nói ngày hôm qua cứ lởn vởn trong đầu ốc của anh, vo ve như con Ong quấy rầy, phiền đến không chịu nổi.

" Jensi hôm nay có đối tác hẹn gặp không?" Minh Vũ nói điện thoại bàn với thư ký.

" Dạ hôm nay thì không có thưa chủ tịch."

" Ừm."

Minh Vũ ngắt máy, như vậy là anh không bận nhiều trong hôm nay, vậy thì tranh thủ đến bệnh viện một chuyến, dù sao cũng cần đưa cô ta đi khám não nhỉ? Có nên không? Hàn Minh Vũ chợt cười nhẹ, lần đầu anh nghĩ đến Lý Nghệ Hân mà cười như thế, cái cười này là vui hay là khinh thì Minh Vũ cũng không rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK