Khi Quyển Nhu còn đang ngủ, Mạc Đình đã dùng một miếng băng gạc dán lên trên vết thẹo của Quyển Nhu, trong lúc cô vừa dán xong thì Quyển Nhu nhiu nhíu mắt, cô đã tĩnh.
"Mạc Đình!" Quyển Nhu nhìn thấy Mạc Đình thì khẽ mở miệng.
Mạc Đình cầm tay của Quyển Nhu: "Cậu thấy trong người ra sao? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Quyển Nhu nhẹ lắc đầu, cô hỏi: "Nghệ Hân thì sao?"
Mạc Đình để trôi qua vài giây, cô yên lặng vẻ mặt hơi buồn sau đó mới nói: "Quyển Nhu à! Cậu...đã quay trở lại nguyên thể rồi."
Trong ánh mắt của Quyển Nhu liền long lanh một nỗi ngỡ ngàn xen vào đó là sự buồn bi, cô sờ tay lên mặt, sờ đến miếng băng gạc, nước mắt khó tránh mà ứa ra.
Mạc Đình thương Quyển Nhu, cô biết Quyển Nhu sẽ rất buồn nếu cô ấy không còn là Nghệ Hân, bởi vì Quyển Nhu từng nói chỉ khi là Nghệ Hân thì cô ấy mới có thể đối diện với Hàn thiếu gia.
"Cậu quay lại rồi thì không phải dính liếu với hai nhà Lý Hàn nữa, mọi chuyện cứ để lại cho Nghệ Hân, cậu hãy cứ sống cuộc sống của mình đi."
Quyển Nhu bỏ tay xuống khỏi mặt, cô thẩn thờ nói:
"Lúc ra khỏi nhà, Minh Vũ cũng đang ở đó, anh ấy không nhận ra mình chứ?"
Mạc Đình liền trả lời: "Không, anh ta không thấy, anh ta chỉ chú ý đến Nghệ Hân thôi."
Quyển Nhu nghe Mạc Đình nói thế thì trong lòng cũng bớt đi nỗi lo sợ:
"Mạc Đình! Mình muốn giúp Nghệ Hân rửa oan cho Lý phu nhân, sau khi xong việc này mình sẽ rời khỏi thành phố A, không bao giờ quay lại nữa."
Mạc Đình cau mày: "Đến lúc này mà cậu vẫn muốn can thiệp vào chuyện nhà của Lý Nghệ Hân sao? Quyển Nhu à, cậu hãy khoanh tay đứng nhìn đi."
Quyển Nhu chớp mắt, cô nói: "Mình không thể."
Mạc Đình thở dài: "Cậu thì làm được gì chứ?"
Quyển Nhu hạ ánh mắt, cô biết bản thân bây giờ khó mà lộ diện nhưng cô cũng muốn làm gì đó cho Lý phu nhân, trong lúc cô ở Lý gia bà là người quan tâm và yêu thương cô nhất, kể cả khi cô nằm viện bà đã ở bên cạnh của cô, đối với cô bà chẳng khác nào là một người mẹ, cô không muốn ra đi khi Lý phu nhân vẫn chưa rửa sạch được oan ức.
- ----
Khi Nghệ Hân còn chưa xuất viện, ở Lý gia Vân Lục đã tươi cười đón mẹ của mình vào nhà, mẹ của Vân Lục họ Liễu tên là Nhan, Liễu Nhan bước đến cửa lớn của Lý gia thì trong lòng rất bồi hồi, bà nhớ lại ngày trước cũng tại cửa lớn này bà được Lý lão gia dẫn vào nhà, nhưng vừa bước vào chưa được 10 phút cụ Lý tức là ông nội của Vân Lục đã cho người đuổi bà ra khỏi Lý gia.
Ông nội của Vân Lục không chấp nhận bà và đứa bé mang trong bụng, ông ấy nói đó là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lý, chỉ có Bạch Mễ Hoa mới xứng đáng là con dâu là vợ hợp pháp của Lý lão gia.
Lúc bị lôi ra khỏi cổng, bà bị động thai, cứ tưởng Vân Lục đã không giữ được, thật may ông trời có mắt, cho bà đứa con gái thông minh, nó đã có thể đưa bà quay trở lại nơi danh gia vọng tộc này, bà mới xứng đáng là phu nhân của Lý tổng, Bạch Mễ Hoa chớ chêu thay chẳng sinh cho nhà họ Lý được một cốt nhục, Lý Nghệ Hân thiên kim đó chỉ là thứ con lạc loài, Công không ra Công, Phượng không ra Phượng làm sao sánh với Vân nhi của bà, hừm...ấy vậy mà bấy lâu Vân nhi phải bị mẹ con của Bạch Mễ Hoa ức hiếp, đáng ghét giờ đây bà bước vào nơi này sẽ không để một ai làm khổ Vân Lục nữa.
Liễu Nhan cố lấy tự tin nở nụ cười rồi bước vào bên trong, Vân Lục vui vẻ nắm tay của mẹ thì gặp Lý Nghệ Hoành.
Lý Nghệ Hoành mặc âu phục màu đen, anh đi tới vài bước thì đứng lại, đôi mắt ngạc nhiên nhưng lại không mấy dễ chịu với Liễu Nhan:
"Bà đến đây làm gì?"
Vân Lục nhìn qua mẹ rồi nói: "Là..."
"Anh không hỏi em." Lý Nghệ Hoành liếc nhẹ Vân Lục.
Liễu Nhan gượng cười: "Dì đến thăm Vân Lục và ba của con."
Lý Nghệ Hoành đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó anh nói:
"Ba sẽ không vui khi thấy bà, gặp Vân Lục một lúc thì hãy đi ngay, đừng làm phiền ba tôi."
Lý Nghệ Hoành sau khi tĩnh dậy ở nhà của Phi Phi thì đã về Lý gia, tranh thủ thay đồ, hôm nay có việc gấp anh phải đích thân đến tập đoàn, vì vậy nói xong thì đã đi ngay. Liễu Nhan lườm đằng sau Lý Nghệ Hoành, bà hừm một tiếng: "Ra vẻ quá nhỉ, đợi khi tôi có danh phận rồi xem cậu có còn ăn nói cái kiểu đó không?"
Vân Lục lắc tay mẹ mình một cái: "Mẹ đừng có đụng chạm đến anh của con, anh ấy khó chịu với mẹ cũng là lẽ bình thường thôi."
Liễu Nhan bức xúc với Vân Lục, bà cau mày:
"Con làm gì mà bênh nó dữ vậy, nó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu."
Vân Lục không xíu do dự thốt lên: "Anh con là tốt nhất."
"Anh con, anh con...con gọi sao mà nghe ngọt quá đó, mẹ mình không lo mà cứ lo cho người khác thôi."
"Được rồi mẹ đừng có so đo nữa, chúng ta mau đi gặp ba nào." Vân Lục vui vẻ nói.
Liễu Nhan thở ra, sự bức bối cũng giảm xuống: "Ừm...đi thôi."
P/S: Cuối tuần dành tặng các độc giả chap mới, bộ truyện sắp đi đến hồi kết, các bạn đừng bỏ lỡ những gây cấn về sau nhé! Cmt để cho Ad biết cảm nhận nào?