Khương Quyển Nhu bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, luống cuống một hồi thì chỉ kịp giấu ra sau. "Minh Vũ sao anh lại ra đây rồi?"
"Không ra thì làm sao biết cô nói xạo."
Hàn Minh Vũ đáy mắt dò xét liếc nhìn cánh tay đang cố giấu điện thoại ở sau lưng của Quyển Nhu. Anh cũng đoán được là có gì đó không hay với cái điện thoại, chỉ là anh chưa vạch trần, vẫn muốn đùa cô ấy một chút.
Hàn Minh Vũ làm ra mặt lạnh, chìa tay ra nói: "Đưa cho tôi."
Quyển Nhu là không chịu đưa, cô cứ giấu giấu ở sau lưng: "Điện thoại của anh rất đẹp, tôi muốn được sài dù chỉ là hôm nay thôi, vì thế anh cho tôi mượn đi."
Hàn Minh Vũ không tỏ ra bằng lòng, anh nhìn chằm chằm Quyển Nhu, miệng lười biếng nói: "Tôi bảo đưa cho tôi."
Quyển Nhu nhăn mày, Minh Vũ là đòi cho bằng được, giờ mà đưa ra thì khác nào lạy ông tui ở bụi này, không đưa, tuyệt đối không đưa.
"Cô lì thế, mau trả điện thoại cho tôi." Hàn Minh Vũ cố tình dằn lên để chọc Quyển Nhu.
Quyển Nhu cắn môi, mắt nảy giờ cụp xuống, cô lại nói:
"Chiều tôi trả mà."
Hàn Minh Vũ thực sự phải nói là rất mắc cười, vẫn là đang cố nhịn, có nói dối thì cũng phải diễn sâu một chút chứ, để anh nhìn thấy hết mà không biết.
"E hèm." Hàn Minh Vũ khừ giọng, vẫn ráng lạnh mặt tỏ ra khó chịu. "Có phải cô làm hỏng rồi không?"
Quyển Nhu hết hồn, đôi mắt nâng lên theo bản năng, trong đầu đang phân tích, Hàn Minh Vũ làm sao mà biết được? Không lẽ là đã xem qua camera?
"Làm hỏng rồi nên kiếm cớ không đưa cho tôi chứ gì? Lý Nghệ Hân cái này của cô còn nhỏ lắm, không giấu được tôi đâu." Hàn Minh Vũ đưa tay chỉ chỉ vào thùy thái dương, ý muốn nói cô ấy ngốc.
Cái môi của Quyển Nhu chợt mím chặt, tức không chứ? lại bị anh ấy châm chọc, cô đây tuy không phải là giám đốc, không phải là chủ tịch, nhưng cũng không có nghĩa cô là não cá vàng.
Quyển Nhu bức bối, cô muốn giận nhưng giận không được, dù gì điện thoại cũng là do cô giữ không cẩn thận. Quyển Nhu đưa ra chiếc điện thoại, mắt cụp xuống mà nói:
"Xin lỗi, cũng không phải do tôi cố ý, vì có người đụng trúng nên điện thoại mới bị rớt, tôi tính đi thay vỏ rồi mới trả cho anh, nhưng là anh cứ không chịu."
Hàn Minh Vũ đưa mắt xuống cái điện thoại, nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì nhưng khi cầm lấy thì cái vỏ nắp mới rớt ra làm hai.
Hàn Minh Vũ cầm cái mảnh vỏ dơ lên một chút:
"Cô vừa nảy không có nói với tôi là muốn đi thay vỏ, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô nói là muốn mượn, thậm chí là muốn lấy." Hàn Minh Vũ nâng mắt nhìn Quyển Nhu.
Quyển Nhu mặt không vui, vừa có sầu lại vừa có rầu:
"Tôi lấy làm gì, chỉ là nói vậy để đi thay vỏ cho anh thôi."
Hàn Minh Vũ thoạt nhìn chiếc smartphone, anh chợt cười và nói: "Tôi không thích thay vỏ, tôi muốn cái khác, cô đền đi."
Quyển Nhu đứng sựng, mẹ ơi anh ấy bảo là đền sao? Mắt cô rớt xuống cái điện thoại, trong lòng liền run cầm cập. Cô cho dù sinh ra không sống trong giàu có, nhưng mà ít ra cô cũng biết, điện thoại của cái người được gọi là tổng tài chắc chắn không phải là hạng vừa, số tiền cũng phải ngất ngưỡng.
Quyển Nhu cố nén sự hoảng, chậm rãi nói:
"Đền gì chứ? Cũng đâu phải lỗi hoàn toàn ở tôi."
Hàn Minh Vũ cong khóe miệng: "Ý cô là cô không muốn đền hay là không thể đền." Mắt của Minh Vũ rất chất vấn nhìn Quyển Nhu.
Quyển Nhu chột dạ, trong đầu liền hiểu, Lý Nghệ Hân là con gái của một gia đình tập đoàn, cô ấy là của dư tiền thừa, vậy mà đến một cái điện thoại lại đền không nổi là sao? Hàn Minh Vũ chắc chắn sẽ đang thắc mắc như vậy.
Cách ứng phó tốt nhất là phải tỏ ra hào phóng, nhưng mà cô thì hào cái nổi gì, nợ người ta 600k còn chưa trả, thẻ tín dụng thì lại không biết mật khẩu. Quyển Nhu lo ngại trong lòng, nhưng cô lại không hề biết rằng, thẻ tín dụng khác với thẻ ATM nó không cần dùng đến mật khẩu.
Hàn Minh Vũ cảm thấy biểu hiện của Quyển Nhu rất lạ, nếu cô ấy ái ngại việc đền thì chỉ có thể là...đã bị Lý tổng quản lý tài khoản.
"Thẻ của cô không phải bị khóa rồi đấy chứ?" Minh Vũ bỗng hỏi.
Ẩy...Quyển Nhu như đèn được cấp nguồn, trong đầu liền bừng sáng, ý hay, viện cái cớ là bị khóa tài khoản, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ?
Quyển Nhu mặt vui vẻ hẳn, cô liền nói:
"Phải phải, thẻ tôi bị khóa lâu rồi."
Quyển Nhu bị khóa thẻ mà cái giọng lại hớn hở, Hàn Minh Vũ có chút khó hiểu, nhưng anh vẫn hỏi: "Sao lại bị khóa, ba cô giận gì cô à?"
Quyển Nhu nhẹ đảo mắt, lý do lý do, cô phải tìm ra cái lý do, a có rồi: "Vì...vì ba tôi nói, tôi là vợ của anh thì anh phải lo cho tôi, cho nên thẻ của tôi ba mới khóa lại đấy."
Hàn Minh Vũ thoáng im lặng, anh hạ mắt xuống, trong miệng tặc lưỡi: "Vậy nên cô mới đi làm hả?"
Quyển nhu bèn gật đầu: "Ừm."
Hàn Minh Vũ biểu tình trầm mặc, anh không ngờ cô ấy lại không có tiền sài, phải chạy ra ngoài để đi làm, nhưng mà chẳng phải còn có anh đây sao? Mở miệng hỏi anh một câu chẳng lẽ rất khó, hay là cô ấy nghĩ anh sẽ không cho cô ấy tiền?
Hàn Minh Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ cũng sắp đến giờ nghỉ, anh nói: "Được rồi, tôi chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, cô đợi tôi ở cửa, tôi đi lấy xe rồi cùng đi ăn chung."
Hàn Minh Vũ vừa quay đi thì Quyển Nhu đã nắm lấy tay anh:
"Ấy...tôi phải về tiệm hoa rồi, tôi chỉ xin ra ngoài được có một lúc thôi."
Hàn Minh Vũ quay lại, lúc anh nhìn xuống cái tay thì hàng chân mày đang thẳng lại cư nhiên nhíu xuống, thậm chí là nhíu sâu.
"Tay cô sao lại rớm máu thế này?" Hàn Minh Vũ nắm lấy tay của Quyển Nhu quan sát.
Quyển Nhu lúc này mới chú ý đến cái tay, cảm giác đau buốt ê ẩm ở ngón trỏ chợt bị gọi về.
"Là hồi nảy có người chạy tới va vào tôi đấy, khi đứng dậy cô ta còn vô ý dẫm lên tay tôi, đau ơi là đau."
Hàn Minh Vũ nghe bốn chữ đau ơi là đau của cô ấy thì liền bực tức mà mắng: "Vậy sao cô còn không nói cho tôi biết?"
Mắt của Minh Vũ mang đầy nộ khí, anh là đang lo cho cô nên mới nổi giận.
"Tôi..." Quyển Nhu sắp nói thì nuốt lại, hàng mi xìu xuống, định nói là nhất thời quên mất tay mình bị thương, nhưng mà nói ra cái là bị mắng thêm, tính Minh Vũ cô cũng hiểu mà.
Hàn Minh Vũ thở ra một hơi mạnh, anh nắm tay dắt Quyển Nhu đi lên trên văn phòng. Đi ngang qua jensi anh nói: Mang vào cho tôi hộp y tế.
Jensi theo lời xếp mang đến ngay một hộp y tế, sau đó thì chuông nghỉ vang lên, mọi người trong công ty một số thì ra ngoài, một số thì xuống căn tin để ăn trưa. Chỉ riêng ở văn phòng của chủ tịch vẫn còn có hai người, Hàn Minh Vũ tháo miếng băng ra ném vào trong sọt rác, nhìn thấy vết thương của Quyển Nhu bị hở miệng mà còn hở nhiều hơn ban đầu Hàn Minh Vũ rất chau mày, mi tâm không hề thoải mái, vết cắt này của cô ấy theo chiều xéo, dài khoảng 3cm, không hiểu cô ấy dùng kéo thế nào mà để bị cắt dài như vậy.
Hàn Minh Vũ dùng bông thấm sạch máu sau đó anh nhỏ thuốc sát trùng lên.
Quyển Nhu liền giật tay một cái, thuốc sát trúng làm cô ấy chịu không nổi nên bật khóc mà muốn thụt tay lại. Hàn Minh Vũ giữ chặt, anh nhỏ thêm một giọt, rồi lại một giọt, Quyển Nhu lại A lên một tiếng, cô sướt mướt nói: "Minh Vũ đừng nhỏ nữa, đau quá, anh đừng nhỏ nữa." Cũng là do vết thương bị dẫm lên một lực nên phần da thịt bị ảnh hưởng, nếu không nhỏ thuốc cũng sẽ không đau nhiều như những lần trước.
Hàn Minh Vũ thôi nhỏ nữa, anh đợi thuốc thấm thì bôi lên một loại thuốc khác, xong rồi thì quấn băng lại, phải quấn chứ không dùng băng cá nhân được vì sẽ không giữ được lâu, băng cá nhân sẽ dễ bị bung ra.
Hàn Minh Vũ quấn xong thì nhìn cái mặt của Quyển Nhu, khóc đỏ mắt luôn rồi.
"Tôi đã dặn cô phải chăm sóc tốt cái tay của mình rồi kia mà, sao cô cứ không chịu nghe thế hả?"
Quyển Nhu thút tha thút thít, cô đưa tay dụi mắt, cái giọng ướt ướt nói: "Có phải lỗi do tôi đâu, cũng tại anh thôi, ai bảo anh lấy nhầm điện thoại của tôi làm gì? Đã vậy còn bắt tôi phải mang tới, bắt tôi đền nữa, không vì anh thì tôi đâu có bị người ta dẫm lên tay."
Quyển Nhu nói một câu thì thít một câu, chắc là cô ấy đau lắm, thiệt là...toàn làm khổ anh thôi.
Hàn Minh Vũ xoay người vươn tay ôm lấy Quyển Nhu, cô ấy cứ khóc như vậy làm anh thấy rất khó chịu trong lòng, nói trắng ra là rất xót, xót nên muốn ôm cô ấy như thế này.
"Ừ cứ cho là lỗi của tôi đi, không la cô nữa, không bắt cô đền nữa được chưa?"
Quyển Nhu không phải là lần đầu bị Hàn Minh Vũ ôm lấy, nhưng mà lời nói dỗ dành này là lần đầu tiên cô nghe, nghe mà muốn xìu cả lòng, mát cả gan, cô có muốn đẩy ra cũng không đành.