Minh Vũ thoát khỏi tầm ngấm của chiếc xe, nhưng anh phải kinh hoàng thốt lên: "Nghệ Hân!"
Chiếc xe đạp thắng dừng lại, Nghệ Hân ngã xuống, máu đỏ nhuộm dưới đường nhựa. Xung quanh mọi người bàng hoàng, họ bao trùm lấy cô ấy, Hàn Minh Vũ vội vã nhào đến, anh nâng Nghệ Hân lên trên tay.
"Nghệ Hân à!" Minh Vũ sợ hãi gọi tên Nghệ Hân.
Nghệ Hân lờ đờ nhìn anh, cô đưa tay lên Minh Vũ nắm lấy, cô nói:
"Đừng buồn, ai rồi cũng phải chết mà."
Hàn Minh Vũ rơi nước mắt, anh lắc đầu: "Không, cô sẽ không chết, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện."
Hàn Minh Vũ muốn bế Nghệ Hân lên thì cô ấy níu lấy tay áo anh, khẽ khàng gọi:
"Minh Vũ! Không kịp đâu."
Minh Vũ rất sợ hãi, anh nói: "Hãy ráng chịu một chút, tôi xin cô!"
Nghệ Hân thấy anh ấy như vậy thì xúc động, cô cứ không muốn anh ấy đưa đi bệnh viện, cô tựa vào lòng anh yếu ớt nói rằng:
"Tôi chết thì có sao đâu, dù gì anh cũng sẽ mau chóng quên thôi, bởi vì....bởi vì người trong trái tim anh không phải là tôi."
Hàn Minh Vũ ôm Nghệ Hân, máu đỏ dính đầy áo của anh:
"Đừng tàn nhẫn như vậy, tôi đã mất Quyển Nhu rồi, chẳng lẽ tôi phải mất luôn cô sao?"
Minh Vũ rất đau đớn cõi lòng, anh thật sự rất sợ nếu như Nghệ Hân cũng giống như Quyển Nhu, cũng đều rời xa anh, làm sao anh có thể chịu đựng được đây.
"Minh Vũ à! Anh có nhớ tôi đã hỏi rằng: Nếu như lúc trước tôi hiền lành thì anh có thích tôi không?"
Hàn Minh Vũ đưa tay sờ nhẹ gò má của Nghệ Hân, anh nói:
"Cô chỉ đanh đá thôi, bản chất cô vẫn hiền lành mà."
"Vậy anh nói đi, anh có thích tôi không? Dù chỉ là một chút."
Hàn Minh Vũ nhắm mắt, giọt lệ rơi xuống, anh nghẹn ngào nói:
"Có! Tôi có!"
Trái tim của người đàn ông như bị dao đâm, anh đau đớn ôm cô gái đã vì cứu mình mà có thể mất đi tính mạng, nhưng mà chẳng ngờ nỗi, thật sự còn kinh hãi hơn bất kỳ điều gì...
Minh Vũ ôm Nghệ Hân, anh không nói nữa mà bế cô lên để nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, vậy mà khi anh vừa nhấc cô lên được một chút thì đã phải bỏ xuống.
Nghệ Hân khúc khích cười, cười đến nỗi Hàn Minh Vũ như hóa đá, anh không biết mình đang tỉnh hay là đang mộng nữa.
Nghệ Hân mắt mở tròn, tỉnh táo vô cùng, cô nhìn Hàn Minh Vũ rồi thản nhiên nói:
"Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận rồi nhé!"
Hàn Minh Vũ như đần ra luôn, chuyện quái gì thế này, anh hoang mang nhìn vẻ mặt vui vẻ của Nghệ Hân cho đến khi người trên chiếc xe đã lao đến bước xuống.
Ông ta chính là.........
Trịnh quản gia: "Tiểu thư! Không còn việc gì nữa tôi xin phép về Lý gia."
Lúc này Hàn Minh Vũ mới bàng hoàng nhận ra, tất cả đều chỉ là một vở kịch của Lý Nghệ Hân.
Lý Nghệ Hân không hề bị tông. Trịnh quản gia đã thắng và canh khoảng cách, chỉ là lúc Minh Vũ bị đẩy anh chưa kịp quay qua nhìn. Chiếc xe chẳng chạm đến Nghệ Hân tí nào thì cô ấy đã giả vờ ngã xuống, máu đỏ cũng là một thứ thuốc màu được Nghệ Hân khéo léo đổ ra thôi.
Hàn Minh Vũ nhíu sâu mi tâm, cơ mặt căng lên, anh thả Nghệ Hân đứng dậy không nói gì mà bỏ đi.
Mọi người nhìn thấy thì đều lắc đầu, đã lớn rồi mà còn chơi trò sếnh, thời bây giờ quá nhiều người rảnh rỗi làm chuyện không đâu.
Lý Nghệ Hân chạy theo Hàn Minh Vũ, cô vừa chạm vào cánh tay anh thì anh đã hất ra:
"Tránh xa tôi ra!" Minh Vũ giận dữ gắt giọng, anh không liếc nhìn Nghệ Hân lấy một cái.
Nghệ Hân chau mày: "Hồi nãy còn khóc vì sợ tôi chết, anh trước sau sao mà không giống chút nào vậy?"
Nghệ Hân vẫn cố kéo lại cánh tay của Minh Vũ: "Nè! Nói chuyện chút đi."
Hàn Minh Vũ rất tức, anh đứng lại quay ra sau, hung dữ chỉ tay vào mặt của Nghệ Hân:
"Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô một lần nào nữa, biến cho khúc mắt tôi."
Minh Vũ thở mạnh, ánh mắt anh hiện lên vâng đỏ rất nộ khí, Nghệ Hân bị chỉ tay vào mặt là rất nổi điên, cô cũng không phải là típ người dễ chịu, bị vậy là bực bội lên ngay.
"Thật quá đáng, anh xem tôi là trò hề đấy à, thích thì giữ bên cạnh, không thích thì xua đuổi. Nói cho anh biết Lý Nghệ Hân tôi không phải là Khương Quyển Nhu, tôi không dễ bị bắt nạt như cô ấy đâu."
Nghệ Hân nói câu này thì Hàn Minh Vũ quát lên:
"Cô không bao giờ có thể so sánh với Quyển Nhu, cô quá tồi tệ."
Lý Nghệ Hân ngỡ ngàng: "Cái gì, tồi tệ sao? Ha...haha..."
Nghệ Hân sững sốt, anh ta dám mắng cô tồi tệ:
"Ừ tôi tồi tệ đó thì sao, thật nực cười, tôi không ngờ bản chất anh lại giả dối đến như thế, còn cầu xin tôi đừng chết, nước mắt đàn ông phải chăng cũng chỉ là nước mắt cá xấu."
Hàn Minh Vũ rất tức giận, anh nghiến răng lặp tức quay đi. Nghệ Hân cũng chẳng thèm đuổi theo nữa, cô cũng tức muốn chết:
"Đồ khốn, anh là tên khốn nạn nhất mà tôi từng gặp."
Nghệ Hân đang bực mình thì bỗng cô sực nhớ đến một câu nói của Hàn Minh Hạ.
"Nếu chị làm anh hai lo, anh ấy sẽ cáu với chị."
Nghệ Hân bỗng hạ xuống đôi mắt hằn học, không lẽ là cô làm anh ta lo quá nên anh ta mới nổi điên với cô? Không phải chứ? Cô chỉ đùa xíu thôi mà.
Nghệ Hân chạy theo, Hàn Minh Vũ đi tới xe thì anh dịnh vào thành xe, sắc mặt có phần không tốt.
Nghệ Hân chạm tay vào lưng anh một cái: "Này!"
Ngưng một chút cô nói: "Anh giận vì lo cho tôi à?"
Hàn Minh Vũ nhắm mắt, anh mệt mỏi thở ra:
"Đừng về Hàn gia nữa, coi như một ơn huệ cô dành cho tôi đi."
Nghệ Hân hạ ánh mắt, cô nói: "Tôi giỡn chút thôi mà, anh làm gì mà căn giữ vậy?"
Hàn Minh Vũ cười, thật sự không biết làm gì nữa mà chỉ có thể nhếch miệng cười.
Anh quay ra nhìn Nghệ Hân với hàng chân mày trĩu xuống:
"Cô đem tôi ra làm trò đùa, cô đem mạng sống của cô ra để chơi? Lý Nghệ Hân cô chưa từng biết cảm giác mất mác là gì cho nên cô rất vô tư có phải không? Cô vô tư như một ác quỷ vậy?"
Nghệ Hân cõi lòng khó chịu khi ánh mắt nóng nảy của Hàn Minh Vũ phát lửa giận với cô, anh ấy còn bảo cô là ác quỷ.
Nghệ Hân bỗng ứa nước mắt, đây là lần đầu tiên cô bị mắng mà phải khóc, cô bóp chặt bàn tay như uất ức mà nói:
"Tôi thấy anh rất khó chịu khi tôi giả vờ bị tai nạn? Tôi bình an, tôi vui vẻ thì ngược lại anh mắng, anh giận, anh phỉ bán tôi đủ điều, còn bảo tôi là ác quỷ."
Nghệ Hân ức quá vừa khóc vừa nói, cô đã không giận thì thôi mà khi cô giận hờn ai lên thì khổ lắm, đến Lý Nghệ Hoành và Lý lão gia còn phải khổ não với cô kia mà.
Nghệ Hân sướt mướt khóc, cô gật gật nói: "Được, vậy được, tôi sẽ để xe tông thật cho anh mát lòng mát dạ."
Nghệ Hân nói xong thì quay người, cô lao thẳng ra đường lộ mà đứng sững giữa một chiếc xe ô tô khác, lần này thực sự không phải là dàn dựng.
Tính khí của Lý Nghệ Hân ngang tàn là thế, nổi cáu lên là chẳng sợ gì. Chỉ khổ một người duy nhất là Hàn thiếu gia, anh phải một lần nữa rớt tim với Lý Nghệ Hân.
Hàn Minh Vũ nhào ra kéo Nghệ Hân vào trong, anh phẫn nộ túm lấy hai vai cô mà lắc rất mạnh:
"Cô muốn hành hạ tôi đến mức nào, cô nói đi cô muốn tôi phải khổ sở đến mức nào thì cô mới vừa lòng?"
Nghệ Hân nhất thời không nói được gì, Minh Vũ nói lớn đến nỗi khiến cô phải sợ. Nhưng bỗng dưng Minh Vũ khụy chân xuống, anh giống như là cố gắng để hít thở, Nghệ Hân lo lắng, cô đặt tay lên hai má của Minh Vũ.
"Minh Vũ, anh bị sao vậy?"
Hàn Minh Vũ nhìn cô, hơi thở của anh rất đức quảng.
"Anh khó chịu ở đâu? Hả? Anh khó chịu ở đâu?"
Nghệ Hân lo sợ, ánh mắt cô xót xa nhìn Minh Vũ. Minh Vũ không nói được gì, sắc mặt tái đi, Nghệ Hân phát hiện anh ấy khó thở, cô lặp tức kê môi lên miệng của Minh Vũ mà thổi hơi vào.
Cô thu lại đôi môi xao xuyến nhìn anh rồi lại tiếp tục thổi hơi cho anh.
Hàn Minh Vũ có vẻ đã thở được đều hơn, nhưng mà Nghệ Hân làm anh chấn động quá lớn cho nên anh đã ngất xỉu.
- ------
Tại bệnh viện.
Lý Nghệ Hân chạy theo băng ca, ban đầu Minh Vũ còn hớt hãi muốn đưa cô đến bệnh viện nhưng mà ai ngờ lúc này người nhập viện lại là anh.
P/S: Có ai như Nghệ Hân không, hù người ta đến xỉu luôn rồi (^_^)