Quyển Nhu đứng trong phòng tắm, cô đưa tay ra sau lưng để kéo xẹt tia của chiếc váy nhưng chỉ mới kéo được có một đoạn ngắn ngủn thì không kéo được nữa, xẹt tia bỗng nhiên bị cứng ngắt.
"Bị gì vậy trời?"
Quyển Nhu cố gắng dùng lực ở hai đầu ngón tay để kéo mạnh, nhưng vẫn không được, cô bực mình đổi sang tay trái mà kéo, nhưng tay trái lại không phải là tay thuận, cô càng không thể kéo được.
Quyển Nhu bực bội, cô bó tay với cái xẹt tia, chắc phải nhờ đến Minh Vũ. Mặt Quyển Nhu chợt đỏ lên, ngượng muốn chết, bảo anh ấy kéo xuống cho cô thì có xấu hổ lắm không?
Đối với Hàn Minh Vũ, Khương Quyển Nhu vẫn còn rất e thẹn, trong khi tắm thì cũng đã tắm chung rồi, nhìn thì anh cũng đã nhìn rồi.
"Chỉ là kéo xẹt tia thôi mà, không có gì to tát." Quyển Nhu ngẫm nghĩ, nhưng trong lòng vẫn chưa hết ngượng ngùng, cô cố gắng hít thở và hít thở, chỉ là kéo xẹt tia, kéo xẹt tia thôi, cô trấn an bản thân, sau đó mở cửa, hé đầu ra gọi Minh Vũ.
"Minh Vũ?" Tiếng thứ nhất cô gọi lí nhí nên Minh Vũ chẳng nghe.
"Minh Vũ ơi?" Tiếng thứ hai cô gọi to hơn một chút nhưng chỉ đủ để cô nghe.
"Minh...?" Lúc này chẳng cần gọi thì ánh mắt của Hàn Minh Vũ lại bỗng dưng hướng về phía cô, anh chẳng nghe gì cô gọi đâu, chỉ là thấy cô ấy ở trong đó lâu quá nên đưa ánh mắt nhìn sang mà thôi.
Quyển Nhu bắt được ánh mắt của Minh Vũ rồi thì cô vẫy vẫy tay.
Hàn Minh Vũ mắt nhẹ nâng lên, cô ấy muốn anh vô đó ư? Nhưng để làm gì? Trong đầu Minh Vũ là ba cái chữ xxx, nam nhân mà, khi bị câu dẫn thì khó trách họ.
Hàn Minh Vũ đứng dậy khỏi ghế, vì Quyển Nhu cứ vẫy vẫy nên anh cũng đi tới xem sao?
"Có chuyện gì?" Minh Vũ hỏi.
Quyển Nhu nhìn anh, sau đó thì ngại ngùng xoay lưng lại, cất giọng nho nhỏ: "Kéo xẹt tia giúp em."
Hàn Minh Vũ chợt cười, hóa ra là anh tâm tư đen tối, còn tưởng cô ấy có ý câu dẫn ai dè chỉ là thế này thôi sao?
Quyển Nhu không thấy Minh Vũ có động tĩnh gì, thì quay đầu sang nhưng cũng chỉ là phân nửa chứ không quay hẵng ra sau, cô nói: "Minh Vũ kéo giúp em đi."
Hàn Minh Vũ đưa tay lên anh nắm vào cái móc rồi kéo mạnh một cái, cuối cùng xẹt tia thì kéo được rồi nhưng còn cái móc thì bị sức ra.
"Nghệ Hân cái móc bị hư rồi."
Quyển Nhu hai tay giữ áo quay lại, cô nhìn bàn tay đang đưa lên của Minh Vũ, cái móc khóa anh ấy cầm tòn ten.
"Hả, cái móc này là bằng vàng đấy, sức thế này thì phải làm sao đây?"
Lý Nghệ Hân là con nhà đại gia vì thế trang phục của cô ta cũng toàn là những thứ đồ tiền tỉ, việc móc khóa bằng vàng cũng là truyện bình thường.
Hàn Minh Vũ nhúng vai: "Sức rồi thì thôi chứ làm sao?"
Quyển Nhu đưa một tay cầm lấy cái móc, cô nhăn nhó nói:
"Không được đâu, cái váy này chắc mắc lắm, em phải nghĩ cách để gắn nó vô."
Quyển Nhu đang tiếc của nên buộc miệng nhắc đến giá trị của chiếc váy chỉ là vô tình lại làm Hàn Minh Vũ khó hiểu, đồ của cô ấy mà lại bảo chắc mắc lắm, sao giống như là đang mặc đồ của người khác vậy?
Quyển Nhu nhìn cái móc một hồi thì mới nhớ mình vẫn chưa thay đồ, cảm giác ngượng ngượng lại nổi lên, cô lí nhí nói:
"Minh Vũ em phải thay đồ."
Hàn Minh Vũ cười, anh tựa lưng vào tường, đôi mắt lại lóe tia đùa cợt: "Muốn đuổi anh ư? Nhưng anh đã vô thì sẽ không có ra đâu."
"Anh đi ra đi mà." Quyển Nhu nâng thanh giọng, nhưng lưỡi cô đang sưng lời nói thốt ra kèm theo cử động lưỡi hơi mạnh nên cô nhíu mày, ưm nhẹ một tiếng.
Hàn Minh Vũ đứng thẳng người, anh biết Quyển Nhu bị đau nên nói: "Thôi anh ra ngoài, lưỡi em bị bỏng thì đừng có hễ cái là lớn tiếng."
"Tại anh chứ ai." Quyển Nhu vẫn ráng nói.
Hàn Minh Vũ bước tới, anh không đấu khẩu với Quyển Nhu mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên sau đầu của cô ấy rồi hôn lên trán cô ấy một cái, sau đó mới rời đi.
Quyển Nhu mỉm cười, nụ hôn trên trán này thật dịu dàng, dịu dàng đến mức hồi nảy cô chỉ muốn thả tay khỏi cái váy để ôm lấy Minh Vũ.
Trong lúc Quyển Nhu thay đồ thì Hàn Minh Vũ cũng tranh thủ thay ra bộ đồ ngủ cho thoải mái, anh mặc đơn giản một chiếc áo thun mát màu xám và một cái quần dài kiểu thể thao màu đen, vì bây giờ là mùa lạnh nên Minh Vũ thường mặc quần dài.
Lúc Quyển Nhu thay xong thì Hàn Minh Vũ đã nằm trên giường, phụ nữ thì cái gì cũng lâu hơn nam giới. Quyển Nhu đi tới giường, cô chưa leo lên mà đưa bàn tay vơ qua vơ lại trước mặt Minh Vũ, cô làm vậy là để xem anh ấy đã ngủ hay chưa?
Hàn Minh Vũ dĩ nhiên là chưa ngủ, nhưng anh cũng không mở mắt, để coi Nghệ Hân định làm gì?
Quyển Nhu môi mỉm nhẹ, cô thấy Minh Vũ không phản ứng thì nghĩ là anh ấy đã ngủ say, cô đi sang bên kia leo lên giường, sau đó lấy cái gối đặt sát tới chỗ Minh Vũ, cô nằm xuống, bàn tay vươn ra đặt lên bụng của Minh Vũ, thì ra cô ấy muốn ôm anh nhưng phải canh anh ngủ rồi thì mới dám hành động.
Hàn Minh Vũ mở mắt, anh khẽ chớp, ánh nhìn hướng xuống khuôn mặt xinh xắn của Quyển Nhu, lúc này cô ấy đang nhắm mắt, hít thở đều chuẩn bị đi vào trong một giấc ngủ ngon.
Nét mặt của Hàn Minh Vũ trầm lặng, đôi mắt nhìn cô ấy dịu êm nhưng sâu thẩm trong đáy lòng của Minh Vũ chợt len lói một nỗi buồn, anh cất giọng nói: "Nghệ Hân, em sợ anh đến vậy sao?"
Quyển Nhu đang vui vẻ thì bỗng nhiên sửng sờ, cô mở mắt ra ngước nhìn Minh Vũ, cô tưởng anh ấy ngủ rồi chứ.
"Trả lời anh đi."
Giọng nói của Minh Vũ trầm nhẹ, Quyển Nhu có thể cảm nhận được anh ấy đang buồn qua giọng nói ấy, nhưng tại sao anh ấy lại buồn và hỏi cô như thế? Cô đã làm gì sai sao? Làm gì để anh ấy buồn ư?
Quyển Nhu rút tay khỏi người của Minh Vũ, cô xích xa anh một chút, sau đó thì nói: "Em không có sợ anh." Quyển Nhu không hiểu ý của Minh Vũ, cô chỉ trả lời theo câu hỏi kia, cũng muốn hỏi lại anh ấy là tại sao hỏi cô như vậy? nhưng chưa gì thì Minh Vũ cũng đã nói.
"Em rõ ràng là sợ, em sợ anh động chạm vào người em, ngoài liều lĩnh ra thì em chỉ dám ôm anh và lại gần anh những lúc anh đã ngủ say."
Quyển Nhu cõi lòng chợt rớt xuống, cô vốn không thể che giấu được tâm tư với Minh Vũ, anh ấy rất tinh tế, còn cô tất cả đều là sự vô ý, cô chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà đã quên mất cảm nhận của anh ấy.
"Em không cần phải làm vậy, anh sẽ tự kiềm chế được, nếu em không muốn thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng."
Hàn Minh Vũ nói xong thì nghiêng người lại, anh kêu nhỏ: "Lại đây."
Quyển Nhu buồn mà nhìn Minh Vũ, hàng mi sau đó hạ xuống, cô xích người tới gần Minh Vũ, anh ấy vươn tay ôm lấy cô vào lòng: "Muốn ôm anh thì cứ ôm, còn không thì để anh ôm em, chỉ là ôm nhau để ngủ thôi mà, sau này em đừng có sợ, cũng không cần phải cảnh giác."
Quyển Nhu nằm trong vòng tay Minh Vũ, cô buồn mà hỏi anh:
"Anh có khó chịu không? Khó chịu khi phải kiềm chế?"
"Đương nhiên là có, nhưng anh sẽ tôn trọng em, chỉ là đừng để anh phải đợi quá lâu, được không?"
Quyển Nhu không trả lời, cô chỉ im lặng trong sự ấm áp của Minh Vũ, lúc anh ấy đã ngủ thì đôi mắt cô vẫn chưa thể khép lại, cô đã nghĩ rằng mình vốn có thể yêu Minh Vũ mà không cần qua chạm xác thịt nhưng hôm nay cô lại vô tình làm anh ấy buồn lòng, mặc dù anh ấy nói anh ấy tôn trọng cô, nhưng chẳng lẽ phải bắt anh ấy vì cô mà chịu đựng mãi, người nam khi đã yêu thì ngọn lửa này sẽ rất mạnh, huống hồ cô và anh ấy ngày ngày kề cận.
"Minh Vũ em xin lỗi!" Quyển Nhu khẽ thốt lên rất nhỏ, Minh Vũ đã ngủ nên không hề nghe thấy, chỉ có Quyển Nhu là âm thầm nói âm thầm hôn anh, nếu để anh ấy biết chắc chắn sẽ chọc cô, hỏi cô câu "em muốn câu dẫn anh đấy ư?" Bây giờ thì cô hiểu rõ, Minh Vũ nói câu ấy bề ngoài chỉ là trêu đùa nhưng trong lòng thì anh ấy vẫn đang vì cô mà kiềm chế, vì cô mà buồn, rốt cuộc là cô muốn gì? Nếu đã không thể thì tại sao còn thú nhận tình cảm với Minh Vũ để rồi lại làm anh ấy buồn như vậy, bây giờ cô hối hận thì liệu có kịp hay không? Thà rằng cứ che giấu lời nói của trái tim có lẽ sẽ tốt hơn, là cô đã sai rồi, sai rồi khi ngộ nhận mình có thể yêu anh ấy bằng hình ảnh của Nghệ Hân, nhưng cuối cùng chỉ khiến anh ấy phải buồn lòng.