Trần Thanh bình thản rót trà rồi nói với tôi. Vậy là trước giờ anh ta đã giấu giếm thân phận của bản thân hả?
Cánh tay Trần Thanh đưa lên, lộ ra cổ tay gầy. Bàn tay với những đường gân hiện rõ, có chút xanh xao. Tôi cứ mãi chăm chú vào từng động tác của anh, tới quên cả trước đó mình đã hỏi gì.
Trần Thanh, có phải tôi đã gặp anh ở đâu rồi không? Ngày trước, vào một lần vượt thời gian nào đó?
Đỗ Quân ho khan mấy tiếng, tiếng ho giả tạo tới mức y tự thấy xấu hổ mà đưa chén trà lên miệng che đi. Đương nhiên, tôi không quá để tâm tới y.
"Ta không muốn nói về thân phận của mình cũng là do có một chút rắc rối." Trần Thanh mở đầu bằng một câu thật mông lung. Tôi đột nhiên cảm thấy ngứa họng, mà chén trà của mình đã cạn liền đưa tay lấy chén của Trần Thanh uống một hơi. Nước trà còn nóng nguyên, tôi lại làm một hơi, họng bỏng rát tới mức muốn phun ra ngoài.
"Anh Quân, nhờ anh đi lấy cho Niệm Tâm một chén nước sôi để nguội." Trần Thanh không nhanh không chậm, nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng của tôi liền quay sang nói với Đỗ Quân.
Rõ ràng là một câu nhờ vả mà sao tôi lại nghe ra ý ra lệnh ở đây nhỉ?
Đỗ Quân lập tức đứng dậy đi vào gian trong, lục đục một hồi.
Tôi ho vài tiếng, ngẩng lên nhìn Trần Thanh.
Rõ ràng là anh gọi tên tôi một cách rất thân thiết, nhưng lại giống như đang gọi một người khác. Là gọi tôi, hay gọi cô ấy? Chẳng lẽ trước đây anh và Đoàn Niệm Tâm có quen biết? Lần đầu tiên gặp Trần Thanh, chính Đoàn Nhữ Hài còn phải giới thiệu, mọi người đều là mới quen. Mặc dù khi ấy tôi cũng cảm nhận được có gì đó rất kỳ lạ về ánh mắt anh nhìn tôi...
"Ta là cháu họ của người đứng đẩu phủ Kiểm Pháp - Đại an phủ sứ Trần Thì Kiến. Họ hàng xa thôi, nhưng nhờ quen biết mà ta được nhận một chân giúp việc trong phủ."
Tôi ngạc nhiên: "Kiểm pháp quan Đại an phủ sứ kinh đô Trần..."
"Trần Thì Kiến, đúng vậy." Trần Thanh mỉm cười.
"Không hợp lí." Tôi thốt lên. "Theo lý mà nói, Chỉ huy sứ Đỗ Quân chức vụ khá cao, nghe nói còn có quan hệ tốt với Trần..., ý tôi là Quan gia. Dù tôi không rõ lắm về phẩm vị quan lại nhưng anh ta không thể nào nghe lời một người giúp việc cho An phủ răm rắp như vậy được."
Tôi bắn như súng liên thanh, vừa thắc mắc với anh ta, vừa suy luận với chính bản thân mình.
Trần Thanh bật cười: "Đó là bởi vì cha ta trước đây giúp đỡ gia đình hắn rất nhiều."
Lúc này, Đỗ Quân cũng từ gian trong đi ra, tay bưng một bát nước đã nguội đặt trước mặt tôi.
Y đã có vẻ mặt bình tĩnh hơn, lập tức bổ sung thông tin: "Cha tôi mất sớm không có cơ hội trả ơn, nên đến đời ta phải toàn tâm toàn ý đi theo cậu... Thanh."
Tôi "à" một tiếng. Sao tôi vẫn thấy sự thật này có gì đó không "thật" nhỉ?
Thôi, vẫn cứ tin rằng nhà Trần Thanh rất lắm tiền nhiều của đi.
"Nỗi lo của an phủ chính là nỗi lo của ta. Tận mắt nhìn thấy một cô gái bị giết chết bởi thủ đoạn tàn ác, lẽ nào ta lại không bỏ chút sức mọn?"
Trần Thanh nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đó có sự chân thành, có nỗi đau lướt qua mà tôi không kịp giữ lấy. Vì sao anh lại thấy thương tâm như vậy?
Tôi định nói "Bỏ sức ra hay không thì liên quan quái gì tới tôi?", nhưng lời đã kịp nuốt vào trước khi trực tiếp gây sự với Đỗ Quân.
Vì vậy, vừa để giữ mối quan hệ hòa hoãn với y, vừa để lấy lòng Trần Thanh, tôi liền gật đầu một cái thật mạnh mẽ: "Tôi hiểu! Nhưng hiện tại, ngoại trừ chờ kết quả khám nghiệm ra thì chúng ta không thể ngồi đoán mò được."
Trần Thanh mỉm cười đồng tình với tôi.
"Tâm này, vì lí do gì mà một người con gái như cô lại có hứng thú với chuyện giết người như thế?" Đỗ Quân đột nhiên chen vào.
Mí mắt tôi giật giật, tên Đỗ Quân này đầu óc có vấn đề phải không? Ai lại đi dùng hai chữ "hứng thú" đối với một vụ án mạng cơ chứ. Tôi không phải kẻ biến thái đâu nhé. Ban đầu là vì hai người lo lắng ra mặt khiến tôi tò mò, chứ ai mà có "hứng thú" như y nói.
Nghĩ là thế nhưng tôi không thể giải thích rằng như vậy được. Bởi những tiểu thư khuê các sẽ không bàn luận sôi nổi với hai người đàn ông về cái chết của một cô gái khác như khi nãy tôi đã thể hiện.
Đột nhiên tôi cảm thấy thật hối hận. Biết trước về thân thế của Trần Thanh thì tôi nhất định sẽ không tò mò gây chuyện nữa. Được rồi, tôi vẫn sẽ tò mò, nhưng khi anh nhắc tới xác chết nữ kia, xin khẳng định rằng tôi sẽ hét lên một tiếng thật yêu kiều rồi ngã vật xuống đất ngất lịm đi. Phải thể hiện cho anh thấy tôi cũng chỉ mà một cô gái yếu ớt như cành liễu trong gió mà thôi.
Chỉ là, giờ đã quá muộn. Có lẽ cả Trần Thanh lẫn Đỗ Quân đều nghĩ rằng tôi là đứa có vấn đề về đầu óc. Nghe chuyện giết người, không những không sợ hãi mà còn "hứng thú" tham gia phân tích này kia.
"À." Tôi bật cười như không có gì to tát. "Nhữ Hài, đúng rồi, em trai tôi đọc rất nhiều sách. Có vài cuốn nói về những vụ án nổi tiếng đã xảy ra trong các triều đại, tôi... nghe Hài kể lại nhiều nên mới quan tâm một chút."
"Có sách như vậy sao?" Trần Thanh mỉm cười nhìn tôi. Anh ta tỏ vẻ biết tuốt nhưng không thèm bóc mẽ tôi đang nói bậy bạ.
Hừ, trên đời này có bao nhiêu cuốn sách chứ, tôi đố anh đọc hết được đấy.
Tôi gật đầu chắc nịch nhìn Trần Thanh, anh chỉ yên lặng mỉm cười. Riêng Đỗ Quân lại tin sái cổ, vội hỏi tôi khi nào cho y mượn một cuốn được không. Tôi trả lời lấp liếm vài câu rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.
Trong khi Trần Thanh nói chuyện với Đỗ Quân, tôi ngồi di di tay trên mặt bàn, chấm nước trà vẽ lên những hình thù vớ vẩn. Đây là hộp sữa milo mà tôi uống dở, trước ngày tôi bay về đây vẫn nằm ngoan ngoãn trong tủ lạnh chờ đợi tôi xử nốt. Thật xin lỗi, chị đã một đi chưa biết ngày trở lại rồi. Còn đây là số tiền vẫn còn trong ví, sau khi ném tiền vào mặt tên khốn nạn kia tôi vẫn chưa kịp tiêu.
Ôi, cuộc sống thời hiện đại, tôi còn bỏ lỡ nhiều điều quá!
"Chị Tâm! Chị có thể kể lại cho em nghe về những giấc mơ đáng sợ kia không?"
Đỗ Chi cùng Phạm Bân đạp cửa xông vào, tôi đang ngồi chống cằm chán nản thì bị dọa giật nảy cả người. Không những vậy, tôi bị hẫng, ngả về phía sau sắp sửa đập lưng xuống nền đất thì một vòng tay rắn rỏi liền vươn tới đỡ lấy. Tôi lại ngồi yên trên ghế, như chưa từng có cuộc chia ly.
Đưa tay lên xoa xoa ngực, tôi thở hắt mấy cái, đoạn quay ra nhìn Trần Thanh đầy cảm kích.
Cô nàng kia không biết tốt xấu đã lao tới, kéo tôi đứng dậy, run run nói: "Chị... hãy kể lại thật chi tiết về cô gái kia đi."
"Ma nữ trong giấc mơ của chị à?" Tôi ngờ nghệch hỏi lại.
"Còn ai vào đây nữa?" Đỗ Chi quát lên, giọng hơi lạc đi.
Phạm Bân thấy vậy liền nhắc nhở: "Chi, nàng bình tĩnh đi! Cô đừng để ý, nàng ấy đang hơi xúc động."
Hắn đỡ lấy Đỗ Chi đang mặt mày tái mét ngồi xuống ghế, rót một chén trà đưa tới cho cô. Tôi nhìn Trần Thanh, Trần Thanh nhìn tôi, còn Đỗ Quân nhìn ai tôi cũng không rõ nhưng cả ba đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Muốn người ta làm gì thì ít nhất phải có lý do chứ?
"Có chuyện gì?" Trần Thanh cất giọng đều đều thay tôi hỏi Phạm Bân. Tôi cũng rất phối hợp, đưa ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn y.
Phạm Bân tay vỗ nhẹ vào vai Đỗ Chi, đoạn quay ra Trần Thanh cung kính cúi đầu, nói:
"Bẩm cậu, khi nãy tôi đưa Chi tới phủ An phủ sứ thăm Lưu Bích Thủy, có một số chuyện cần phải giải đáp."
"Là con dâu nhà Đại an phủ sứ?" Đỗ Quân hỏi.
"Phải." Phạm Bân gật đầu.
Chuyện khúc mắc ấy là gì? Mọi người đồng loạt quay ra nhìn Đỗ Chi. Tay cô vẫn nắm lấy chén trà nóng không buông, cả người run rẩy.
Phạm Bân lại thay lời muốn nói: "Trước tiên phải để Niệm Tâm kể lại những giấc mơ kỳ lạ mấy ngày trước."
Dứt lời, cả bốn cái đầu lại quay về phía tôi chờ đợi. Tôi bị họ làm cho hết hồn, cũng vội vã quay lại đằng sau nhìn xem có gì. Tới khi Trần Thanh ho mấy tiếng mới nhận ra bốn người bọn họ đang chờ tôi.
Hừ, cứ phải tỏ ra thần thần bí bí làm cái gì? Thích thì tôi kể cho mấy người nghe.
Vậy là bắt đầu từ giấc mơ cô gái với khuôn mặt đầy máu, cho tới bóng đen khóc thút thít bên cạnh giường, tôi không bỏ sót một chi tiết nào.
Đỗ Chi càng run rẩy dữ hơn, Phạm Bân không còn cách nào khác liền ôm lấy vai cô.
"Từ từ đã, cô nói ma nữ trong giấc mơ nhắc tới cái gì?" Hắn chặn lời tôi.
Tôi nhíu mày đáp: "Hình như là 'an phủ' gì đó, tôi cũng không nhớ rõ lắm."
Phạm Bân thay tôi tổng kết: "Vậy là ma nữ mặc váy xanh, có thêu hoa mai dưới vạt váy. Trên cổ có một vết sẹo dài. Ban đầu trong giấc mơ, ma nữ gọi cô là Đỗ Chi thay vì Đoàn Niệm Tâm? Còn gì nữa không?"
"Ừm, cô ấy còn nói rằng mình chết rất thảm. Phải rồi, đừng quên rằng khuôn mặt của cô ấy bê bết máu nữa. Đáng sợ lắm."
Cơ hội tỏ ra yếu đuối đã đến. Tôi cúi đầu, cố tình nói nhỏ dần thể hiện mình đang sợ hãi. Hãy ghi điểm với Trần Thanh đi nào.
"Chị Bích Thủy... chị ấy nhất định đã tới tìm em..." Đỗ Chi bật khóc nức nở trong vòng tay Phạm Bân.
Rốt cuộc thì Trần Thanh và Đỗ Quân không chịu nổi nữa, bắt Phạm Bân phải nói ra cuối cùng thì có chuyện gì. Giấc mơ thì tôi cũng đã kể hết không giấu giếm, còn chờ đợi cái gì nữa?
Nhận được cái gật đầu đầy nước mắt của Đỗ Chi, Phạm Bân tự rót cho mình một chén trà trước nhất.
Hồi sáng, Đỗ Chi có để ý thấy quầng thâm dưới mắt của tôi liền hỏi lí do. Tôi cũng không ngần ngại mà kể chi tiết về ma nữ trong giấc mơ, nghe xong cô vội vàng kéo Phạm Bân đi đâu đó. Họ vừa trở về và cho biết "đâu đó" ấy chính là phủ riêng của Kiểm pháp quan Đại an phủ sứ.
Đỗ Chi có một người bạn khá thân thiết tên là Lưu Bích Thủy, vợ cả của Trần Thì Công - con trai trưởng Đại an phủ sứ Trần Thì Kiến. Cô gái ấy cũng có một vết sẹo ở cổ, nghe thì khá giống với tạo hình trong giấc mơ của tôi. Hơn nữa, cô ấy cũng rất thích mặc trang phục có hình hoa mai thêu ở dưới váy, trùng hợp là lần cuối cùng Đỗ Chi gặp cô là vài ngày trước cô cũng mặc váy màu xanh.
Người sống sờ sờ thì làm sao có thể biến thành ma đi dọa người khác được? Đỗ Chi đương nhiên phải đi xác nhận lại chuyện này.
"Vậy... cô Bích Thủy kia còn sống không?" Tôi nghiêng người về phía Đỗ Chi hỏi. Tôi biết, câu hỏi quá sỗ sàng, nhưng đúng trọng tâm là được rồi.
Phạm Bân tặng cho tôi một cái lườm, đáp: "Lưu Bích Thủy còn sống, rất khỏe mạnh."
Vừa nói xong, cả ba người còn lại là tôi, Trần Thanh và Đỗ Quân đều nhìn hắn tới lòi cả hai con mắt ra ngoài. Còn sống và khỏe mạnh, thế vì lí do gì mà Đỗ Chi lại khóc không ngừng như vậy?
Đỗ Chi quệt nước mắt, nói: "Không phải. Đó chắc chắn không phải chị Bích Thủy."
Tôi ù ù cạc cạc nghe Đỗ Chi với Phạm Bân tranh cãi, không biết từ khi nào đã tiến tới đằng sau Trần Thanh đứng. Anh quay lại nhìn tôi khó hiểu, tôi liền nhe răng cười một cái rất không hợp hoàn cảnh.
"Chi, em bình tĩnh lại đã rồi hẵng nói." Đỗ Quân lên tiếng an ủi em gái.
"Phải đấy, hiện giờ chị không hiểu gì cả." Tôi cũng vội góp lời. Rõ ràng là nói ra nỗi lòng của mọi người vậy mà ai cũng quay ra lườm tôi là sao?
Phạm Bân lại tiếp tục làm người phát ngôn bất đắc dĩ.
Đỗ Chi cùng y tới phủ An phủ sứ, vốn là người đã có quen biết nên lính gác đưa thẳng Đỗ Chi vào sau nhà gặp Lưu Bích Thủy, còn Phạm Bân do không có quan hệ gì đặc biệt với chủ nhà nên tạm thời đợi bên ngoài.
Cô nàng vào một lúc lâu, sau rời đi thì kiên quyết đòi tới công đường tìm xác chết nữ kia để nhìn một cái. Phạm Bân hỏi thì cô chỉ nói rằng người trong kia không phải người bạn thân Lưu Bích Thủy cô.
"Như vậy là cớ làm sao?" Trần Thanh cất tiếng hỏi.
"Ban đầu..." Đỗ Chi đã ngừng khóc, giọng hơi khàn. "Khi cho kẻ dưới vào thưa với ả rằng có em tới, ả nhất quyết không chịu gặp em, rằng ả đang ốm. Về sau em nói vọng vào rằng nếu ả không gặp em thì em sẽ đợi ở đây có tới tối, ả mới cuống quýt bảo người hầu đưa em ra gian phòng khách chờ. Từ khi em quen chị Bích Thủy tới giờ, chưa bao giờ chị ấy đối đãi với em như vậy. Ả kia giả mạo chị Bích Thủy, đương nhiên không dám đến gần em, nói chuyện nhát gừng, chỉ biết trả lời một cách chung chung. Cuối cùng em hỏi ả, dạo này còn thèm bánh vừng không, em sẽ đi mua cho ả. Ả đồng ý ngay lập tức."
"Chuyện này thì có gì kỳ lạ?" Tôi tò mò.
Đỗ Chi liền trở nên giận dữ: "Phải, con dâu An phủ sứ thích ăn đồ ngọt ai ai cũng biết, nhưng chuyện chị Bích Thủy bị dị ứng với vừng đen thì chỉ có em biết mà thôi!"
Tôi lại hỏi: "Vì sao lại giữ kín tới như vậy?"
"Trần Thì Công thích ăn vừng rang!" Đỗ Chi như muốn hét vào mặt tôi.
À ra là vậy, vì muốn chồng vui nên vợ giấu kín việc mình bị dị ứng với vừng. Đúng là tình yêu làm mù bộ não, nhưng ít nhất vì giữ bí mật chuyện này mà Đỗ Chi đã phát hiện ra điểm không đúng.
Nếu người đang ở phủ An phủ sứ kia không phải Lưu Bích Thủy thì là ai? Chẳng lẽ cũng là người thay hồn đổi mộng như tôi? Trời ơi, là đồng hương sao?
"Hơn nữa," Đỗ Chi gằn giọng, từng giọt nước mắt lại rơi tí tách. "Ả ta không có vết sẹo ở cổ. Ả ta chắc chắn không phải chị Bích Thủy! Không ai nhận ra điểm này bởi trước đây chị ấy cũng đã tìm đủ mọi cách để xóa vết sẹo đi, người không quan tâm sẽ nghĩ rằng chị đã tìm được thuốc tốt. Thực tế chị Bích Thủy chỉ dùng phấn phủ lên mà thôi."
Tôi hoảng hốt. Không phải là chỉ đổi hồn, mà đổi cả thân xác? Lẽ nào cô gái ấy đã vượt thời gian bằng chính cơ thể mình và thay thế cho Lưu Bích Thủy? Càng nghĩ tôi càng quyết tâm phải tìm gặp cô ả bằng được.
"Nói như vậy, Trần Thì Công nhất định phải nhận ra sự khác lạ của vợ mình chứ?" Đỗ Quân thốt lên. Tôi liền quay sang phía y thể hiện sự đồng tình.
"Sẽ không đâu." Đỗ Chi cúi đầu đáp, đưa tay áo lên lau mắt. "Hắn vốn không yêu thương gì chị Bích Thủy, còn đang có ý định cưới vợ lẽ nữa kìa. Trước nay không gần gũi, lại chẳng quan tâm, hắn sẽ không bao giờ biết vợ mình không còn nữa..."
Phạm Bân đau lòng an ủi Đỗ Chi, nói rằng vẫn có khả năng xác chết nữ kia không phải là Lưu Bích Thủy.
Đỗ Chi nghe vậy liền nổi giận: "Chàng không biết suy nghĩ hay sao? Chị Bích Thủy đã tìm đến em, nhưng cuối cùng lại nhầm với chị Tâm! Trong giấc mơ kia là một khuôn mặt bê bết máu, mà xác chết nữ cũng là bị rạch mặt không nhận được ra thân phận! Hơn nữa chị ấy có nhắc tới An phủ trong giấc mơ, rõ ràng là muốn nói cho em biết kẻ giả mạo kia không phải chị ấy!"
Tên chết dẫm kia cuối cùng lại quay sang lườm tôi như muốn nói: "Vì sao cô dám kể cho Đỗ Chi nghe những chuyện này?"
Tôi dở khóc dở cười, chân lùi lại phía sau theo bản năng, lầm bầm chửi hắn. Tôi đâu muốn gặp ma, đâu muốn Lưu Bích Thủy báo mộng cho mình. Tôi còn chẳng hiểu nổi vì sao một đứa vía mạnh như mình lại bị dọa dẫm tới khóc lóc giữa đêm nữa nhé.
Bất chợt, Trần Thanh đứng lên một thân chắn cho tôi khỏi ánh mắt hình mũi tên của Phạm Bân. Úi chà, anh chàng này hồi bé ăn uống cũng đầy đủ, lớn lên chắc cũng có tập thể dục hay võ vẽ gì đó mà cao ráo phết đấy. Tôi đứng thẳng người mà chỉ cao hơn vai anh được chút xíu.
Trong khi tôi đứng đằng sau bí mật đo chiều cao giữa mình và Trần Thanh, thì phía trước anh đã đưa ra một đề nghị chết người: Lập tức tới phủ Kiểm pháp, một là để tìm hiểu kết quả pháp y, hai là Đỗ Chi có cơ hội xác nhận thân phận người chết.
Tôi rụt rè lên tiếng, chỉ muốn nhắc nhở rằng sáng vừa dậy đã bị lôi ra ngồi với mấy người, giờ đã quá trưa, không ai định cho tôi một miếng cơm vào mồm hay sao?
Dĩ nhiên là chẳng có ai thèm nghe tôi nói cả.
Cái bụng đáng thương của tôi không thể quan trọng bằng người bạn thân mà Đỗ Chi đang lo lắng hết lòng, tôi biết. Nhưng thực sự tôi đói muốn bủn rủn cả chân tay rồi.
Há mồm, định đề nghị mình ở nhà chờ mọi người thì Trần Thanh quay ngoắt lại, nói: "Cô cùng đi nhé."
Đây không phải câu hỏi, là mệnh lệnh.
Anh ta là ai? Hoàng đế chắc? Làm gì mà tôi phải nghe theo anh?
Ý định tỏ ra sợ hãi xác chết, không dám đi tới phủ Kiểm pháp đã thất bại ngay từ trứng nước. Tôi lại càng hối hận sâu sắc về màn tò mò không đáng của mình hồi sáng. Hay là giả bệnh? Thái y Phạm Bân đứng ngay bên cạnh khiến tôi đổ mồ hôi hột, không dám ho he lấy một lời.
Thôi được rồi, đi thì đi. Tôi sợ mấy người chắc.