Khoang xe chật chội, Bách Chu và Hồ Yên đều ngồi phía ngoài, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng đôi phu thê kề tai nhau thì thầm.
Tôi nghiêng người tựa vào vách, khẽ vén tấm vèn thô, dõi mắt trông ra phía ngoài. Đêm đen tĩnh lặng, ven đường chẳng có lấy một ngọn đèn. Vó ngựa thong thả gõ xuống nền đất, nương theo ánh trăng mà đi.
Di chuyển liên tục, rạng sáng chúng tôi mới dừng lại để người và ngựa được nghỉ ngơi chốc lát.
Rời khỏi khu vực thành thị náo nhiệt, nhà dân dần thưa thớt, thứ mà chúng tôi bắt gặp nhiều nhất chỉ là cây cỏ xanh rì. Hồ Yên lánh sang một góc rửa mặt và giãn gân cốt, Bách Chu ngồi xếp bằng dưới gốc xoan lớn, hai mắt nhắm hờ.
Lựa một phiến đá nhẵn nhụi gần đó, tôi chậm rãi ngồi xuống, yên lặng xé miếng bánh khô khốc bỏ vào miệng. Quầng mắt thâm đen, hai cánh môi đều bợt màu, đúng là Bách Chu đã không quản ngày đêm thúc ngựa trở về để đón tôi.
Vì Trần Thuyên đã gặp nạn.
"Bách Chu, tình trạng của Quan gia hiện tại thế nào rồi? Ý tôi là trước khi cậu rời đi ấy." Nghe tôi cất lời, Bách Chu nâng mi mắt, hướng ánh nhìn nhạt nhẽo về phía tôi.
Cậu ta đưa tay lên quẹt mũi một cái: "Tuy rằng không nguy tới tính mạng nhưng... Mà thôi, tốt nhất là tiểu thư nên trực tiếp gặp mặt Quan gia. Ta sợ mình truyền đạt sai sẽ khiến tiểu thư thêm sốt ruột."
"Ừ." Tôi gật gù tỏ ý đồng tình, lại tiếp. "Quan gia trị thuỷ ở đâu vậy?"
Lần này thì Bách Chu đáp rất nhanh: "Sông Loan Khúc, huyện Nga Sơn."
Ngay khi tôi đặt câu hỏi thứ hai, ánh mắt Bách Chu đã thay đổi. Cậu ta hơi nhíu mày, không tình nguyện trả lời. Tôi giả mù, cúi đầu gặm nốt chiếc bánh trong tay.
Vì chúng tôi gấp rút rời đi trong đêm nên không kịp chuẩn bị đồ ăn dự trữ, đã sớm chén sạch vài chiếc bánh gạo ít ỏi mà Bách Chu mang theo. Ngày đàng gang nước, tìm được nơi có người sinh sống là chuyện vô cùng khó khăn. Không phải ai cũng dư gạo thừa thịt để làm từ thiện, bởi vậy mà Bách Chu đã phải bỏ ra một khoản lớn để đổi lấy ít lương thực, theo cậu ta tính toán thì sẽ đủ cho chúng tôi cho đến ngày tụ họp với Trần Thuyên ở huyện Nga Sơn.
Ba ngày tiếp theo bình an vô sự, do di chuyển bằng đường bộ nên chân tay tôi luôn trong trạng thái nhức mỏi, không thể đua được với hai vợ chồng Dạ Hành kia.
Sắp tới chính Ngọ, mặt trời đứng bóng.
"Kỳ lạ!" Hồ Yên lúi húi sau xe hồi lâu, giận dữ thốt lên. "Sao lại hết sạch rồi?"
Khi ấy tôi đương ở cạnh Bách Chu, nghe thấy tiếng Hồ Yên liền khựng lại giây lát rồi mới đưa bình nước cho cậu. Bách Chu nhận bằng hai tay, gật đầu thay lời cảm ơn, mở nắp tu một hơi dài.
"Sao vậy?" Chúng tôi liếc nhau, Bách Chu đang uống nước nên tôi lên tiếng hỏi thay cho cậu ta.
"Ta... Hôm qua chúng ta chỉ ăn có một bữa để tiết kiệm, ít nhất lương thực còn đủ cho tới ngày mai. Vậy mà giờ thiếp kiểm tra lại chỉ còn lại chút vụn lẻ thôi. Chuyện gì vậy? Có chuột hả?" Cô cắn môi, vốn là đáp lời tôi nhưng lại chuyển sang báo cáo với chồng mình.
Đúng là hơi cạn lời với cô nàng này.
Bách Chu trả vội bình nước vào tay tôi, gấp gáp bước theo vợ đi kiểm tra hành lý. Đúng như lời Hồ Yên, lương thực của chúng tôi đã hết sạch.
"Không được rồi." Cậu ta sầm mặt. "Kể cả chạy hết tốc lực thì nhanh nhất sáng mai mới về đến nơi."
Tôi che giấu nụ cười thoáng bên môi, giơ tay đưa ý kiến: "Nhịn đói một ngày chắc cũng không sao đâu."
Hai vợ chồng kia trầm mặc suy nghĩ, dĩ nhiên, đối với họ thì nhịn ăn một hai hôm khá là dễ dàng. Quan trọng... là tôi. Như đã nhắc rất nhiều lần, sức khoẻ của tôi không đủ tốt, bởi vậy rất cần được ăn uống đầy đủ. Giảm số bữa xuống thì ổn nhưng bắt nhịn nguyên một ngày thì khả năng tôi lăn đùng ra ngất xỉu là rất cao. Hồ Yên được giao nhiệm vụ để bảo vệ tôi - cô chắc chắn sẽ không chấp nhận việc này.
Xoạt một tiếng, tôi đưa mắt nhìn lên, thấy Hồ Yên đang đỡ lấy vai Bách Chu, dáng người cậu ta mềm oặt. Tôi vội bước tới, hốt hoảng: "Bị làm sao à?"
Bách Chu đưa tay lên ôm trán, đầu lắc mấy cái: "Hình... hình như say nắng..."
Dường như cậu ta cũng không tin tưởng lắm với suy đoán của bản thân.
Tiếp theo đó, Hồ Yên phát hiện ra khi nãy tôi đã đưa cho Bách Chu bình nước cuối cùng. Vì một lý do khó hiểu nào đó, chúng tôi vừa hết đồ ăn, hết cả nước uống.
Trước tình cảnh Bách Chu đang mệt mỏi tựa người bên gốc cây, tôi và Hồ Yên đều hiểu rằng không nên cố chấp nhịn đói nhịn khát đến khi tới nơi. Dù sao Trần Thuyên cũng không gặp phải chuyện quá nghiêm trọng, trước mắt chúng tôi vẫn cần lo cho tình trạng của bản thân hơn.
Hoặc như tôi có đề cập, lỡ đâu gặp phải thổ phỉ cướp đường mà lại chỉ có Hồ Yên đủ sức chiến đấu thì cũng khá nguy hiểm.
"Ta nhớ là sớm nay xe ngựa đã đi qua mấy căn nhà có người ở, để ta quay lại đó xin ít đồ ăn thức uống. May thật, tính ra cũng không xa lắm." Hồ Yên liếc mắt sang khuôn mặt tái nhợt của Bách Chu, dặn dò tôi. "Nhờ tiểu thư để ý chàng, ta đi một lát rồi quay lại."
Nói rồi, cô tung người lên ngựa, kéo cương phóng một mạch.
Khi bóng Hồ Yên đã khuất xa, tôi thò tay vào trong ngực lôi ra nửa cái bánh dở, ung dung cắn từng miếng một. Chén sạch bách miếng cuối cùng, tôi lau đi vụn bánh còn dính trên miệng rồi mới tiến lại gần Bách Chu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta.
"Buồn ngủ lắm à?" Tôi vươn tay, nhẹ nhàng đẩy vai Bách Chu một cái.
Cậu nặng nề gật đầu: "Không hiểu tại sao..."
"À." Tới lúc này tôi mới dám nở một nụ cười chân thành. "Ta bỏ thuốc vào bình nước cậu vừa uống đấy."
Bách Chu:?
Cậu ta khi dùng hết sức bình sinh mở trừng mắt:!
Đại khái có lẽ là do quá sốc nên cả người Bách Chu hơi chao đảo, một tay chống xuống đất, tay kia ôm ngực thở dốc. Thoắt cái, hai mắt Bách Chu biến thành lưỡi đao, muốn chém thẳng vào tôi.
Sự hằn học này của cậu ta đã thành công "mở khoá" cơn giận dữ của tôi, trước khi tôi kịp suy nghĩ thì đã thấy bản thân vồ tới túm lấy cổ áo Bách Chu, gằn giọng: "Cậu phản bội Quan gia từ khi nào?"
Đây rõ ràng chẳng phải một hành động theo khuynh hướng đói ăn vụng túng làm liều mà thậm chí, tôi đồ rằng Bách Chu chính là tên gian tế trong Dạ Hành mà Trần Thuyên tìm kiếm bấy lâu nay.
"Ha." Cậu ta không đủ sức để gạt tay tôi ra, chỉ vận lực ngồi thẳng dậy rồi cười một tiếng. "Tiểu thư đang nói gì thế? Chớ vu oan giá hoạ người khác!"
Tôi đảo mắt, tâm trạng sắp tụt xuống đáy rồi nên chẳng thừa hơi để chơi trò mèo vờn chuột với Bách Chu: "Còn cậu, đừng có giả mù pha sương với ta. Thuốc an thần của Thái y Bân mạnh lắm, đợi thêm chút nữa ta sẽ đâm chết cậu!"
Khóe miệng Bách Chu trễ xuống: "Sao cô ác độc vậy? Cô từng nói rất quý mến ta vì ta có dung mạo giống với em họ cô mà."
"Thế thì sao?" Tôi cười nhạt.
Cậu ta cũng cười: "Dù dính thuốc thì ta vẫn có thể dễ dàng đánh cho cô một trận đấy."
"Được, thử xem." Dứt lời, tôi đẩy Bách Chu ngã dúi dụi.
Chà, mới chỉ nửa gói mà hiệu quả không ngờ. Thói quen sử dụng mấy thứ liên quan tới thảo mộc của tôi khá là có ích, Bách Chu không chút nghi ngờ về mùi vị kỳ quặc trong nước nên cứ vậy mà nốc thẳng vào bụng.
Lại mất thêm một lúc để Bách Chu khó khăn ngồi dậy. Sau khi đánh giá tình hình, cậu ta tỏ ý đầu hàng: "Được rồi, bình tĩnh. Vì sao tiểu thư lại nói ta phản bội Quan gia?"
Tôi lạnh lùng: "Hẳn là cậu muốn hỏi ta phát hiện thân phận thật của cậu như thế nào."
Cậu ta từ chối cho ý kiến.
Không vội tiếp lời, tôi quay lưng lại với Bách Chu, dõi mắt ra xa để ngăn dòng lệ nóng đang ngấp nghé dâng lên. Trái tim như bị châm chích, chốc lát lại truyền tới cảm giác hụt hẫng, bất lực.
Khác biệt hoàn toàn với nỗi đau khi mất đi Đông Ly, vốn giữa tôi và Bách Chu chưa bao giờ tồn tại một mối quan hệ gần gũi. Cậu ta có diện mạo y đúc Đạt nên tôi tự huyễn hoặc đây là kiếp trước của em trai, từ đó mới có cảm tình đặc biệt dành cho cậu. Hay nói cách khác, tôi đặt cậu ta ở vị trí "gia đình", dù không thân thiết nhưng có thể tin tưởng được.
Minh chứng đâu xa, trước đây tôi đã từng hết nước hết cái thuyết phục Trần Thuyên để bảo vệ Bách Chu mà.
Chẳng khác nào ăn một cái tát thật mạnh!
Mãi sau, tôi nghe thấy cậu ta khó nhọc mở miệng: "Niệm Tâm, đúng là ta hơi tò mò thật. Vì sao..."
"Đoán thôi." Tôi bấu tay vào da thịt, dặn dò bản thân phải bình tĩnh lại.
Một lần nữa, khuôn mặt say thuốc của Bách Chu thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tôi chỉ muốn làm cậu ta rối trí chút ít, còn đương nhiên sự thật đâu thể đơn giản như vậy.
Phải, tôi đã phát hiện điểm khác thường ngay khi nhận được thông báo về việc Trần Thuyên gặp nạn và yêu cầu Bách Chu gấp rút quay về kinh thành để đưa tôi đi. Những dữ kiện vụn vặt mà Bách Chu cung cấp có thể lừa được Hồ Yên, phần lớn có lẽ là bởi mối quan hệ phu thê giữa hai người. Từ Hồ Yên tác động lên tôi sẽ hiệu quả gấp bội so với việc Bách Chu tự mình mở lời - dẫu sao cô cũng đã ở cạnh tôi suốt thời gian qua, một tấc không rời.
Nếu nghe qua, quả thực nguyên do có phần gượng ép, đặc biệt là vế 'Quan gia lệnh quay về đón'. Tuy nhiên, tôi có thể đoán được cách tư duy của Hồ Yên về vấn đề này. Đại khái Bách Chu đặt ra giới hạn về thời gian, lại thêm mắm dặm muối thêm khiến Hồ Yên không kịp suy luận, sau đó cũng thúc ép tôi nhanh chóng quyết định rời bỏ cấm cung, đi theo "tiếng gọi của tình yêu".
Chỉ có điều, Bách Chu (và có thể là cả kẻ đứng sau cậu ta - tạm gọi là X) đều không ngờ tới điểm mấu chốt lại nằm ở hai chữ: Trị thuỷ.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi trước đêm Trần Thuyên khởi hành đã biến thành chìa khoá, giúp tôi xâu chuỗi tất cả mọi thứ vào với nhau. Và cứ thế, tên gian tế lẩn trốn trong sương mù suốt mấy năm nay đã lộ diện.
Bách Chu.
Ngoài tôi và Trần Thuyên, chắc chắn không có kẻ thứ ba biết về "nỗi ám ảnh sông nước" của anh - đối với tôi.
Chỉ vậy thôi là đủ. Trần Thuyên đi "trị thuỷ", đời nào lại lệnh Bách Chu về đón tôi đến nơi anh "gặp nạn".
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi như thoát khỏi cơn mê.
Một, Quân Trì rời khỏi vị trí đúng lúc Bách Chu truyền tin cho Hồ Yên. Anh ta tỉnh táo và quyết đoán hơn em gái, chắc chắn sẽ không mắc lừa. Bách Chu hiểu, phải dụ được Quân Trì đi nơi khác thì mới có thể thuận lợi đưa tôi ra ngoài.
Hai, Bách Chu từng nhờ tôi đến dự lễ thành hôn giữa cậu và Hồ Yên với tư cách "nhà trai", vậy mà tôi tiến cung rồi mới biết hai người đã vội vã kết duyên vợ chồng, bỏ qua hết thảy lễ nghi.
Vì sao phải gấp rút tới mức này? Lý do... chắc chắn là vì cái chết của Đông Ly.
Đang có "chuyện buồn", Bách Chu và Hồ Yên chắc chắn sẽ không thể tổ chức "tiệc vui", mà kể cả có thì một khi tôi đã vào cung rồi thì há nào lại ra ngoài dự lễ cưới được.
Về vấn đề này, tôi thầm suy đoán Bách Chu chỉ muốn tạo một mối liên kết vững chắc hơn với tôi và khi cần, cậu ta nhất định sẽ tìm cách dùng nó để gây ảnh hưởng tới Trần Thuyên.
Như đã đề cập trước đó, chỉ dựa vào khuôn mặt và cảm tình mong manh của tôi dành cho Bách Chu thì không đủ. Bởi vậy, cậu nhanh chóng kết hôn với Hồ Yên, từ đó biến Hồ Yên thành người của mình. Cô là em gái của Quân Trì lại giữ vị trí đặc biệt trong lòng Trần Thuyên, có thể nói là gấp đôi sự uy tín.
Đến mức này, tôi không cần phải nhắc lại những sự vụ đã từng xảy ra nữa. Gia đình Hỷ, tên ma cà rồng uống máu người... đâu đâu cũng có sự góp mặt của Bách Chu.
Cậu ta hoạt động theo hướng nửa thật nửa giả, chủ động gây ra lỗi lầm rồi tự nhận sai, thậm chí còn trút hết hiềm nghi sang kẻ khác.
Ruột gan tôi thắt lại, thất thần nhìn gương mặt nhợt nhạt của Bách Chu. Ôi chao, cậu ta đâu phải Đạt! Em trai tôi thông minh tinh quái nhưng nó chắc chắn là người lương thiện, đâu phải thứ rắn rết bội bạc kia?
"Tiểu thư đã đoán được, lý nào Quan gia lại không thể." Bách Chu mệt mỏi lên tiếng.
Tôi ngó lơ kết luận này của cậu, tuỳ ý chọn một chỗ cách đó mấy gang tay rồi ngồi xuống. Lúc này tinh thần tôi đã bớt rối loạn, dòng suy nghĩ được khơi thông đáng kể.
"Này, cậu còn tỉnh táo đúng không? Chúng ta trò chuyện chút nhé." Dẫu chán ghét Bách Chu tới đâu thì tôi vẫn phải moi thông tin từ cậu ta cho bằng được. Bốc đồng rời khỏi cấm cung, tự đưa bản thân vào nguy hiểm mà không biết được thêm chuyện gì đó quan trọng thì lỗ vốn mất.
Bách Chu không từ chối đề nghị này, tôi cẩn thận sắp xếp suy đoán trong đầu rồi chậm rãi lên tiếng: "Vấn đề mà Quan gia phải xử lý có liên quan tới chủ nhân của cậu... hay nói cách khác, chính là do chủ nhân cậu gây ra."
Đây hoàn toàn là đoán bừa.
Chưa chắc chắn hoàn toàn về những thông tin mình đang kết nối nhưng đây lại là điểm mấu chốt cần làm rõ trước tiên, tôi đánh liều, mở màn cuộc thăm dò Bách Chu bằng một câu hỏi trực diện. Kể cả tôi có đoán sai thì cũng sẽ tìm ra một hướng suy luận khác, vẫn ổn.
Được cái, Bách Chu không thể khống chế được biểu cảm trên mặt nên dù cậu ta chẳng mở miệng thì tôi vẫn may mắn có được thứ mà mình muốn.
"Hợp lý hơn rồi đấy. Chắc là sự việc có tiến triển nên chủ nhân mới sai cậu nhanh nhanh chóng chóng về bắt ta đi, làm gì nhỉ, định lấy ta ra để uy hiếp Quan gia hả?" Vừa nói đến đây, tôi không nhịn được mà phì một tiếng khiến Bách Chu phải ngẩng lên tỏ vẻ ngạc nhiên lần thứ ba.
Cười chết. Mấy người nghĩ đây là phim truyền hình dài tập lâm li bi đát à?
Nhưng cũng nhờ sự xác nhận này mà tôi tạm thời có thể tin tưởng rằng Trần Thuyên chẳng gặp phải tạn tai neo nào hết. Anh bình an khoẻ mạnh, vậy là đủ với tôi rồi.
"Tiếp theo." Tôi nhặt một viên sỏi ném vào người Bách Chu, cậu ta gà gật nãy giờ, xem chừng thuốc an thần đã ngấm được kha khá rồi đấy. "Chắc các cậu phá đê nhỉ? Liên quan tới trị thuỷ thì chỉ có đê điều thôi... Ừm, nếu phá lung tung thì hơi tốn công mà chưa chắc Quan gia đã phải đến tận nơi đốc thúc. Để hoàng đế ra mặt thì vị trí xây đắp đê... à, nằm trên tuyến đường quan trọng nào đó ha?"
Phản ứng lại với suy đoán của tôi, Bách Chu chớp mắt mấy cái, mày hơi nhíu.
Ồ. Sông Loan Khúc này rốt cuộc là ở đâu?
Đầu óc hoạt động, chân tay rảnh rang. Tôi nhặt một cành cây gãy nửa, di di xuống nền đất vẽ lên những hình thù quái gở.
"Thái An vương là người của các cậu?" Thốt nhiên, tôi nhớ tới trò 'ma sói Đại Việt' lạ lùng mà mình từng trải qua.
Ma sói. Thế kỷ Hai mươi mốt.
Nguyễn Từ Niệm Tâm.
Sợi dây liên kết mỏng tang nhưng chưa một lần đứt đoạn.
Một kẻ có trí khôn và tư duy bình thường chắc chắn sẽ hiểu đâu là ưu tiên hàng đầu đối với bậc cửu ngũ chí tôn. Đó chính là Quốc gia.
Tạm bỏ qua chi tiết này.
Nếu xếp thứ hạng về mức độ quan trọng cho hội phi tần của Trần Thuyên, tuyệt nhiên không thể chọn tôi cho vị trí thứ nhất. Phải, ai ai cũng biết tôi được coi là "sủng phi" của hoàng đế nhưng tất cả chỉ có vậy.
Tình cảm có sâu đậm đến mấy cũng chẳng thể vượt lên hết thảy. Dứt mối lìa tơ, e là còn dễ dàng hơn dây dưa bấu víu.
Đoàn Niệm Tâm không phải sự lựa chọn hoàn hảo, đủ sức uy hiếp người ngồi trên ngôi cao vạn thặng như Trần Thuyên.
Nhưng... vẫn còn Nguyễn Từ Niệm Tâm.
Mục đích của X khi lệnh cho Bách Chu bắt tôi đi chắn chắn không phải 100% vì Trần Thuyên. Cũng giống như Thái An vương vậy.
Một mặt, đúng là tôi có tác động chút ít tới Trần Thuyên nhưng mặt khác, hẳn là X - kẻ vượt thời gian thứ hai - đã nắm bắt được thân phận này của tôi.
Kỳ lạ thay, Bách Chu lại gật đầu trước câu hỏi về Thái An vương của tôi.
Nghe thấy cái tên này, cậu ta tỏ ra khá lạnh nhạt. Việc Thái An vương bị bắt có lẽ chẳng gây ra mấy sóng gió cho Bách Chu và đồng bọn và thậm chí, khéo gã con nuôi kia còn không biết Bách Chu là gian tế ấy chứ.
Okay, các thông tin dần liền mạch hơn rồi.
Bách Chu là Dạ Hành nhưng vẫn chỉ đứng ở hàng dưới, trong khi đó, Thái An vương hữu danh vô thực lại đường hoàng giữ một vị trí trong hoàng thất. So ra với Bách Chu, rõ ràng Thái An vương "gần" với Trần Thuyên hơn cả.
Một Dạ Hành, một vị vương tôn. Tên X kia có nguồn tin khá xịn đó chứ.
Quay lại với Thái An vương và bốn chữ "hữu danh vô thực" được đề cập ở trên. Gã không được phép tham gia vào chuyện triều chính, khả năng can thiệp tới những vấn đề chính trị là số không tròn trĩnh.
Rà soát lại những sự vụ mà Thái An vương từng gây ra, nếu nói đủ nghiêm trọng để khiến Trần Thuyên phải ghé mắt thì chỉ có:
Thứ nhất, trò chơi Ma Sói - hiện thân của trí tuệ Thế kỷ Hai mươi mốt tại Đại Việt. Hay chính xác hơn là tổ chức đánh bạc với quy mô lớn.
Và thứ hai, chính là câu chuyện kỳ lạ gây tiếng vang từ triều đình cho tới hội quý tộc họ Trần: Thái An vương công khai lên tiếng bảo vệ cô em gái, lôi tình máu mủ ra can ngăn Hoàng đế gả công chúa tới một nước phiên thuộc xa xôi.
Hoà thân là chuyện chính trị, Thái An vương không được phép luận bàn. Gã đã lợi dụng "lỗ hổng", tức thân phận con nuôi của Thượng hoàng Trần Khâm. Tuy thế, mối quan hệ giữa Trần Thừa Ân và hai anh em Huệ Vũ - Huyền Trân không đủ thân thiết để gã một hai đòi giữ công chúa ở lại, và vì vậy, việc này hẳn phải có động cơ rõ ràng.
Kết quả ai ai cũng rõ, định mệnh của Huyền Trân là trở thành Vương hậu Chiêm Thành.
Thái An vương, chủ nhân bí ẩn của Bách Chu - X, thời điểm công chúa Huyền Trân xuất giá đã đến rất gần.
Từ những luận điểm này ta có...
"Sông Loan Khúc mà cậu nói... nằm trên tuyến đường rước dâu giữa Đại Việt và Chiêm Thành à?" Viên đá thứ hai bay vào người Bách Chu.
Cậu ta bật cười, hai vai rung rung. Thái độ không chút mỉa mai, tôi có cảm giác Bách Chu thật sự tán thưởng cách tôi suy đoán, từng bước chạm tới sự thật mà cậu đang gánh trên vai.
Đến lúc này tôi thể tạm kết luận, mục đích chính của X là phá hoại/ngăn chặn công chúa Huyền Trân hoà thân với Chiêm Thành.
Thêm một lát, vì tôi không còn luyên thuyên bên cạnh nữa, Bách Chu dần chìm trong trạng thái mơ màng. Đầu cậu ta nghiêng về một bên, chẳng rõ đã ngủ hay chưa.
Tôi cúi người, tay nắm vạt váy khẽ khàng đứng dậy. Chỉ cần nương theo hướng Hồ Yên vừa đi khỏi, chỉ cần tìm được nhà dân. Thuốc an thần đã ngấm, tôi không tin Bách Chu có thể tỉnh dậy kịp thời rồi chơi trò đuổi bắt với mình.
"Chớ nghĩ tới chuyện bỏ trốn." Thở không ra hơi nhưng Bách Chu vẫn biết cách nhấn nhá từng từ từng chữ. Một câu nhắc nhở nhẹ nhàng, ẩn chứa ngàn vạn mũi dao sắc nhọn.
Cậu ta không hề thay đổi tư thế ngồi, cũng chưa từng nhìn tôi lấy một cái. Mặt mũi cậu tái xanh, như thể đang dồn hết sức lực để cản lại hiệu quả thuốc an thần, hoàn toàn bỏ mặc ánh nắng nhảy nhót trên mi mắt.
Lồng ngực phập phồng lên xuống, Bách Chu hít một hơi thật dài rồi doạ nạt: "Một là cô không phân biệt được phương hướng, chưa tìm được nơi trú đã lạc đường; hai, phải biết rằng khả năng cô gặp phải thổ phỉ còn cao gấp bội. Cứ chạy đi, kết cục của cô chỉ có thể là phơi thây rừng núi mà thôi."
Trường hợp thứ ba là gặp được Hồ Yên, nhưng tôi biết mình không nên trông chờ vào vận may của bản thân.
Tôi mím môi, mọi phân vân lưỡng lự đều đã bay theo mây theo gió: "Được, cậu nói có lý."
Không chờ Bách Chu phản hồi, tôi quyết định kệ thây cậu ta, một mình chui vào xe ngựa.
Từ khoảnh khắc quyết định sẽ trở mặt với Bách Chu, tinh thần tôi rơi vào tình trạng căng như dây cung, nơm nớp sợ người buông tay mà lao về phía trước. Tôi ép mình tỏ ra bình tĩnh trước mặt cậu ta nhưng thực tế từng bước đi đều run rẩy... không khác nào đứng bên bờ vực sâu, như đạp trên lớp băng mỏng*.
[*] Tiểu Mân - Kinh Thi:
"Như lâm thâm uyên
Như lý bạc băng."
Cũng vì sâu trong tâm tưởng, tôi vẫn mong những gì mình nghi ngờ đều là giả. Bách Chu không phải gian tế, cậu chưa bao giờ phản bội Trần Thuyên.
Chỉ trách...
Tôi lui dần vào trong góc xe, đầu gục xuống, hai tay ôm lấy mặt. Quanh quẩn bên tai tôi như có hàng ngàn hàng vạn tiếng tích tắc của kim đồng hồ, quấy nhiễu trí óc. Sâu trong lồng ngực, chỉ còn nỗi bất an lan dần, cào cấu trái tim.
Nếu tôi tính không sai, đã gần hai canh giờ rồi mà Hồ Yên vẫn chưa quay lại.
Tôi vén rèm để lộ ra một khoảng trống nhỏ, ghé mắt nhìn về phía Bách Chu. Cậu ta ngồi xếp bằng, duy trì trạng thái nửa mê man, nửa tỉnh táo. Bằng chứng là Bách Chu có thể "cảm nhận" được tôi đang tò mò trông ra, lập tức mỉm cười thay lời muốn nói.
Hồ Yên... Hồ Yên... tôi liều mạng bỏ thuốc vào nước Bách Chu uống, chẳng lẽ cậu ta lại không dám ra tay với vợ mình?
"Ối chà, chú em! Sao mặt mũi trông kinh thế?" Tiếng quát gọi nửa đùa nửa thật cắt ngang dòng suy nghĩ đang náo loạn trong đầu, một cơn ớn lạnh đột ngột xuất hiện khiến tay chân tôi bủn rủn.
Giọng Bách Chu lạnh nhạt trả lời: "Trúng gió thôi."
Kẻ khi nãy tiếp tục: "Con ranh ấy đâu rồi? Chú thành công chứ?"
"Dĩ nhiên." Xem chừng Bách Chu vẫn chưa có đủ sức lực đối đáp dài dòng, hoặc giả, cậu ta khinh thường gã kia nên vô cùng kiệm lời.
Một tên đàn ông khác lên tiếng: "Ê tụi mày, tao tò mò quá! Chẳng biết đàn bà của hoàng đế trông thế nào nhỉ? Chắc cũng là mỹ nữ, ngực nở eo thon phải không?"
Một tràng cười rộ lên, mỗi tên góp thêm một chữ, bàn luận một cách thô bỉ về người đang bị giữ trong xe ngựa - tức là tôi đây.
Kế tiếp, cửa xe bị kéo ra, ngay trước bậc lên xuống là bốn gã đàn ông đầu trọc cao lớn đang chen chúc đùn đẩy, trố mắt ngó tới ngó lui.
"Ối?" Gã đàn ông (tạm gọi là) A tỏ vẻ thất vọng. "Hoàng đế yêu thích loại đàn bà này hả?"
Không trách gã. Bôn ba đường trường, dặm liễu sương sa, tôi vốn đã chẳng xinh đẹp, giờ lại càng bẩn thỉu nhếch nhác. Nào dám nhận cái danh "mỹ nữ eo thon" khi nãy!
Tôi bấm bụng cười nhạt: "Anh trai ơi, anh tha cho tôi với. Tôi đâu có phúc phận đó ạ."
Bốn gã đàn ông liền há mồm, ngoảnh đầu hỏi Bách Chu. Cậu ta thở dài một hơi, chật vật đứng dậy bước tới gần: "Nếu đã vậy... thôi, các anh muốn làm gì ả thì làm."
Tên (tạm gọi là) B ngẩn ra: "Được quá đi chứ! Chỉ cần không phải người mà chủ công muốn gặp thì anh em mình ăn được mà."
"Hãy khoan!" Tôi cuống lên, khoé mắt trông rõ Bách Chu đang che miệng cười. Chết tiệt! "Tôi... tôi là phụ nữ của hoàng đế đấy! Gì nhỉ, à, hoàng đế yêu thương tôi nhất! Đừng có bậy bạ!"
Tám con mắt lại trợn tròn, sau được Bách Chu nhẹ nhàng xoa dịu: "Cô ả mắc bệnh nói luyên thuyên, các anh chớ để ý. Ả chính là người mà chủ công thường nhắc đến, không nhầm được đâu. Cho ta nghỉ ngơi thêm một khắc nữa rồi lên đường về nhé."
Mấy gã đàn ông dùng dằng hồi lâu, mặt mày trĩu nặng chán đời, như thể con mồi đã rơi vào tay rồi còn để tuột mất.
Một lần nữa, cửa xe khép lại.
Đám người Bách Chu tự tin rằng tôi hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát nên bỏ mặc xe ngựa một bên rồi chọn gốc cây làm chỗ ngồi, chụm lại tán phét với nhau.
Cảm xúc hiện tại của tôi khá phức tạp.
Tôi đoán Hồ Yên đã bị Bách Chu lừa đi chỗ khác, bằng cách này hay cách khác, trong một thời gian ngắn sẽ không thể quay trở lại nơi chúng tôi dừng chân. Thật chẳng ngờ việc tôi đánh thuốc Bách Chu lại trùng hợp với thời điểm người của X - kẻ được tôn làm chủ công - tìm đến. Rất có khả năng cậu ta đã có ý định dụ Hồ Yên rời đi trước cả tôi, mỗi người bận rộn với kế hoạch của riêng mình.
Chỉ một lát nữa thôi, chúng sẽ đưa tôi về gặp chủ công.
Với khả năng của Bách Chu, xoá dấu vết hay cắt đuôi Hồ Yên đều dễ như trở bàn tay. Sau đó, tôi và Trần Thuyên sẽ mất liên hệ, triệt để.
Giờ phút này đây, anh hẳn đã phát hiện Bách Chu là kẻ phản bội, cũng đã lệnh cho Dạ Hành tìm cách lùng bắt. Người duy nhất có khả năng truyền tin là Hồ Yên thì mất dạng...
Cả người tôi nổi lên một tầng da gà, không ổn! Tôi vẫn tiếp tục mù quáng tin tưởng Hồ Yên! Cô ta là em gái Quân Trì thì sao? Đã từng thân thiết với Trần Thuyên thì sao? Hiện tại Hồ Yên và Bách Chu đã nên duyên vợ chồng, tôi dựa vào đâu mà cho rằng cô ta sẽ không xuất giá tòng phu* cơ chứ?
[*] Xuất giá tòng phu: Lấy chồng phải theo chồng
Quan niệm tam tòng ngày xưa
Linh cảm như con sóng thần cuồn cuộn kéo tới, gióng từng hồi chuông báo động vang vọng khắp tâm trí tôi. Không giống! Lần này... khác biệt hoàn toàn với Thần Giữ Của hay trò chơi Ma Sói của Thái An vương!
Trước đây mỗi khi gặp nạn, tôi đều có thể đoán trước được kết cục tồi tệ nhất sẽ đến với mình. Sống hoặc chết, đơn giản như một cái nhướng mày chớp mắt.
Nhưng...
Phía sau bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ vào thành xe, thu hút sự chú ý của tôi.
"Niệm Tâm ơi."
Ai đó đang gọi tên tôi, đè nén hơi thở.
Tôi lật đật kéo rèm, quan sát bọn Bách Chu đang nói cười ầm ĩ, đảm bảo chúng không để ý về phía này rồi mới nhích lại gần. Lưng dán vào vách, tôi hạ thấp giọng mình thì thầm: "Quân Trì?"
"Ừ, ta đây. Nàng vẫn ổn chứ?"
Vành mắt đột nhiên cay xè, tôi buộc phải hít một hơi thật dài, tránh để bản thân sa nước mắt.
"Quan gia thì sao? Quan gia có khoẻ không?" Ruột gan nóng rát, tôi run rẩy hỏi ngược Quân Trì.
"Quan gia khoẻ." Dường như anh ta đã khựng lại trong khoảnh khắc, sau đó nhanh chóng đáp lời. "Bách Chu lừa nàng à?"
Tay tôi bấu chặt vào gấu áo, thân mình hoàn toàn được thả lỏng. Như nhận được chén nước gừng giữa trời đông rét buốt, tôi không khỏi thở hắt ra một hơi, suýt chút nữa đã đổ nhào.
"Bách Chu bị làm sao thế?" Tôi có thể cảm nhận được Quân Trì đang nhíu chặt mày, tò mò đặt câu hỏi.
"À. Tôi cho cậu ta uống thuốc an thần đấy." Câu trả lời nằm ngoài sức tưởng tượng của Quân Trì, hẳn anh đang rất kinh ngạc.
"Làm tốt lắm!" Anh ta khẽ ngợi khen, trầm giọng tiếp lời. "Tình hình hiện tại không mấy khả quan. Theo ta phán đoán, đám người kia không phải dạng vừa đâu. Võ nghệ của chúng có thể tầm thường nhưng sức khoẻ... cũng bù lại được thiếu sót rồi. Nếu trực tiếp tấn công thì ta sẽ không thể bảo vệ được nàng, kể cả khi Bách Chu đã bị chuốc thuốc."
Tôi ngập ngừng: "Còn Hồ Yên..."
Quân Trì ừ một tiếng: "Có lẽ con bé đã bị Bách Chu lừa đi chỗ khác, thậm chí còn sai người chờ sẵn giữ chân, ít nhất là để cậu ta và đồng bọn có thời gian đưa nàng đi."
Anh ta tìm được tới nơi này là nhờ Hồ Yên bí mật để lại dấu hiệu đặc biệt, chỉ hai anh em họ có thể nhận ra. Tuy vậy, những vị trí mà Hồ Yên đặt dấu hiệu đều vô cùng khó tìm và không được liền mạch.
Theo Quân Trì, ngay khi rời khỏi thành Thăng Long là Hồ Yên đã nhận ra Bách Chu chẳng hề ngay thẳng tinh trung như trước giờ vẫn thể hiện, lập tức tìm cách dẫn đường cho Quân Trì. Chỉ có điều, Hồ Yên đâu thể giây trước giây sau đã trở mặt, đành ngoan ngoãn đóng vai một hiền thê, phu quân nói gì cũng nghe vậy.
Tôi cắn môi, thì thầm đề xuất với Quân Trì: "Chắc chắn tôi không thể bỏ chạy ngay trước mặt chúng nó rồi. Anh cứ tìm một chỗ mà nấp vào, để tôi thử lén lút trốn xem sao."
Kế hoạch siêu ngắn ngủi, chúng tôi chỉ bàn bạc trong chốc lát rồi chia nhau ra hành động. Quân Trì rút về một góc an toàn, tôi lập tức giơ chân đạp tung cửa, lớn giọng nói với đám Bách Chu: "Ê! Tôi muốn đi nhà xí!"
"Nhịn đi." Gã đàn ông thứ ba trong cả bọn - tạm gọi là C - ngẩng đầu lên quát.
Chỉ chờ có vậy, tôi lập tức gân cổ lý luận: "Quen với sơn hào hải vị rồi nên mấy nay ăn uống không hợp khẩu vị, giờ tôi đau bụng muốn chết. Mấy người không cho tôi đi, tôi cho mấy người biết thế nào là kinh tởm!"
A làu bàu: "Rách việc!"
Bốn tên bặm trợn chụm đầu lại, xem chừng để hỏi ý kiến Bách Chu. Sau cùng tôi vẫn được chúng cho phép đi vào bụi cỏ ngay gần, chỉ căn dặn là không được vượt quá mấy thước mấy thước gì đó. Lằng nhằng vài câu, tôi nghe tai này trôi qua tai kia, đều bay theo mây theo gió.
Tựa cánh chim sổ lồng, tôi ù té chạy về phía Quân Trì đang nấp, ngồi thụp xuống kêu la nhằm đánh lạc hướng đám Bách Chu. Chờ đến khi không còn ai để ý nữa, Quân Trì lặng lẽ xuất hiện, nắm lấy tay tôi. Anh ta nặng nề gật đầu, ra hiệu hướng đi.
Trái tim tôi đập dồn dập, tưởng như chỉ một bước xoay chân là tôi có thể quay ngược về nhiều năm trước, bình yên vui sống.
Vụt một cái, tôi chưa kịp nhìn rõ động tác của Quân Trì, sau lưng đã rộ lên tiếng cười của Bách Chu: "Khá lắm! Không hổ là kẻ dẫn dắt Dạ Hành thay cho Quan gia."
Đã bị phát hiện thì chẳng cần khom lưng uốn gối, tôi và Quân Trì không hẹn mà cùng đứng dậy, quay người đối diện với Bách Chu.
Quân Trì bình tĩnh mỉm cười, nâng tay, khẽ gạt tôi về sau lưng anh: "Chẳng nhờ cậu đi đường vòng thì ta đã bắt kịp ngay trong ngày đầu tiên rồi."
Dường như Bách Chu đang dần thoát khỏi sự khống chế của thuốc an thần, mồm mép trơn mượt gấp bội phần.
Trong lúc cậu ta mỉa mai Quân Trì, anh mấp máy miệng dặn dò tôi: "Ta cầm chân chúng nó, nàng cứ chạy ngược hướng mặt trời là sẽ đến nơi có người dân sinh sống. Bảo họ đưa đến gặp tri huyện hoặc hà đê chánh sứ*, tìm cách liên lạc với Quan gia."
[*] Hà đê sứ: Chức quan nhà Trần, được đặt ra để trông coi đốc thúc việc đê điều
Quân Trì nói rất nhanh, tôi nghe như nuốt từng chữ vào bụng rồi gật đầu: "Được, đừng để bị thương!"
Câu chữ ngắn gọn để lại, tôi guồng chân đạp bụi, vận hết sức lao đi.
Biết được bản thân chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng của Quân Trì nên tôi không dám dùng dằng, chỉ nhắc nhở chính mình không được quay đầu lại, bỏ chạy trối chết.
Tiếng ẩu đả sau lưng nhỏ dần.
Thốt nhiên, trời nổi gió. Khói bụi nhân gian táp thẳng vào mặt, tiếng nói bên tai lặp đi lặp lại, thôi miên tôi rằng bất cứ giá nào cũng không được dừng chân, đửng cản trở Quân Trì.
Ta cầm chân chúng nó, nàng cứ chạy ngược hướng mặt trời...
Một bóng dáng hung tợn bay tới chắn ngang trước mặt, doạ tôi sợ tới suýt ngã nhào, không khỏi lùi lại vài bước.
Tên đồng bọn thứ tư - tôi tạm đặt tên là D - cũng là kẻ chưa một lần lên tiếng từ khi xuất hiện. Hắn còn khá trẻ, có lẽ trạc tuổi Bách Chu nhưng thân hình to béo gấp đôi, nhìn qua đã thấy tràn trề sức mạnh.
Cổ họng khô khốc, mạch máu chảy khắp người tôi như đông cứng lại vì khiếp sợ. D không cho tôi thời gian suy tính đường đi nước bước, hắn lập tức lao tới đè tôi xuống đất, giáng xuống một cái tát long trời.
Tôi bị D đánh cho xây xẩm mặt mày, má trái như bùng lên ngọn lửa nóng rát, xót xa tới chảy nước mắt.
Thậm chí, D vẫn chưa muốn dừng lại. Một tay hắn túm cổ áo tôi, tay kia vung lên, hẳn là muốn tát tôi thêm một cái nữa.
Không muốn chịu đau lần thứ hai, mặc kệ âm thanh ù ù đặc quánh bên tai, tôi cào tay xuống túm được một nắm đất, ném thẳng vào mặt hắn. Nhân lúc D còn đương loạng choạng, tôi sử dụng chiêu thức cũ - sút một phát thật mạnh vào phần hạ bộ - lại bồi thêm một quả đấm vào cổ họng khiến hắn ngã dúi dụi.
Tôi ngạc nhiên, thì ra D không có võ, hắn chỉ dựa vào sức lực cơ thể mà thôi! Có lẽ, đám Bách Chu đã dồn hết khả năng để đối phó với Quân Trì và từ đó mở ra lối đi dành riêng cho kẻ kém nhất hội (tức D) đuổi theo tôi.
Nhanh chóng định vị lại hướng mặt trời, tôi không dám phí phạm dù chỉ một giây một khắc, tiếp tục công cuộc trốn chạy.
Tuy nhiên như đã đề cập phía trên, D là một gã trai trẻ với sức mạnh không tầm thường. Mấy đòn hiểm mà tôi tung ra chỉ khiến hắn chao đảo trong chốc lát, lấy lại được tinh thần là ngay lập tức quay trở lại với trường đua.
Lần tiếp cận thứ hai, D quyết liệt gấp bội, không hề nương tay. Phải, bởi hắn đã dùng chân đá thẳng vào lưng tôi!
Tôi đổ nhào về phía trước, rơi thẳng vào cái ôm của đất mẹ vĩ đại. Một phát đạp đủ uy lực, suýt chút nữa tôi đã ngất xỉu vì đau đớn. Cảm giác tê liệt truyền từ đỉnh đầu tới từng ngón chân, hai tay bủn rủn, tôi mất đi toàn bộ khả năng chống cự, trơ mắt nhìn D vác mình lên vai.
Khi D ném tôi xuống đất, tình huống tại nơi giao đấu đã có sự biến đổi. Tôi quan sát được Bách Chu vẫn ở phía sau, trang phục thẳng thớm, xem chừng vẫn chưa tham gia "trận chiến"; ba gã đồng bọn của cậu ta thì ngược lại: Đầu bù tóc rối, quần áo tơi tả, mặt mũi ẩn hiện mấy vết hồng hồng tím tím. Chỉ là dường như chúng cũng không bị thương quá nặng, vẫn còn kha khá năng lực chiến đấu.
Quả đúng như Quân Trì đã đánh giá, mấy thằng cha này đều "không phải dạng vừa".
Riêng anh, một bên tay áo đã bị chém rách, lộ ra vết cắt dài ở phần bắp tay.
Lúc này, Bách Chu chậm rãi tiến thêm vài bước đến cạnh tôi đang khó khăn đứng dậy, tốt bụng cung cấp thông tin: "Cô bị bắt về cái là anh ta mất tập trung ngay, cũng quan tâm ghê gớm nhỉ?"
Dứt lời, cậu ta bật cười khoái trá.
Tôi hít sâu một hơi, dùng ánh mắt gửi đến Quân Trì một lời xin lỗi chân thành. Anh ta chớp mi, miệng mấp máy gì đó đáp lại.
Trước nay tôi vốn rất kém cỏi ở phương diện đọc khẩu hình người khác nhưng không hiểu sao giờ phút này lại như thần đồng kiệt xuất, thoáng cái đã nhận ra ý tứ của Quân Trì.
Chớ lo lắng, có ta đây rồi.
Thính lực vừa hồi phục hoàn toàn cũng là lúc tôi nghe thấy Bách Chu thấp giọng nhắc nhở D: "Mất thời gian quá rồi, chủ công không kiên nhẫn đâu..."
Thêm vài câu mà tôi không nghe rõ, A gật đầu, bước nhanh tới rồi giơ chân đạp mạnh vào đầu gối tôi.
Trong đầu tôi cùng lúc bật ra một câu chửi thề, to và rõ ràng: Tiên sư chúng mày!
Tôi ngã sõng soài, Bách Chu từ trên cao liếc xuống, cười khẩy: "Không chạy trốn được nữa rồi."
Hoá ra, nguyên do tôi phải chịu thêm một đòn từ A là bởi tất cả bọn chúng - đương nhiên là trừ Bách Chu ra - quyết định tổng tấn công Quân Trì. Tôi đồ rằng đồng bọn của Bách Chu vốn chỉ được sử dụng để đối phó với Hồ Yên như một phương án dự phòng. Nhưng chỉ đâu mà buộc ngang trời, Quân Trì lại xuất hiện khiến kế hoạch của Bách Chu đổ bể.
Giữ nguyên tâm thế không thể làm vướng chân Quân Trì, tôi cắn răng nhịn đau, hai bên khuỷu tay cà xuống đất, cố gắng di chuyển thân mình.
Chẳng được bao lâu, từ trên lưng truyền tới một cảm giác nặng nề tột cùng, như muốn đóng ghim thân thể tôi một chỗ. Bách Chu đã phát hiện ra tôi đang cố trườn đi, vội dùng chân giẫm thẳng lên lưng tôi để ngăn lại.
"Lần đầu ta gặp phải người lì lợm như cô!" Cậu ta dùng sức nhấn mũi giày xuống, nghe giọng điệu có mấy phần gắt gỏng mất bình tĩnh.
Tôi thở hắt ra một hơi, cười cười: "Thế cơ à, vinh hạnh quá đi!"
Ở hướng ngược lại đột ngột truyền tới một tiếng gào thảm thiết, tôi tắt ngúm nụ cười, giãy giụa thoát khỏi cái chân nặng như chì của Bách Chu.
Từ góc nhìn của tôi có thể quan sát được đối diện với Quân Trì chỉ còn lại hai gã đồng bọn. Anh mặc trang phục tối màu, một số vị trí đã xuất hiện những mảng đậm nhạt khác nhau nhưng đáp án rõ ràng hơn chính là lưỡi gươm nhuộm máu tươi, thêm mấy vệt đỏ au dính trên gò má.
Chân Quân Trì đạp trên một cái xác bất động, thi thể của tên đồng bọn thứ hai nằm cách đó không xa.
Anh là cánh tay phải, là thanh đao phán quyết của Trần Thuyên.
Giữa chốn non cao nước thẳm nhưng tràn ngập lam sơn chướng khí* này, duy một mình Quân Trì mang khí thế hun đúc từ núi thiêng, bình tĩnh đối mặt với đám ngươi man rợ.
[*] Còn là lam chướng: Hơi độc trên núi
Đã qua một chốc mà hai gã đồng bọn còn lại vẫn duy trì khoảng cách với Quân Trì, ngó nhau đầy bất an, không dám tiến lên.
Tâm trí tôi gào thét: Chỉ cần Bách Chu không tham gia, Quân Trì có thể xử đẹp chúng!
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Quân Trì lập tức phóng về phía trước.
Tôi nằm ở vị trí cũ, nhào tới ôm chặt chân Bách Chu, há miệng quát to: "Đúng là thứ khốn nạn ách nước hại dân! Ra ngoài đừng nhận mình là Dạ Hành kẻo người ta cười cho, chỉ tổ làm nhục quốc thể! Cậu phụ lòng tri âm của Yên, phụ cả tín nhiệm của Quan gia, đời này cậu chỉ có thể là một kẻ hư sinh lãng tử* mà thôi!"
[*] Hư sinh lãng tử: Sống luống uổng, chết lãng phí
Còn sợ mấy câu chửi bới chưa đủ vàng cây héo lá, tôi bồi thêm: "Kể cả cậu có sống được tới lúc chuông đổ canh tàn*, sau khi chết chắc chắn sẽ bị ném vào vạc sôi lò lửa, chịu đủ mọi hình phạt tàn khốc dưới địa ngục! Đồ phản bội chết tiệt ạ!"
[*] Chuông đổ canh tàn: Ý chỉ tuổi già
Bách Chu khó khăn đối phó với sự "lì lợm chưa từng gặp" của tôi, chẳng có thời gian rảnh rỗi để trợ giúp đồng bọn. Nếu tôi không lầm thì tên chủ công đã dặn dò cậu phải đưa tôi còn sống về gặp y, Bách Chu có thể đánh đấm tuỳ thích nhưng sẽ không cách nào giết tôi..
Bận rộn thoá mạ Bách Chu, tôi không để ý Quân Trì đang dần tăng tốc độ chém giết.
Một kẻ nữa gục xuống, trên người Quân Trì xuất hiện thêm vài vết thương lớn nhỏ. Chính Bách Chu đang bị ghìm lại cũng chấn động, dường như tôi còn cảm nhận được cậu ta hơi run lên.
Bóng nắng hư ảo rơi trên vai áo Quân Trì, tơ trời lay chuyển theo từng động tác của anh.
Sau vài cú đạp, Bách Chu cuối cùng cũng hiểu tôi sẽ không bao giờ buông tay, ít nhất là đến khi Quân Trì giết nốt tên đồng bọn cuối cùng.
"Chết đi!" Quân Trì quát, đoạn vung gươm lên.
"Thả ra, thả ra! Ta phải đi, ta... không thể gặp lại Hồ Yên!" Bách Chu giãy nảy.
Cậu nên lấy mạng ra đền tội thì đúng hơn đấy. Nghĩ là vậy nhưng sức lực tôi đã tới cực hạn, đành lòng thả lỏng.
Dẫu sao thân phận gian tế của Bách Chu đã bại lộ, có mất thêm bao nhiêu thời gian nữa thì rồi cũng tra được ngọn ngành.
Ngay khoảnh khắc tôi mơ màng, há miệng đớp khí như con cá mắc cạn thì Bách Chu đã rút chân, xoay người bỏ chạy.