Chúng ta ở trong Vương gia, Quân Nương vẫn theo hầu hạ ta như cũ, nửa bước không rời. Vương Tả Khiết càng ngày càng khó chịu, cuối cùng hắn nói với ta:
- Thái tử, người cứ ở đây thì Vương gia ta không thể có hậu nhân được.
Vì vậy, một Thái tử như ta rơi vào tình cảnh không có nhà ở.
Nhìn Kim Thuyền buồn thiu bên cạnh, ta hỏi hắn:
- Ngươi làm sao vậy?
Hắn lắc đầu không nói, ta thở dài:
- Đang nghĩ cái gì? Dạo này ngươi hay đi chung với Vương Tả Khiết, hắn lại dạy ngươi cái gì ngu ngốc rồi?
Kim Thuyền nhìn ta, hắn nói:
- Tả Khiết huynh nói là nam nhân phải nuôi được nương tử, nhưng ta không biết làm cái gì cả.
Ta vuốt tóc, trầm ngâm. Rút cây trâm trên đầu đưa cho Kim Thuyền, nói:
- Ngươi mang cái này đến tiệm cầm đồ phía đông thành, xem họ trả chúng ta bao nhiêu.
Kim Thuyền đi rồi, một mình ta ngồi suy tính nên làm cái gì? Tên Vương Tả Khiết này thật không đáng tin chút nào, dám đuổi ta ra đường như thế?
Kim Thuyền về, đưa cho ta một bọc tiền, ta hỏi hắn:
- Được bao nhiêu?
- Một trăm lạng.
Ta xoa trán.
Trang sức nhất phẩm trong nội cung Nghi quốc chỉ có giá một trăm lạng bạc? Tên ngốc này…
- Thái tử, làm sao vậy?
Ta nén tiếng thở dài, không nói gì. Trông chờ hắn nuôi ta, trồng hạt đào rồi chờ ăn quả còn nhanh hơn.
- Ngươi ở đây đi.
Đội mũ trùm đầu lên, ta ra ngoài.
- Vị cô nương này, xin hỏi tìm ai?
Một hán tử chặn ta lại, đưa cho hắn miếng ngọc bội, ta nói:
- Ta muốn gặp chủ nhân ngươi.
Hắn mang ngọc vào, một lát đi ra, nói:
- Mời vào.
Theo hắn vào đại sảnh, trên chính vị có một nam nhân trung niên, hắn đang nhìn miếng ngọc của ta.
- Vị cô nương này, mảnh ngọc này là tín vật của phụ thân ta, ai cầm mảnh ngọc này tới sẽ có được nửa Hiệp Khắc tửu lâu…
Ta vẫn đứng ở giữa sảnh, chặn lời hắn:
- Nửa tửu lâu ta không cần, đổi ra thành bạc trắng cho ta.
Hắn nói:
- Chuẩn bị cần chút thời gian, cô nương có thể chờ một lát không?
Ta gật đầu.
Nửa canh giờ qua đi, một nam đinh chạy vào nói:
- Cô nương, đã chuẩn bị xong.
Ta nhìn nam nhân trên chính vị, hắn nói với ta:
- Cô nương, phần vốn của cô đã trả lại đầy đủ, thứ này…
- Ngươi cầm đi.
Ta theo nam đinh đi ra ngoài.Giữa sân, một xe kéo chất đầy rương gỗ, hai con ngựa đang dậm chân. Nam nhân kia đi ra theo ta, hắn nói:
- Cô nương, ngươi một thân một mình, lại là nữ tử. Mang nhiều tiền như vậy không hay lắm đâu. Hay ngươi nói địa chỉ đi, ta giúp ngươi mang đến.
Ta nhìn hắn, gương mặt đặc trưng của Trường Hạp quốc, gật đầu:
- Vương gia phía nam thành.
Hắn ngạc nhiên nhìn ta:
- Cô nương là người Vương gia?
- Không phải.
Ta không nói với hắn nữa mà đi thẳng ra cửa.
Thương nhân Trường Hạp quốc quả trọng chữ tín, may mắn năm đó ta giữ lại miếng ngọc bội này.
Vài năm trước, có một số thương nhân Trường Hạp quốc đến Nghi quốc giao thương, vì đã có lệnh cấm giao thương trước đó nên gặp khá nhiều khó khăn. Quốc khố vì chiến hoả liên tiếp mà trống rỗng. Để bù khoản thâm hụt, ta gỡ bỏ luật cấm giao thương mà Mẫu hoàng đề ra mười năm trước. Một ngày, người ta cử đi Tử Hương tộc quay về, mang theo miếng ngọc bội, hắn nói với ta có một thương nhân người Trường Hạp quốc dâng lên, nói có thể đổi lấy nửa gia sản của hắn ở ba quốc gia còn lại. Ban đầu ta không quan tâm nhưng miếng ngọc hình con cáo rất đẹp nên giữ lại bên người. Không nghĩ tới bây giờ lại có thể giúp ta nhiều như vậy.
Khi ta tới nhà, Vương Tả Khiết đang đứng trong sân nhìn chiếc xe kéo. Thấy ta về, hắn nói:
- Thái tử, ở Ân quốc người còn có gia sản sao?
Ta khinh thường nhìn hắn:
- Ngươi mua cho ta một căn nhà là được, hỏi nhiều như thế làm gì?
Ta đi vào trong phòng, Kim Thuyền hơi nhìn ra sân, hắn hỏi:
- Thái tử, tiền ở đâu ra vậy?
Ta đưa mũ trùm cho hắn:
- Khi còn làm Thái tử, bọn họ hối lộ cho ta.
Hắn nhìn ta, không tiếp lời. Ta nói:
- Làm sao? Ta vất vả như vậy nhận chút tiền cũng không được?
- Không… Không phải…
Kim Thuyền bối rối giải thích, ta thở dài. Mẫu hoàng thực sự nạp ngốc tử cho ta sao?