Phượng Âm sinh con đột ngột, triều sự dồn lên vai Quốc sư và Phượng Ngoã, ta trấn giữ quân đội, Phong Nghị duy trì an ổn hậu cung. Phượng Âm ở cữ một tháng, Nghi quốc ngoài mặt yên ổn nhưng ta và Phong Nghị không khi nào dừng tranh đấu. Trong sáng ngoài tối, triều chính đến hậu cung, ta bị Phong Nghị chèn ép không phải ít. Nam nhân này thật giống một con rắn, ngoài mặt thì nhắm mắt làm ngơ nhưng chỉ cần ngươi sơ hở, nhất định cắn cho ngươi một phát, chết không kịp rên.
Một tháng này, ta cũng không được gặp Phượng Âm, dù muốn nói chuyện cũng chỉ có thể đứng bên ngoài cửa, cùng nàng nói vài câu. Giống như lúc này.
- A Dương, ngươi còn ở đó không?
- Ta ở đây.
Phượng Âm thở dài, nàng nói:
- Sao ngươi không vào đây? Thiên nhi ngủ rồi.
- Ta mang oán khí quá nặng, không thích hợp gặp người mới sinh con. Sẽ không tốt cho ngươi và đứa bé.
Phượng Âm không nói gì, bên trong có tiếng động nhỏ, nàng đang ngồi dậy.
- A Dương, nói ta biết tại sao hôm đó ngươi lại giết những cung nhân kia?
Ta dựa người vào cửa:
- Chúng là gián điệp Phong Nghị cài vào.
- Ngươi để họ trong Thiên Viên các lâu như vậy, không phải đột nhiên muốn trừ bỏ chứ?
- Một phó tướng của ta chết trong kinh thành, không rõ nguyên nhân.
- Là Phong Nghị làm sao?
- Tra không ra.
Phượng Âm thở dài, nàng nói với ta:
- Ngươi xuất thân từ chiến trường, hẳn phải biết sinh mạng quý giá thế nào. Tại sao lại tàn nhẫn như thế? Luôn đuổi tận giết tuyệt?
Ta im lặng, không trả lời Phượng Âm,. Nhìn lên bầu trời trong xanh.
Xuất thân trong chiến trường, ta không biết sinh mạng quý giá thế nào. Ta chỉ biết, cái chết quan trọng thế nào mà thôi.
- Chờ ngươi ở cữ xong, ta sẽ về lại Hoả Hương.
Giọng Phượng Âm có chút giật mình:
- Ngươi về Hoả Hương? Còn kinh thành thế nào?
- Có quốc sư và Phượng Ngoã giúp đỡ ngươi là được. Ta về Hoả Hương tiến hành thông cửa cảng, như vậy sẽ nhanh giao thương hơn.
Phượng Âm thở dài, nàng nói:
- Phượng Ngoã mới đến nói với ta, nàng muốn về Vân Thành. Ta đã đồng ý rồi. Giờ lại đến ngươi sao?
Ta nhắm mắt. Kinh thành này, chỉ có một công chúa là đủ rồi.
Phượng Âm ra cữ vài ngày, bắt đầu lên triều lại, tiểu tử giao cho Kim Thuyền nuôi dưỡng. Điều bất ngờ là trong cung xuất hiện tin đồn Đại hoàng tử là con của Kính Thiên, ta phân vân không biết có phải Phong Nghị làm điều này hay không? Hắn làm như vậy thì được cái gì?
Đi thẳng vào phòng, Kính Thiên đang bần thần nhìn một cái áo trên bàn. Ta vào khiến hắn giật mình.
Nhìn lại cái áo, là áo choàng của nữ nhân. Trông có vẻ rất quen. Ta hỏi hắn:
- Là gì vậy?
- Là kỷ vật thôi. Ngày ta theo nàng vào cung thì trên người đã khoác nó. Hẳn là của mẫu thân ta.
Ta cầm tấm áo choàng, có gì đó loé lên nhưng nhanh chóng vụt tắt. Ta từng thấy nó ở đâu rồi.
Gạt nhanh suy nghĩ ra khỏi đầu, ta nói với Kính Thiên:
- Một canh giờ nữa quay về Hoả Hương, ngươi chuẩn bị nhanh lên.
Hắn gật đầu, gói cái áo vào một tấm vải lụa, cẩn thận cất đi.
Khi ta ra cửa cung, Phượng Âm đang đứng chờ. Cả người nàng bọc kín mít, tầng tầng lớp lớp y phục, gương mặt tái nhợt nhìn ta. Ta nhảy xuống ngựa, cùng nàng đi bộ ra ngoài.
- A Dương, cầm lấy này.
Phượng Âm cho ta một túi thơm nhỏ, bên trong có mùi của Định đan. Ta không nhận, hỏi nàng:
- Đây là gì?
- Túi thơm. Bên trong có dược liệu và một chút Định đan, có thể an thần, giảm đau. Ngươi cầm lấy, lỡ may bị thương…
Ta đẩy vào tay nàng, lắc đầu:
- Ngươi giữ lấy, không thì cho tiểu tử kia đi. Ta không cần.
- Nhưng…
Ta lắc đầu với Phượng Âm, kiên quyết không cầm. Nàng thở dài, nói với ta:
- Ngươi nhất định phải nghe lời Lưu Hoà, không được bỏ thuốc như mọi hôm. Cũng không được tham gia chiến trận, cử người khác đi được thì cử. Còn nữa, phải ăn uống đầy đủ, linh chi ta cho ngươi cũng không được lười. Ba năm sau, ta nắm vững kinh thành rồi nhất định phải theo chiếu trở về, không được kháng chỉ. Cũng hạn chế giết người đi, nghe lời Kính Thiên, tha được thì tha, đừng tạo nhiều sát nghiệp quá…
Cổng cung ngay trước mặt, Phượng Âm hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng nói. Ta ngắt lời nàng:
- Ngươi ở kinh thành cũng phải chú ý, đừng tham việc quá. Mẫu hoàng bên đó…
Phượng Âm mỉm cười:
- Ta sẽ thay ngươi mang kẹo cho nàng hằng ngày, đừng lo. Gia Nghị bên đó, ta cũng sẽ chiếu cố nàng.
Ta gật đầu. Phượng Âm chợt nói:
- Thuộc hạ của ngươi, ta đã điều tra rồi. Không phải Phong Nghị giết nàng, hắn cũng không biết tại sao nàng chết.
Ta nhìn Phượng Âm. Nàng nói thế hẳn không phải Phong Nghị giết Diễm Trúc, vậy kẻ nàng giết nàng ấy?
Phượng Âm tiễn ta ra khỏi cổng cung thì gặp Phượng Ngoã, nàng đứng trước xe ngựa nói với ta:
- Chúng ta cùng đường, về chung nhé.
Ta gật đầu, Vân Thành và Hoả Hương quả thật gần nhau, về chung với mẫu tử nàng cũng không có gì khó khăn, chỉ là chậm hơn đi một mình thôi.
Khi xe ngựa chạy xa rồi ta vẫn thấy Phượng Âm đứng ở chỗ cũ, nhìn chúng ta.
- Đừng nhìn nữa, xe đi khuất rồi.
Phượng Ngoã gọi, ta nhìn nàng:
- Sao ngươi lại đi xe ngựa? Chậm lắm có biết không?
Nàng bật cười, ghém thêm chăn cho tiểu tử của nàng, nói:
- Thuận nhi, xem Hoàng di của con độc ác đến đâu? Con còn nhỏ như vậy đã muốn con cưỡi ngựa rồi.
Ta nhìn tiểu tử trắng tròn đang ngủ, cái miệng hồng hồng chu ra, bàn tay mập mạp trắng nõn nắm chặt. Một dòng nước chảy qua trong tim:
- Nó tên Thuận nhi à? Đi xe đường xa vậy không sao chứ? Ngươi nên ở lại kinh thành giúp Phượng Âm, đợi nó lớn hơn một chút nữa.
Tiểu tử đột nhiên ngọ nguậy, vớ trúng ngón tay ta rồi lăn ra ngủ tiếp. Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt ngón tay ta, mềm mềm ấm ấm. Ta rút thế nào cũng không được, Phượng Ngoã bên kia dịu dàng nói:
- Đành chịu thôi, phụ thân nó đến bây giờ còn chưa được gặp. Ta không đành lòng.
Ta nhìn Phượng Ngoã. Nàng mỉm cười với ta.
- Phượng Ngoã, nói thật đi. Là Phong Nghị đá ngươi đi đúng không?
Nàng nhăn mày:
- Ngươi dùng từ kiểu gì thế? Đá là thế nào?
Ta hờ hững nhìn nàng. Phượng Ngoã thở dài, vuốt ve tiểu tử Thuận nhi. Nàng nói:
- Ở Kinh thành, Phong Nghị chèn ép ta không thở nổi. Thế lực của ta cũng bị hắn kiềm chế đến chỉ còn một nửa. Muốn đi đâu, làm gì cũng phải thông qua hắn. Ngươi nói, như vậy còn là người sao?
Ta dựa vào thành xe:
- Phong Nghị này cuối cùng là đang làm gì vậy? Không lẽ hắn muốn là Hoàng đế Nghi quốc?
Phượng Ngoã nhìn ta, nàng nói:
- Ngươi mù hay sao mà không thấy hắn đang thu gom quyền lực cho Phượng Âm?
Phong Nghị chèn ép Hoàng thất, một phần là mở rộng thế lực đại gia tộc nhưng được hưởng lợi nhiều nhất vẫn là Phượng Âm. Hắn làm vậy thì được gì?
Phượng Ngoã nhìn ta bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Ngươi hoàn toàn không nhận ra Phong Nghị là ai sao?
Ta nhìn nàng, mờ mịt:
- Phu quân hụt của ngươi hả?
Phượng Ngoã liếc ta, nàng nói:
- Hắn là tiểu đồng đi theo Hứa phu thị, ngươi quên rồi?
Hứa phu thị là kẻ nào?
Phượng Ngoã cáu:
- Là công tử của Lãnh tướng quân, đại phu thị của Phượng Ngưng, dạy trị quốc cho chúng ta trước Lễ Trưởng thành. Phu quân hụt của ngươi đấy.
Ta hoàn toàn không nhớ người này nhưng trọng điểm không phải Phong Nghị sao?
- Công tử Phong gia sao phải làm tiểu đồng?
Phượng Ngoã lắc đầu:
- Nguyên nhân thì ta không biết nhưng Phong Nghị từ khi đó đã luôn quan sát Phượng Âm. Sau đó vài năm, phụ thân ta có đề nghị Phong mẫu cho hắn trở thành phu quân ta nhưng Phong mẫu từ chối, nàng nói Phong Nghị không đồng ý.
- Hắn được quyền từ chối sao? Phong mẫu cũng thương đứa con này quá rồi.
- Phong Nghị là con duy nhất của Phong mẫu, nàng không thương hắn thì thương ai?
Ta trực tiếp bỏ qua thái độ khinh thường của Phượng Ngoã:
- Nói như ngươi thì Phong Nghị từ đầu đã muốn trở thành phu quân của Phượng Âm?
Phượng Ngoã gật đầu.
- Chỉ là hắn không tính tới Phượng Âm dù làm Thái tử nhưng Mẫu hoàng không chấp nhận nàng, muốn để Phượng Ngưng thay thế. Sau này ngươi trở về, nàng mới muốn ngươi nhận đế vị.
- Cho nên hắn mới giả ngốc để trở thành phu quân của Thái tử?
Phượng Ngoã gật đầu:
- Trước kia hắn là đứa trẻ thông minh, trong một lần bị ngã lại biến thành ngốc tử. Phong mẫu lại không chịu để Thái y xem bệnh, không kỳ lạ sao?
Ta bật cười. Không nghĩ Phong Nghị tính tới tính lui lại chọn con đường cụt.
Phượng Ngoã nói:
- Phong Nghị tuy thông minh nhưng lại bị tham vọng của mình làm mờ mắt. Hắn chỉ biết trở thành phu quân của Phượng Âm có thể ngăn nàng ấy tiếp xúc với các phu thị khác nhưng lại không nhìn ra Hoàng đế không thể yêu Phượng quân và ngược lại.
Ta giật giật ngón tay, Thuận nhi lại nắm chặt hơn, cái miệng hồng hồng mếu mếu như sắp khóc.
Hắn thông minh như vậy lại nhìn không ra Hoàng đế Nghi quốc không thể yêu bất cứ nam nhân nào. Vì khi yêu, trí lực và tâm lực đều giảm xuống, nhất định sẽ yếu đuối hơn trước cám dỗ, nhanh chóng biến thành một hôn quân gây hại cho xã tắc.
Phượng quân không được yêu Hoàng đế, vì khi đã yêu nhất định có chiếm giữ, trong tâm không thể bình thản đón nhận những phu thị khác, cuối cùng dẫn đến rối loạn nội cung, triều đình thiên lệch.
Phượng Âm làm Hoàng đế, không những nàng ấy có người trong lòng mà còn khiến Phượng quân yêu mình. Ba điều tổ huấn nàng phạm phải toàn bộ.
Bước vào Đế phòng, lấy được ngọc tỷ. Phượng Âm chỉ bước được vào phòng, không cầm được ngọc tỷ.
Không được phép yêu ai. Nàng không những yêu Kim Thuyền mà còn dẫn hắn về nội cung.
Không được để Phượng quân có tình cảm. Phong Nghị không những có tình cảm mà còn ra sức chèn ép Hoàng thất, thu gọn hậu cung.
- Thông minh một đời, hồ đồ một khắc.
Ta nằm xuống cạnh Thuận nhi, nhắm mắt dưỡng thần. Phượng Ngoã bên kia không nói gì, nàng kéo chăn cho ta:
- Phượng Dương, cẩn thận với Phong Nghị một chút.
- Ừm… Phượng Ngoã, ngươi có vẻ rất thích ta nhỉ?
Phượng Ngoã bật cười, nàng nói:
- Ngươi ngốc như vậy, muốn ghét cũng khó.
- Hừ!
Ta mặc kệ nàng, nhắm mắt suy nghĩ đến cái áo choàng của Kính Thiên, tại sao trông quen đến vậy?