- Tướng quân, người phải ra biển nữa sao?
Dù Biển Cấm đã phá bỏ các trận đồ nhưng chưa khoá được trận, các dòng chảy có thể vô tình lập lại được trận đồ, như vậy vất vả suốt hơn một năm nay coi như công cốc.
Ta gật đầu:
- Vẫn phải ra.
Nàng cúi đầu không nói, chỉ lẳng lặng rửa những vết thương cũ bị nứt ra. Khi Lưu Hoà băng xong, nhìn toàn thân băng vải ta có chút không thích ứng.
- Mẫu thân.
Thiên nhi chạy tới ôm ta, tay nó đụng vào một vết thương làm ta giật mình. Đưa tay vuốt tóc Thiên nhi nhưng chỉ được một nửa, trên vai lại đau nhức không có lực. Buông tay xuống, ta hỏi:
- Thiên nhi, mấy hôm nay có chăm chỉ luyện võ không?
Nó gật đầu:
- Thiên nhi luyện võ thật giỏi, ra biển đánh thuỷ quái với mẫu thân, người sẽ không bị thương nữa.
Ta mỉm cười nhìn Thiên nhi:
- Không vội. Con còn nhỏ, từ từ học cũng được, đừng để bị thương.
Thiên nhi chạm vào chân phải ta, trên tấm băng trắng còn thấm ra một ít máu:
- Mẫu thân, còn đau không?
Ta lắc đầu:
- Không đau nữa.
Một bóng người ngoài cửa sổ làm ta chú ý. Dù chỉ là bóng lưng nhưng ta nhận ra là Vịnh Khanh. Hắn làm gì ở đây?
Điệp Nhã, Vịnh Khanh, Hải Điền và Nguyệt Hồng là những đứa trẻ lưu lạc ở Hoả Hương từ ngày ta mới tới, trưởng thành tìm họ đến luyện tập với ta. Một là vì ta còn nhỏ, có người chơi cùng sẽ tốt hơn, hai là có kẻ chăm sóc ta. Chúng ta luyện võ cùng nhau, đánh trận cùng nhau, cùng cười đùa, cùng giết người, vào sinh ra tử với nhau không chỉ một hai lần. Tuổi thanh xuân của họ chôn vùi với sự trưởng thành của ta. Trước đây, còn nhiều đứa trẻ như thế nhưng thời gian trôi qua, người cứ chết dần, có thân thiết, có xa lạ, điểm chung duy nhất là đều chết trên chiến trường.
Hoả Hương được bình yên như hôm nay, đều được đổi bằng máu của những người đi trước, lớp quân nhân ban đầu đến bây giờ chỉ còn có bốn người chúng ta, những người khác hoặc rời đi hoặc chết dưới loạn đao của hải tặc. Khi đó, chúng ta nào có nghĩ bản thân sẽ sống sót, sẽ có một gia đình, một người để bảo vệ.
Ba người đã lập gia đình, có một cuộc sống yên ổn theo nghĩa nào đó nhưng Vịnh Khanh không như vậy. Hắn năm nay cũng đã gần ba mươi nhưng vẫn không chịu gả cho cô nương nào. Ta biết, hắn nghĩ một quân nhân nay đây mai đó, sống chết không trong tay mình, nào dám mơ mộng một cô nương, một gia đình. Đó cũng là suy nghĩ chung của chúng ta mà thôi.
Nhớ năm nào, Vịnh Khanh, Bạch Triển, Ngô Thanh và Hải Điền là những kẻ được săn đón nhất Hoả Hương. Ngày nào cũng có người đến hỏi ta chuyện cưới hỏi, dập dìu đến mức ta hoảng loạn. Ngô Thanh và Bạch Triển trở thành phu thị của ta, trong Hoả Hương lại có lời đồn Hải Điền và Vịnh Khanh sớm hay muộn cũng sẽ thành phu thị của ta. Ta chỉ cười trừ không nói, hai người đó thành phu thị của ta nhất định sẽ là thiệt thòi của Hoả Hương. Ta cũng không muốn danh phận phu thị này trói buộc tài năng của hai người, cả hai nhất định sẽ tìm được một cô nương tốt, sống an ổn cả đời.
Những ngày sau đó, ta và Vịnh Khanh, Khả Vinh thường ở trong doanh trướng bàn chuyện xây dựng cửa cảng, ổn định vùng biển mới, lập trạm quan sát và đội tuần hành.
- Tướng quân, uống thuốc.
Lưu Hoà lại xuất hiện đột ngột, ta thở dài uống thuốc, hỏi nàng:
- Không phải mới uống một canh giờ trước sao?
Lưu Hoà nhìn ta, lạnh lùng:
- Đây là thuốc giải độc hải quỳ, lúc nãy là thuốc trị thương.
Ta hít một hơi, gật đầu, gắng giữ giọng thật bình tĩnh:
- Lát còn phải uống gì nữa không?
Nàng gật đầu:
- Một canh giờ nữa phải uống thuốc trục hàn. Cơ thể người ngâm dưới biển quá lâu, khí hàn xâm nhập, phải uống thuốc trục ra.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, ta im lặng.
Dạo này Lưu Hoà bắt ta uống thuốc rất nhiều, không chỉ một canh giờ một chén thuốc mà đến cả cơm cũng toàn vị thuốc, một ngày ngâm dược hai lần, những chỗ viết thương đã lành thì bắt đầu châm cứu, bấm huyệt. Mới qua năm ngày mà người ta nồng nặc mùi thuốc, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy miệng đắng ngắt.
- Tướng quân, người bị bệnh sao?
Khả Vinh hỏi ta khi Lưu Hoà đi ra. Ta càu nhàu:
- Thái y, nhìn đâu cũng thấy người bệnh.
- Đâu có đâu, hai hôm trước Lưu thái y bắt mạch cho ta, nói ta rất khoẻ mà.
Ta trừng mắt nhìn hắn, Khả Vinh cúi đầu giả bộ chăm chú nhìn bản đồ. Vịnh Khanh nhìn ta bằng ánh mắt thâm trầm, không tiếp lời.