Con thuyền vượt màn đêm lướt nhẹ nhàng trên sóng. Lâu rồi biển mới yên bình như vậy. Vầng trăng khuyết theo chúng ta thong thả đi dạo trên biển, ngàn ánh sao lấp lánh trên bầu trời đen tĩnh mịch, tiếng sóng oàm oạp vỗ vào mạn thuyền thành một bài hát vui vẻ. Những cơn gió mạnh mang theo chút nồng nồng thổi căng cánh buồm, đẩy con thuyền lướt sóng chạy băng băng.
- Tướng quân, ngoài này gió lớn, cẩn thận kẻo bị cảm.
Kính Thiên mang khoác cho ta một tấm áo choàng. Sự chu đáo của hắn khiến ta nhớ đến Ngô Thanh. Chỉ khác là Ngô Thanh sẽ ngồi phía sau ta, cho ta dựa vào lòng mà nói linh tinh liên hồi. Còn Kính Thiên lại đứng bên cạnh ta, im lặng cùng ta ngắm sao.
- Tại sao lại trở thành phu thị của ta?
Ta hỏi Kính Thiên, hắn im lặng không nói. Ta tiếp tục:
- Nếu nhớ không nhầm, ta đã tặng ngươi cho Phượng Âm rồi mà.
Hắn có hơi sững lại, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng nói:
- Có thể hỏi tướng quân, ngày trước tại sao lại chọn căn phòng bên trái không?
Ta ngạc nhiên nhìn Kính Thiên. Chuyện ngày hôm đó ta nhường phòng đế vương cho Phượng Âm, ngoài hai chúng ta ra, không một ai biết. Tại sao Kính Thiên có thể biết chuyện này? Thậm chí còn biết căn phòng bên trái là phòng Định quốc công?
Tay ta vô thức nắm chặt đuôi kiếm, Kính Thiên thấy hành động này của ta chỉ có thể cười trừ, hắn nói:
- Ta nghe Thái tử điện hạ nói. Trong một lần quá chén, nàng ấy nói người nhường phòng đế vương cho nàng, một mình đi vào phòng bên trái. Tại sao người làm vậy?
Hoá ra Phượng Âm nói. Phượng Âm có thể để Kính Thiên sống đến bây giờ hẳn đã xác định hắn không có phản bội, cũng chứng minh quan hệ của Kính Thiên với Phượng Âm không tồi chút nào. Ta buông lỏng tay cầm kiếm, dựa vào cột buồm:
- Theo ngươi tại sao ta làm thế?
- Vì Thái tử không được chọn sao?
- Có một chút thôi.
Kính Thiên im lặng, hắn nói:
- Là vì người thấy Thái tử phù hợp với đế vị hơn người sao?
Ta bật cười, hắn coi ta là gì vậy?
- Khi đó ta mới có tám tuổi, đơn giản chỉ nghĩ nếu vào phòng đế vương, bài tập của ta chắc chắn sẽ nhiều thêm, còn vào phòng Định quốc tướng quân thì có thể ngày ngày tập kiếm luyện tên, cưỡi ngựa chạy khắp kinh thành, tự do tự tại không bị trói buộc gì nữa.
- Người có hối hận không?
Ta hít một hơi sâu, ta có hối hận không à? Với ta mà nói hối hận là thứ cảm giác vô dụng nhất, nó sẽ khiến chân ngươi chùn bước nên ta chưa bao giờ để bản thân hối hận, không phải vì trước đó ta làm tốt rồi mà đơn giản là ta không cho mình thời gian nhớ về quá khứ, một lần cũng không.
- Không, ta chưa từng hối hận. Nếu có thể chọn lại ta vẫn chọn căn phòng bên trái. Vận mệnh của ta là do ta chọn, gánh trách nhiệm nào ta do ta quyết định, ta sẽ không vì ai nói gì đó mà thay đổi, dù cho đó là định mệnh.
Kính Thiên không nói gì nữa, hắn im lặng. Ta hỏi:
- Còn ngươi, tại sao lại chọn làm phu thị của ta?
Với tình hình năm đó, nếu Kính Thiên làm phu thị của Phượng Âm, hắn sẽ là phu thị đầu tiên của Thái tử, địa vị nhất định cao hơn Phong Nghị bây giờ. Hơn nữa dựa vào tình cảm của Phượng Âm, nhất định sẽ đối xử tốt với hắn cả đời. Chỉ là, hắn lại chọn trở thành phu thị của ta, người được xác định là không thể sống mà quay về. Âm thầm lặng lẽ sống trong cung, nếu không được Phượng Âm chiếu cố, hẳn đã chết không nghi ngờ.
- Vì ta muốn gặp lại người, hỏi người một việc.
Ta ngước mắt nhìn Kính Thiên, hắn muốn hỏi ta việc gì?
Hắn nhìn ta, trong mắt có kiên định và cố chấp, hắn nói:
- Người biết thân thế của ta đúng không?
Ta ngạc nhiên nhìn Kính Thiên, buột miệng:
- Không hề.
Trong mắt hắn không giấu được thất vọng, ta có cảm giác ánh sáng trong mắt hắn đã tắt hẳn. Hoá ra vì muốn biết thân thế của mình mà hắn cố chấp chờ đợi ta mười năm?
Ta thở dài, vì chấp niệm này mà hắn chịu đựng tủi nhục trong mười năm, tất cả những gì hắn hy vọng hoá ra chỉ là ảo ảnh, thật sự rất là đau lòng.
Nhìn hắn thất thiểu đi vào trong, ta cũng không biết mình khó chịu cái gì? Ngày đuổi Ngô Thanh đi, ta cũng không có cảm giác lạ kỳ như thế.
Linh Lung đi từ trong ra, nàng ngạc nhiên nhìn Kính Thiên đi vào, vừa đi về phía ta vừa hỏi:
- Kính công tử làm sao vậy?
Nàng ngồi xuống cạnh ta, nói nhỏ:
- Tướng quân làm gì để người ta buồn à?
Ta ngạc nhiên nhìn Linh Lung:
- Ta làm gì? Ý ngươi là sao?
Nàng huých nhẹ tay ta, cười gian:
- Không phải muốn gì đó người ta nhưng không được, tức giận nói năng lung tung chứ?
Ta khinh thường nhìn Linh Lung. Ta giống loại người trêu chọc hoa nguyệt đó sao? Bản tướng quân mà thèm ép buộc à? Không có khí chất.
- Hừ! Linh Lung, suy nghĩ của ngươi ngày càng không đứng đắn. Sao? Xuân tâm nảy mầm à? Nam tử nhà ai? Tướng quân ta thay ngươi đi dạm hỏi.
Linh Lung liếc ta một cái, nói:
- Đáng ghét, đang nói chuyện của người mà lại trêu chọc ta.
Nói rồi nàng quay lưng về phía ta, giận dỗi.
Ta mỉm cười. Tính ra Linh Lung đã qua tuổi hai bảy, người bình thường đã có con cái đuề huề rồi, tiếc là nàng theo ta quá lâu, chậm trễ hôn sự. Thực tâm mà nói, ta liên luỵ quá nhiều người.
Ta nói với nàng:
- Ngươi cũng nên tìm một người đi, tối ngày cứ quân doanh rồi đánh trận, chẳng mấy nữa mà không có con cái nối dõi tông đường đấy.
Hoả Hương cũng giống các nơi khác trên Nghi quốc, mỗi một người đều chỉ làm hôn lễ một lần trong đời, khi còn trẻ có thể hoa lá cành đào với nhiều người nhưng đã kết hôn, thì chỉ có thể ở bên một người, cùng nhau nuôi dạy con cái. Chỉ có nữ tử trong hoàng thất và giới quý tộc mới có quyền nạp nhiều phu thị, không chỉ vì duy trì huyết mạch hoàng thất mà còn vì lý do chính trị, giữ sự hài hoà giữa các thế lực trong triều.
Linh Lung đột nhiên thở dài, nàng dựa vào ta, nói:
- Cũng muốn đấy nhưng mà không gặp được người thích hợp, có thể làm sao?
Ta vuốt vuốt tóc nàng, nói:
- Kẻ sắp chết kia cũng được đấy.
Linh Lung tức giận nói với ta:
- Cái gì mà “kẻ sắp chết” chứ? Hắn có tên đấy, là Trọng Đình, được chưa?
Ta bật cười, không tiếp lời nàng. Linh Lung không nói gì nữa, nàng hỏi ta:
- Người thấy hắn cũng được hả?
Ta nhún vai, không nói gì. Lúc đó nhanh nhảu nhảy ra là sợ hắn đánh thắng Kính Thiên rồi trở thành phu thị của ta sao?
- Chỉ là, hắn có người trong lòng rồi. Ta cũng không chắc hắn có chịu làm phu quân ta hay không? Hơn nữa chúng ta trước giờ đều là kẻ địch, đột nhiên… có vẻ không quen lắm.
Linh Lung ngập ngừng nói, ta chỉ biết im lặng. Những chuyện này ta chưa từng trải qua nên không biết nói gì với nàng ấy. Thân là công chúa, ta nhìn trúng nam tử nào, hắn không có quyền từ chối. Hơn nữa những phu thị của ta toàn do họ tự đến, ta chưa từng tìm về một người.
Ta nhìn Linh Lung thở dài. Dù cho ban ngày nàng ấy có thể ra lệnh cho hàng ngàn binh sĩ nhưng tối về, vẫn chỉ cô độc một mình trong căn phòng vắng lặng mà thôi. Phó tướng đi theo ta ra chiến trường, ngoài Điệp Nhã thì chưa một ai kết hôn, ngày ngày chỉ quân doanh rồi đánh trận. Tướng quân ta cũng không nỡ nhìn tuổi hoa của các nàng trôi qua như vậy.