Một nam nhân bước vào khiến ta có chút ngạc nhiên, trông có vẻ quen mặt nhưng không nhớ nổi tên. Có thể tự do đi vào mà không cần người báo, là nam nhân nào có thế lực như vậy?
Hắn ngồi bên bàn ngoài, ta ngồi dựa trên giường, cách nhau một bức màn che. Lục Nga đi vào, nàng rót trà cho hắn:
- Phượng quân, mời dùng trà.
Phong Nghị? Hắn tới đây làm gì? Giờ này Phượng Âm đang dự buổi chầu sáng. Kính Thiên cũng không ở đây. Hắn tìm ta?
- Tướng quân đã đỡ chưa?
Vết thương trên người làm ta mất kiên nhẫn:
- Cần gì thì sủa nhanh rồi biến! Ta với ngươi không có chuyện phiếm để nói đâu!
Phong Nghị hơi dừng một chút:
- Dám hỏi Tướng quân, người có vui không?
Ta chau mày:
- Ý gì?
Hắn cười khẩy:
- Ý gì? Ta hỏi Tướng quân người có ý gì mới đúng. Giữ sứ thần Kim quốc trong hậu cung, dấy can qua hai nước chỉ vì muốn đánh một trận với hoàng đế Trường Hạp quốc? Người làm điều này có từng nghĩ đến Nghi quốc dù chỉ một lần không? Có nghĩ đến Hoàng thượng phải chịu đựng những gì không? Có nghĩ đến cố gắng của chúng ta suốt những năm nay không? Chỉ vì ước muốn ngông cuồng mà người sẵn sàng đẩy Nghi quốc vào nguy hiểm! Chỉ vì ích kỷ cá nhân mà người đưa muội muội mình vào cảnh khó xử! Ta hỏi người, người có vui không? Người có xứng đáng với trách nhiệm người đang gánh vác không?
- …
- Nếu người không thể gánh trọng trách thì xin hãy giao ra. Nghi quốc không thể bị huỷ hoại trong tay một kẻ chỉ biết đến bản thân như người được.
- Ngươi muốn cái gì?
- Hổ phù! Xin giao ra hổ phù của Thuỷ Tịnh quân và quyền điều động trọng binh trong Kinh thành.
Ta hít một hơi sâu, không trả lời. Phong Nghị cũng không đòi hỏi gì, trực tiếp rời đi.
Phong Nghị tới đây yêu cầu ta giao ra hổ phù, là ý của Phượng Âm sao?
Buổi tối hôm đó, ta để Kính Thiên mang hổ phù đến cho Ngự Thư phòng cho Phượng Âm. Nàng không nói gì, chỉ nhận lấy.