Có hơn tám trăm người trong quân đội của hắn vốn là cung Binh U Châu Quân, nhưng vì chủ tướng của họ đã tử trận sa trường, Lai Hộ Nhi liền sắp xếp bổ sung bọn họ vào mười sáu doanh binh lực của Trương Huyễn, để bọn họ chính thức trở thành bộ hạ của Trương Huyễn, cũng thăng cấp cho mười sáu doanh từ tiểu doanh thành trung doanh.
Bởi như vậy, Trương Huyễn mới có khoảng hai ngàn binh lính, tự bản thân Trương Huyễn cũng có thể bổ sung thêm khoảng ba trăm người, nếu hắn chiêu nạp, hoặc yêu cầu xin triều đình điều động.
Nhưng hiện nay Trương Huyễn không phải đối mặt với về vấn đề chiêu nạp binh lính, mà là liên quan về quân đội của hắn, liên quan đến nguồn lương thảo của quân đội hắn, liên quan đến sự sinh tồn của quân đội.
Thật ra không những chỉ hắn, mỗi lần quân đội từ Liêu Đông trở về đều gặp phải vấn đề như vậy. Lần này đi Lạc Dương, trên danh nghĩa là đi nhận thưởng, trên thực tế là đi đối mặt chỉnh đốn trục xuất bớt binh lính, trong lòng chủ tướng của mỗi quân đội đều đắng lòng, trong lòng Trương Huyễn cũng đắng lòng như vậy.
Trương Huyễn dẫn quân xuôi nam dọc theo kênh Vĩnh Tế. Trước khi đi Quách Huyến tặng cho hắn ba mươi tàu lương thực, bọn họ đem lương thảo, lều vải, các đồ vật có giá trị vận chuyển bằng thuyền, ba mươi chiếc thuyền lương thực sắp thành một hành dài, đi chậm chậm dọc theo bờ sông, giảm bớt gánh nặng cho binh lính phải mang vác lương thảo đồ vật.
Cũng đồng thời, Trương Huyễn lại thuê thêm một con thuyền năm trăm thạch lầu nhỏ đi theo đội thuyền lương thảo, dùng để bố trí chỗ cho vợ con của Lư Khánh Nguyên và tiểu nha hoàn A Viên của hắn.
Mặc dù trên đường đi không mấy bình yên, nhưng dưới uy lực đội quân, trên suốt chặn đường đi của họ cũng được coi là thuận lợi, không bị tạo tặc tập kích. Hôm nay trời vừa sập tối, đội quân đóng quân nghỉ lại ở gần huyện Thanh Hà, đêm tối không mấy an toàn. Vợ con của Lư Khánh Nguyên và A Viên đều vào doanh trại.
Lư Khánh Nguyên có chút lo lắng canh cánh trong lòng, gã tìm được Trương Huyễn đang chỉ huy binh lính dựng trại.
- Nguyên Đỉnh, có một chuyện ta muốn nói cho đệ biết.
Đồng hành đã năm ngày, Trương Huyễn phát hiện Lư Khánh Nguyên thật ra là một người rất dông dài, mà còn cẩn thận hơn người khác. Trên đường đi lo lắng này, lo lắng kia, không lúc nào chịu yên tĩnh.
Lần này, gã lại lo lắng chạy tới, khiến Trương Huyễn cảm thấy thật nhức đầu. Nếu tương lai hắn thật sự cưới Lư Thanh, gặp phải một ông anh vợ như thế, chẳng phải là sẽ chuốc phiền phức cho bản thân sao.
- Lư huynh, chuyện gì.
Trương Huyễn miễn cưỡng gượng cười một cái.
- Ta cảm thấy không nên dựng trại đóng quân ở quận Thanh Hà. Hồ Cao Kê quận Thanh Hà hiền đệ chưa nghe nói chưa?
Trương Huyễn gật gật đầu.
- Đương nhiên đệ biết. là một trong hai sào huyệt loạn phỉ lớn ở Sơn Đông, cách đây này xa mà.
- Hồ Cao Kê cách nơi này khoảng hai trăm dặm, nhưng hiện nay cầm đầu đạo tặc Hồ Cao Kê là Trương Kim Xưng, mấy tháng trước đánh bại dân đoàn tứ quận, thế lực hùng mạnh, đã tập hợp bảy tám vạn người, dám khiêu chiến quân binh rồi. Nghe nói tháng trước hắn phái bộ hạ tướng lĩnh Dương Công Khanh cướp bóc đội quân rút về phía nam. Cướp đi mấy chục con chiến mã, chúng ta đóng quân ở quận Thanh Hà, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù Lư Khánh Nguyên bình thường hơi dông dài. Nhưng lời gã nói hôm nay lại có vài phần hợp lý. Trương Huyễn mới thống lĩnh quân từ Liêu Đông trở về, sự việc xảy ra ở Trung Nguyên hầu như hoàn toàn không biết, nhưng chuyện Trương Kim Xưng đại thắng dân đoàn tứ quận hắn có biết tới, khiến cho Trương Tu Đà vào kinh, ngay cả Trình Giảo Kim cũng là một trong nhưng dân đoàn bại trận.
Hơn nữa mấy hôm trước hắn cướp mấy chục con ngựa của Trương Kim Xưng. Nói không chừng Trương Kim Xưng đã biết, gã sẽ trả thù hắn như thế nào đây.
Trên chiến lược Trương Huyễn có thể coi thường Trương Kim Xưng, nhưng trên chiến thuật hắn lại không dám khinh thường. Trương Kim Xưng này tự xưng là Thanh Hà vương. Thủ hạ có tới mấy vạn người, là một loạn phỉ đầu đảng rất lợi hại.
Hắn trầm ngâm một hồi lại hỏi:
- Quân tặc cướp bóc quân đội là tin đồn hay là sự thật.
- Là Thôi Lễ nói cho ta biết, chuyện này bị phía quân đội giấu kín, hắn bảo ta thời gian này cố gắng đừng xuôi nam, do gần đây thu hoạch vụ thu, Trương Kim Xưng rất kiêu ngạo, cướp bóc lương thực khắp nơi
Cũng trong lúc này, một tên bính lính chạy đến báo.
- Tướng quân, bên ngoài doanh trại có một gã tráng sĩ cầu kiến.
- Là người nào
- Gã nói là cố nhân của tướng quân, từ quận Mã Âp tới
Trương Huyễn liền ngẫm ra, chẳng lẽ là...
Trương Huyễn bước nhanh đi ra ngoài doanh trại, chỉ thấy một gã tráng sĩ hùng vĩ đang đứng ngoài doanh trại, là một Uất Trì Cung ở thảo nguyên, tay cầm đại thiết côn, dắt một con tuấn mã. Trương Huyễn vui mừng, từ xa xa hô:
- Là Kính Đức phải không.
Uất Trì Cung bước nhanh tới phía trước, quì một đầu gối chắp tay nói:
- Uất Trì Cung tham kiến công tử.
Trương Huyễn liền vội vàng bước lên đỡ y dậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.
- Không ngờ lại gặp Kính Đức ở quận Thanh Hà, ngươi là từ quận Mã Ấp đến thẳng đây sao.
- Hồi bẩm công tử, tôi nhận được tin của tiên sinh, nói công tử ở U Châu, liền vội vàng chạy đến Kế huyện, lại được biết công tử đã xuôi nam, liền lên đường đuổi theo, cũng may tôi đi đúng phương hướng, mới đuổi kịp công tử.
Trương Huyễn biết vị tiên sinh mà Uất Trì Cung nói nhất định là Lý Tĩnh. Lý Tĩnh sau khi chiến tranh ở Cao Cú Lệ kết thúc, liền rời khỏi Bình Nhưỡng trước một bước, không ngờ ông ta cũng suy nghĩ cho Trương Huyễn hắn thật chu đáo, bảo Uất Trì Cung tìm tới. Trong lòng Trương Huyễn rất cảm kích ý tốt của Lý Tĩnh, liền vội cười nói với Uất Trì Cung:
- Mau vào trong doanh trại rồi nói.
Trương Huyễn dẫn Uất Trì Cung đi vào lều lớn mới vừa dựng xong, kêu hắn ngồi xuống, lại thân thiện hỏi:
- Vợ con ngươi khỏe chứ.
- Đạ tạ công tử quan tâm, bọn họ vẫn khỏe. Sau khi chia tay ở thảo nguyên, tôi trở về quận Mã Ấp, kết quả bị nương tử oán trách một trận, nói tôi tham lợi quên nghĩa, nói tôi đạt được lợi thì bỏ mặc công tử. Trong lòng tôi thật thấy xấu hổ, lại trở về Kế huyện tìm công tử, lại nghe nói công tử tòng quân đi Liêu Đông rồi, tôi đành phải trở về nhà trước. Lần này thu xếp vợ con ổn thỏa, tôi lại tới tìm công tử, tôi nguyện tận tâm vì công tử.
Uất Trì Cung lại quì một đầu gối xuống, chắp tay cao, thái độ vô cùng thành khẩn. Trong lòng Trương Huyễn rất xúc động, Uất Trì Cung tìm đến hắn hai lần, đủ thấy thành ý của y, mãnh tướng như vậy hắn làm sao có thể không nhận.
- Kính Đức không cần đa lễ, chúng ta vốn là huynh đệ. Ngươi đến giúp ta, ta đương nhiên cầu còn không kịp.
Trương Huyễn lại mời Uất Trì Cung ngồi xuống, lúc này, Uất Trì Cung thấp giọng nói:
- Tình hình của công tử e rằng không ổn rồi.
Trương Huyễn ngạc nhiên.
- Nói như vậy là sao.
- Lúc tôi đuổi theo công tử, phát hiện có người đang theo dõi công tử. Tôi nghe lén bọn họ nói, hình như Trương Kim Xưng đang dự tính cướp lương thực và ngựa cảu công tử, công tử đóng quân ban đêm nên cẩn thận.
Đầu tiên là Lư Khánh Nguyên nhắc nhở, giờ thêm Uất Trì Cung chính xác phát hiện, Trương Huyễn cũng biết tình hình không ổn rồi. Hắn chỉ có một ngàn bảy trăm người, một khi Trương Kim Xưng xuất động hơn vạn quân bao vây tấn công, tình thế sẽ rất bất lợi cho bọn họ.
Trương Huyễn trầm tư một hồi. Lập tức dặn dò thủ hạ.
- Hạ lệnh kêu tất cả Giáo Úy và Lữ Soái đến đây cho ta, mau lên.
Binh lính chạy như bay, không bao lâu, mười mấy quan quân Lữ Soái trở lên đều chạy đến đại doanh Trương Huyễn. Trương Huyễn giới thiệu Uất Trì Cung vơi bọn họ, lại bảo Uất Trì Cung nói chuyện phát hiện đó cho mọi người biết.
Điều này khiến cho tất cả tướng lĩnh đều bắt đầu lo lắng. Những tướng lĩnh này đa số xuất thân đồi Đậu Tử, biết rõ nhiều đặc tính đạo tặc Hà Bắc. Lữ Soái Vu Kính Tù giơ tay nói:
- Tướng quân, tôi vốn từng là một tiểu đầu mục thuộc hạ của Trương Kim Xưng. Tôi có thể nói vài câu không.
Trương Huyễn gật gật đầu.
- Ngươi nói đi.
Vu Kính Tù đứng lên nói với mọi người:
- Tất cả mọi người đều biết Hà Bắc nam bộ có ba tên trùm thổ phỉ, Đậu Kiến Đức, Cao Sĩ Đạt và Trương Kim Xưng. Hà Bắc có lưu truyền một cách nói là, Đậu Kiến Đức rộng lượng nhân từ. Cao Sĩ Đạt lòng tham không đáy Trương Kim Xưng thì tàn nhẫn hung ác. Trương Kim Xưng cướp bóc giết người, thậm chí bắt người cướp của giết hại dân trong thành, rất hung ác, quận Thanh Hà không biết có bao nhiêu nhà đã bị hắn làm cho nhà tan cửa nát.
Cho đến khi Trương Tu Đà đến, Trương Kim Xưng liên tiếp bại trận, chết và thương vong thê thảm, mới co đầu rút cổ ở vùng hồ Cao Kê. Người này quỷ kế đa đoan, hơn nữa thích tập kích ban đêm, đặc biệt am hiểu hỏa công. Nếu bọn chúng có chủ ý đánh chúng ta, tôi xin nhắc nhở tướng quân, cẩn thận hắn tập kính bất ngờ và hỏa công.
Một gã Giáo Uý khác đứng lên nói:
- Vu Lữ Soái nói không sai, chúng ta không có hàng rào doanh trại và trường mâu, không thể phòng ngự quân địch tập kích bất ngờ. Ty chức đề nghị chúng ta lập tức rút lui về huyện thành Thanh Hà. Lợi dụng tường thành huyện thành để chống lại sự tấn công của quân phản loạn.
Lúc này, Lư Khánh Nguyên cạnh bên nói:
- Ta nghe nói đội quân của Trương Tu Đà đang đóng quân ở Tề quận. Cách chúng ta nơi này có hơn hai trăm dặm, hay chúng ta cầu cứu với Trương Tu Đà.
Cái gọi là “Ba ông thợ may bằng một Gia Cát Lượng”, mọi người ba mồm bảy mép, sôi nổi đưa ra ý kiến của mình.
Rất nhanh, đưa ra được một kế hoạch hoàn chỉnh. Trương Huyễn mệnh lệnh quân đội nhổ trại xuất phát, lui lại tiến vào trong huyện Thanh Hà, đồng thời cũng vận chuyển lương thảo vào huyện thành. Ngoài ra, Trương Huyễn còn tự tay viết một phong thư, phái hai gã kỵ binh cấp tốc chạy tới Tề quận, cầu cứu với quân đội Trương Tu Đà.
Huyện Thanh Hà vốn là quận trị của huyện Thanh Hà, do trong lãnh thổ nổi lên tạo phản, huyện Thanh Hà mấy lần bị loạn tặc đánh chiếm, không còn an toàn, quận nha liền tạm thời chuyển dời đến nương nhờ vào huyện Cao Đường của Tề quận, Thái Thú và Trưởng Sử cũng di dời theo.
Hiện này quan viên cao nhất trong huyện Thanh Hà là Huyện lệnh. Huyện lệnh họ Vương, tuổi khoảng chừng ba mươi sáu ba bảy, y là môn sinh của Lôi Thị Thanh Hà, năm năm trước được Thôi gia đề cử lên Huyện lệnh.
Nghe nói có quân đội muốn vào thành, Vương Huyện lệnh thật sự rất lo lắng, vội vàng chạy tới cửa thành, nhưng chỉ thấy cửa thành đã mở, trong bầu trời lờ mờ tối, quân đội đang xếp thành hàng vào thành.
Trong lòng Vương Huyện lệnh âm thầm kêu khổ, gã và Trương Kim Xưng đã thỏa ước, chỉ cần gã không cho quân Tùy vào thành, Trương Kim Xưng sẽ không tiến đánh huyện thành. Bây giờ chi đội quân vào thành, chẳng phải bản thân gã và huyện Thanh Hà đã tự rước họa vào thân sao.
Gã vội vàng tìm tới thủ lĩnh dân đoàn canh cửa thành, giận tới nghiến răng chửi mắng nói:
- Tên ngu xuẩn này, sao lại để cho bọn họ vào thành.
Thủ lĩnh dân đoàn mặt mày nhăn nhó nói:
- Dân đoàn chỉ có trăm người, bọn họ tới gần hai ngàn quân binh, chúng ta làm sao dám từ chối cấm họ vào thành.
- Vậy sao ngươi không bẩm báo lại ta trước.
- Không phải Ty chức phái người bẩm báo rồi sao, nếu không sao Huyện lệnh biết được?
Vương Huyện lệnh tức giẫm một chân, co cẳng chạy về hướng quân đội vào thành, cao giọng hỏi:
- Xin hỏi, vị nào là chủ soái tướng quân.
Trương Huyễn vừa cưỡi người vào thành, thấy một gã quan viên đang chạy tới, phía sau có mấy tên nha dịch chạy theo, nhìn quan phục người này hẳn là Huyện lệnh. Trương Huyễn xoay người xuống ngựa cười nói:
- Chính là ta, xin hỏi các hạ là?
Vương Huyện lệnh vội vàng hành lễ.
- Tại hạ là Huyện lệnh huyện Thanh Hà Vương Khuê, xin hỏi quí danh của tướng quân là gì?
- Ta họ Trương.
- Hóa ra là Trương tướng quân, không biết Trương tướng quân tại sao suất quân vào thành. Huyện nhỏ lương thực thiếu thốn, nhân khẩu thưa thớt, nhân dân nghèo khổ, thật sự không tiếp đãi nổi quân đội.
- Lương thảo ta tự có, chúng ta cũng sẽ không phiền đến dân, chỉ là ở tạm một đêm, sáng sớm mai sẽ đi liền.
Trương Huyễn không nói cho gã biết sẽ có loạn tặc tấn công, hắn sợ làm tên Huyện lệnh dáng người gầy yếu này khiếp sợ. Vương Huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, nếu sáng sớm ngày mai đi ngay, vậy chắc không ảnh hưởng gì lớn. Gã lại vội vàng nói:
- Phòng trống của bổn huyện rất nhiều, hay là tôi sắp xếp một số phòng xá cho tướng quân, vừa có thể thuận tiện cho các tướng sĩ nghỉ ngơi, lại vừa tránh phiền nhiễu dân, tướng quân thấy thế nào.
Trương Huyễn nhìn nhìn huyện thành, trong huyện thành một màu tối đen, lại không có một cửa hàng cũng không có người đi đường, như là một tòa thành chết, còn bốn phía tường thành cũng hỏng be hỏng bét, hắn còn muốn kêu gọi dân phu cùng nhau trấn thủ thành, bây giờ xem ra không thể trông cậy vào tòa huyện thành này rồi.
Trương Huyễn nhíu mày, dùng roi ngựa chỉ vào một dãy phòng xá tối như mục gần đó nói:
- Những dãy phòng xá này có người không.
- Những dãy nhà gần cửa thành này hầu như không có ai ở.
- Vậy bọn ta ở đây.
Trương Huyễn quay đầu ra lệnh:
- Tìm những căn phòng rắn chắc ở gần chỗ cửa thành, đem lương thảo đồ vật cất kỹ, nhanh chóng tu sửa tường thành.
Vương Huyện lệnh sửng sốt, tu sửa tường thành để làm gì. Gã vô cùng khôn khéo, liền thấp giọng hỏi:
- Trương tướng quân, xảy ra chuyện gì sao.
- Không có xảy ra chuyện gì, phòng ngự bất trắc thôi. Loạn tặc ở đây rất nhiều, chẳng may có đạo tặc tập kích trong đêm, chúng ta phải phòng bị trước, Vương Huyện lệnh nói có đúng không.
Tuy lời nói có lý, nhưng Vương Huyện lệnh cảm thấy có chút kỳ hoặc. Bình thường quân binh sẽ không vào huyện thành, chi đội quân này lại vào thành trong đêm tối, còn đem hết lương thực trên thuyền lên bờ.
Lúc này, gã chợt nhớ tới chuyện này vẫn chưa báo cáo lại với gia chủ Thôi Thị, liền căn dặn thủ lĩnh dân đoàn mấy câu, kêu gã theo dõi động tĩnh quân binh này, gã vội vàng chạy vào trong thành.