Lúc này, hơn mười thuyền chở đầy binh lính của Vũ Văn Thuật đang hướng tới thuyền lớn của Dương Huyền Cảm. Vũ Văn Thuật cũng nhìn thấy tình hình trên thuyền, ông ta rất khiếp sợ, Huyền Vũ Hỏa Phượng lại tới trước một bước.
Vũ Văn Thuật vừa tức vừa vội, lớn tiếng rống to:
- Gia tăng tốc độ!
***
Dương Huyền Cảm đi vô cùng gấp gáp, ngay cả mã giáo và chiến mã cũng không kịp lấy, vứt lại trong thung lũng. Bên người y chỉ có một thanh trường kiếm, y cầm chuôi kiếm liếc mắt đánh giá đám người áo đen này, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Không ngờ là thủ lĩnh của Huyền Vũ, còn phái đến mười hai người, Đậu lão nhân thật coi trọng Dương Huyền Cảm ta đấy.
Y chậm rãi rút trường kiếm ra:
- Trương Trọng Kiên, ngươi không phải là đối thủ của ta, cút khỏi thuyền cho ta.
Cả người Trương Huyễn chấn động, hắn biết tên cầm đầu sát thủ Huyền Vũ là ai, Cầu Nhiêm Khách, đứng đầu tam hiệp Phong Trần danh tiếng lừng lẫy cuối đời Tùy.
Nhưng y làm sao lại trở thành sát thủ Huyền Vũ chứ? Vì quý tộc Quan Lũng bán mạng, Trương Huyễn suy nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra câu trả lời.
Đoản kích Trương Trọng Kiên quét ngang, lạnh lùng nói:
- Trên chiến trường ta không phải là đối thủ của người. Nhưng ở trên thuyền, ngươi kém xa, Dương Huyền Cảm, ngươi không biết bơi, lại còn muốn ngồi thuyền chạy trốn, lựa chọn thật không khôn ngoan chút nào!
Lúc này, Trương Huyễn phát hiện nữ tử kia nhận ra mình, thấy nàng đang muốn mở miệng quát lớn mình, trong lòng của hắn khẩn trương, không do dự hét lớn một tiếng, nhảy lên thật cao, chiến đao trong tay hung hăng bổ về phía khuôn mặt của Cầu Nhiêm Khách. Đao kia thế tới hung mãnh, tốc độ cực nhanh, giống như một cơn cuồng phong đập vào mặt.
Trương Trọng Kiên võ công cao cường, hai mắt gã như điện, lập tức phát hiện đối phương có ít nhất là bảy chỗ sơ hở, từng sơ hở đều đủ để đưa y vào chỗ chết.
Đỉnh kích của gã vừa muốn đâm vào sơ hở dưới sườn trái của Trương Huyễn, Trương Xuất Trần bên cạnh thấp giọng nhắc nhở:
- Sư huynh, hắn chính là Trương Huyễn.
Trương Trọng Kiên chợt nhớ tới Trương Huyễn là người Hội chủ nhìn trúng, trong lòng gã suy nghĩ cực nhanh, chuyển đâm thành chắn, hay tay thêm lực, song kích chặn lại một đao dùng toàn lực của Trương Huyễn.
Chỉ nghe một tiếng “Đang” vang thật lớn, Trương Huyễn cảm thấy một lực lượng khổng lồ không gì sánh nổi đánh vào mình, hai tay mất đi tri giác, hoành đao tuột khỏi tay, rơi xuống sông.
Hắn đứng không vững, liền lùi lại vài chục bước, sau lưng đập mạnh vào mép thuyền, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, ôm ngực, vạn phần thống khổ cuộn tròn lại.
- Hừ! Ánh sáng của đom đóm mà cũng dám đọ với ánh trăng sao?
Trương Trọng Kiên hừ lạnh một tiếng, bằng võ nghệ nhỏ nhoi này cũng muốn đến tranh công với mình, trong lòng của gã lập tức khinh thường vài phần với Trương Huyễn, lại nói với Dương Huyền Cảm:
- Dương Thượng thư, mời lên đường đi!
Dương Huyền Cảm không chú ý tới bọn họ quen biết Trương Huyễn, y lại nhận ra Trương Xuất Trần, lập tức nghiến răng nghiến lợi cả giận nói:
- Tiện tỳ, ngươi cũng tới giết ta sao?
Tuy rằng phụ thân của Trương Xuất Trần không phải Dương Huyền Cảm, nhưng nàng từ nhỏ thông minh đáng yêu, rất được Dương Huyền Cảm yêu thích, nuôi nàng đến mười tuổi. Nhưng ngay tại năm nàng mười một tuổi, Dương Huyền Cảm phụng lệnh của phụ thân thanh lý nô tì, nhưng y vẫn không niệm chút tình xưa, đưa Trương Xuất Trần cho Đậu Khánh làm võ tỳ.
Trương Xuất Trần chậm rãi cúi đầu, mặc dù trong lòng nàng oán hận Dương Huyền Cảm đối với nàng ác nghiệt vô tình, nhưng dù sao Dương Huyền Cảm từng có công ơn nuôi dưỡng với mình, dũng khí của nàng biến mất, từng bước lùi lại.
Dương Huyền Cảm lạnh lùng nói:
- Nếu biết rước sói vào nhà, ta thà rằng nuôi một con chó còn tốt hơn!
- Câm miệng!
Trương Trọng Kiên cả giận nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi nuôi Xuất Trần là muốn làm gì sao? Các tỳ nữ khác được ngươi nuôi dưỡng giống như Xuất Trần có người nào là không bị ngươi làm nhục chứ, Xuất Trần may mắn tới Đậu phủ mới bảo vệ được sự trong sạch, người bạc tình phụ nghĩa như ngươi, dùng tính mạng của mấy ngàn binh sĩ để yểm hộ ngươi chạy trốn, ngươi còn có mặt mũi nào để chỉ trích người khác chứ!
Dương Huyền Cảm giận dữ, cầm kiếm đâm tới Trương Trọng Kiên, một tiếng “Đinh”, Trương Xuất Trần ra tay chặn kiếm của Dương Huyền Cảm, nàng kinh sợ nói:
- Xuất Yên và Xuất Vân ôm nỗi hận tự sát, chẳng lẽ là ngươi…
Dương Huyền Cảm không phủ nhận, y cười lạnh một tiếng nói:
- Nuôi heo lớn luôn phải giết, nếu không thì nuôi dưỡng các ngươi làm cái gì, nếu không phải phụ thân kiên trì đưa ngươi vào danh sách, ngươi cho là ngươi sẽ thoát khỏi bàn tay của ta sao?
- Ngươi!
Trương Xuất Trần cực kỳ phẫn hận, mũi kiếm đâm tới, Dương Huyền Cảm lại vẫn không nhúc nhích, lạnh lẽo nhìn nàng nói:
- Ngươi cứ việc giết ta, chỉ cần ngươi không quan tâm ân nuôi dưỡng thì cứ ra tay đi!
- Keng keng!
Kiếm của Trương Xuất Trần đâm đến một nửa thì dừng lại, trường kiếm dừng ở trên boong thuyền, trong lòng nàng đau khổ vạn phần, như thế nào cũng không nghĩ ra, người mà nàng và mấy tỷ muội xem là phụ thân, thì ra là một con cầm thú.
Nhưng nàng nằm mơ cũng không nghĩ một chuyện khác lại bất ngờ xảy ra, Dương Huyền Cảm bỗng nhiên ra tay, y nhanh nhẹn vô cùng, đưa tay hướng tới người nàng, đây là cơ hội y tạo ra. Y muốn nhiễu loạn tinh thần của Trương Xuất Trần, bắt nàng làm con tin.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, Trương Trọng Kiên đã sớm phòng bị một chiêu này của Dương Huyền Cảm, ánh kích chợt lóe, trong nháy mắt, tay Dương Huyền Cảm định bắt Trương Xuất Trần bỗng dưng biến mất, bàn tay bị lưỡi kích chặt đứt.
Trương Trọng Kiên không dung tình chút nào, một kích khác bổ tới cổ của Dương Huyền Cảm.
Dương Huyền Cảm đau đến kêu thảm một tiếng, gần như sắp ngất đi, nhưng lý trí của y vẫn còn, lúc thấy đoản kích bổ tới cổ mình, y xoay thân, kiếm trong tay phải đâm tới ngực trái Trương Xuất Trần, y đang đánh cuộc Trương Trọng Kiên sẽ không thấy chết mà không cứu.
Quả nhiên, Trương Trọng Kiên buông tha cổ của Dương Huyền Cảm, gã thu kích chặn lại, chặn kiếm của Dương Huyền Cảm đâm tới Trương Xuất Trần, góc độ nắm giữ vô cùng chính xác. Song kích không sai lệnh kẹp lấy trường kiếm của Dương Huyền Cảm, cổ tay vặn một cái, “răng rắc” trường kiếm bị cắt thành ba đoạn.
Dương Huyền Cảm vung tay lên, chuôi kiếm đập tới mặt gã, Trương Trọng Kiên nghiêng đầu tránh thoát một kích này, nhưng trong nháy mắt này, Dương Huyền Cảm cười một tiếng dài, thả người về phía sau nhảy xuống sông.
Lúc này Trương Trọng Kiên mới phát hiện Trương Huyễn ở bên cạnh biến mất, trong lòng của gã thầm kêu không ổn, nhào đến trước, chỉ thấy Trương Huyễn đã ở dưới sông chờ. Trong nháy mắt Dương Huyền Cảm rơi xuống sông, hắn cũng lặn xuống dưới nước.
Tâm tư của Trương Trọng Kiên đều đặt trên người của sư muội, gã không chú ý tới Trương Huyễn, cũng không nghe thấy lời nói của Trương Huyễn, nhưng lại nghe được lời nói của Dương Huyền Cảm.
Cho dù Dương Huyền Cảm không biết bơi, nhưng y biết, đây có lẽ là đường sống cuối cùng ông trời đưa cho y.
Đáng tiếc y nằm mơ cũng không nghĩ đến, ông trời đưa Trương Huyễn đến bên cạnh y, chính là thiên ý, tên của Trương Huyễn đã nói lên tất cả: Thêm đao cho Huyền.
Ánh mắt Trương Trọng Kiên trừng lớn, gã thấy trên mặt sông xuất hiện một dòng máu loãng đỏ thẫm, gã bỗng nhiên hiểu được, sau một lúc lâu nói không nên lời.
- Sư huynh, huynh sao vậy?
Trương Xuất Trần lao đến, nàng thò đầu nhìn xuống mặt sông, cũng lập tức ngây dại, chuyện này sao có thể?
Trương Trọng Kiên khẽ thở dài, cánh tay vô lực rũ xuống, hai cây đoản kích dừng ở trên boong thuyền, đây là lần đầu tiên thất bại trong cuộc đời của gã, nhưng lại bại dưới tay của một tên vô danh tiểu tốt.
Càng làm cho gã không thể tiếp nhận là gã rõ ràng đoán được Trương Huyễn cũng đến ám sát Dương Huyền Cảm, nhưng vẫn để cho hắn thành công. Nguyên nhân chính là do gã khinh địch, một kích kia, Trương Huyễn có bảy phần thực, lại có ba phần làm bộ, hắn dùng bộ dạng thê thảm đã thành công lừa gạt mình.
Một lúc lâu sau, binh lính thủ hạ của Vũ Văn Thuật vớt được thi thể không đầu của Dương Huyền Cảm, ngoài ra còn có mã giáo và chiến mã của Dương Huyền Cảm, Vũ Văn Thuật cũng miễn cưỡng có thể trở về phục mệnh với Dương Quảng.
***
Ở Lạc Hà Nguyên ở ngoại ô phía tây thành Lạc Dương, nơi này thuộc về hoàng thất, phạm vi hơn mười dặm, dân chúng bình thường có thể trồng trọt ở đây, nhưng không được đánh cá và săn bắt, không được đốn củi, xa xa là rừng cây rậm rạp và vùng quê mênh mông.
Lúc này là buổi trưa, một đội kỵ binh chạy gấp trên vùng quê như gió thổi điện chớp, hơn một nửa bọn họ là kỵ binh đang mặc khôi giáp, nhưng ở trung tâm còn có hơn mười người thị vệ vương phủ mặc áo bào gấm viền bạc.
Dẫn đầu là một thiếu niên, trên đầu y đội kim quan, thân mặc giáp lân quang màu đen, phía sau choàng một cái áo choàng màu đỏ tươi, tay cầm cung xạ điêu, thắt lưng đeo Thuần Quân kiếm được chạm khắc tơ vàng, dưới thân là Bạch Vân Câu, trên yên ngựa có một túi tên, càng lộ tư thế oai hùng bừng bừng của y.
Người thiếu niên này chính là Yến Vương Dương Đàm đang ra ngoài đi săn, Dương Đàm đam mê đi săn, tổ phụ của y Dương Quảng cũng cổ vũ y thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, như vậy có thể nuôi dưỡng thân thể khỏe mạnh và ý chí kiên cường của y, gần như cách vài ngày y đều sẽ dành ra một canh giờ ra ngoài cưỡi ngựa, có thể là luyện tập cưỡi ngựa bắn cung hoặc là bắn hươu săn ưng.
- Điện hạ, một canh giờ đã đến, chúng ta trở về thôi!
Một gã thị vệ lớn tiếng nhắc nhở y.
Dương Đàm ghìm chặt chiến mã, lau mồ hôi trên trán, cho dù hôm nay không thu hoạch được gì, nhưng y rất biết kiềm chế, nếu đã sắp đến giờ thì y quyết định trở về đọc sách.
Ngay lúc y vừa muốn quay đầu ngựa lại, bỗng nhiên thấy trong rừng cây khoảng trăm bước phía trước có một người đi ra, đang phất tay với mình, dường như có chuyện muốn nói với mình.
Dương Đàm ngẩn ra, thét ra lệnh cho thủ hạ:
- Dẫn người phía trước đến đây cho ta.
Ở Lạc Hà Nguyên xuất hiện nông dân cũng không kỳ quái, nhưng người bình thường thấy bọn họ đều sẽ né tránh ra xa, người này lại vẫy tay với Yến Vương điện hạ, đây là điều rất hiếm gặp, hơn mười tên thị vệ giục ngựa chạy đến chỗ tên nam tử phía trước.
Nam tử trẻ tuổi phất tay với Yến Vương là Trương Huyễn, hắn đã chờ đợi hai ngày, rốt cục đã đợi được cơ hội ngày hôm nay.
Một lát, hơn mười kỵ binh chạy gấp tới, bao vây xung quanh Trương Huyễn, hơn mười thanh trường mâu chỉ vào hắn, Giáo Úy dẫn đầu lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi là ai? Vì sao đến đây?
Trương Huyễn thả hòm gỗ trong tay xuống, chắp tay nói:
- Tại hạ Trương Huyễn, là người Hà Nội, đặc biệt đến đây để hiến một bảo vật cho Yến Vương điện hạ.
Lúc này, Dương Đàm cũng cưỡi ngựa đến, một gã kỵ binh nói khẽ với y:
- Điện hạ, người này nói muốn hiến bảo vật cho điện hạ.
Dương Đàm thấy thân hình hắn cao lớn, bộ dạng tuấn tú lịch sự, không khỏi sinh lòng hảo cảm, liền cười hỏi:
- Tên hán tử này, ngươi muốn hiến bảo vật gì cho bổn vương vậy?
- Là bảo vật mà điện hạ muốn, ở ngay trong hòm gỗ.
Dương Đàm hứng thú, nói với đám tùy tùng thủ hạ:
- Mở hòm gỗ ra xem thử!
Hai gã kỵ binh khiêng hòm mở ra, lập tức cả kinh kêu to lên:
- Là đầu người!
Mọi người cực kỳ sợ hãi, tất cả giương cung lên, hơn mười thanh trường mâu sắc bén chỉa thẳng trước ngực và sau lưng Trương Huyễn, Trương Huyễn cười nói:
- Đầu người không phải là bảo bối sao?
Hắn lại nói với Dương Đàm:
- Điện hạ, đó là đầu của Dương Huyền Cảm, chẳng lẽ điện hạ không có hứng thú sao?
Sắc mặt Dương Đàm thay đổi, ra lệnh:
- Buông tất cả vũ khí xuống!
Y giục ngựa tiến lên, nhìn chăm chú vào Trương Huyễn hỏi:
- Làm sao ngươi biết bổn vương muốn đầu của Dương Huyền Cảm?
- Hai mươi ngày trước, điện hạ đã ở trước cửa thành cảm thán với Việt Vương, chỉ hận không thể tự mình đi tróc nã Dương Huyền Cảm, thay hoàng tổ phụ giải quyết khó khăn, đáng tiếc sinh trễ vài năm, thật khéo là lúc ấy ta ở cách điện hạ không xa.
Dương Đàm suy nghĩ lại, đúng là y đã từng nói những lời này, ngay tại ngoài cửa thành. Y nhìn chằm chằm vào Trương Huyễn, thét ra lệnh:
- Dẫn hắn về vương cung của ta!
Thị vệ vương phủ ở bên cạnh giật nảy mình, một gã thị vệ vội vàng nói:
- Điện hạ, người này không rõ lai lịch, không thể dễ dàng tin tưởng.
- Trong lòng bổn vương có tính toán, không cần ngươi dạy ta!
Dương Đàm hung hăng trừng mắt nhìn gã, quay đầu ngựa lại chạy về hướng hoàng cung, xa xa hô:
- Dẫn hắn đi theo!
Bọn kỵ binh mang theo hòm gỗ, lại cho Trương Huyễn một con ngựa, Trương Huyễn xoay người lên ngựa, đi theo đại đội kỵ binh chạy nhanh về hướng đông, treo thưởng năm ngàn lượng hoàng kim đối với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào, nhưng Yến Vương Dương Đàm là cơ hội của hắn, để xem hắn có thể nắm lấy cơ hội này hay không.