- Bảo Đậu Khánh đến gặp ta.
Cháu trai trưởng của lão là Nguyên Tuấn đi một đêm qua đến sáng nay cũng chưa có tin tức, lúc này lão mới ý thức được cháu trai mình xảy ra chuyện rồi. Mặc dù không có chứng cứ nào chứng tỏ người Vũ Xuyên phủ bắt đi nhưng lão vẫn cho rằng chính Đậu Khánh bắt cháu trai lão đi.
Nguyên Mân gần như bị nổi điên, lão rút kiếm hùng hùng hổ hổ hướng lầu Vũ Xuyên mà phóng đi, lão đi vào nội đường Vũ Xuyên rống to về phía trước:
- Đậu Khánh ngươi xuống đây cho ta.
- Nguyên lão đệ, có chuyện gì mà đệ cáu kỉnh thế?
Đậu Khánh và Độc Cô Thuận hai người một trước một sau đi xuống lầu, Độc Cô Thuận thấy Nguyên Mân vẻ mặt giận dữ nhướn mày hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra thế?
Nguyên Mân không nghĩ Độc Cô Thuận ở nơi này, lão cố gắng kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói:
- Trưởng tôn của ta tối qua mất tích rồi.
- Nguyên Tuấn sao?
Đậu Khánh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
- Cậu ta mất tích ở đâu?
Nguyên Mân cười lạnh nói:
- Đậu hội chủ, điều này hẳn ngươi phải rõ hơn ta mới đúng.
Độc Cô Thuận nhìn thoáng qua Đậu Khánh:
- Đệ có liên quan đến việc này không?
Mặt Đậu Khánh có vẻ bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Đệ không hiểu, cũng không có nguyên nhân gì phải bắt Nguyên Tuấn đi, vì sao đệ phải bắt nó? Chẳng lẽ ta e ngại Vũ Xuyên phủ còn chưa đủ loạn sao?
Ánh mắt Độc Cô Thuận nhìn lại Nguyên Mân, tuy rằng lão không nói gì nhưng ánh mắt lại nhìn Nguyên Mân một cách nghi ngờ:
- Đệ dựa vào cái gì mà nói Đậu Khánh bắt cháu của đệ?
Lúc này Nguyên Mân mới dần tỉnh táo lại, lão quả thật không có bất kỳ chứng cứ nào, sao có thể cho rằng Đậu Khánh bắt người đi.
Nhưng trong lòng Nguyên Mân lại biết rõ Đậu Khánh bắt cháu lão để làm con tin chính để uy hiếp lão không can thiệp vào việc Lý Hồn, việc này ngoại trừ Đậu Khánh ra không có ai có khả năng làm.
Trong lòng lão hận vô cùng, ánh mắt giận như phun ra lửa nói:
- Được rồi, lúc này Nguyên gia ta nhận thua, nhưng sớm muộn ta cũng điều tra ra, Đậu hội chủ, tin tưởng trong lòng ngươi cũng hiểu được điều này.
Nguyên Mân nói xong liền xoay người đi ra ngoài Vũ Xuyên phủ, Độc Cô Thuận vội đuổi theo gọi:
- Hiền đệ xin dừng bước.
Nhưng Nguyên Mân làm như không nghe thấy nhanh chóng đi ra ngoài, Đậu Khánh thấy lão đi xa liền cúi đầu thở dài. Việc gì cũng khó lưỡng toàn, tuy rằng cứu được Lý Uyên nhưng bù lại đã gây oán với Nguyên gia, hai bên bất đồng quá lớn, cuối cùng Vũ Xuyên phủ cũng khó tránh được bị chia rẽ.
.......
Mấy ngày nay Lý Uyên gần như không bước chân ra khỏi nhà, chỉ ở trong phủ rượu chè be bét, cả ngày uống say như chết. Trong phủ từ cao đến thấp ai nấy cũng đều lo lắng, chủ nhân họ là người trung hậu, sao tự nhiên lại trở thành một tên ma men thế này?
Chỉ có buổi sáng sau khi thức dậy Lý Uyên mới còn chút tỉnh táo, trong lòng ông ra rất rõ, nếu Lạc Dương xuất hiện lời tiên tri kia thì Dương Quảng nhất định sẽ chú ý đến ông, nếu Lý Uyên có bất cứ sự bất an, khẩn trương nào đều khiến cho Dương Quảng hoài nghi, chỉ có thể uống rượu say không làm gì mới có thể giảm đi sự nghi ngờ của Dương Quảng.
Thực thế, gia tộc Lý Uyên trong quý tộc Quan Lũng là kẻ yếu thế, điều này liên quan đến sự qua đời sớm của phụ thân Lý Uyên. Hơn nữa từ nhỏ bản thân Lý Uyên rất yếu đuối, tư chất bình thường, văn không tới, võ cũng không, hoàn toàn đều nhờ tổ tiên che chở, ngay cả dượng là Tùy Văn Đế Dương Kiên đối với gã đánh giá không cao.
Đến nay ông ta đã gần năm mươi tuổi, kế thừa tước Đường quốc công nhưng so với những quý tộc khác ở Quan Lũng ông ta vẫn là một người không có tiền đồ, chỉ chức Đại tướng quân không hơn, điều này cũng liên quan đến tính cách nói dễ nghe là trung hậu trưởng giả, nói khó nghe chính là yếu đuối vô dụng, lúc này lại thêm ham rượu ham sắc, một người như vậy sao có thể làm đại sự được?
Cả ngày đều uống say như chết khiến trong người Lý Uyên dường như chịu hết nổi rồi, trong lòng ông ta hiểu rõ nếu còn như vậy ông thật sự trở thành con sâu rượu mất thôi.
Lúc này Lý Uyên đang ngồi trong nội đường nhìn vò rượu tràn trên bàn run lên từng đợt, lão gọi một người hầu tâm phúc trẻ tuổi nhỏ giọng nói:
- Ngươi mang vò rượu này đổ đi phân nửa rồi đổ nước giếng vào đầy bình cho ta.
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Người hầu nam trẻ tuổi lập tức ôm bình rượu đi, Lý Uyên âm thầm thở dài, lão không thể lại say không biết gì, chỉ có thể giả vờ để lừa gạt người giám sát lão mà thôi.
Tuy rằng không biết người theo dõi lão là ai nhưng lão cảm giác có người theo dõi. Trong phủ này có hơn một trăm người nhất định sẽ có người Dương Quảng ầm thầm phái tới.
Lúc này một tên gia nhân chạy vào bẩm báo:
- Lão gia, Nhị công tử đã trở về.
Lý Uyên mừng rỡ vội nói:
- Mau bảo nó tới gặp ta.
Một lát sau con thứ Lý Thế Dân vội vàng đi tới quỳ xuống hành lễ trước phụ thân:
- Con xin bái kiến phụ thân đại nhân.
Năm nay Lý Thế Dân mười bảy tuổi, dáng người hơi cao, hình dáng khỏe mạnh, không nho nhã yếu ớt, tướng mạo tuy rằng không được gọi là đẹp nhưng ngũ quan cân đối, khuôn mặt gầy trông rất nam tính, hơn nữa đôi mắt sáng ngời, ánh mắt sắc sảo nhạy bén nhưng không mất đi sự tĩnh lặng khiến cho anh ta nhìn lanh lẹ cơ trí hơn những người bạn cùng trang lứa.
Lý Uyên thích đứa con cả Kiến Thành hơn, anh ta nhìn điềm đạm, chắc chắn giống như ông, nhưng ông lại kỳ vọng vào người con thứ Thế Dân này, hy vọng y có thể làm nên đại sự.
- Thế nào, bọn họ tới rồi sao?
Lý Thế Dân cười cười gật đầu:
- Thưa phụ thân, bọn họ đều đến đây rồi, hơn nữa họ thật sự thù hận, không có giả bộ, kiểm tra rồi nhưng không tìm thấy thiếu sót.
- Làm tốt lắm.
Lý Uyên khen người con thứ một câu lại hỏi tiếp:
- Có tin tức của đại ca con không?
- Có.
Lý Thế Dân vội cười nói:
- Đại ca cùng tỷ phu ở Huỳnh Dương Trịnh thị.
Lý Uyên nhẹ nhàng thở ra, Huỳnh Dương Trịnh thị là sui gia của lão, Kiến Thành ở nhà nhạc phụ, tin tưởng Trịnh thị sẽ thay lão che dấu hành tung, nếu như thế những lo lắng của lão cũng đã giải quyết xong.
Lúc này Lý Thế Dân mới nhận thấy được cả người phụ thân gã đầy mùi rượu, cảm thấy có chút lo lắng:
- Phụ thân uống rượu nhiều không tốt, chú ý đến sức khỏe.
Lý Uyên khẽ mỉm cười:
- Con yên tâm đi, Vi phụ uống cũng không nổi nữa, chỉ uống chút rượu giả vờ thôi, trên người lại phun chút rượu nên mùi rượu mới ngút trời như thế để không có người hoài nghi.
Lý Thế Dân cũng mỉm cười, gã ta lại hỏi:
- Ngoại tổ phụ có tin tức gì không?
- Ngày hôm qua, ngoại tổ phụ viết cho cha một bức thư, người đã bắt tay vào giải quyết nguy cơ của lời tiên tri rồi, hẳn sẽ có manh mối, đoán chừng trong một hai ngày có thể giải quyết được.
Lý Uyên ngẫm nghĩ một chút lại dặn con trai:
- Những lão già kia rất quan trọng, con phải theo dõi toàn bộ hành trình để tránh xảy ra việc bất ngờ, hiểu chưa?
- Con hiểu rồi.
Lý Uyên khẽ thở dài, nhìn bên ngoài nói:
- Ta có thể tránh được kiếp nạn này hay không phải xem qua ngày hôm nay, tuy danh dự bị tổn hại nhưng cũng không còn cách nào khác.
.....
Giữa trưa, trên đường thành Lạc Dương lại xuất hiện một đám người già, ước chừng ba bốn chục người, bọn họ đi đến trước Thiên Tân Kiều rồi quỳ xuống khóc lớn:
- Xin Thiên tử làm chủ cho tiểu dân.
Đột nhiên có mấy chục người quỳ khóc thảm trước Thiên Tân Kiều, trường hợp này có chút ngoạn mục nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người, mọi người bàn tán không ngớt, không biết có chuyện gì xảy ra, binh lính Thiên Tân Kiều chạy nhanh ra giải tán dân chúng.
Đúng lúc này Nội Sử Thị Lang Tiêu Vũ cũng đến Thiên Tân Kiều, lão từ trong xe ngựa nhìn thấy những người già này liền quát:
- Dừng lại.
Xe ngựa dừng lại, Tiêu Vũ vén màn lên hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Giáo Úy tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm Tiêu tướng quốc, một số người già từ Thái Nguyên đến kinh thành dâng cáo ngự trạng.
- Hả?
Tiêu Vũ có chút kỳ quái, liền ra lệnh:
- Dẫn một người đến, ta muốn hỏi vài câu.
Mấy tên lính dẫn ông lão dẫn đầu đến, ông lão nghe nói là tướng quốc liền cuống quít dập đầu khóc không thành tiếng:
- Cầu xin tướng quốc làm chủ cho chúng tôi.
- Các người có gì oan khuất?
- Khởi bẩm tướng quốc, Lý Uyên đóng giữ ở Thái Nguyên ăn hối lộ trái pháp luật, chiếm đoạt nhà dân khiến chúng tôi đều trở thành những nạn nhân, đây là cáo trạng, cầu xin tướng quốc làm chủ cho chúng tôi.
Lão già liền gửi một xấp cáo trạng lên.
Tiêu Vũ nghe bọn họ tố cáo Lý Uyên không khỏi kinh ngạc, lão ta cũng nghe thấy Lý Uyên ở Thái Nguyên không liêm chính cho lắm, lại không ngờ có người đến kinh thành cáo trạng. Lão ta tiếp nhận đơn kiện, đọc sơ qua, chữ viết rành mạch rõ ràng ghi lại ngày nào tháng nào Lý Uyên dùng bao nhiêu tiền để ép mua bao nhiêu mẫu đất, lão vốn không tin Lý Uyên làm ra chuyện này nhưng hiện tại không muốn tin cũng không được.
Lúc này, trong điện tùy tùng Ngự sử Lưu Trị phi ngựa chạy như bay đến, y xoay người xuống ngựa nhìn Tiêu Vũ thi lễ, tiến lên thấp giọng nói:
- Tiêu Công, việc này đã kinh động đến Thánh Thượng, Thánh Thượng ra lệnh vi thần đi hỏi rõ tình hình.
Tiêu Vũ gật gật đầu nói:
- Chuyện này ta đã gặp nên để ta đến nói với Thánh Thượng, ngươi hãy sắp xếp chỗ ở cho họ.
Tiêu Vũ lại hướng mọi người nói:
- Nỗi oan khuất của các ngươi ta hiểu, trước hết các ngươi nên nghỉ ngơi trước, hãy tin tưởng triều đình sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng.
Những lão già đều dập đầu khóc rống:
- Cảm ơn tướng quốc đã làm chủ cho chúng tôi.
Lưu Trị đem theo cáo trạng và dẫn lão già đi rồi, Tiêu Vũ ngẫm nghĩ một chút liền nói:
- Đến cung thành.
Xe ngựa khởi động đi dọc theo Thiên Tân Kiều hướng về Đoan Môn đối diện mà chạy đến.
....
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang cùng Ngu Thế Cơ bàn bạc vấn đề sắp xếp quân đội của Lai Hộ Nhi. Tuy rằng Ngu Thế Cơ quyền lực rất lớn, thường có hành vi độc chiếm tướng quyền, điều này khiến trong lòng Dương Quảng khó chịu. Ngay mấy tháng trước Dương Quảng lợi dụng chuyện cháu và con trai Ngu Thế Cơ tham gia Dương Huyền Cảm tạo phản nên giảm chức Nội Sử Thị Lang của lão.
Tuy nhiên đó chỉ là Dương Quảng cảnh cáo và trừng phạt nhỏ Ngu Thế Cơ, một khi Ngu Thế Cơ có biểu hiện hối cải Dương Quảng sẽ tiếp tục trọng dụng. Dù sao Ngu Thế Cơ cũng hành pháp mạnh mẽ, lại am hiểu tâm tư của ông ta nên Dương Quảng không muốn rời khỏi gã. Còn về phần Ngu Thế Cơ thường bị buộc tội ăn hối lộ, căn bản Dương Quảng không để trong lòng, làm quan không nghĩ đến kiếm tiền chẳng lẽ phải tạo phản?
- Bệ hạ, vi thần cũng tin tưởng Lai Hộ Nhi không phải là người có dã tâm nắm binh, chỉ có điều yxem nhẹ uy quyền của bệ hạ, mới dám nói với các tướng bên ngoài, cũng không nhận các loại quân mệnh.
- Sở dĩ vi thần yêu cầu giải tán quân trước không phải vì bọn họ là bộ hạ của Lai Hộ Nhi, mà vì hiện tại những thay đổi lớn trong hệ thống quân đội bây giờ đã hoàn thành, khắp nơi đã ổn định. Nếu đột nhiên lúc này xuất hiện thêm quân đội, sự tranh đoạt xuất hiện khắp nơi, nó sẽ khiến sự cân bằng sức mạnh quân đội bị phá vỡ, khiến cho chế độ quân đội chúng ta bỏ ra ba năm thay đổi trở nên vô ích, vì thế quân đội này không thể giữ lại được mà phải giải tán đi.