Trong lòng của Vũ Văn Thuật cũng rất bất an, âm trầm mặt mày, không nói câu gì. Lúc này, Lư Trác vội vàng chạy tới chỗ của Lư Nghi nói khẽ:
- Thiên tử muốn gặp Trương Huyễn, đệ đã sắp xếp cho hắn ta ngồi ở đâu? Mau gọi hắn tới đây!
Lư Nghi chỉ cảm thấy “oang” một tiếng, trong đầu vô cùng bấn loạn, Hoàng đế muốn gặp Trương Huyễn, làm sao có thể? Ngay lập tức, y như bước thấp bước cao chạy vội về phía đông viện, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: “Trương Huyễn làm ơn đừng có đi rồi, ngàn lần vạn lần mong là hắn vẫn còn ở đó!”
Y chạy vào trong tây viện, lập tức đám con cháu quý tộc vây lấy y, nhau nhau hỏi thăm:
- Thế thúc, Thánh thượng đến đây thật sao?
Lư Nghi bực bội đẩy bọn họ ra, vừa nhìn thấy Trương Huyễn, thì ra hắn vẫn đang ngồi ở góc đằng kia, tự rót tự uống. Lúc này, Lư Nghi không còn để ý đến sĩ diện của bản thân, cuống quýt chạy đến trước mặt Trương Huyễn, cúi người thật sâu và hành lễ:
- Trương công tử, vừa nãy là tôi đã thất lễ với công tử, tôi thành thật tạ lỗi với cậu.
Một đám công tử của thế gia đi theo đằng sau Lư Nghi đều ngây người ra rồi ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Huyễn cười cười đáp lại:
- Lư nhị gia sao phải làm như vậy? Trương Huyễn tôi đây không đảm đương nổi!
Lư Nghi đỏ mặt tía tai, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi với hắn:
- Thánh thượng muốn gặp công tử, mời công tử hãy đi theo tôi, sau này tôi sẽ lại nhận lỗi đàng hoàng với công tử!
Trương Huyễn nghe xong cũng kinh ngạc theo, vì sao Dương Quảng lại muốn gặp hắn, hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Có phải là Yến Vương điện hạ cũng đang ở đây?
- Vâng! Yến Vương Điện hạ cũng tới.
Trương Huyễn lập tức hiểu ra vấn đề, nhất định là Trần Lương hoặc là Quách Huyến đã nói với Dương Đàm là bản thân đang ở huyện Kế, sau đó thì bọn họ lại điều tra ra bản thân đang ở Lư phủ, cho nên Dương Đàm mới nói với tổ phụ Dương Quảng.
Mặc dù hắn rất muốn gây khó dễ cho Lư Nghi một lần nữa, xả cục tức lúc nãy, nhưng hắn vẫn muốn giữ thể diện cho Lư Khánh Nguyên và La Thành, nên đành phải làm ra bộ dạng khoan dung độ lượng, không so đo với đám người tiểu nhân này.
Trương Huyễn liền đứng dậy cười nói:
- Được rồi! Tôi sẽ cùng với Lư nhị gia đến đó là được chứ gì.
Lư Nghi nghe xong mà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa cảm kích lại vừa hổ thẹn. Y vội vàng tách đám người kia ra và nói:
- Trương công tử, mời!
Lư Nghi dẫn theo Trương Huyễn đi rồi, đám con cháu thế gia kia liền bàn tán sôi nổi:
- Thiên tử tại sao lại muốn gặp mặt cái tên nhãi nhép Trương Huyễn này?
Thôi Văn cũng đứng đó nhưng không nói câu gì, ánh mắt lộ ra sự căm phẫn.
- Hắn cũng chỉ là được Hoàng đế gọi đến tiếp kiến mà thôi, Thôi gia từ trước đến giờ không thèm chấp vặt, để ý đến chuyện này!
Gã nói với đám người kia bằng giọng hằn học.
Mọi người có mặt đều nhìn gã bằng ánh mắt thông cảm, lắc đầu rồi xoay người bước đi. Còn Thôi Văn, cuối cùng thì gã cũng không nén được cơn giận, gã không thèm để ý đến mọi người xung quanh, phất tay áo, xoay người bỏ đi. Bạch Tín Dương cũng không nén được một tiếng kêu rên, gã biết rằng lần hành hung này của bản thân coi như là tự làm tự chịu rồi.
Trương Huyễn được dẫn đến trung đình, hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy Dương Đàm đang ngồi trong đại sảnh, dường như y cũng đang chăm chú nhìn Trương Huyễn, nhìn hắn cười một cái. Trương Huyễn liền cảm thấy lo lắng, mặc dù Dương Đàm được phong làm hoàng trưởng tôn nhưng tâm địa của y vẫn rất lương thiện, hiền lành. Mặc dù đã xa nhau mấy tháng, nhưng y vẫn đối xử chân thành, nhiệt tình với hắn như ngày xưa.
Trương Huyễn đem đao và dao găm giao cho thị vệ, bước nhanh đến đại sảnh rồi hắn quỳ một gối xuống và hành lễ:
- Ty chức Trương Huyễn, tham kiến Ngô hoàng Bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Mặc dù Dương Quảng đã biết Trương Huyễn từ lâu rồi nhưng ông ta lại không biết tên của hắn được viết như thế nào. Ông ta còn cho rằng tên của hắn chính là từ “Huyền” trong từ “huyền diệu”, cho nên ông ta nhấc bút lên và viết lên trên giấy hai chữ “Trương Huyền”.
Dương Đàm nhìn thấy tổ phụ viết sai, liền dùng ngón tay chấm một chút rượu rồi viết lên trên bàn một chữ “Huyễn”, Dương Quảng nhìn thấy thì gật gật đầu, thì ra là chữ “huyễn” này, ông ta cười cười rồi nói:
- Trương thị vệ, tên tự của khanh là gì?
- Vi thần tự là Nguyên Đỉnh!
- Vậy thì đúng rồi, “Huyễn” chính là đồ vật để nâng đỡ lấy cái đỉnh, so sánh với trung thần tướng tài, nếu như khanh đã lấy tên tự là Nguyên Đỉnh, điều này đã nói lên được rằng phụ thân của khanh hi vọng khanh sẽ là một trọng thần trụ cột của quốc gia Đại Tùy, không biết phụ thân của khanh vẫn khỏe mạnh chứ?
Trương Huyễn liền cảm thấy nhức đầu, thật không ngờ Dương Quảng lại hỏi thăm phụ thân của hắn, hắn vội vàng đáp lại:
- Gia phụ tạ thế từ rất lâu rồi, Trương Huyễn không có người thân nào cả, hiện tại vẫn đang sống một mình.
- Ồ! Thì ra là vậy, bình thân!
- Tạ ơn Bệ hạ!
Trương Huyễn đứng dậy, khoanh tay đứng thẳng, Dương Quảng nhìn hắn rồi cười nói:
- Mấy ngày trước, Trẫm mới được biết chuyện xảy ra ở tái bắc, có người đã bẩm báo với Trẫm, nói rằng khanh đã làm một chuyện lớn ở vùng Bắc Hải xa xôi, khiến cho người của Đột Quyết và Kim Sơn Cung phải thất bại quay về, khanh chắc là biết chuyện đó là chuyện gì chứ?
Trương Huyễn vội suy nghĩ, đại sự mà Dương Quảng nói đến chỉ có thể là chuyện 30 vạn vũ khí, nhưng người biết được chuyện này ngoài hắn ra thì còn có Đồ Lặc của bộ lạc Bạt Dã Cổ, lẽ nào trình báo mà Dương Quảng nói đến chính là cấp báo của Đồ Lặc viết, dường như chỉ có thể là khả năng này thôi, nhưng Đồ Lặc và Dương Quảng có quan hệ gì với nhau.
Và Trương Huyễn cũng không biết rằng một người Hán họ Bùi mà hắn đã không chịu gặp khi còn ở bộ lạc Câu Luân lại chính là tướng quốc Bùi Cự. Nếu như hắn biết Bùi Cự cũng ở bộ lạc Câu Luân thì hắn sẽ không hoang mang giống như bây giờ.
Thời gian không cho phép Trương Huyễn cẩn thận suy nghĩ, hắn gật đầu đáp lại:
- Vi thần hiểu được ý của Bệ hạ, nhưng chuyện này chỉ là vi thần tình cờ gặp phải khi đến Bắc Hải hái thuốc thôi.
- Trẫm cũng biết khanh đến tái bắc là để hái thuốc, trưởng tôn đã nói với Trẫm rồi, nhưng Trẫm muốn biết, khanh đã xử lý số vật phẩm kia như thế nào?
- Hồi bẩm Bệ hạ, trước khi cướp được cung Kim Sơn, vi thần đã đem toàn bộ vật phẩm đó giấu kín ở chỗ sâu nhất của Bắc Hải, bây giờ thì không một ai và cũng không có cách nào để mò vớt lên được.
Từ đầu đến cuối cuộc đối thoại, Dương Quảng và Trương Huyễn không nhắc đến chuyện đó là chuyện gì, khiến cho mọi người không ai hiểu được hai người họ rốt cuộc đang nói về vấn đề gì, nhưng duy chỉ có trong lòng Vũ Văn Thuật là hiểu rõ ràng nhất, sắc mặt của lão liền tái nhợt đi, không chỉ dập tắt hi vọng của lão, hơn nữa Trương Huyễn có gặp được con trai của lão Vũ Văn Sĩ Cập hay không? Nếu như Trương Huyễn biết được chuyện này thì hậu quả nhất định là không thể lường trước được.