- Chúng ta vào rồi nói!
Trương Xuất Trần đóng cửa, đi vào trong nhà. Lúc này có một tên tiểu nhị thi lễ cười với Trương Xuất Trần:
- Đông chủ đã đến!
Trương Huyễn sửng sốt, không ngờ nàng là đông chủ của tiệm này.
- Cảm thấy kỳ quái sao?
Trương Xuất Trần quay đầu liếc mắt nhìn hắn:
- Có phải ngươi cho rằng ta là kẻ nghèo hèn?
- Ta không phải có ý này, khó trách ta gặp cô ở chợ tây.
Lúc này Trương Huyễn mới hiểu được duyên cớ trong đó.
- Chuyện ngươi gặp ta không liên quan đến việc ta có căn tiệm này, căn tiệm này bản thân ta một năm cũng hiếm khi đến một lần, mời ngồi!
Bọn họ tiến vào gian phòng, Trương Xuất Trần mời Trương Huyễn ngồi xuống. A Viên vội vã dâng trà lên cho bọn họ. Trương Xuất Trần nhìn A Viên một cái rồi cười nói:
- Hôm qua ta gặp A Viên ở thành tây, cô ta đang hỏi thăm khắp nơi, có biết đội quân từ Trác quận đến đang đóng quân ở đâu, người thủ lĩnh tên là Trương Huyễn.
- A tỷ, lúc đó người ta cũng sốt ruột mà, cho nên...
A Viên đứng một bên ngượng ngùng nói.
- May mà cô hỏi như vậy, bằng không ta cũng sẽ không quan tâm cô.
Trương Xuất Trần lại nói với Trương Huyễn:
- Ta nói cho cô ấy biết, ta quen biết Trương Huyễn, cô ấy còn chưa tin, ta liền nói ngươi bộ dạng cao to lực lưỡng, vừa đen vừa xấu, giống như một con la, cô ta liền tin ngay.
Trương Huyễn sờ sờ lên mặt mình cười nói:
- Ta không đến mức đó chứ!
A Viên nhăn mặt nói:
- Công tử đừng nghe a tỷ nói lung tung, a tỷ nói ra cái tên Huyễn của công tử, thì em mới tin.
Trương Xuất Trần gõ lên bàn, mặt trầm xuống nói với Trương Huyễn:
- Đừng cho rằng ta là người dễ nói chuyện, ta giúp ngươi tìm A Viên, ngươi thiếu ta một ân tình, ngươi nói xem phải trả ta như thế nào?
Trương Huyễn biết rằng nàng tìm mình luận võ đấu kiếm chỉ là một cái cớ, dù cho mình không đánh cuộc với nàng, nàng cũng sẽ trả A Viên lại cho mình, chỉ có điều trước giờ nàng đều đối xử với mình lạnh như băng, nhưng bây giờ dường như lại thay đổi thành một con người khác, quả thật khiến Trương Huyễn cảm thấy hơi kỳ quái.
Trương Huyễn cười cười hỏi:
- Cô nương muốn gì?
Trương Xuất Trần cười giảo hoạt:
- Ngươi nói thật sao? Ta muốn cái gì, ngươi sẽ đáp ứng cái đó sao?
Trương Huyễn biết nàng đang cố ý soi mói từng câu chữ, hắn cũng không tranh cãi:
- Cô nói thử xem!
- Kỳ thực là vầy, yêu cầu của ta không cao. Nghĩa phụ giao cho ta một nhiệm vụ, bảo ta đi Sơn Đông diệt trừ một người, nhưng không cho ta dẫn theo những hỏa phượng khác đi, ta cảm thấy lực lượng có hơi đơn bạc, nên hy vọng ngươi có thể giúp ta một tay được không?
Trương Huyễn thản nhiên cười:
- Cô nương nói giết người giống như ăn cơm vậy.
Trương Xuất Trần lắc lắc đầu, nhìn chăm chú vào Trương Huyễn nói:
- Trước giờ ta không lạm sát người vô tội, người ta giết đều là kẻ có vô số nợ máu sau lưng, nếu bọn họ không chết, thì sẽ càng giết chết thêm nhiều người vô tội. Trong mắt của ta, trừ ác là giương cao việc thiện, đây là niềm tin của ta. Thôi đi, không nói cho ngươi mấy chuyện này nữa, ngươi chỉ cần nói với ta là ngươi có bằng lòng giúp ta hay không?
- Xem tình hình đã! Nếu quả thật như lời cô nói, đối phương là kẻ đáng chết, hơn nữa ta cũng có thể hỗ trợ, có lẽ ta sẽ ra tay giúp cô nương một tay.
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Trương Huyễn cười cười nói:
- Ta chỉ có thể nói là tận lực thôi.
...
- Vì sao công tử lại muốn em ở lại Lư phủ, không phải công tử nói là muốn mua nhà ở Lạc Dương sao?
A Viên ngồi trong xe ngựa chu cái miệng nhỏ nhắn, có hơi không vui hỏi.
Trương Huyễn cưỡi ngựa đi theo cạnh bên, cười nói:
- Mua nhà đương nhiên là phải mua, nhưng nhất thời vẫn chưa mua được. Mấu chốt là, em ở trong Lư phủ, còn có thể giúp ta rất nhiều.
- Giúp công tử cái gì?
A Viên hiếu kỳ hỏi.
Trương Huyễn vốn dĩ cảm thấy tiểu nha đầu này vướng víu, nhưng hiện tại hắn lại chợt phát hiện tiểu nha đầu này là một người rất hữu dụng, hơn nữa lại trung thành tận tâm với mình, nói không chừng có thể làm một bà mối xuất sắc. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, liền vẫy tay với nàng:
- Em lại đây!
A Viên liền đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên trước, mang tai lại ửng đỏ, Trương Huyễn vươn người ra rỉ tai nói với nàng mấy câu.
Đôi mắt long lanh của A Viên lập tức sáng lên, nàng che miệng kinh ngạc vạn phần, hóa ra công tử thích Thanh công nương, ánh mắt không tồi!
Trên mặt nàng nở một nụ cười như hoa, liên tục gật đầu như gà mổ thóc:
- Công tử yên tâm đi! Em sẽ đi theo bên cạnh Thanh cô nương, cam đoan công tử sẽ ôm được mỹ nhân về.
Trương Huyễn nhéo lên gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn của nàng, cười nói:
- Học từ ai vậy?
- Mọi người đều nói như vậy, người ta cũng biết mà! Công tử cứ cho rằng người ta là con nít.
Trương Huyễn không nhịn nổi cười, lấy từ trong túi ra một thỏi vàng năm mươi lượng, đưa cho nàng:
- Đây là phần thưởng của em, bình thường đi ăn điểm tâm này nọ, em phải giúp ta chăm sóc tốt cho Thanh cô nương, về sau ta sẽ có trọng thưởng.
- Công tử, em không cần!
A Viên cuống quít xua tay, không chịu nhận thỏi vàng.
Trương Huyễn cảm thấy kỳ lạ, cô nhóc hám tài này không ngờ lại không yêu tiền, quả là hiếm thấy:
- Vậy em muốn gì?
A Viên cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Em không muốn về La gia, em muốn theo công tử.
Trương Huyễn hiểu rõ tâm tư của nàng, cô gái nhỏ này muốn theo mình, sợ nhận vàng thì sẽ trở thành giao dịch, tiểu nha đầu xảo trá này.
Trương Huyễn đưa vàng cho nàng, dịu dàng nói:
- Sau này em đi theo Thanh cô nương, giúp ta chăm sóc thật tốt cho nàng, khế ước bán thân của em, sau này ta sẽ giúp em chuộc lại, hiểu không?
- Đa tạ công tử!
A Viên trong lòng vừa cảm động vừa vui sướng, công tử đối xử tốt với nàng như thế, nàng mới không muốn trở về La gia nữa.
- Công tử yên tâm đi! Em sẽ hầu hạ Thanh cô nương thật tốt.
- Không phải là hầu hạ, là chăm sóc, có hiểu không?
Đôi mắt A Viên đỏ lên, khẽ gật đầu một cái:
- Công tử, em hiểu!
- Đi thôi! Ta đưa em về Lư gia trước.
Trương Huyễn đi theo xe ngựa, đi về hướng thiên nhai.
...
Đối diện cửa vào Bùi phủ ở phường Tu Nghiệp có một con hẻm nhỏ tĩnh mịch. Lúc này ở đầu hẻm nhỏ, Uất Trì Cung tựa lưng vào cây đại thụ, miệng nhâm nhi một cọng cỏ, thoạt nhìn dường như hơi ủ rủ, nhưng ánh mắt sắc bén của y lại đang nhìn chằm chằm vào mỗi một người của Bùi phủ.
Uất Trì Cung có một khả năng phân biệt dị thường, y có thể nhìn ra vẻ mặt động tác của mỗi một người. Kỳ thực Uất Trì Cung cũng không biết mình đến Bùi phủ theo dõi ai, nhưng y lại tin tưởng phán đoán của Trương Huyễn, ngài muốn mình chú ý đến Bùi phủ, nhất định là có chuyện sắp xảy ra.
Lúc này, một chiếc xe ngựa to rộng dưới sự hộ vệ nghiêm mật của mấy mươi tên tùy tùng mang đao, từ cổng phường đằng xa chạy nhanh qua đây, trên đèn lồng treo trên càng xe có viết ba chữ màu đen “Bùi Thượng thư”, đây là Bùi Củ đã quay về. Uất Trì Cung thoắt hành động, trốn sau cây đại thụ.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa lớn của Bùi phủ, từ cửa hông bên cảnh cửa chính có hai người chạy ra, đỡ Bùi Củ từ trên xe đi xuống, nhìn ra Bùi Củ có vẻ tâm sự nặng nề. Lão căn dặn một câu, lập tức có người đi trước chạy vào trong phủ.
Uất Trì Cung quan sát vô cùng cẩn thận, trực giác nói cho y biết, việc Trương Huyễn muốn y chú ý, rất có thể sắp xảy ra.
Y nhìn lên sắc trời, thấy đã sắp đến lúc hoàng hôn. Không bao lâu sau, từ cửa hông có một người đàn ông trung niên, bộ dạng cao lớn khôi ngô, bước đi mạnh mẽ, trở mình leo lên một con ngựa, thúc ngựa chậm rãi đi về phía cổng phường.
Uất Trì Cung tinh thần phấn chấn hẳn lên, y liếc mắt thì đã nhìn thấu lớp ngụy trang của người đàn ông trung niên này, đâu có người đàn ông trung niên gì chứ, tư thế dáng đi của người này, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng là một người trẻ tuổi võ nghệ cao cường giả dạng.
Uất Trì Cung biết, sự xuất hiện của người này chính là nguyên nhân Trương Huyễn muốn mình quan sát Bùi phủ. Y cũng trở mình lên ngựa, ra hiệu với hai tên thân binh ở đằng xa, ba người một trước một sau theo sau người đàn ông trung niên từ xa.
Người đàn ông trung niên này tiến vào phường Tích Thiện, đi vào một tửu quán là Ngũ Vị Phúc, đây là một tửu quán bậc trung rộng khoảng hai mẫu. Lúc này đã đến lúc cơm tối, vì nằm sát Hoàng thành, nên quan viên vào trong tửu quán ăn cơm khá đông, phần lớn tụm năm tụm ba, trong tửu quán náo nhiệt lạ thường.
Uất Trì Cung đã tiến vào tửu quán, liền tách ra khỏi hai tên thủ hạ. Y đi một mình lên lầu hai, ngồi trong một góc khá âm u bên dưới thang lầu, gọi một bình rượu và hai món ăn, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trên lầu hai.
Tửu quán này tổng cộng chỉ có ba tầng, hai tầng đại sảnh, tầng thứ ba là một nhã phòng đơn giản. Không nhìn thấy người đàn ông trung niên ở lầu một, y cảm thấy cực kỳ có khả năng là ở lầu hai.
Lúc này, con mắt của Uất Trì Cung híp lại, y đã phát hiện ra người đàn ông trung niên đó, một mình ngồi ở một góc khác uống rượu, nhưng ánh mắt của người đàn ông lại chăm chú nhìn về phía cầu thang lên lầu ba, xem ra người gã muốn tìm đang ở lầu ba.
Trên cầu thang người qua kẻ lại, khoảng một khắc, người đàn ông trung niên nọ bỗng nhiên đứng phắt dậy. Uất Trì Cung cũng phát hiện từ lầu ba có mấy người vừa nói vừa cười đi xuống, người đi trước là một quan viên trẻ tuổi anh tuấn.
- Nguyên huynh sao lại chạy thế, ha ha! Nhận thua chưa?
- Ai nhận thua, ta chỉ là đi nhà xí thôi, lập tức sẽ trở lại, ta còn có thể uống thêm hai bình rượu nữa, không tin chờ xem!
Quan viên trẻ tuổi bước nhanh xuống lầu, gã đàn ông trung niên nọ cũng đi xuống theo. Uất Trì Cung khẽ hỏi một tửu khách bên cạnh:
- Vị huynh đài này, quan viên họ Nguyên vừa nãy là người phương nào?
Tửu khách cũng là một tiểu quan viên, y mỉm cười nói:
- Ngay cả y huynh cũng không nhận ra sao? Là Bạch Mã công tử Nguyên Tuấn, một trong Lạc Dương tứ công tử, cháu đích tôn của Nguyên gia, tiền đồ vô lượng!
Uất Trì Cung gật gật đầu:
- Đa tạ!
Y châm đầy một chén rượu cho mình, đứng dậy chậm rãi đi đến trước cửa sổ bên cầu thang, đây có thể nhìn ra hậu viện, chỉ thấy người đàn ông trung niên nọ đã gọi Nguyên Tuấn lại, đang khẽ nói gì đó cho y, lúc này màn đêm vẫn chưa buông xuống, Uất Trì Cung có thể nhìn thấy rõ ràng nét kinh ngạc trên mặt Nguyên Tuấn.
Người đàn ông trung niên lập tức chắp tay cáo từ với y, nhưng không lên lầu, trực tiếp cưỡi ngựa rời khỏi tửu quán. Lúc này Uất Trì Cung không quan tâm đến người đàn ông trung niên của Bùi gia nữa, tâm tư của y đều ở trên người cháu đích tôn của Nguyên gia, Nguyên Tuấn. Y không biết vì sao Bùi Củ muốn tìm Nguyên gia, nhưng y biết, việc này nhất định là việc Trương Huyễn chú ý nhất.
Uất Trì Cung và hai tên thủ hạ đi đến đối diện tửu quán chờ, không bao lâu, chỉ thấy Nguyên Tuấn vội vàng từ trong tửu quán đi ra, chui vào một chiếc xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng đi về phía cổng phường dưới sự hộ vệ của mấy tên tùy tùng.
- Hai người các ngươi tiếp tục quan sát xe ngựa, ta đi báo cáo cho Tướng quân!
Hai tên thủ hạ thi lễ, thúc ngựa đi theo xe ngựa, Uất Trì Cung thì phi nhanh như bay đến tửu quán Bích Ba ngoài thành tây.