Khi hắn trở về lều trại thì trời đã sắp sáng. Vì hắn mất tích nên nha hoàn của hắn cả đêm không ngủ, khi nàng ta nhìn thấy hắn còn tưởng rằng gặp quỷ rồi.
Nương nương đi ra ngoài một chuyến, trở về không thấy váy ngoài, không thấy áo lông chồn đâu, chỉ mặc mỗi một cái áo trong, sao mà không khiến người khác hiểu lầm cho được?
Kê Thanh Bách không dư thời gian giải thích cho nàng ta, hắn đã biến trở về ngoại hình loli ngực bự của Kê Ngọc, sai nha hoàn lấy kim chỉ tới.
“Người muốn làm gì thế?” Nha hoàn do dự có nên tìm đại thái giám hay không, thuận tiện mời thái y Lục tới khám thử.
Kê Thanh Bách thở dài: “Đừng hỏi, cứ mang qua đây trước cho ta. Sau đó chuẩn bị nước ấm, ta muốn rửa mặt.”
Nha hoàn cũng bó tay, chỉ đành ra ngoài chuẩn bị nước ấm.
Kê Thanh Bách lấy gương đồng tới, cầm kim dài trong tay, bận rộn với dái tai phải một lúc lâu rồi cắn răng, nhắm mắt cầm kim xuyên mạnh qua.
Không phải hắn không muốn dùng pháp luật làm lỗ tai khôi phục lành lặn như cũ mà vì đó là do Đàn Chương tự tay xuyên cho hắn.
Dù Phật Tôn có biến thành người phàm thì nguyên thần của y vẫn bất tử bất diệt. Hơn nữa trên Phật cảnh, hồn phách hai người dung hợp mấy vạn năm, nếu y muốn lưu lại thứ gì trên người Kê Thanh Bách, vậy thì kẻ hèn heo vòi là hắn có lau đến chết cũng lau không sạch.
Hai bên tai đều xỏ lỗ tai, tuy là nhìn kiểu gì cũng thấy đáng nghi, nhưng hắn cũng không có cách nào che giấu người khác. Thật ra hắn không sợ bị hoàng đế phát hiện hay gì, chỉ cần y đừng hiểu nhầm hắn ngoại tình là được.
Nha hoàn bưng chậu nước vào, thấy dái tai hắn chảy máu tỏng tỏng thì sợ tới mức suýt kêu lên tiếng, vội vã lấy thuốc trị thương ra bôi cho hắn.
“Người gấp gì chứ?” Nha hoàn oán trách “Trở về rồi để mama làm cho người, mama thành thạo việc này, sẽ bớt đau hơn người tự làm nhiều!”
Kê Thanh Bách chỉ sợ nàng ta không hiểu lầm, đau đớn cũng biến thành chuyện nhỏ: “Ta cũng vì muốn làm bệ hạ vui vẻ thôi.”
Chỉ là bệ hạ đang gấp gáp trở về lại không vui vẻ như vậy.
Đàn Chương không phải trẻ con ba tuổi. Đế vương lắm mưu kế lại đa nghi, tên thị vệ không rõ lai lịch tối qua để lộ quá nhiều sơ hở. Y xem hắn diễn trò cả tối, chỉ cảm thấy buồn cười, vừa buồn cười vừa khó mà tưởng tượng được.
Hơn nửa năm nay y đều ôm Kê Ngọc ngủ, cơ thể người nọ rất mềm, vừa nhỏ vừa gầy, nhưng gan to hơn trời, nằm bên gối y lảm nhảm như ngang vai vế, không tôn ti trật tự, hành động cũng chẳng kiêng dè gì. Mát xa đầu kiểu gì, che ngực kiểu gì, vỗ lưng kiểu gì, Kê Ngọc đều làm đến quen tay quen việc, giống như không hề sợ hãi hoàng đế tức giận.
Rõ ràng điểm nào cũng không giống, nhưng làm gì cũng giống nhau như đúc.
Cơ thể thị vệ kia không mềm mại như Kê Ngọc, eo lại nhỏ không khác mấy. Tuy rằng chưa từng nhìn kỹ lần nào nhưng trước ngực Kê Ngọc có hai cái bánh bao tròn trịa, Đàn Chương không mê sắc dục, mềm mại mê người đến đâu có dán lên người y y cũng không cảm thấy gì. Nhưng đêm qua thị vệ kia cũng dùng tư thế như vậy, ngực còn phẳng, nhưng y lại cảm thấy như vậy thích hợp hơn. Hình như Đàn Chương còn ngửi thấy mùi tùng bách nhè nhẹ từ người hắn, không nhịn được giang tay đo eo hắn.
Eo thon thật, hoàng đế nghĩ.
Nỗi đau âm sí thiêu đốt này Đàn Chương rõ hơn ai hết, y bị lửa đốt đau nhiều năm như vậy, chỉ có Kê Ngọc là cơn mưa mát mẻ xoa dịu cho y. Cho dù cơn mưa này thay đổi ngoại hình, biến thành bong bóng dơ bẩn trong bùn lầy, y cũng biết y tuyệt đối không nhận nhầm.
Thần tiên hay yêu ma, người phàm hay quỷ quái, dù ngươi là gì, vì sao không ngoan ngoãn làm quân cờ của Kê Minh, làm nữ nhi duy nhất của thừa tướng?
Y có thể cho hắn bất cứ thứ gì.
Đàn Chương ác độc nghĩ, thậm chí y cũng có thể lấy mạng hắn.
Ngựa y cưỡi là thần câu, ô vân đạp tuyết, toàn thân đỏ như máu. Khi hoàng đế phóng về doanh trại, người hầu còn chưa kịp thông báo tin tức.
Nha hoàn liên tục gọi “Nương nương!” “Nương nương!”. Kê Thanh Bách vừa rửa xong mặt, tóc xõa ra vẫn còn đang nhỏ nước, hắn không kịp chải đầu, vội vàng vén rèm lên. Vó ngựa tung cao ngay trước mắt, Đàn Chương điều khiển đầu ngựa xoay một vòng, nhìn xuống hắn từ trên cao.
Kê Thanh Bách ngẩng đầu, há miệng, không hiểu hoàng đế bị làm sao nữa.
Người trên ngựa hất áo lông chồn, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Đàn Chương thấy Kê Ngọc trời lạnh còn để tóc ướt, híp mắt lại không vui. Y cởi áo lông chồn ra, chùm kín đầu hắn, cả mắt cũng không để lộ ra ngoài.
Kê Thanh Bách không thể quỳ xuống vái lạy, vì hoàng đế đã bế hắn lên.
“Dọn đồ của chủ tử ngươi.” Đàn Chương lạnh nhạt căn dặn nha hoàn “Dọn hết đến lều của ta.”
Kê Thanh Bách nhất thời không hiểu Đàn Chương làm vậy là có ý gì, hắn lại bị bọc kín từ đầu tới chân, muốn nhìn cũng không nhìn thấy biểu cảm của y. May là không bao lâu sau, hắn chỉ cảm thấy dưới mông mềm mềm, hắn được y thả xuống.
Tóc ướt còn đang nhỏ nước, mới qua một lúc đã thấm ướt một mảng. Kê Thanh Bách kéo áo lông chồn xuống mới phát hiện hoàng đế ôm hắn đặt xuống giường vua.
Cái giường này không to như giường trong cung, nhưng cũng không nhỏ, bên dưới còn lót lớp da gấu dày, vô cùng ấm áp.
Kê Thanh Bách thấy Đàn Chương vươn tay về phía hắn, dái tai phải đau xót, bị y kéo.
Kê Thanh Bách: “……”
Đàn Chương lạnh nhạt hỏi: “Vừa xỏ?”
Kê Thanh Bách cố ý để lộ tai trái, nịnh bợ nói: “Bên này cũng xỏ.”
Đàn Chương nhìn thoáng qua, cười nhạt.
Lỗ tai vừa xỏ xong, bị người kéo niết lâu như vậy không đau mới là lạ. Hoàng đế không buông tay, hắn cũng không dám trốn, chỉ rầm rì rên đau một lúc lâu, hắn cảm thấy dái tai phải của hắn cũng sưng lên rồi.
Hắn cảm thấy thật khổ, chắc hai dái tai của hắn đều to hơn rồi, nhất định trông giống phật Di Lặc.
Đàn Chương giày vò hắn đủ rồi, cuối cùng cũng tốt bụng thả ra. Thấy tóc hắn còn ướt, y gọi Tằng Đức vừa kịp chạy tới mang khăn khô vào.
Đại thái giám không kịp uống ngụm nước, vừa thở hồng hộc vừa nơm nớp lo sợ hầu hạ.
Tuy rằng tóc Kê Ngọc không phải lông của heo vòi, nhưng dẫu sao cũng mọc trên đầu, Kê Thanh Bách thật sự không muốn để hoàng đế “chà đạp” như vậy. Thế nên sau khi Đàn Chương lau tóc cho hắn vài lần, hắn đè tay y lại.
“Để ta tự làm đi, bệ hạ.” Kê Thanh Bách đau đến đỏ cả mắt, tiểu loli cơ thể mềm mại, vừa khụt khịt vừa nước mắt lưng tròng “Để ta tự làm, một lát là xong.”
Đàn Chương cũng không làm khó hắn.
Kê Thanh Bách yên lặng lau khô tóc. Hắn không biết búi tóc kiểu nữ nhân nên chỉ tùy ý buộc bím tóc để trước ngực. Ngẩng đầu lên lại thấy Đàn Chương đang nhìn mình chằm chằm, hắn định nói gì đó, ai ngờ còn chưa nói gì thì Lục Trường Sinh tiến vào.
Hiện giờ Lục Trường Sinh nhìn thấy hắn là cảm thấy đau đầu, nhất là khi hắn còn ở chung với hoàng đế, đầu càng thêm đau như muốn nứt ra vậy.
Hắn ta cung kính quỳ xuống vái lạy, nói: “Thần tới bắt mạch cho bệ hạ.”
Tằng Đức cũng biết chuyện hoàng đế bị ám sát nên nhất định sẽ gọi thái y tới khám. Y cũng không từ chối, chỉ phất tay: “Khám cho hắn trước.”
“?” Lục Trường Sinh không phản ứng kịp y đang nói ai.
Kê Thanh Bách cũng cảm thấy khó hiểu, ngồi im không nhúc nhích.
“Kê Ngọc.” Đàn Chương đột nhiên gọi tên hắn “Ngươi qua đây.”
Kê Thanh Bách ngoan ngoãn qua chỗ y. Thấy y cứ duỗi tay ra như vậy, hắn do dự trong chốc lát, chờ tới gần rồi mới vươn tay đặt tay lên tay y.
Đàn Chương hơi dùng sức, kéo hắn vào trong ngực y. Y ngồi kiểu dạng chân hai bên nên một tay kéo người một tay ôm eo, dùng thêm chút sức là đã ôm Kê Thanh Bách tới ngồi trên đùi y.
Kê Thanh Bách: “…..” Sợ tới mức không dám động đậy.
Tuy tính theo tuổi mụ Kê Ngọc đã mười sáu, nhưng bao năm trước nàng vẫn luôn nằm liệt giường, giờ muốn nuôi cũng phải tốn công sức. Trông cả người mềm mại lanh lợi, ôm vào lòng mới thấy nhỏ. Hình như Đàn Chương còn ước lượng cân nặng của hắn, mặt mày nháy mắt ngưng tụ một tầng sương mỏng.
Thôi xong thôi xong, Lục Trường Sinh lại cảm thấy hắn ta sắp chết tới nơi rồi.
Kê Thanh Bách vươn tay cho hắn ta bắt mạch, lần này càng bắt lâu mặt hắn ta càng xám như tro tàn.
Đàn Chương lạnh giọng: “Nói.”
Lục Trường Sinh mấp máy môi, thật sự không biết nói sao cho phải. Kê Ngọc ly hồn lúc ba tuổi, vì phòng ngừa nàng tỉnh lại, hắn ta phụng lệnh hoàng đế chế “Trường Si” để kiềm chế Kê Minh. Hắn ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày Kê Ngọc tỉnh lại, hơn nữa nàng không những tỉnh mà còn được thái hậu đưa vào hậu cung. Chuyện đã như vậy hoàng đế đương nhiên không thể để nàng sống. Sự thật là Lục Trường Sinh giỏi chế độc hơn chế thuốc, “Vong Xuyên” của hắn ta có thể khiến người dùng chết do “Bệnh tật ốm yếu”, chỉ cần một năm thời gian. Hơn nữa người khác không thể phát hiện ra là bị hạ độc. Kê Ngọc vốn đang uống đều đặn, ai ngờ hoàng đế đột nhiên đổi ý.
Giải độc thì giải độc, Lục Trường Sinh có danh hiệu “Trường xuân thánh thủ”, đương nhiên sẽ không vả mặt chính mình. Nhưng vì trước có “Trường Si” sau có “Vong Xuyên”, lại thêm việc Kê Ngọc vốn đã ốm yếu, hắn ta không dám dùng thuốc quá nhiều, sợ phản tác dụng. Thành ra độc giải đã chậm, mà sức khỏe của Kê Ngọc lại ngày một kém hơn. Lần bắt mạch này Lục Trường Sinh thật sự đã nghĩ mộ mình nên đặt ở đâu thật rồi.
Hắn ta không dám nói lời như “Với tình hình sức khỏe này của nương nương sợ là không chống đỡ được nửa năm nữa”, nhưng hắn ta lại không biết ngụy trang cảm xúc. Đàn Chương thấy hắn ta quỳ xuống đất dập đầu không chịu ngẩng lên thì trong lòng cũng nặng nề theo.
“Tiếp tục chữa.” Hoàng đế nhìn xuống hắn ta, vẻ mặt vô cảm, chỉ nói “Đi phối thuốc tiếp đi.”
Lục Trường Sinh ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhìn thấy biểu cảm của Đàn Chương thì lại nuốt vào trong bụng, thấp giọng nói “Dạ” rồi vái lạy lui ra.
Hắn ta đi rồi, còn lại hai người ở trong lều không ai nói câu nào.
Kê Thanh Bách thật sự cảm thấy xấu hổ, hắn ho khan, hỏi nhỏ: “Bệ hạ không xem vết thương sao?”
Đàn Chương cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn: “Trẫm không bị thương.”
Kê Thanh Bách thừa dịp y không để ý bĩu môi coi thường, thầm nghĩ hắn hút độc cho y, sao vừa quay đầu đi đã trở mặt không nhận, đúng là không có lương tâm mà!