Sau khi thái tử lên ngôi, đúng như dự đoán, hắn ta còn trẻ tuổi như vậy đã được lên làm thừa tướng. Hắn sống thuận buồm xuôi gió đến khoảng năm 30 tuổi, hình như chuyện “Tốt số” bỗng nhiên không còn nữa.
Đầu tiên là biên ải không thái bình, ngoại tộc xâm chiếm, đã có không ít tướng quân hi sinh. Nước Tiêu không thiếu trang bị quân sự, nhưng lý do thua trận thì lại không rõ ràng, thiên cơ dị tượng gì đó cũng có người lấy ra làm văn thơ. Sau này đột nhiên xuất hiện một quân sư không rõ thân phận, thế mà lại có thể dẫn đám tàn binh thắng trận liên tiếp.
Đánh trận thắng, đương nhiên là hoàng đế sẽ ban thưởng.
Nay người ngồi trên ngai vàng là bạn nối khố của Lục Trường Sinh. Trong mắt hắn ta, bạn nối khố hoàng đế của hắn ta cái gì cũng tốt, chỉ là nhân duyên hơi quái lạ. Nhưng dẫu sao đây cũng là bí mật của hoàng gia, Lục Trường Sinh cũng không dám nói linh tinh.
Mỗi cuối năm, đại quân thắng trận trở về triều đình vốn là chuyện rất bình thường, ai ngờ Minh quân sư kia không chịu trở về, hoàng đế cũng đành chịu, chỉ có thể sai người mang phần thưởng từ nghìn dặm xa xôi tới.
Minh quân sư là người có công với đất nước, người đi ban thưởng không thể có thân phận quá hời hợt. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hoàng hậu kỳ lạ kia đưa ra ý kiến để kẻ làm thừa tướng là hắn ta đi.
Ban đầu Lục Trường Sinh không vui.
Hắn ta ở kinh thành từ nhỏ, ăn ấm mặc êm, tuy không bị nuôi thành công tử bột nhưng cũng da mịn thịt mềm tôn quý lắm ấy. Biên ải là nơi nào? Nơi nghèo nàn cơ cực! Năm mới mà phải tới nơi đó, dù là ai cũng không vui nổi.
Nhưng Lục thừa tướng của chúng ta ấy mà, tính tính quật cường từ trong xương, hoàng đế và hoàng hậu người vai chính nghĩa người vai phản diện, Lục trường sinh nhất thời hồ đồ, máu nóng lên não nên đồng ý.
Đi thì đi, đầu năm cũng từng đón thần tài, Lục Trường Sinh dẫn theo hai người hầu, còn có một xe phần thưởng của hoàng đế, chậm rì rì lên đường.
Từ kinh thành đến biên ải, ngựa chạy thì ít cũng phải mất 3 tháng. Chuyến đi này đi từ mùa đông sang mùa xuân, tuy dọc đường đi Lục Trường Sinh không cần dãi nắng dầm sương nhưng cũng không được ở trong khách điếm tốt, có lúc còn phải cắm trại ngoài trời.
Sau khi đi qua thành trì đầu tiên của vùng biên ải, tiến vào vùng đồng cỏ hoang vu, Lục Trường Sinh mới bắt đầu chuỗi ngày chịu khổ thật sự.
Tuyết vùng biên ải còn chưa tan hết, gió lạnh thổi vù vù, làm cho mặt người dính đầy sương. Cỏ xanh bị vùi dưới lớp tuyết trắng, ngựa cũng không dám chạy nhanh, sợ mặt băng trơn trượt, không khống chế được móng ngựa.
Ngày đầu tiên ra khỏi cửa thành hắn ta đã bị rát họng nửa ngày trời.
Hắn ta chưa từng rời nhà xa như vậy lần nào, trên đường đi cứ nơm nớp lo sợ. Chẳng dễ gì đến được nơi này, cả người luôn căng thẳng vừa thả lỏng phát, cơ thể lại không chống đỡ được.
Nửa đêm hắn ta sốt cao, hai người hầu thì sốt ruột như kiến trên chảo dầu.
Phải đi thêm một đoạn đường nữa mới đến chỗ đại quân đóng quân, nửa đêm đoàn người đương nhiên không thể đi đường, vì đề phòng bầy sói mà đốt lửa trại.
Không biết tuyết lại rơi từ khi nào, gió lạnh thổi vù vù, đập vào cửa sổ xe ngựa của Lục Trường Sinh. Thừa tướng trẻ tuổi choáng váng mơ màng, co rúc người trong chăn, tay chân lạnh như băng. Hắn ta cảm thấy bản thân sẽ chết trên đường đi.
Bên ngoài gió vẫn thổi rất lâu, nhưng bỗng nhiên truyền tới tiếng động khác. Lục Trường Sinh sợ gặp phải mã phỉ (cường đạo, kẻ cướp dùng ngựa), cố đấu tranh tỉnh lại. Hắn ta có thể chết, nhưng một xe đầy phần thưởng đằng sau thì tính sao? Đều là đồ cho Minh quân sư, sao có thể để đám cướp này chiếm lợi được?!
Ai ngờ chưa đợi hắn ta nghĩ ra cách đối phó mã phỉ thì rèm xe bỗng nhiên bị vén lên từ bên ngoài.
Gió lạnh lẫn tuyết thổi vào trong xe, Lục Trường Sinh vừa nhô đầu ra lại ái ngại rụt về. Không biết là ai vươn tay ra chạm vào cái trán nóng bỏng của hắn ta, sau đó lại khom người ôm hắn ta ra khỏi xe ngựa.
“Phần thưởng…” Ngay cả nói chuyện Lục Trường Sinh cũng thở ra khí nóng, hơi thở tan ra trong gió, hắn ta vẫn còn nhớ tới Minh quân sư chưa biết mặt mũi ra sao kia.
Người ôm hắn ta hơi dừng lại, căn dặn gì đó, hắn ta không nghe rõ. Tiếng xe ngựa lăn bánh đi theo đằng sau.
Lục Trường Sinh cảm thấy hắn ta được ôm vào nơi càng ấm áp hơn, có chén thuốc đưa lên, rót vào miệng hắn ta như không cần tiền vậy. Thừa tướng uống xong cảm thấy nơi nóng ruột gan, muốn nôn ra, lại tiếp tục bị rót một bát canh như máu vậy.
Lục Trường Sinh thật sự không còn sức nhìn rõ rốt cuộc hắn ta bị cho uống thứ gì, đến khi tỉnh lại thì thấy hai người hầu đang lo lắng chờ hầu bên mép giường.
“Đại nhân tỉnh rồi?” Cuối cùng người hầu cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Đại nhân đã ngủ ba ngày, nếu ngài còn không tỉnh dậy thì Minh quân sư sẽ phải báo tin về cung.”
Lục Trường Sinh nghe thấy ba chữ Minh quân sư thì không chắc chắn nói: “Chúng ta tới quân doanh rồi?”
Người hầu gật đầu: “Đêm ngài bị bệnh, vừa khéo gặp phải quân sư dẫn binh lính đi tuần, đúng là ông trời phù hộ đại nhân.”
Vẻ mặt của Lục Trường Sinh hơi kỳ quái, hắn ta nhớ đến người ôm hắn ta đêm đó, xúc cảm khi lòng bàn tay chạm vào trán rất rõ ràng, nhưng cũng giống như một giấc mơ vậy.
Người làm lui ra ngoài, một lúc lâu sau lại bưng một bát thuốc vào. Lục Trường Sinh không nghĩ nhiều, bưng lên uống một ngụm mới phát hiện có mùi máu tanh.
“Bên trong có máu sói.” Người hầu giải thích: “Có lợi cho sức khỏe của đại nhân.”
Lục Trường Sinh không cảm thấy máu sói có gì tốt cho hắn ta, nhưng dầu gì đây cũng là lòng tốt của đối phương, hắn ta chỉ đành cau mày miễn cưỡng uống hết.
Thừa tướng trẻ tuổi muốn gặp mặt quân sư, nhưng hình như đối phương luôn bề bộn nhiều việc.
Hôm nay đi tuần, ngày mai thao luyện, ngày mốt đi săn, Lục Trường Sinh nghĩ, hiện giờ lại không phải thời chiến, quân đội không cần nghỉ ngơi sao?!
Hơn nữa hắn thay mặt hoàng đế tới ban thưởng, giờ không thấy người đâu thì ban thưởng kiểu gì?
Mà hình như binh lính của quân sư cũng không ham muốn phần thưởng gì, không sợ hãi cũng không cự nự khi thấy thừa tướng xuất hiện trong quân doanh. Lục Trường Sinh nhàn nhã dưỡng bệnh, mỗi ngày một bát máu sói, sắp uống quen rồi, thì cuối cùng cũng nhận được tin của Minh quân sư.
Ánh chiều tà như màu máu, một người cưỡi trên con ngựa cao to chạy tới. Lục Trường Sinh đứng trước lều của hắn ta, thấy người cưỡi ngựa không mặc áo giáp, mà mặc áo đỏ giày đen, mái tóc dài tết thành bím tóc đơn giản. Khi vào trong doanh trại rồi người đó mới ghì chặt dây cương, vó ngựa giơ cao, bụi đất tung bay.
Hình như quân sư cũng nhìn thấy hắn ta.
Thừa tướng ngẩng đầu lên, phát hiện trông quân sư này có vẻ không khỏe lắm, vừa có cảm giác bệnh tật quấn người vừa nho nhã yếu ớt, mà không ngờ lại cao như vậy.
“Thuộc hạ Minh Hoàn.” Quân sư quỳ một bên gối, hành lễ lớn với hắn ta, giọng nói ôn hòa: “Tham kiến Lục thừa tướng.”
Lục Trường Sinh vội đỡ người dậy, ăn nói rất nhiệt tình: “Minh quân sư khách khí quá rồi, ngươi còn lớn hơn ta vài tuổi đấy.” Hắn ta nói xong lại có ý muốn lôi kéo kết bạn, mỉm cười nói: “Nếu ngươi không ngại thì cứ gọi ta là Trường Sinh đi.”